Chương 7: Hàng đêm thâm trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, kế hoạch làm ổ vẫn là thất bại.

Úc Lâm Phi không nhẫn tâm kêu Tiểu Hắc đi ngủ ở cái ổ nhìn qua vừa loạn lại 囧, hắn có chút nản lòng ngồi ở sô pha, ôm Văn Trình vào lòng, miệng làu bàu nói: "Ai nha, sao cái ổ lại khó làm như vậy chứ, thật sự là phiền toái chết đi, Tiểu Hắc, nhóc nói có phải không?"

... Không phải ổ khó làm, mà là do anh ngu ngốc. Văn Trình vẫn không nhúc nhích, tùy ý Úc Lâm Phi vuốt ve, có chút buồn ngủ.

"Hử?" Như là đột nhiên nhớ tới cái gì quan trọng, Úc Lâm Phi đột ngột kêu lên.

"Meow." Lười biếng ứng một câu, Văn Trình ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên.

"Tiểu Hắc, nhóc còn chưa có ăn cái gì." Bỗng nhiên nhớ tới Hà Dịch đã dặn dò hắn mèo con không thể bị bỏ đói, Úc Lâm Phi ôm Văn Trình đi đến góc phòng khách nơi chứa đồ ăn của mèo.

Trên mặt bàn, Tần Tâm để thức ăn mèo cao cấp, bên cạnh còn có cát mèo.

Úc Lâm Phi phóng Văn Trình tới chỗ thức ăn mèo bên cạnh, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Văn Trình: "Tiểu Hắc đã bắt đầu cai sữa nhỉ, ngoan ngoãn ăn cái gì đó đi, ăn xong ca ca chơi với nhóc."

Ai muốn ăn thức ăn mèo chứ! Khinh thường hừ một tiếng, Văn Trình trực tiếp quay mông ra đối diện với bàn thức ăn.

"... Không cần phải tỏ thái độ ác liệt như vậy." Bị phản ứng của Văn Trình làm cho cười khổ cũng không được, Úc Lâm Phi không thể không đem thức ăn để tới trước mặt Văn Trình: "Ăn một chút đi."

"..." Văn Trình tiếp tục không nhìn.

"Được rồi... Chúng ta trước không ăn thức ăn cho mèo, ăn đồ ăn khai vị trước vậy?" Thật sự không có biện pháp đối với Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm nửa ngày trong cái túi to Tần Tâm mang tới, rốt cuộc lấy ra một hộp thức ăn mèo đóng hộp.

"... Meo." Anh cho là chỉ cần đổi đồ ăn liền có thể thu mua tôi? Quá ngây thơ rồi thiếu niên!! Đối với loại ý đồ dụ hoặc này của Úc Lâm Phi, Văn Trình lộ ra ánh mắt khinh thường. (Nãy giờ anh đã làm gì để năm lần bảy lượt em nó khinh thường vậy???)

"... Đây là cá ngừ cali hiệu Tiểu Ngọc..." Nghiên cứu hộp đồ ăn trong tay, Úc Lâm Phi nhìn thoáng qua Văn Trình: "Ăn cái này được không?"

"..." Văn Trình đảo mắt, chẳng lẽ hắn nghĩ mình có thể trả lời hắn sao!

"... Ai nha, thơm quá đi." Dùng dao mở ra, Úc Lâm Phi không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng... Hắn hình như chưa có ăn điểm tâm...

"Không ăn sao?" Đưa cho Văn Trình ngửi ngửi, Úc Lâm Phi nghĩ: "Mùi vị rất tốt nha, thơm như vậy, Tiểu Hắc thật sự không cần sao?"

Cậu là cái loại chỉ vì một miếng cá mà cúi mình sao! Văn Trình cao ngạo ngẩng cao đầu – đừng đùa, nghĩ cậu có thể thỏa hiệp dễ như vậy, Úc lâm Phi thật sự rất... Hửm? Úc Lâm Phi đang làm gì? Phát hiện Úc Lâm Phi bắt đầu có ý đồ ăn thức ăn của mình, Văn Trình xù lông!! Úc Lâm Phi là đồ cầm thú!! Cả thức ăn mèo đóng hộp cũng không bỏ qua!

"... Ai nha, đúng là rất ngon a." Dùng cái dĩa không biết lấy từ đâu, Úc Lâm Phi ăn thấy dị thường ngon miệng. Tuy rằng lúc đầu hắn chỉ định nếm thử hương vị thức ăn cho mèo... Nhưng mà lại không nghĩ tới... Thức ăn mèo này thế mà không khác biệt là mấy so với đồ hộp của con người.

"Meow meow ô ô!!" Mắt thấy lương thực của mình sắp bị chủ nhân không đáng tin này ăn sạch sẽ, Văn Trình triệt để phát hỏa, cậu một ngụm cắn vào quần Úc Lâm Phi, xem tư thế kia hẳn là hận không thể trực tiếp gặm quần Úc Lâm Phi xuống dưới!

"...Ha ha." Úc Lâm Phi tự biết đuối lý cười gượng hai tiếng, vội vàng đưa đồ hộp trong tay cho Văn Trình.

Nhưng nào có hoàn hảo như vậy, Văn Trình thấy ngoại trừ mấy hạt ngô lẻ tẻ, cá ngừ dường như đã trở thành mây khói, Văn Trình bỗng thấy cuộc sống này thật đáng buồn... Tiếp theo, cậu bỏ chạy.

Trốn dưới sô pha Văn Trình cảm thấy chính mình đã bị tổn thương nghiêm trọng. Vì cớ gì thế giới lại bất công với cậu như vậy, đã bị Úc Lâm Phi tên vương bát đản giết chết còn bị hắn nuôi, đã nuôi rồi, ngay cả đồ hộp của cậu cũng không bỏ qua, thật đáng giận... Ô ô ô!!!

Úc Lâm Phi vừa thấy Văn Trình chạy đi liền biết có chuyện xấu, trong lúc nhất thời không nhịn đươc, cái loại sự tình ăn mất đồ ăn của Văn Trình này nghĩ như thế nào cũng thấy thật buồn cười. Nhưng sô pha của hắn không giống Hà Dịch có thể di động được, nếu Tiểu Hắc sống chết không đi ra, hắn thật cũng không có biện pháp. Rơi vào đường cùng, Úc Lâm Phi chỉ có thể lại đứng lên lục lọi cái túi.

May mắn thay, Đằng Phong Vũ còn để cho hắn một hộp nữa giống như vậy.

Đem hộp đã mở đặt vào khe ghế sô pha, Úc Lâm Phi xuất hiện suy nghĩ giống như đang dụ dỗ đứa trẻ một cách kì lạ, đối với Văn Trình không ngừng co lại bên trong sô pha kêu: "Tiểu Hắc, Tiểu Hắc đi ra ăn đi... Ngoan nào, lần này ca ca không đoạt đồ ăn của nhóc nữa, ngoan... Nghe lời."

Kết quả khuyên nửa ngày, quyết tâm cùng sô pha làm bạn của Văn Trình không chút thay đổi mặc cho Úc Lâm phi khuyên giải, cậu khinh thường nghĩ, còn ai lạ anh nữa. Lòng tự trọng ngăn cản Văn Trình nuốt một ngụm nước miếng. Lấy móng vuốt sờ sờ bụng mình, cậu quyết định chống cự Úc Lâm Phi đến cùng!

Úc Lâm Phi thấy mình dụ dỗ không thành công, không có biện pháp nào khác liền đứng lên. Mọi người đều biết, nếu con mèo nhân tính kia thực sự cáu lên... kia có lẽ sẽ vô cùng đáng sợ... Tuy rằng nghĩ chờ nó đói bụng sẽ đi ra, nhưng nhất thời lại nghĩ đến dưới sô pha nhiều bụi như vậy, thì bắt đầu lo lắng, mèo con có sức chống cự yếu ớt như vậy sẽ không bởi vì cái này mà sinh bệnh đi, hơn nữa nếu Hà Dịch tên cuồng mèo kia biết mình đi giành đồ ăn với Tiểu Hắc khiến nó phát điên... Chính mình sẽ bị cười tới chết mất!

"Ai bảo mùi vị tốt đến vậy chứ." Bắt đầu nghiêm túc xem xét có nên đổi sô pha trong nhà thành cái không còn khe hở không, Úc Lâm Phi ngồi trên sô pha... Không tự chủ được... Dùng nĩa ăn hộp đồ ăn mới mở. Không thể trách hắn mà, vừa ăn trong lòng vừa tìm cớ an ủi mình, Úc Lâm Phi nghĩ, ai kêu thức ăn đóng hộp của mèo lại ngon vậy chứ..., hắn lại còn chưa ăn sáng, ừm, lần sau kêu Đằng Phong Vũ mua nhiều cái này một chút, aiz, không biết những loại khác mùi vị thế nào... (눈_눈 đậu má anh, em nó không điên mới lạ...)

Văn Trình dưới sô pha không biết lương thực của mình sắp bị chủ nhân tham ăn của mình ăn không còn một miếng, đã nghĩ nếu Úc Lâm Phi lại đến khuyên cậu thì cậu liền để cho hắn chút mặt mũi mà đi ra ngoài, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Úc Lâm Phi tới, Văn Trình buồn bực nhìn cái bụng của mình, bất đắc dĩ quyết định ra ngoài xem tình huống.

Nhưng lại vừa vặn thấy được, thiếu chút nữa phổi cậu cũng phát nổ!! Úc Lâm Phi tên kia hóa ra cư nhiên ngồi ở bàn bên cạnh vui vẻ ăn thức ăn của mình!! Trên bàn còn có vài cái hộp trống trơn, xem ra nếu mình không ngăn cản thì hắn có thể ăn hết tất cả các hộp!!

"Meow ô meo ô!!" Một loại cảm giác bi đát quét qua toàn thân VănTrình, cậu một khắc giống như bị Ngao Tạng nhập, như một viên đạn bắn về phía Úc Lâm Phi – về phía chân ghế.

Một khắc đâm vào chân ghế, trước mắt Văn Trình bỗng tối đen, lập tức xuất hiện đủ loại đốm sắc màu, những đốm sang này xoay xoay quanh đầu cậu... Văn Trình trực tiếp ngã xuống đất.

Úc Lâm Phi bị mắng, là bị Hà Dịch mắng một cách nặng nề.

Hắn bỏ điện thoại xa lỗ tai còn có thể nghe thấy Hà Dịch rít gào, thậm chí còn có loại ảo giác từ điện thoại còn văng ra nước bọt của Hà Dịch... Được rồi, hắn xứng đáng bị mắng.

Quay đầu nhìn qua Tiểu Hắc nằm hấp hối trong giỏ, Úc Lâm Phi bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, Hà Dịch vẫn còn rít gào bên tai: "Úc Lâm Phi anh còn là đàn ông sao!! Thậm chí thức ăn mèo cũng phải tranh!! Anh mấy tuổi rồi, hả? Mấy tuổi!!! Còn khiến Tiểu Hắc đụng đầu nữa! Tôi nói cho anh biết, nếu anh nuôi không tốt tôi liền tự mình nuôi!!! Anh chẳng lẽ không biết nếu muốn ăn trộm thức ăn mèo thì cũng phải trốn đi đã sao, bằng không mèo tuyệt đối sẽ sinh khí!! Lần sau anh chú ý thời điểm rõ cho tôi." (Cái này...)

"Ý cậu là tôi có thể ăn nhưng phải giữ bí mật?" Úc Lâm Phi nhanh chóng bắt được trọng điểm.

"Ừ." Hà Dịch đã hết hơi, lập tức nhỏ giọng hỏi: "Anh thấy loại nào ăn ngon?"

"..." Úc Lâm Phi.

Sau đó, hai vị chủ nhân đối với thức ăn mèo có hứng thú bắt đầu tiến hành thảo luận, Hà Dịch lấy thân phận bí mật nuôi mèo ra đề cử cho Úc Lâm Phi mấy loại thức ăn mèo anh "nhìn trúng".

Lúc Văn Trình trong giỏ nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Úc Lâm Phi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc xử lí Úc Lâm Phi nếu cần thiết, cậu không chịu đựng nổi tên hỗn đản này!!! Meo ô!! Nước mắt chảy vào chỗ sưng đau trên đầu, Văn Trình thật sự thấy mình sắp đau khổ tới chết.

"Được rồi, trước đừng nói nữa, Tiểu Hắc hình như tỉnh." Nghe được tiếng meo ô rất nhỏ của Văn Trình, Úc Lâm Phi nói với Hà Dịch: "Nó bị đụng đầu chắc là không có vấn đề gì lớn đi."

"Hẳn là không có, mèo con có bao nhiêu khí lực chứ." Hà Dịch đối với sự lo lắng của Úc Lâm Phi không cho là đúng. Nói thật, anh cảm thấy thay vì giờ phút này lo lắng cho cái đầu Tiểu Hắc có sao hay không, chi bằng đi lo làm thế nào để lấy lòng Tiểu Hắc đi, bởi vì lòng tự trọng của Chinchilla rất lớn... Bị Úc Lâm Phi chọc tới nổi bão... Không biết về sau Úc Lâm Phi sẽ bị cho xem bao nhiêu bạch nhãn*...

(*: (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, giả bộ làm ngơ.)

"Nga, vậy là tốt rồi." Úc Lâm Phi nói: "Tôi tắt máy trước."

"Hảo." Hà Dịch nói.

Ngắt điện thoại, Úc Lâm Phi cầm lấy hai hộp còn lại đi về phía Văn Trình.

"Mèo con nếm thử đi... Ca ca để cho nhóc ăn hai hộp tốt nhất còn lại đấy." Úc Lâm Phi cười ngượng ngùng, biểu tình kia nhìn thế nào cũng giống như chột dạ.

"Meo." Không có tâm tình nháo tiếp với Úc Lâm Phi, cơn đói trước bụng và mỏi phía sau lưng, cộng thêm cái ót phát đau, Văn Trình để yên cho Úc Lâm Phi đút đồ ăn trong hộp, sau đó buồn bã ỉu xìu ghé vào thành giỏ.

Nhìn bộ dáng này của Tiểu Hắc, Úc Lâm Phi triệt để đau lòng, hắn thật cẩn thận tránh vết thương của Văn Trình, sờ sờ lỗ tai cậu, an ủi nói: "Về sau ca ca mua cho nhóc thật nhiều đồ hộp, Tiểu Hắc đừng nóng giận nữa được không?"

Tốt cái rắm. Văn Trình trợn trắng mắt. Úc Lâm Phi, anh đừng thấy như vậy mà quá lạc quan. Thù này, tôi nhất định sẽ báo!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy