Chương 45: Rõ ràng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Trình bị Úc Lâm Phi nắm tay ra khỏi nhà kho, bên ngoài vẫn còn tuyết trắng bay bay, tuy là giữa trưa, lại cho người ta một loại ảo giác đã tới hoàng hôn.

Úc Lâm Phi mặt không biểu cảm bước đi, bàn tay nắm lấy tay Văn Trình lạnh buốt dị thường.

"Lâm Phi." Văn Trình yếu ớt kêu một câu với Úc Lâm Phi mặt có chút mơ hồ: "Vì sao anh lại mất hứng như vậy?"

Úc Lâm Phi không trả lời, hắn bảo trì một tốc độ, giống như như căn bản không có nghe thấy câu hỏi của Văn Trình.

"Lâm Phi?" Tiếp tục kêu tên Úc Lâm Phi, trong nội tâm Văn Trình lại toát ra một loại sợ hãi không cách nào miêu tả được... Vì sao Úc Lâm Phi trước mắt lại lạ lẫm như vậy?

"Cậu là ai?" Cũng không biết đã đi bao lâu, thời điểm Văn Trình thậm chí cảm thấy chân của mình sắp hỏng mất, Úc Lâm Phi đột nhiên quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Văn Trình, ánh mắt của hắn khiến cho Văn Trình cảm thấy vô cùng lạ lẫm: "Cậu là ai?"

"Tôi là Văn Trình mà." Thanh âm Văn Trình nho nhỏ, không biết vì sao,cậu lại cảm thấy Úc Lâm Phi nhìn qua rất kỳ quái...

"Văn Trình là người, còn cậu là thứ gì?" Khóe miệng Úc Lâm Phi nhếch thành một nụ cười lạnh: "Cậu là mèo."

"Tôi, tôi..." Muốn nói tôi cũng là con người tên Văn Trình, đột nhiên phát hiện cậu không có cách nào nói được câu ấy, nhìn nhìn lại chính cậu chẳng biết từ lúc nào cũng đã biến thành một con mèo...

"Xem đi, cậu chẳng qua chỉ là con mèo, giả dạng làm người cái gì chứ." Úc Lâm Phi lạnh lùng cười cười: "Một con mèo sẽ không nói tiếng người."

... Tôi là người mà... Văn Trình muốn cãi lại, nhưng chỉ có thể kêu meo meo, cậu tuyệt vọng nhìn Úc Lâm Phi, không biết vì sao mọi thứ lại biến thành như vậy. (Chú ý nà !!)

"Thật phiền." Miệng nói xong lời khiến Văn Trình không biết đáp lại như thế nào, khuôn mặt Úc Lâm Phi trong mắt Văn Trình ngày càng trở nên mơ hồ... Sau đó...

Sau đó Văn Trình tỉnh lại.

Cậu mơ mơ màng màng phát hiện mình nằm ở trên đùi Úc Lâm Phi, mà Úc Lâm Phi đang lái xe...

"Tỉnh?" Mắt nhìn về phía trước, Úc Lâm Phi cúi đầu nhìn thoáng qua Văn Trình bọc trong cái chăn, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ: "Tỉnh thì đứng lên đi, ngủ trong xe không thoải mái đâu."

"Ừm." Từ trên đùi Úc Lâm Phi ngồi dậy, mũ của Văn Trình rơi lệch một bên, lộ ra tai mèo ở trên đầu, cậu giật giật cái chân đã sắp tê liệt, tâm tình dị thường sa sút.

"Sao vậy?" Bởi vì đang lái xe, Úc Lâm Phi chỉ nhìn qua Văn Trình rồi quay đầu lại, bởi vậy bỏ lỡ sa sút trong mắt Văn Trình: "Không thoải mái?"

"Ừ." Văn Trình trầm giọng lên tiếng, không thể tự kềm chế mà đắm chìm trong giấc mộng vừa rồi... Cậu giống như thật sự đã quên mất chuyện rất quan trọng... Thế nhưng mà...Thế nào cũng nghĩ không ra.

"Ngay lập tức liền về tới nhà rồi." Vươn tay xoa xoa đầu Văn Trình, ánh mắt Úc Lâm Phi chuyên chú nhìn về phía trước: "Trở về làm đồ ăn ngon cho nhóc."

"Tôi muốn ăn kem ly, thịt viên, sữa chua, mực khô..." Lúc này chỉ có đồ ăn mới có thể chữa trị cho Văn Trình, trong miệng cậu lẩm nhẩm nhắc tới những món mà khi làm mèo không thể ăn được, con mắt lại bắt đầu híp lên.

"... Hầy." Trầm thấp thở dài một tiếng, Úc Lâm Phi nhìn Văn Trình vừa rồi mới tỉnh lại, lúc này lại đầu bắt đầu rủ xuống từng chút từng chút, bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng ôm Văn Trình lên trên đùi hắn, sau đó giúp cậu đắp kín chăn... Mèo nhà hắn, cũng có một chút quá thích ngủ rồi.

Lái xe đến nhà, Văn Trình như trước hề có tỉnh lại, Úc Lâm Phi đỗ xe tốt sau đó nhìn nhìn Văn Trình ở vị trí phó lái ngủ ngon lành, suy nghĩ chốc lát, bèn ôm cậu vào trong ngực.

Thật sự là nhẹ ngoài ý muốn... Ôm Văn Trình vào trong ngực mới phát hiện mèo nhà mình dù cho biến thành người dường như cũng không có bao nhiêu trọng lượng, Úc Lâm Phi nhíu mày... Xem ra hắn phải nuôi cho tốt, nhẹ như vậy, cảm giác một trận gió cũng có thể thổi mất cậu.

Ôm Văn Trình lên lầu, Úc Lâm Phi dưới tình huống không gọi Văn Trình tỉnh, gian nan mở cửa nhà hắn ra, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đặt Văn Trình lên giường lớn phòng ngủ, lại đi mở máy sưởi.

"Nhóc ấy, thật biết ngủ." Nhẹ giọng oán trách lại không thể che hết sủng nịch ẩn sâu bên trong, Úc Lâm Phi sau khi cởi áo khoác Văn Trình xuống liền dùng cái chăn dày đắp lên người cậu, sau đó hắn nhìn ra bên ngoài, quyết định ra ngoài mua một ít nguyên liệu nấu ăn.

Đến siêu thị dưới tầng mua một đống đồ, Úc Lâm Phi nghĩ thời gian còn sớm dứt khoát làm nồi lẩu là được rồi, về đến nhà phát hiện Văn Trình vẫn còn đang ngủ, vì vậy mang tạp dề bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Được rồi, từ một trình độ nào đó mà nói, Úc Lâm Phi thật đúng một người đàn ông nội trợ tốt...

Văn Trình khò khè khò khè ngủ, thời điểm cậu cảm thấy cái ót của chính mình cũng bắt đầu đau, cuối cùng cũng bò dậy từ trên giường như du hồn như mọi khi.

Mặc bộ áo ngủ vừa đi khỏi phòng ngủ liền ngửi thấy mùi thơm, Văn Trình hung hăng hít cái mũi, sau đó lập tức phốc phốc chạy tới phòng bếp.

"A a a... Cái gì thế cái gì thế!!" Giống như bị bỏ đói suốt mấy trăm năm, Văn Trình thoáng cái liền nhào tới bếp, khiến Úc Lâm Phi đứng bên cạnh bị đụng lảo đảo một chút.

"Nhóc cẩn thận tí đi." Chứng kiến bộ dạng bức bách rống rống này của Văn Trình, Úc Lâm Phi không kiềm chế được nhớ tới bộ dạng lúc Văn Trình vẫn là mèo, hắn mang vui vẻ trên mặt: "Đừng để bị bỏng."

"Nồi lẩu à..." Cảm xúc bi thương bởi vì nằm mơ mà sinh ra lập tức bị đập bay đến Trảo Oa Quốc, Văn Trình chỉ kém chảy nước miếng: "Đã làm xong chưa? Thật muốn ăn!!"

"Xong ngay đây." Úc Lâm Phi bất đắc dĩ nói: "Trước hết nhóc vào trong phòng khách xem tivi đi, ở chỗ này chắn anh làm việc không tốt."

"Ừm ~" Văn Trình nghe lời tung tăng đi ra ngoài, đương nhiên, trước khi đi không quên nhắc nhở Úc Lâm Phi: "Nhớ cho thêm hạt tiêu nha ~ "

"Được." Tay Úc Lâm Phi vẫn còn đảo tỏi: "Ngoan, mau đi đi."

Sau khi Văn Trình bị Úc Lâm Phi sai khiến đi xem tivi, Úc Lâm Phi nhanh nhẹn thu dọn xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, sau đó đem bếp con đến phòng khách, cắm điện cho tốt.

"Thơm quá..." Văn Trình ngồi ở một bên đong đưa cái đuôi, bộ dáng nhu thuận kia khiến cho Úc Lâm Phi lại nhịn không được xoa xoa đầu Văn Trình.

"Ăn đi." Đưa đôi đũa cho Văn Trình, Úc Lâm Phi cởi tạp dề của mình xuống.

"Tôi muốn ăn thịt." Văn Trình chằm chằm vào nồi lẩu, con mắt sắp sáng lên rồi.

"Còn chưa có nấu xong đâu." Nhìn bộ dạng Văn Trình vui sướng vẫy vẫy cái đuôi, Úc Lâm Phi dở khóc dở cười: "Nhiều như vậy nhóc ăn hết sao."

"Ăn hết, anh không thể tranh với tôi." Sức chiến đấu của mèo tham ăn rất khủng bố đấy...

"Ừ." Úc Lâm Phi muốn cười lại không thể cười ra tiếng.

"La la la la..." Thừa dịp Úc Lâm Phi không có chú ý, Văn Trình kẹp lấy một miếng thịt, không đợi Úc Lâm Phi kịp phản ứng, Văn Trình bèn một ngụm nuốt miếng thịt vào trong miệng.

Sau đó... Sau đó Văn Trình liền khóc rồi.

Ô ô ô... Vì sao không có ai nói cho cậu biết... Miếng thịt này lại nóng như vậy.

"Nhóc thật khờ mà." Úc Lâm Phi thật sự là bị Văn Trình chọc cười, hắn vội vàng đưa cốc nước cho Văn Trình, nhìn bộ dạng cậu bị bỏng lệ rơi đầy mặt, hận không thể búng vào trán cậu một phát: "Nhanh để anh xem, có bị bỏng không."

"Đau... A...... Đau quá." Nước mắt tí tách chảy, Văn Trình sau khi uống một cốc nước lớn liền cảm thấy đầu lưỡi của mình nổi lên một mảng bong bóng nho nhỏ.

"... Nhóc ấy." Nắm lấy cằm Văn Trình, Úc Lâm Phi vừa tức giận vừa buồn cười, hắn nhìn Văn Trình vươn đầu lưỡi ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm kỳ quái: "Bị bỏng đến nổi bong bóng rồi, nhóc có dám lại tham ăn thêm tí nữa hay không, hử? Cái gì thơm vậy..."

"Tôi sai rồi." Văn Trình vẫn còn một bộ nước mắt lưng tròng, cậu dùng ánh mắt không nỡ nhìn nồi lẩu nóng hôi hổi trước mặt: "Đau quá, làm sao bây giờ?" Lại hoàn toàn không để ý đến câu nói sau cùng của Úc Lâm Phi.

"Anh có biện pháp gì chứ." Úc Lâm Phi nhìn bờ môi đỏ au của Văn Trình, không hiểu sao nuốt ngụm nước miếng: "Nếu không hôm nay đừng ăn cái này nữa, anh nấu cháo cho nhócuống."

"Không được!!" Không chú ý tới cảm xúc phức tạp trong mắt Úc Lâm Phi, Văn Trình không biết xấu hổ: "Tôi muốn ăn lẩu, tôi muốn ăn lẩu!"

"Nhóc tự làm nhóc bị bỏng, anh đâu có biện pháp." Úc Lâm Phi cảm thấy mùi thơm trong mũi càng lúc càng nồng nặc, khiến đầu óc hắn có chút choáng váng, nói: "Nhóc còn muốn ăn lẩu?"

"Ừm." Đáng thương hề hề nhìn Úc Lâm Phi, Văn Trình lè lưỡi thoáng liếm bờ môi của mình một phát...

"A!" Bị Úc Lâm Phi đột nhiên bổ nhào đè lên trên ghế sofa, Văn Trình còn chưa kịp phản ứng lại, cậu ngơ ngác nhìn Úc Lâm Phi đang nhìn cậu từ trên cao xuống, nghi ngờ nói: "Úc Lâm Phi anh làm gì?"

"..." Úc Lâm Phi không trả lời Văn Trình... ánh mắt của hắn còn đang ngó chừng cái miệng Văn Trình khẽ mở khẽ khép ... Nhìn từ phía trên... Thật sự rất mỹ vị.

"Úc Lâm Phi anh..." Câu nói kế tiếp còn chưa có cơ hội nói xong, Văn Trình đã bị Úc Lâm Phi hung hăng hôn xuống.

"A A A..." Không ngừng giãy dụa dưới thân Úc Lâm Phi, Văn Trình hoàn toàn không rõ tại sao Úc Lâm Phi mới vừa rồi còn ổn đột nhiên lại đại phát thú tính.

Động tác của Úc Lâm Phi tuyệt đối tính là thô lỗ, hắn một tay chế trụ Văn Trình, tay kia... vươn về phía mặt bàn cách đó không xa, tiện tay ném cái gạt tàn thuốc trên bàn ra xa — Này, Úc Lâm Phi, anh không còn lý trí là giả đúng không, cái bộ dáng khôn khéo này rốt cuộc là muốn ồn ào thế nào hả!

Thấy được động tác của Úc Lâm Phi, mặt Văn Trình đầy hắc tuyến.

"Tiểu Hắc..." Trầm giọng kêu tên Văn Trình, Úc Lâm Phi rốt cục buông cho tha bờ môi đã bị cắn nát của cậu, hắn nhìn vẻ mặt thê thảm của Văn Trình, thật sự nhịn không được lần nữa chôn đầu vào cổ Văn Trình.

"Cứu mạng a a a!!!" Trinh tiết vĩnh viễn là thứ yếu ớt như vậy, Văn Trình trơ mắt nhìn Úc Lâm Phi cởi quần yếm của cậu xuống, tay đã vói vào bên trong nội y của cậu, đại khái bởi vì nấu ăn, tay Úc Lâm Phi rất lạnh, khiến Văn Trình không tự chủ rùng mình một cái.

"Đừng kêu." Úc Lâm Phi nheo mắt lại nhìn Văn Trình, hắn nhẹ nhàng hôn hôn trên mặt Văn Trình, nói: "Tiểu Hắc, mùi vị của nhóc như thế nào lại ăn ngon như vậy..."

Úc Lâm Phi anh tên cầm thú này, anh mới ăn ngon, cả nhà anh mới ăn ngon!! Văn Trình vô năng phản kháng, trong đầu đã bắt đầu tự tạo sân khấu nhỏ của mình rồi, cái gì mà roi da nhỏ vung lên ấy, cái gì mà nến nhỏ ấy, khụ khụ, thiếu nhi không nên biết, thiếu nhi không nên biết.

"Tiểu Hắc..." Nhẹ nhàng cởi sạch sẽ áo Văn Trình, Úc Lâm Phi vươn bàn tay tội ác về phía cái bộ vị mấu chốt nào đó, Văn Trình vốn nên điên cuồng giãy dụa lại bị Úc Lâm Phi gắt gao ấn xuống, căn bản vô năng giãy dụa, dưới tình huống như vậy, Văn Trình rốt cục bạo phát, cậu hét lên một tiếng, sau đó biến thân!!!

Cắn một miệng đầy lông, Úc Lâm Phi bày tỏ hắn vô cùng muốn giết người... Thật sự... vô cùng muốn.

"Meow." Chinchilla đen trừng đôi mắt màu vàng, tiếp tục mặt đầy vô tội.

"Biến thành mèo?" Úc Lâm Phi nhìn mèo con ngồi trên đống quần áo vô cùng đắc ý dưới thân, mỉm cười: "Cũng tốt, mèo không thể ăn lẩu."

"... ." Úc Lâm Phi tôi biết ngay anh là cầm thú mà, Văn Trình lập tức bị đánh bại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy