Chương 68: PN Cơm - Meo meo meo (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm không phải giống mèo đắt tiền gì, màu sắc của nó là loại vàng trắng bình thường nhất, diện mạo cũng không được tốt lắm. Lúc ra đời, mèo mẹ thân là mèo hoang sinh ra một ổ năm con, Cơm là con nhỏ yếu nhất trong số đó.

Vốn là mèo hoang, mèo mẹ không tìm được thức ăn sung túc, sữa cũng sẽ không được đủ cho lắm, làm mèo con nhỏ yếu nhất, Cơm thường xuyên trải qua những ngày □, cũng may mèo mẹ vẫn khá xót đứa nhỏ, thường xuyên trộm cho Cơm thêm cơm, cho nên khi Cơm còn nhỏ, ngày trải qua, không tính là quá tốt, cũng không tính quá kém.

Sau đó chính là cuộc sống bị chủ nhân nhặt đi, bởi vì một lần chơi đùa cách mèo mẹ quá xa, Cơm lạc đường, càng thêm không may, sau khi nó lạc đường, trời bắt đầu đổ cơn mưa.

Mưa rào kèm theo sấm chớp giữa hè như những hạt đậu tanh tách rơi xuống, Cơm lui vào góc tường nhìn ra bên ngoài, nó liếm liếm móng vuốt chính mình, có chút sầu lo, mưa cọ rửa mùi nó lưu lại rồi, cái này... càng khó về nhà hơn.

"Này, ở đây sao lại có một con mèo con?" Giọng nói người trẻ tuổi rất êm tai, Cơm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc ô màu lam.

"Meo." Cơm là một con mèo rất thông minh, nó so với các anh chị em của mình càng thêm hiểu biết về loại sinh vật hai chân này, loại sinh vật này rất kỳ quái, bọn họ có lúc vô cùng chán ghét chúng, có lúc lại rất thích, có thấy nó sẽ lộ vẻ mặt chán ghét dùng chân đá một cái, có lại thích ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bọn nó.

"Mèo con?" Thanh niên ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn nó: "Mày không trở về nhà sao?"

"Meow." Cơm kêu một tiếng mềm mại, đầu của nó bị dính mưa đã có chút lạnh, không biết rõ người trước mắt rốt cuộc là có ý gì.

"Hắc hắc, mày không nói lời nào, tao coi như là mày chấp nhận nhé." Nụ cười của chàng trai rất ôn hòa, anh đưa tay xoa xoa Cơm, nhìn bộ dáng bé mèo vàng đáng thương hề hề, tâm tình không hiểu sao bay lên: "Đến đây, theo tao về nhà."

Sau đó Cơm bị dụ dỗ về, trên người thanh niên thật ấm áp, còn toát ra mùi hương dễ ngửi sau khi tắm rửa, Cơm bị chàng trai ôm vào ngực, dùng quần áo bao bọc chặt chẽ, một chút cũng không dính mưa, nó ngoái đầu muốn nhìn thế giới bên ngoài một chút, lại chỉ thấy cơn mưa không có điểm kết thúc.

Kỳ thật từ điểm này mà nói có thể thấy được chàng trai này đúng là loại người mềm lòng, nếu là tâm không mềm, sẽ nhặt mèo hoang bên ngoài về sao? Không đá một cước đã tính là tốt rồi...

Cơm bị chàng trai ôm về nhà hoàn toàn thoát ly khỏi hàng ngũ mèo hoang, cũng nhận được cái tên đầu tiên của mình: Cơm.

Về phần vì sao kêu tên này... Bản thân Cơm cũng không rõ lắm, bất quá cho dù có cẩn thận tự hỏi, kết luận đưa ra cũng phần lớn là tâm huyết anh ta dâng trào gì đó đi...

Sau này, Cơm mới biết được tên chàng trai này, anh họ Từ, gọi Từ Tử Hàn. Cái tên thật văn nhã, giống như con người anh vậy.

Sau khi Từ Tử Hàn quyết định nuôi Cơm, liền dẫn nó đi tiêm các loại vắc-xin phòng bệnh, tuy rằng Cơm đối với loại hành vi kim tiêm ghim vào trong cái mông đắt tiền của nó phi thường bất mãn, nhưng xét thấy mỗi lần tiêm xong đều có một chút đồ ăn ngon, Cơm cũng không giãy dụa quá nhiều. Chỉ có từng làm mèo hoang mới biết thức ăn rốt cuộc trân quý cỡ nào.

Từ Tử Hàn là một tiểu thuyết gia, hoàn toàn có thể một ngày hai tư giờ ngồi nhà không ra ngoài, đồ ăn gọi bên ngoài mang đến, ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Anh tin tưởng anh cùng Cơm gặp nhau là duyên phận do chúa trời định, bởi vì anh kỳ thật rất ít khi ra ngoài lúc trời mưa, duy độc ngày đó không biết trúng tà gì, vô cùng kiên trì chạy ra ngoài, cũng chỉ vì mua túi mì liền ăn vị hải sản.

Tính cách của Cơm nếu đặt vào người thật sự là kém đến nguy, chẳng những ngạo kiều, còn quá khiết phích, đối với chỗ ở phi thường xoi mói, thật sự cùng với Từ Tử Hàn đơn giản nằm lăn trên một cái giường, dù cho Từ Tử Hàn đuổi thế nào cũng không đi, thậm chí dùng bạc hà mèo nó thích nhất uy hiếp cũng không được.

Loại tính cách này nếu đặt ở nhà người khác, phỏng chừng không nuôi được vài ngày đã bị đuổi đi, nhưng Cơm thực may mắn, nó gặp Từ Tử Hàn, còn là Từ Tử Hàn vừa mới thất tình...

Làm người tính tình rất tốt, đêm hôm Từ Tử Hàn thất tình không dùng phương thức phát tiết gì quá kích, đơn giản là trong tiểu thuyết mình viết thêm vào vài nhân vật phối hợp diễn thừa thãi giống tên hắn, mượn tay nhân vật chính hung hăng ngược một chút. Bộ dáng Cơm được một tấc lại muốn tiến một thước chẳng những không khiến cho Từ Tử Hàn phản cảm, ngược lại khiến anh thương Cơm, dù sao một con mèo biết dính người, vừa lúc phù hợp yêu cầu an ủi tâm tình của Từ Tử Hàn, vì thế hai bên đều có lợi, Cơm sinh sống hạnh phúc tại Từ gia.

Từ Tử Hàn nuôi nó đều đều sáu năm, làm người thân cận thứ hai từ lúc nó sinh ra, một nửa thời gian sinh mệnh của nó đều làm bạn bên nhân loại tính cách dịu dàng này.

Cơm trong sáu năm từng có một nam chủ nhân khác, tên của người đàn ông kia đã không thể nhớ nổi, nhưng Cơm nhớ rõ duy nhất chính là người kia không phải loại tốt đẹp, bởi vì mỗi lần người nọ đến nhà Từ Tử Hàn, đều sẽ trộm đá mình sau lưng Từ Tử Hàn, ngẫu nhiên còn ném thức ăn mình thích vào thùng rác.

Nhưng đây không phải là nguyên nhân cuối cùng Cơm xác định tính cách người này, nguyên nhân cuối cùng là, người hầu Từ Tử Hàn của nó, trong một đoạn thời gian rất dài đều sẽ vì người đó mà trốn trong nhà trộm khóc, khóc đến cả khuôn mặt đều sưng lên, Cơm ngồi một bên nhìn, ngẫu nhiên liếm liếm tay Từ Tử Hàn.

Chỉ có lúc này, Cơm mới có thể chú ý tới chênh lệch giữa nó và Từ Tử Hàn, nó không chỉ một lần khẽ ảo tưởng, nếu nó là người sẽ như thế nào, đương nhiên, tất cả các đáp án đều đại khái — nếu nó là người, nó nhất định sẽ hung hăng đánh cái tên khốn nạn khi dễ Từ Tử Hàn kia một trận, người tốt như vậy, mày có tư cách gì khiến anh ta khóc hả?

Từ điểm này mà nói, Cơm thật đúng là không phải con mèo bình thường, mèo bình thường sẽ nghĩ biến thành người như thế nào sao? Sẽ không, đương nhiên sẽ không... Chuyện con mèo bình thường thường nghĩ nhiều nhất, đại khái là khi nào thì ăn, khi nào thì ngủ.

Cơm tuyệt không hoài nghi tâm ý của Từ Tử Hàn đối với nó.

Cơm nghĩ, người hầu này chiếu cố nó tốt lắm, nhất định rất thích nó, bằng không tại sao mỗi ngày anh ta lại ôm mình vào trong ngực, cung cấp thức ăn tốt, đúng không?

Từ Tử Hàn tự nhiên không biết trong đầu mèo vàng nhà mình nghĩ gì, nếu anh biết, nhất định sẽ cười ra tiếng, ý nghĩ đáng yêu như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có Cơm nhà anh mới có thể có...

Từ Tử Hàn là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của Cơm, nếu không có Từ Tử Hàn, có thể Cơm thậm chí không có cơ hội sống đến lúc trưởng thành, cho dù sống sót cũng sẽ không giống hiện tại da lông sáng bóng, bất quá Cơm tuy rằng biết Từ Tử Hàn nuôi nó, nhưng không có một chút cảm giác ngượng ngùng, dù sao trong thế giới của người hành tinh mèo, được nuôi bọn nó quả thực là một việc vinh quang, cho anh dưỡng, chính là cho anh mặt mũi.

Tính cách Từ Tử Hàn rất tốt, nhưng cuộc sống cũng không thuận buồm xuôi gió, thế giới hiện tại dường như đã sớm nhất định số phận người tốt sẽ mệt mỏi thế nào, tỷ như Tô Duy Hi, lại tỷ như bản thân anh.

Tính cách của anh rất nội hướng, có đoạn thời gian thậm chí phát triển đến mức không thể hô hấp được trong đám đông, vả lại bất luận điều này có phải bệnh hay không, đều tạo thành ảnh hưởng nhất định với cuộc sống Từ Tử Hàn.

Kỳ thật trước kia anh không phải như thế, anh cũng rất sáng sủa, nói khá nhiều, nhưng từ sau khi anh rời khỏi cánh cửa trường đại học, tính cách cũng chậm rãi thay đổi, cũng đã thật lâu không liên lạc với người trong nhà.

Sự xuất hiện của Cơm giảm bớt lượng lớn suy nghĩ khẩn trương ở Từ Tử Hàn, vuốt ve bộ lông ấm áp của Cơm, khẩn trương trong lòng Từ Tử Hàn giống như được giảm bớt, ở rất nhiều thời điểm, thú cưng thật sự là một loại thần kỳ.

Cơm tự nhiên sẽ không biết nó rốt cuộc chiếm giữ vị trí gì trong lòng Từ Tử Hàn, nó kỳ thật cũng không cần biết, bởi vì trong mắt Cơm, Từ Tử Hàn là một người hầu, chiếu cố nó vốn là việc đương nhiên... Được rồi, chỗ này không thể không cảm thán một chút về mức độ đánh giá người khác của người hành tinh mèo.

Thứ Cơm thích ăn có rất nhiều, như cá khô này, pate đóng gói này, gan gà này... Đương nhiên, nói đến ăn, tự nhiên không thể nhắc tới thứ đó... Bạc hà mèo.

Thứ này được mệnh danh là thuốc phiện đối với người hành tinh mèo, là thứ Cơm yêu thích nhất, tuy rằng mỗi lần ăn đều sẽ vì bộ dáng mình nghịch ngu mà đỏ mặt, nhưng Cơm vẫn nhịn không được, mỗi khi thấy Từ Tử Hàn cầm bạc hà mèo trong tay... Cơm đều sẽ không có tiết tháo chạy vội qua, cũng không quản nó vừa rồi có phải chiến tranh lạnh với Từ Tử Hàn hay không.

Người hành tinh mèo có nhược điểm vẫn rất đáng yêu, nhìn Cơm làm trò ngớ ngẩn meo meo trong tay mình, Từ Tử Hàn đều sẽ tâm tình tốt lên nhếch khóe miệng, Cơm luôn có thể biến buồn bực của anh trở thành hư không.

Kỳ thật vào rất nhiều thời điểm, trên thế giới vẫn có một vài sự việc con người khó có thể đoán trước.

Việc Từ Tử Hàn khó có thể đoán trước chính là dây dưa với bạn trai cũ, mà việc Cơm khó có thể đoán trước lại là cái chết của Từ Tử Hàn.

Một người đã từng vứt bỏ mình sẽ hồi tâm chuyển ý? Từ Tử Hàn không chỉ một lần hoài nghi vấn đề này trong lòng, thế nhưng đều bị hành động nhìn như chân thành tha thiết đả động, Từ Tử Hàn yên tâm không hoài nghi, quyết định nghiêm túc tin tưởng hắn một lần nữa.

Thế nhưng hôn lễ thình lình xảy ra, lại đem tín nhiệm trong lòng Từ Tử Hàn, triệt triệt để để hủy diệt thành tro tàn.

Người đàn ông vốn còn nói những lời yêu thương kia, vậy mà đã sớm có vị hôn thê... Mà anh, bất quá chỉ là một người dự phòng thôi.

Nhân sinh không thể hoàn toàn như ý, Từ Tử Hàn cười cầm thiệp mời đi tham gia hôn lễ, cười nhìn người đàn ông kia cùng cô dâu hôn nhau, kỳ thật rất đau khổ, cũng không có đau như trong tưởng tượng, người phản bội anh nhiều đến vậy, thế nhưng có nhiều hơn nữa, anh cũng vẫn có người sẽ không bao giờ phản bội anh... Không, là mèo.

Từ Tử Hàn mỉm cười tham gia đến cuối hôn lễ, sau khi về đến nhà ôm chặt lấy Cơm khóc một ngày, trên thế giới này, anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, việc có thể làm, cũng chỉ là sau khi bị phản bội, ôm con mèo anh yêu quý, khóc rống rơi nước mắt mà thôi.

Thời gian là liều thuốc hoàn mỹ nhất, Từ Tử Hàn cho rằng anh sẽ giống như trước liếm miệng vết thương, nhìn miệng vết thương chậm rãi khép lại, lại không ngờ, ông trời cư nhiên không cho anh cơ hội này.

Lúc anh nhận được giấy chẩn đoán bệnh của bệnh viện ngày đó, mắt lập tức thấy được bốn chữ to bắt mắt phía trên — ung thư dạ dày.

Có đôi khi cuộc sống chính là một hồi kịch cẩu huyết, không ai biết được, chính mình có phải là nhân vật chính trong bi kịch đó hay không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy