Chương 54: Bão tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó Úc Lâm Phi nhận được điện thoại của Hà Dịch vào lúc chạng vạng tối.

Hắn đã chuẩn bị đồ ăn cho Văn Trình ở hình thái mèo xong, rồi chuẩn bị tới thư phòng làm việc, thế nhưng chờ hắn vừa bật máy tính lên thì Hà Dịch gọi tới rồi.

"Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi xảy ra chuyện rồi, anh mau tới đi." Câu nói đầu tiên của Hà Dịch khiến cho Úc Lâm Phi nhíu mày.

"Tình huống thế nào." Vừa gọi điện thoại, vừa đi về phía phòng ngủ lấy áo khoác, Úc Lâm Phi nghe được rõ ràng sự bối rối trong giọng Hà Dịch.

"Có người ở trên mạng đăng hình ảnh bất nhã của anh ấy." Châm chước dùng từ, Hà Dịch tối nghĩa nói: "Anh ấy... chịu kích thích quá lớn, vừa rồi một mình ra ngoài, tôi tìm không thấy anh ấy nữa."

"Chuyện khi nào?" Úc Lâm Phi nghe xong lập tức phát hỏa: "Sao tôi lại không biết? Vì sao cậu không nói cho tôi biết sớm hơn?"

"Anh ấy không đồng ý nói cho anh biết." Hà Dịch thở dài: "Nói sợ anh đi theo Bạch Tùng Trạch làm loạn."

"Mẹ nó đến cái lúc nào rồi mà còn lo lắng cái này cái kia." Úc Lâm Phi hiếm thấy phát bạo nói tục, hắn vẫy Văn Trình một cái, rồi vội vội vàng vàng đi ra khỏi cửa.

"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?" Úc Lâm Phi không tự mình lái xe, mà là bắt xe đi, hắn hít sâu một hơi, buộc chính mình tỉnh táo lại: "Cậu nhanh nói kỹ càng sự việc một lượt cho tôi."

"Là thế này." Giọng Hà Dịch đầy lo lắng: "Hôm qua tôi trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh chụp Tô Duy Hi trên mạng, nên trực tiếp gọi anh ấy hỏi tình huống, kết quả anh ấy sống chết không chịu nói, tôi sốt ruột một hồi bèn trực tiếp chạy đến nhà anh ấy, thế nhưng không nghĩ tới vừa vặn gặp được anh ấy và Bạch Tùng Trạch cãi nhau."

"Sau đó thì sao?" Úc Lâm Phi mơ hồ cảm thấy sự tình đã vượt ra khỏi khống chế của hắn.

"Sau đó khi Tô Duy Hi gặp tôi, để cho Bạch Tùng Trạch đi trước, tôi bảo tôi muốn nói chuyện này cho anh biết, thế nhưng Tô Duy Hi thế nào cũng không đồng ý." Hà Dịch trầm mặc một lát, lại nói: "Lâm Phi, tôi hoài nghi... Bạch Tùng Trạch và Tô Duy Hi là người yêu."

"Cái gì???" Úc Lâm Phi không thể tin được nói: "Cậu nói cái gì??"

"Tuy tôi cũng thấy không quá khoa học." Hà Dịch chần chừ nói: "Nhưng hôm qua tôi nhìn thái độ giữa hai người bọn họ, như thế nào cũng không giống kẻ thù, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?" Úc Lâm Phi cắn răng hỏi.

"Hơn nữa Tô Duy Hi khiến tôi cảm thấy là lạ." Hà Dịch nhíu mày: "Có cảm giác vấn đề trên mạng này khẳng định tổn thương rất lớn tới anh ấy, nhưng thái độ của anh ấy lại bình tĩnh đến mất tự nhiên."

"Vậy bây giờ sao cậu lại cam lòng gọi điện thoại cho tôi hả?" Úc Lâm Phi tức giận nói: "Đừng nói với tôi cậu nghĩ thông suốt rồi."

"Aiz, vừa nãy tôi và Tô Duy Hi có thảo luận chuyện này một chút, không biết vì sao lại làm anh ấy nổi cáu, đẩy cửa lao ra ngoài, chờ tới lúc tôi đuổi theo, đã không thấy người ta đâu nữa." Hà Dịch sầu thảm nói: "Lâm Phi, anh nói phải làm sao bây giờ? Chuyện này không ổn lắm."

"... Trước tiên tôi áp chế việc trên mạng xuống đã." Úc Lâm Phi bực bội nói: "Tô Duy Hi tên chết tiệt này suốt ngày không biết đến cùng suy nghĩ lung tung cái gì, loại chuyện này nói sớm một chút tôi đã giải quyết xong rồi."

"Anh nói nhẹ nhàng chút coi." Hà Dịch đối với thái độ của Úc Lâm Phi ngược lại không quá đồng tình: "Loại chuyện này ai có thể nói khỏi miệng chứ."

"..." Úc Lâm Phi trầm mặc, cũng đúng, nếu chính hắn gặp chuyện như vậy, đi cầu bạn bè của mình cũng thật sự không tốt lắm.

"Trước tiên tìm được anh ấy đã." Hà Dịch cảm thấy hiện tại đây mới là việc cấp bách nhất, nhỡ đâu Tô Duy Hi thật sự đã xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn hối hận chết mất.

"Tôi đến ngay đây." Úc Lâm Phi nói: "Cậu đi tìm trước đi, tôi lập tức sẽ tới."

"Được." Cúp điện thoại, Hà Dịch lại đi ra ngoài.

Tô Duy Hi sẽ chạy đi đâu? Trong đầu chuyển qua lần lượt từng địa điểm, Úc Lâm Phi đột nhiên nói: "Bác tài, phiền ngài đi đến Thủy Mộc niên hoa."

Thủy Mộc niên hoa là tiểu khu buôn bán tương đối cũ, Úc Lâm Phi và Tô Duy Hi khi còn bé sống ở chỗ ấy, bọn hắn tầng trên tầng dưới, trở thành hơn hàng xóm mười năm.

Cái khoảng mười năm đó, mỗi khi hai người bọn họ có vấn đề gì không vui, sẽ lén lút chạy lên tầng cao nhất, bởi vì hộ gia đình ở tầng cao nhất đã sớm dọn đi, phòng ở một mực không bán vẫn cứ để đó, cho nên sân thượng trên mái nhà trở thành một nơi bọn hắn ngắm cảnh trò chuyện tâm tình tốt lên.

Úc Lâm Phi nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy Tô Duy Hi có khả năng chạy đến chỗ đó nhất, vì thế đổi lộ trình, đi về phía Thủy Mộc niên hoa.

Kết quả Tô Duy Hi thật sự không để cho Úc Lâm Phi thất vọng, thời điểm hắn thở hổn hển chạy đến mái nhà, trông thấy Tô Duy Hi ngồi ngoài rào bảo hộ hút thuốc, trên mặt đầy mệt mỏi.

"Duy Hi." Úc Lâm Phi nhẹ giọng kêu tên Tô Duy Hi: "Sao cậu lại chạy lên đây."

"Lâm Phi, cậu đã đến rồi?" Tô Duy Hi mặt không biểu tình quay đầu: "Cậu cũng biết?"

"Biết cái gì?" Úc Lâm Phi ngây ngốc.

"Ảnh chụp ở trên mạng." Ngữ khí Tô Duy Hi rất bình tĩnh, chỉ có điều sự thống khổ trong ánh mắt anh lại bán đứng tâm anh,

"Tớ chưa xem." Úc Lâm Phi hít sâu một hơi: "Cậu trước lại đây có được không? Tớ thì có cái gì có thể gây khó dễ? Duy Hi, chẳng lẽ cậu ngay cả tớ cũng không tin rồi hả?"

"Tớ tin." Tô Duy Hi không cử động: "Tôi chỉ là cảm thấy chính mình rẻ mạt phát sợ, Lâm Phi, cậu cũng cảm thấy tớ như vậy sap?"

"Ai nói cậu rẻ mạt?" Úc Lâm Phi thấy bộ dáng Tô Duy Hi ngồi ở chỗ kia liền phát hoảng, hắn dụ dỗ khuyên nhủ: "Cậu lại đây trước đã được không? Duy Hi?"

"Tớ sẽ không tự sát." Tô Duy Hi lạnh lùng nói một câu.

"..." Cái bộ dáng này của cậu cũng không giống không muốn tự sát đâu, Úc Lâm Phi cười khổ trong lòng, nhưng lại không dám tiếp tục kích thích Tô Duy Hi, hắn đành ngồi xuống ngay tại chỗ: "Vậy thì tốt, tớ cùng cậu nói chuyện phiếm."

"Lâm Phi, tớ đã có đoạn thời gian rất hận cậu đấy." Tô Duy Hi từng hơi từng hơi hút thuốc: "Nếu không phải cậu và Mạnh Bạch Tình có chuyện đó, tớ cũng sẽ không thành cái dạng như hôm nay."

"Đúng, chuyện này là tớ không tốt, cậu muốn phạt tớ thế nào tùy cậu." Úc Lâm Phi theo Tô Duy Hi mà nói.

"Nhưng sau tớ đã nhận ra." Tô Duy Hi nhắm mắt lại: "Kỳ thật là tớ tự rẻ rúng bản thân, đâu thể trách người khác chuyện này?"

"Sao cậu lại vậy." Úc Lâm Phi cắn răng, hiện tại hắn hoàn toàn dám khẳng định có người nào đó đã nói gì đó với Tô Duy Hi.

"Tớ vậy mà lại thích Bạch Tùng Trạch, cậu nói tôi không rẻ mạt sao?" Tô Duy Hi gục đầu xuống, khiến Úc Lâm Phi không thấy rõ nét mặt của anh.

"..." Vụ này Úc Lâm Phi ngược lại không nghĩ tới, Tô Duy Hi thế mà thật sự thông đồng??

"Thế nhưng mà người ta ghét bỏ tớ." Tô Duy Hi cam chịu: "Tớ sao lại có thể ghê tởm như vậy."

"Tô Duy Hi cậu xuống đây cho ông!!!" Úc Lâm Phi phát hỏa: "Cậu thay đổi cái gì, câu trước xuống đã cho tớ đã có được không? Bạch Tùng Trạch chính là đồ bệnh tâm thần, cậu quản hắn nói cái khỉ gió gì hả? Cậu nếu thích hắn thì tớ giúp cậu theo đuổi không được sao?? Cậu lấy cái mạng của mình ra nói đùa gì vậy?"

"OK, cậu đừng gấp." Tô Duy Hi bị bộ dáng gấp gáp của Úc Lâm Phi làm cho bật cười, anh đang chuẩn bị đứng dậy, thì điện thoại vang lên.

Úc Lâm Phi không biết là ai gọi điện thoại cho Tô Duy Hi, hắn chỉ biết, người ở đầu bên kia điện thoại, nhất định rất ác độc, bởi vì hắn trông thấy sắc mặt Tô Duy Hi sau khi nhận điện thoại càng lúc càng trắng, cuối cùng trắng bệch như một tờ giấy.

Toàn bộ quá trình, Tô Duy Hi đều không nói gì, thẳng đến cuối cuộc gọi, anh mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Tô Duy Hi..." Úc Lâm Phi đột nhiên có loại dự cảm không tốt.

Sau đó, không có sau đó nữa, Tô Duy Hi cúp điện thoại, trực tiếp từ trên tầng, nhảy xuống.

"A a a a!!! Tô Duy Hi!!!" Tận mắt thấy lấy bạn thân tử vong, Úc Lâm Phi phát ra kêu thê lương thảm thiết, suy nghĩ của hắn mê muội một hồi, giống như nổi điên chạy thang bộ xuống, thang máy cũng quên hết.

Căn nhà này có 30 tầng, dưới lầu, là xi-măng.

Cho nên một khi nhảy xuống, tỷ lệ sống sót, gần như có thể bỏ qua.

"Tô Duy Hi cậu đồ khốn nạn, khốn nạn." Úc Lâm Phi mặt mũi đều là nước mắt kết thành băng, hắn chạy đến chỗ Tô Duy Hi nhảy xuống, cả người đều sụp đổ.

Thật sự là ngã tan nát rồi, Úc Lâm Phi cảm thấy thân thể cùng linh hồn của mình chia ra, linh hồn hắn lơ lửng giữa không trung trên cao. Mắt nhìn chính mình sụp đổ, bình tĩnh, lại khiến cho chính hắn cảm thấy tuyệt vọng.

"Đm nó." Run rẩy móc điện thoại ra bấm 120, biểu tình của Úc Lâm Phi bình tĩnh một cách quỷ dị, hắn muốn nâng Tô Duy Hi dậy, lại phát hiện căn bản không có cách nào, bởi vì đầu Tô Duy Hi, đã như quả dưa hấu vỡ nát.

"... Hà Dịch." Gọi 120 xong, Úc Lâm Phi lại gọi điện thoại cho Hà Dịch: "Thủy Mộc niên hoa, tới, nhanh... Tới đây."

"Úc Lâm Phi, xảy ra chuyện gì?" Hà Dịch phát hiện rõ ràng Úc Lâm Phi không ổn.

"Tôi..." Úc Lâm Phi nói không nên lời, hắn ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

"Úc Lâm Phi anh đừng gấp, tôi lập tức tới ngay, anh có đừng gấp." Hà Dịch cũng gấp gáp.

Tại sao Tô Duy Hi lại chết thế này... Tại sao lại đột nhiên chết như vậy? Tại sao lại... Úc Lâm Phi suy yếu nhìn thi thể nát bét trước mắt, trong mắt là một mảnh hoảng hốt.

Xung quanh dần dần có người vây tới, tiếng bàn luận xôn xao lại khiến Úc Lâm Phi có loại dục vọng nôn mửa.

"... Sao lại chết rồi... Mình đang nằm mơ sao? Tô Duy Hi... Cậu sao có thể cứ như vậy mà chết..." Úc Lâm Phi đợi 120 đến rồi, cũng đợi Hà Dịch đến, thế nhưng hắn hoàn toàn không thể tự kềm chế mà đắm chìm trong việc Tô Duy Hi chết, căn bản không cách nào đối thoại với người xung quanh.

"Tại sao có thể như vậy..." Hà Dịch vừa bước từ trên xe xuống cũng không nghĩ tới sự tình sẽ đến tận mức này, anh ngốc trệ nhìn Tô Duy Hi bị mang lên xe, Úc Lâm Phi ngồi chồm hổm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

"Có người giết Tô Duy Hi." Trong đầu Úc Lâm Phi hiện ra cú điện thoại Tô Duy Hi nhận được trước khi chết: "Tô Duy Hi, cú điện thoại kia... Điện thoại..."

"Cái gì? Lâm Phi anh còn ổn chứ?" Hà Dịch nhìn Úc Lâm Phi sắc mặt trắng bệch, run giọng nói: "Lâm Phi anh..."

Úc Lâm Phi không trả lời Hà Dịch..., một khắc hắn đứng lên lại té xuống, trước mắt là một mảnh hắc ám tĩnh mịch. Tuy hắn vẫn có thể nghe được âm thanh xung quanh, cảm giác được sự vật xung quanh, lại vẫn không thể nhúc nhích, mặc kệ hắc ám vô biên vô hạn đem chính mình trùng trùng điệp điệp bao vây lại.

Đứa bạn tốt nhất của hắn cứ như vậy chết ngay trước mặt của hắn... Thế nhưng vì sao hắn ngay cả vươn tay giữ chặt cũng không làm được... Vì sao Tô Duy Hi lại chết... Vì sao!!!!

Bạch Tùng Trạch, tao muốn mày nợ máu trả bằng máu!! Đây là ý niệm cuối cùng trong đầu Úc Lâm Phi trước khi triệt để hôn mê.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy