Chương 49: Lửa giận (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại yến tiệc nhồi một bụng no nê hải sản, Văn Trình thỏa mãn nấc một cái, giống như con trùng không xương cốt nhúc nhích trên băng ghế phía sau trong xe Úc Lâm Phi.

Úc Lâm Phi thấy bộ dáng này của Văn Trình ngược lại cũng không nói gì, hắn móc ra một viên kẹo đường từ trong ví, mở giấy gói kẹo sau đó nhét nó vào cái miệng Văn Trình vẫn còn chẹp chẹp.

"Cái gì đó?" Miệng đột nhiên bị nhét đồ vào, Văn Trình ngây ra một lúc: "Kẹo đường?"

"Ừ." Úc Lâm Phi sờ lên đầu Văn Trình: "Nhóc ngồi đằng sau?"

"Phía trước ngủ không thoải mái." Nói không hề có áp lực tâm lý, Văn Trình tự tin nói: "Đằng sau rộng như vậy không nên lãng phí nha."

"Được rồi." Bất đắc dĩ cười cười, Úc Lâm Phi giúp Văn Trình đóng cửa sau xe kỹ càng, sau đó đi tới phía trước, ngồi vào ghế lái.

Mà Văn Trình thì sao, quả nhiên không hề cô phụ lý do cậu vừa tìm, đi chưa đến mười phút đã ngủ khò khò, Úc Lâm Phi qua gương chứng kiến bộ dáng ngủ của Văn Trình, nước miếng sắp chảy ra, thật sự là dở khóc dở cười, hắn khẽ thở dài, ánh mắt ôn nhu có chút nhạt đi... Không hề nghi ngờ, Úc Lâm Phi lúc này lại nghĩ tới thanh niên giống Tiểu Hắc nhà hắn như đúc vừa nhìn thấy.

Chẳng lẽ là trùng hợp? Úc Lâm Phi nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, bình tĩnh tự hỏi, trùng hợp như vậy thực sự rất khó để người ta tin tưởng, mà thôi, bí ẩn to lớn thì sao, có thể bằng bí ẩn mèo nhà hắn có thể biến thành người sao? Khẽ cười một tiếng, suy nghĩ của Úc Lâm Phi bình tĩnh lại.

Thuận theo cách nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Úc Lâm Phi lái xe về nhà.

Về tới nhà, Úc Lâm Phi đầu tiên đỗ xe tốt, sau đó ôm ngang Văn Trình đi vào trong nhà, đi tới đi lui luôn cảm thấy tình cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc... Được rồi, Úc Lâm Phi nhịn xúc động muốn đỡ trán xuống, hắn đột nhiên nhớ tới, gần như mỗi lần ngồi vào xe, cuối cùng, trong lòng hắn luôn là con mèo lười ngủ khò khò.

"Thật sự là..." Không biết nói gì cho phải, Úc Lâm Phi chỉ có thể cười khổ.

Đi qua cửa chính, Úc Lâm Phi bỏ Văn Trình lên trên giường, sau đó đi đến thư phòng, hiện tại hắn có một số việc muốn tra qua một chút, về Tô Duy Hi, Bạch Tùng Trạch cùng... Văn gia công tử.

Văn Trình vẫn còn ngủ say không biết cậu đã suýt gặp được người nào đó chiếm địa vị vô cùng quan trong trong quỹ đạo cuộc đời mình, lúc này cậu bị quấn trong chăn ấm áp, không thể tự kiềm chế mà trầm mê trong mộng cảnh.

Ngày hôm sau khi Văn Trình tỉnh lại, Úc Lâm Phi đã không còn ở nhà.

Trên mặt bàn lưu lại một tờ giấy, viết danh sách những việc Văn Trình cần phải chú ý, ví dụ như đừng nghịch đồ điện nguy hiểm, đừng chạy loạn bên ngoài, còn miêu tả kỹ càng nơi cất đồ ăn trong nhà, được rồi, sinh sống cùng Văn Trình lâu như vậy, chỉ cần chỉ số thông minh ở mức độ bình thường cũng có thể nhìn ra cái gì chiếm tỉ trọng tối đa trong sức sống của Văn Trình...

Tuy sự thật rất tàn khốc, nhưng sự thật chính là sự thật.

Đối với loại hành động thức thời này của Úc Lâm Phi, bạn học Văn Trình tỏ vẻ cao độ tán thưởng, cậu ngồi trên ghế sofa xem tivi, nhét mấy thứ linh tinh gì đó vào trong miệng, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc...

Cậu còn thiếu nợ bạc hà mèo cho cái con mèo vàng bự mang cậu về nhà.

Rất nghiêm túc nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh một cái, Văn Trình nghĩ, không gặp Cơm đuổi tới cửa đòi nợ, trời lại càng ngày càng lạnh, cũng không biết cái con mèo ngạo kiều kia thế nào, hôm nay vừa vặn Úc Lâm Phi không có ở nhà... Văn Trình quyết định đi thực hiện lời hứa của mình — đem bạc hà mèo qua cho Cơm.

Đương nhiên lúc này trong đầu Văn Trình tự nhiên che đi câu Úc Lâm Phi nhắn lại bảo cậu không nên chạy loạn...

Nghĩ làm là làm, lục tung trong nhà cả buổi, Văn Trình rốt cục đã tìm được gói bột mèo bạc hà thực thực hư hư trong ngăn kéo tủ dưới TV, cậu nhìn hồi lâu cũng không có biện pháp phân biệt thứ trong tay đến cùng có phải bạc hà mèo hay không, nghĩ nửa ngày, Văn Trình đành ngoan tâm* cắn răng một cái, chạy tới phòng khách hé cửa thành một khe nhỏ, sau đó trong nội tâm mặc niệm, cậu muốn biến thành mèo cậu muốn biến thành mèo...

(*: nhẫn tâm, tàn nhẫn, ở đây ý là làm trái lương tâm gì đó.)

Kỳ thật thông qua mấy lần biến hóa, Văn Trình đã phát hiện ra quy luật, chỉ cần thời điểm ý nguyện của cậu đặc biệt mãnh liệt, là cậu có thể từ người biến thành mèo hoặc từ mèo biến thành người, lần này tận dụng cơ hội đi đưa bạc hà mèo cho Cơm để dễ dàng thí nghiệm ý tưởng thoáng qua kia đến cùng có đúng hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, Văn Trình thấy hoa mắt, còn chưa có kịp phản ứng đã phát hiện tất cả mọi thứ trước mắt đều phóng đại, được rồi... Chân tướng là cậu nhỏ đi mới đúng.

Xem ra cậu thật sự có thể tùy ý khống chế hình thái chính mình nha, Văn Trình cao hứng nghĩ, bất quá hiện tại trọng điểm là, bạc hà mèo trước mắt ...

Nuốt từng ngụm nước miếng, Văn Trình lè lưỡi liếm bột phấn rơi trên mặt đất một phát, sau đó... Liền không có sau đó rồi.

Cảm giác đầu mình quay vòng vòng, Văn Trình kêu meo meo meo, khoái hoạt cọ cằm của mình trên sàn nhà, bộ dáng mất hồn kia nếu để cho Úc Lâm Phi thấy được, Văn Trình nhất định sẽ xấu hổ cùng giận dữ muốn chết.

Đương nhiên, loại chuyện có camera theo dõi, tác giả mới không đi nhắc nhở Văn Trình đồ nhị hóa này.

Đợi đến mười phút sau, khi tác dụng của bạc hà mèo rốt cuộc biến mất, Văn Trình ra vẻ nghiêm túc meo một tiếng, sau đó ngậm cái túi nhỏ đặt trên mặt đất vào mồm, xông ra ngoài cửa, cuối cùng vẫn không quên đẩy lại.

Sở dĩ không lựa chọn hình dáng nhân loại đi tìm Cơm, một là vì Văn Trình sợ Cơm gặp được hình người của mình sẽ né tránh, hai là vì một nhân loại có tai và đuôi mèo đi lại bên ngoài thật sự là việc không quá an toàn, vạn nhất bị người ta nhìn thấy, trở thành yêu quái cũng may, nếu trực tiếp bị bắt, nhốt vào phòng thí nghiệm, Văn Trình có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Cảm giác phương hướng của mèo rõ ràng tốt hơn so với nhân loại, Văn Trình sau khi quan sát xung quanh một thời gian ngắn trong xe Úc Lâm Phi, liền đại khái hiểu được phương hướng nơi ở của Cơm, hiện tại thừa dịp Úc Lâm Phi không ở nhà thật vất vả chạy khỏi cửa, đương nhiên đi thẳng đến chỗ Cơm.

Thời tiết hôm nay xem như là đẹp, trên bầu trời không còn mây đen dày đặc, cũng không có bông tuyết nháo nhào rơi xuống, ánh mặt trời màu cam chiếu trên người Văn Trình tuy không có cảm giác ôn hòa, nhưng lại in trong nội tâm Văn Trình một phần ấm áp, gió khô thổi cái mũi Văn Trình có chút đau, Văn Trình một đường chạy chậm, căn bản không dám dừng lại ... Mèo rất sợ đông lạnh, aiz, sao cậu lại quên mất điều này chứ.

Cũng không biết đã chạy bao lâu, ngay tại thời điểm Văn Trình cho là mình sắp đông cứng, cậu rốt cuộc cũng thấy được cảnh vật quen thuộc.

"... Cơm?" Đứng ở chỗ cửa thoát khí nóng, Văn Trình lại không nhìn thấy thân ảnh cậu muốn gặp, cậu buông bạc hà mèo ngậm trong miệng, meo meo kêu tên Cơm, vẫn thủy chung không được đáp lại.

"... Cơm?? Ông có ở đây không!" Dạo qua một vòng quanh nắp cống, lùm cây bốn phía cùng bên trong khu nhà dân, Văn Trình như trước không nhìn thấy thân ảnh Cơm, cậu khịt khịt cái mũi, có chút không biết nên làm gì nữa.

Cũng đúng, một con mèo sao có thể ở một chỗ ngốc cả ngày? Huống hồ thời tiết hôm nay coi như không tệ, Cơm nói không chừng đã đi đâu đó phơi nắng rồi... Nội tâm tự an ủi chính mình, Văn Trình vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an khó có thể miêu tả... Giống như trong tiềm thức biết rõ Cơm đã xảy ra chuyện không tốt lành mấy, thế nhưng trong đầu lại thủy chung tìm không ra cái trí nhớ vốn nên tồn tại kia — cậu quả nhiên đã quên mất điều gì đó quan trọng.

Dùng vải rách bên trên nắp cửa thông gió che lại gói bạc hà mèo, Văn Trình lấy hơi ấm trong chốc lát rồi chuẩn bị đi trở về, lúc này tâm tình cậu rất sa sút... Thế nhưng có biện pháp nào đâu, nói cho cùng, cái con mèo bự màu vàng ngạo kiều kia, vẫn không thấy.

Một khắc Úc Lâm Phi mở cửa nhà mình ra thiếu chút nữa bị dọa tới phát bệnh tim, hắn nhìn quần áo rơi toán loạn trên mặt đất cùng ngăn kéo trở thành loạn thất bát tao, biểu lộ tâm tình bất định, không hề nghi ngờ nữa... Cái con mèo lười nhà hắn lại đi tìm phiền toái cho hắn rồi.

"Tiểu Hắc." Trong miệng rít ra hai chữ, Úc Lâm Phi ngồi ở trong thư phòng nhìn video ghi hình, ánh mắt lạnh dọa người, hắn nhìn Văn Trình tìm được bạc hà mèo đặt ở tủ TV, lại từ người thuận lợi biến thành mèo, cuối cùng còn linh xảo đóng cửa lại...

"Rắc~" Thuận tay vặn gãy chiếc bút trong tay, tuy Úc Lâm Phi vẫn một mực tỏ ra lạnh nhạt, nhưng ngọn lửa trong mắt đã bán rẻ tâm tình phẫn nộ của hắn lúc này... Nhóc giỏi thật... Tiểu Hắc! Đọc không hiểu tờ giấy anh lưu cho nhóc hả? Không biết bên ngoài trời lạnh như vậy sao?

Tắt máy tính đi, Úc Lâm Phi rót cho mình một cốc sữa, cứ như vậy cầm chặt cốc sữa im lặng ngồi trên ghế sofa phòng khách, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua toàn phòng khách, chậm rãi nhắm hai mắt.

... Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm là chờ con mèo ngu xuẩn nhà hắn trở về... Nếu như cậu còn trở lại được.

Cũng không biết chủ nhân nhà mình đã bước tới biên giới bùng nổ, Văn Trình vẫn còn vội vàng đi đuờng của mình, sự kiện Cơm mất tích giống như một khối đá lớn đặt ở trong lòng cậu, Văn Trình di chuyển chân nhỏ ngắn tũn của mình, phốc xuy phốc xuy rốt cuộc đuổi kịp thời gian ăn cơm trưa trước khi về tới nhà ~ Meo ~ la la la, bỏ lỡ bữa trưa gì đó thật quá đau khổ.

Vừa vặn gặp một gia đình đi thang máy, Văn Trình cọ cọ thang máy đến tầng hai mươi, cố gắng liều mạng bò thêm ba tầng nữa, không kịp thở mà nhìn cửa nhà Úc Lâm Phi.

"Meo, meo." Bắt đầu cào cửa xoẹt xoẹt, Văn Trình tin tưởng vững chắc Úc Lâm Phi nhất định đã về rồi, cậu biết rõ người hầu của cậu sẽ không cam lòng để cho một mình cậu ăn cơm trưa đâu.

Văn Trình đã đúng, Úc Lâm Phi hoàn toàn chính xác đã trở về rồi, chẳng những về rồi, còn mật thiết nhìn chăm chú về hướng cửa chính, bởi vậy ngay lúc Văn Trình bắt đầu cào cửa đã nghe thấy cái âm thanh xoẹt xoẹt cũng không tính tiếng gõ kia.

Đặt cốc sữa trong tay lên mặt bàn, Úc Lâm Phi mặt không biểu cảm đứng dậy đi về hướng cửa chính, lúc hắn vặn tay nắm cửa mở ra thấy được Văn Trình ở ngoài cửa, vẻ mặt đầy hưng phấn, Úc Lâm Phi rất khó hình dung tâm tình của hắn trong giây phút này.

Cao hứng? Đó là đương nhiên... Tiểu tổ tông nhà hắn đã trở về nguyên vẹn, không có thiếu tay thiếu chân.

Phẫn nộ? Đó cũng đúng... Cái đứa nhóc chết tiệt này dám vụng trộm chuồn đi, thật sự cho là mình sẽ không tức giận?

Cảm xúc phức tạp bốc lên trong lòng, biểu lộ của Úc Lâm Phi lại vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, chỉ có đôi mắt càng lúc càng phát ra u ám kia, bại lộ đúng điều mà Văn Trình sắp phải đối mặt, là mưa to gió lớn đến thế nào.

"Tiểu Hắc." Khóe miệng Úc Lâm Phi có chút nhếch lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa: "Về rồi hả?"

"Meo." Văn Trình mở to đôi mắt vàng, không chút nào phát giác được Úc Lâm Phi khác thường.

"Hoan nghênh trở về." Úc Lâm Phi nhẹ nhàng đóng cửa lại, tóm lấy Văn Trình: "Biến thành người đi, anh có lời cần nói với nhóc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy