Chương 60: PN Tô Duy Hi - Cuộc đời này hôn mê (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu là đã từng có người nới với Tô Duy Hi, về sau anh sẽ lấy phương thức nhảy lầu tự sát chấm dứt sinh mệnh của mình, Tô Duy Hi nhất định sẽ cảm thấy người kia đang đùa anh.

Tô Duy Hi biết tính cách của chính mình, anh hiền lành, thân thiện, đối với mọi chuyện vô luận là tốt đẹp hay đáng ghê tởm, đều có khả năng bao dung vượt người thường, một người như vậy sẽ tự sát? Nói ra đều làm cho người ta thấy thật buồn cười.

Thế nhưng tại rất nhiều thời điểm, chuyện buồn cười, cũng không nhất định là giả.

Thời điểm Tô Duy Hi một mình ngồi trên mái nhà đã suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu nhớ lại lúc anh và Bạch Tùng Trạch gặp nhau, anh nghĩ, khi mỗi người đều cho là mình có thể nắm vận mệnh trong tay, lại không ngờ lần trốn thoát này cũng là vận mệnh an bài.

Tô Duy Hi không yêu Bạch Tùng Trạch, chẳng những không yêu, thậm chí còn mang thù hận, muốn Tô Duy Hi hận một người quả thật không phải chuyện dễ dàng, cho dù Mạnh Bạch Tình tạo thành hiện trạng của mình, Tô Duy Hi cũng chỉ chán ghét thôi.

Vậy thì vì sao anh lại cùng một chỗ với Bạch Tùng Trạch? Tô Duy Hi hít điếu thuốc trong tay một hơi, trong mắt là một mảng hoang vu, nguyên nhân thật sự rất đơn giản, anh không muốn tự hủy hoại chính mình, mà trong tay Bạch Tùng Trạch có thứ khiến anh không thể không cùng một chỗ với hắn.

Hắn có một vài bức ảnh ghê tởm của Tô Duy Hi.

Tô Duy Hi đối với chuyện này đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ thật lâu, từ một khắc anh đáp ứng cùng một chỗ với Bạch Tùng Trạch đã bắt đầu không ngừng nghĩ, anh không rõ vì sao Bạch Tùng Trạch phải như vậy với anh, càng không rõ tương lai chính mình rốt cuộc sẽ như thế nào.

Nhờ phúc của Bạch Tùng Trạch, Tô Duy Hi vốn không hề chán ghét bị đàn ông đụng chạm, thời điểm sắp bị tiến vào, không ngừng nôn khan.

Là phúc? Hay là họa? Điếu thuốc trong tay Tô Duy Hi đã gần cháy hết, anh ném mẩu thuốc lá, lại đốt một điếu — anh chưa từng nghĩ tới tình huống hiện tại này, Bạch Tùng Trạch vậy mà phá bỏ lời hứa giữa bọn họ, đem ảnh chụp ghê tởm kia phát tán trên mạng, đương nhiên, Tô Duy Hi cũng nghĩ đến tình huống có khi nào chuyện này không phải là Bạch Tùng Trạch làm, nhưng khi anh gọi cho Bạch Tùng Trạch lại không ngừng bị ngắt máy, anh cảm thấy bản thân tựa như thằng ngốc vậy.

Quả là một thằng ngốc mà, Tô Duy Hi thật nghiêm túc tự hỏi tiếp theo nên làm cái gì, nếu người bên cạnh anh thấy được ảnh chụp đó sẽ thành tình huống thế nào, này không tốt, thật nghiêm túc nghĩ... Tô Duy Hi thiếu chút nôn ra.

Quá ghê tởm, thật sự quá ghê tởm, Tô Duy Hi gắt gao nắm chặt nắm tay lại, móng tay cắm vào trong thịt, như thế nào lại ghê tởm đến vậy...

Bị chính mình ghê tởm, Tô Duy Hi cảm thấy cuộc đời của anh chính là một trò cười, anh ngẩng đầu dùng đôi mắt đen nhánh nhìn bầu trời, biểu tình bình tĩnh khiến cho người ta bất an.

Nếu Úc Lâm Phi không tìm được nơi này, đại khái Tô Duy Hi đã nhảy xuống.

Khi Tô Duy Hi nhìn đến vẻ mặt lo lắng của người bạn tốt từ nhỏ đến lớn, tâm vốn kiên định muốn thoát khỏi thế giới này lại lay động, anh nghe Úc Lâm Phi gọi anh đi xuống, trong con ngươi lạnh như băng rốt cuộc xẹt qua một tia ấm áp, anh nghĩ, ít nhất trong thế giới này chẳng phải vẫn còn có người không ghê tởm anh, không phải sao?

... Có lẽ, còn có ý nghĩa để tồn tại?

Điều này cuối cùng vẫn bị đánh vỡ vô tình, di động Tô Duy Hi vang lên, anh nhìn dãy số hiện lên, nhận nghe — là Bạch Tùng Trạch.

Thanh âm Bạch Tùng Trạch vẫn dễ nghe như vậy, giống như bản sonata cello, hắn nói: "Tô Duy Hi, tôi không nghĩ rằng cậu lại ghê tởm như vậy, cậu, sao cậu không chết đi?"

"..." Tô Duy Hi không nói gì, anh im lặng nghe, cảm giác chỗ nào đó trong trái tim từng chút phong hoá... Ngay cả người này cũng cảm thấy anh ghê tởm, có phải anh thật sự làm cho người ta chán ghét đến vậy hay không?

"Cậu chết đi cho tôi." Ngữ khí Bạch Tùng Trạch lãnh đạm, lời nói nói ra giống như một lưỡi dao sắc bén, đem cả người Tô Duy Hi cắt thành những mảnh nhỏ, hắn nói: "Nếu tôi là cậu, tôi đã sớm chết luôn rồi."

"Ừ." Tô Duy Hi không biết nên đáp lại cái gì, anh thản nhiên ừ một tiếng, sau đó nhảy từ trên mái nhà xuống.

Rơi xuống, rơi xuống, tiếng gió sắc bén xẹt qua bên tai Tô Duy Hi, thời gian hẳn là phải dùng đến giây để tính trong mắt Tô Duy Hi lại kéo dài vô số lần, anh thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt □ của Úc Lâm Phi, nghe được tiếng tim đập vững vàng của chính mình... Cuối cùng vẫn không vượt qua được, Tô Duy Hi nghĩ, anh quả thật là một người nhu nhược, vì trốn tránh sự thật, đem tất cả đau xót giao phó cho người còn sống. Thật có lỗi, Lâm Phi, Tô Duy Hi nhắm mắt lại, để cậu tận mắt thấy tớ chết, nhất định rất thống khổ đi? Thật xin lỗi... Thật sự xin lỗi...

Theo sau là một cơn đau đớn kịch liệt, Tô Duy Hi cảm thấy xương cốt cùng máu thịt của mình đều vỡ nát, chất lỏng chảy xuống nhuộm sàn xi-măng lạnh băng thành màu đỏ tươi. Cái chết khiến cho người ta kinh tởm, Tô Duy Hi một khắc trước khi mất đi ý thức nghĩ, sớm biết đã đổi cách chết khác, nhảy lầu tuy có thể trực tiếp xong hết mọi chuyện, nhưng lại chết quá khó coi.

Chính là đôi khi, chết đi không phải chấm dứt, mà là mở đầu.

Tô Duy Hi khi còn sống từng nghe qua một lời đồn, người tự sát là có tội, vì thế không thể nhập vào vòng luân hồi, mà không ngừng lặp lại quá trình bản thân tử vong, cho nên khi anh phát hiện linh hồn của mình phiêu nổi giữa không trung, còn cho là mình đã chết cũng không được yên bình. Ông trời đơn giản còn chưa có tàn khốc đến nông nỗi kia, Tô Duy Hi ý thức được, anh chỉ là biến thành ma mà thôi...

Biến thành ma? Chuyện lạ cỡ nào, nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của Úc Lâm Phi ôm thi thể anh, nhìn mình được đưa vào nhà xác bệnh viện, nhìn cha mẹ khóc đến tuyệt vọng, Tô Duy Hi hối hận, thật sự hối hận, nếu biết sau khi tự sát không có cách nào khác ngoài tận mắt chứng kiến hết thảy này, Tô Duy Hi có lẽ sẽ không lựa chọn cái chết.

Nhưng hối hận có năng lực có ích lợi gì đâu? Anh không thể sống lại... Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Tô Duy Hi rời khỏi bệnh viện, đi tới một nơi, được rồi, lúc này có lẽ dùng từ phiêu sẽ thỏa đáng hơn một chút.

Bạch Tùng Trạch nếu biết anh đã chết sẽ thế nào? Trong đầu toàn là ý nghĩ tò mò như vậy, Tô Duy Hi trôi nổi cả đêm rốt cuộc tới được nơi ở của Bạch Tùng Trạch, anh có chìa khóa nhà Bạch Tùng Trạch, chẳng qua hiện tại... Cho dù không có chìa khóa cũng có thể đi vào.

Đèn trong phòng vẫn sáng, Bạch Tùng Trạch có vẻ chưa ngủ, Tô Duy Hi chậm rãi trôi vào phòng khách.

"Cậu còn quay về làm gì?" Bạch Tùng Trạch đột nhiên mở miệng, dọa sợ Tô Duy Hi một trận.

"..." Đây là đang nói chuyện với anh sao? Bạch Tùng Trạch có thể nhìn thấy anh? Nhận thức được việc này khiến cả người Tô Duy Hi đều hưng phấn lên, anh cố gắng mở miệng: "Anh có thể thấy tôi?"

"Vô nghĩa." Bạch Tùng Trạch không biết thế nào, trong mắt tơ máu che kín, cả người thoạt nhìn cực kỳ tối tăm: "Cmn cậu cũng không phải ma, vì sao tôi lại không nhìn thấy cậu?"

"A." Tô Duy Hi không biết nói gì, nếu là bình thường anh khẳng định sẽ cãi một trận với Bạch Tùng Trạch, nhưng hiện tại thì sao... Ha ha, anh thật đúng là lười cãi nhau với Bạch Tùng Trạch.

"Cmn cậu còn quay về làm gì?" Bạch Tùng Trạch hung hăng ném thứ gì đó trong tay lên mặt bàn: "Tô Duy Hi, tôi tự nhận tuy rằng ngay lúc đầu có chỗ thật xin lỗi cậu, nhưng về sau cũng đối đãi với cậu không tồi, cậu cần gì hận tôi như vậy?"

"..." Tô Duy Hi tỏ vẻ hoàn toàn không biết Bạch Tùng Trạch đang nói cái gì.

"Đừng làm vẻ mặt vô tội đó với tôi." Bạch Tùng Trạch cười lạnh: "Cậu làm cái gì chính cậu rõ ràng."

"A." Tô Duy Hi và Bạch Tùng Trạch cách nhau một cái sô pha, cho nên Bạch Tùng Trạch không nhìn tới chân Tô Duy Hi đang trôi nổi, không biết thế nào, trong lòng Tô Duy Hi nảy ra một trò đùa dai... Nếu anh nói cho Bạch Tùng Trạch biết anh đã chết, Bạch Tùng Trạch sẽ như thế nào? Ha ha ha... Hắn khẳng định sẽ bị dọa gần chết.

"A cái mông ấy." Bạch Tùng Trạch hiển nhiên không biết trong lòng Tô Duy Hi nghĩ cái gì, hắn đứng lên cầm lấy áo khoác: "Tôi đi ra ngoài một chuyến đã, cmn cậu đừng có chạy loạn cho tôi, nếu tôi về không thấy cậu..."

Không thấy tôi thì sao? Tôi đều đã chết rồi anh còn muốn thế nào? Tô Duy Hi lần đầu tiên cảm thấy Bạch Tùng Trạch buồn cười như vậy, buồn cười tới mức anh cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

"Đã hiểu chưa?" Bạch Tùng Trạch nhìn Tô Duy Hi một cái: "Trở về mang cho cậu bánh trứng, ngàn vạn lần đừng có chạy loạn cho tôi!"

Tô Duy Hi không có trả lời, anh nhìn Bạch Tùng Trạch rời đi, thật sự nhịn không được mà cười ha ha... Bạch Tùng Trạch, anh vậy mà có ý đồ uy hiếp một con ma? Tôi nên thấy anh rất đáng yêu sao...

Trực tiếp không nhìn cảnh cáo của Bạch Tùng Trạch, Tô Duy Hi lại chậm chậm rì rì phiêu trở về bệnh viện, anh vẫn nên đi xem Lâm Phi thế nào đã, so với cái tên vô tâm vô phế Bạch Tùng Trạch kia, Úc Lâm Phi mới khiến anh không an tâm.

Kết quả Úc Lâm Phi thật không có cô phụ giao tình nhiều năm giữa hắn và Tô Duy Hi, sau khi chính mắt chứng kiến Tô Duy Hi tử vong thì trực tiếp ngã bệnh, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng gắt gao cau mày, cả người có vẻ mỏi mệt lại thống khổ.

Tô Duy Hi ở một bên nhìn, cảm thấy vô cùng áy náy, anh thật sự không nên tự sát trước mặt Úc Lâm Phi, hiện tại khiến cậu ấy thống khổ như vậy, chính mình nhìn trong mắt, trong lòng đau... [Bạch Tùng Trạch: Tô Duy Hi cậu thật sự không thích Úc Lâm Phi sao sao sao sao? Tô Duy Hi: Quản cái trym anh ấy. Bạch Tùng Trạch: QVQ]

Thời điểm Bạch Tùng Trạch tìm tới bệnh viện, Tô Duy Hi thật sự sung sướng nói không nên lời, anh đã khẩn cấp muốn nhìn biểu tình của cái tên Bạch Tùng Trạch khốn nạn chết tiệt này khi biết anh chết, ha ha ha, cười to ba tiếng, Tô Duy Hi đã hoàn toàn hắc hóa biểu tình dị thường dữ tợn, anh trốn ở trong phòng bệnh, trộm nhìn Bạch Tùng Trạch cùng Úc Lâm Phi khắc khẩu, trộm nhìn Bạch Tùng Trạch cùng Úc Lâm Phi đánh nhau, lại trộm nhìn Bạch Tùng Trạch mang theo vẻ mặt đầy sát khí đi đến nhà xác, bộ dạng hận không thể ăn thịt người kia khiến Tô Duy Hi suýt nữa cười ra tiếng... Bạch Tùng Trạch, anh cho là tôi lừa anh?

Bất quá ngượng ngùng, nếu nói là có một lần tôi nhất định không lừa anh, như vậy khẳng định chính là lần này, không biết anh sau khi biết được chân tướng, có thể rít gào ở sâu trong nội tâm hay không... Tô Duy Hi, lại gạt tôi lần nữa?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy