Chương 61.2: PN H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Trình lần đầu tiên trải qua sex có thể nói là vô cùng thê thảm.

Úc Lâm Phi dưới cơn giận dữ, trực tiếp đẩy cậu ngã lên ghế sô pha.

"Anh muốn làm gì." Ánh mắt ướt sũng nhìn Úc Lâm Phi, biểu tình của Văn Trình dị thường đáng thương.

"Làm em." Úc Lâm Phi cười lạnh, trực tiếp xé rách áo Văn Trình.

"Úc Lâm Phi anh bình tĩnh..." Hốc mắt nháy mắt liền đỏ, Văn Trình cảm nhận được Úc Lâm Phi đang thô lỗ vuốt ve tay của cậu.

"Bình tĩnh cái rắm." Cúi xuống hôn Văn Trình, Úc Lâm Phi cắn xé môi Văn Trình, nhìn cậu dưới thân mình thở dốc giãy dụa, hắn một tay vuốt ve điểm nhô ra trước ngực Văn Trình, một tay mò vào trong quần Văn Trình.

"A..." Cảm giác cả người đều trở nên kỳ quái, trên lông mi Văn Trình dính chút hơi nước: "Ưm... Không muốn."

Thoải mái lột áo Văn Trình ra, Úc Lâm Phi theo cổ Văn Trình hôn xuống, từ trong ngực chuyển qua bụng.

"Vật nhỏ xinh đẹp." Tính khí rõ ràng chưa được dùng qua màu hồng phấn, Úc Lâm Phi đùa cợt một câu, sau đó cúi đầu ngậm vào miệng.

"A!!" Bộ vị mấu chốt bị ngậm trong cổ họng ấm áp, cả người Văn Trình đều nhuộm một màu đỏ hồng, làn da cậu vốn trắng, lúc này càng giống trứng tôm bị nấu chín.

"Nơi đó rất bẩn." Văn Trình nức nở lại không dám giãy dụa: "Úc Lâm Phi anh tên sắc quỷ này..."

"Không bẩn." Nhìn tính khí Văn Trình đáng thương hề hề dựng lên, Úc Lâm Phi cười như hồ ly, hắn dùng tay chạm nhẹ vào lỗ huyệt đáng yêu nào đó, chỉ chốc lát sau cảm nhận được thân thể dưới thân giống như không chịu nổi mà cứng người tiết ra.

"Nhanh thật." Tuy rằng biết lần đầu tiên đều sẽ tương đối nhanh, nhưng Úc Lâm Phi vẫn nhịn không được cười nhạo Văn Trình một chút, hắn nhìn chất lỏng trắng sệt trong tay cùng Văn Trình đang thất thần, nói: "Anh muốn bắt đầu hưởng dụng em rồi, bảo bối."

"A?" Văn Trình vẫn một bộ dáng mơ mơ màng màng — thẳng đến khi Úc Lâm Phi đưa một ngón tay vào cái vị trí mấu chốt kia.

"A!!! Sao anh lại có thể làm như vậy." Lại bắt đầu giãy dụa, Văn Trình quả thực đã muốn khóc rống rơi nước mắt: "Úc Lâm Phi... Từ bỏ... Đau quá..."

"Không sao." Úc Lâm Phi xoay người Văn Trình lại, để cậu ghé vào trên ghế sô pha: "Rất nhanh là tốt rồi."

Nhanh chóng khuếch trương huyệt khẩu, trên trán Úc Lâm Phi đã nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

"A ha, a..." Không chịu được thở hổn hển, Văn Trình muốn giãy dụa nhưng không có khí lực.

Cuối cùng thời điểm bị khí quan nóng rực đặt vững, Văn Trình lại không có tiền đồ khóc lên, cậu cảm thấy bên trong thân thể của mình từng tấc từng tấc bị nới rộng, vật thô to kia giống như muốn chọc thủng thân thể cậu: "Muốn hỏng... Không muốn... Ô ô..."

"Ngoan." Thanh âm Úc Lâm Phi khàn khàn, hắn hôn lưng Văn Trình, nắm thắt lưng cậu: "Rất nhanh thôi."

... Đi mẹ nó rất nhanh, kịch liệt trừu sáp khiến Văn Trình ngay cả tiếng khóc cũng trở nên không liền mạch, cậu ô ô nức nở nghẹn ngào, theo luật động của Úc Lâm Phi giống như một con búp bê bị chơi phá hủy.

"A ha... Ưm, nhẹ, nhẹ..." Thanh âm Văn Trình nghẹn ngào, môi bị cậu cắn ra máu.

"Em... A!" Bị va chạm hung mãnh từng chút từng chút, Văn Trình ngã vào trong ngực Úc Lâm Phi, lấy một loại tư thế càng dễ xâm nhập hơn thừa nhận để Úc Lâm Phi đoạt lấy, hai mắt cậu vô thần nhìn bốn phía, cảm thấy bản thân giống như tiến vào một thế giới hư ảo, thân thể đau đớn cùng vui sướng khiến cậu không kìm được phát ra tiếng kêu sắc nhọn.

Văn Trình bị làm đến ngất đi.

Nhưng khi cậu tỉnh lại phát hiện người nào đó vẫn còn tiếp tục , cậu rốt cuộc nhịn không được: "Này, đồ chết tiệt, sao anh còn khỏe vậy?"

"Sắp xong rồi."

"Ư... Nhanh lên..."

"Rõ, Tiểu Hắc của anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy