chương 13-14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Chương 13 |***

"Ngươi muốn nói gì?" Vân Uyển mở miệng nói, ngữ khí vẫn nhẹ nhàng trong trẻo như thế.

"Thần yên tâm." Ta mỉm cười đáp lời.

"Ngươi yên tâm cái gì?"

"Lục điện hạ đối xử với ca ca của ta rất tốt, không vì bất cứ điều gì mà giả bộ tương giao." Ta thuận miệng bịa chuyện, ngược lại cũng hợp tình hợp lý. Ta lo lắng cho đại ca ta chẳng lẽ không đúng sao?

"Cho dù ta có giả bộ thì ngươi có thể làm gì được ta?" Vân Uyển bất động thanh sắc, công kích ngược lại.

"Tâm tư của các chủ tử kẻ làm nô tài sao có thể biết rõ. Thế nhưng có ai làm nô tài mà không đem chân tâm của mình dâng cho chủ tử? Huống hồ đại ca ta đem an nguy, thanh danh của điện hạ xem như chuyện quan trọng nhất trên đời. Ta là đệ đệ, tất nhiên mông muốn huynh ấy có thể có được một chủ tử tốt." Thật ra ta cũng không hiểu rõ tâm tư của Nam Kha Du, nhưng Vân Uyển cũng không có khả năng thật sự đi hỏi. Đúng sai còn không phải do miệng ta nói sao?

"Ngươi nói... Ngươi nói thật?" Vân Uyển hiển nhiên đã tin. Bất kể hắn giả bộ bình tĩnh thế nào đi chăng nữa mà từ miệng người khác nghe được người trong lòng coi trọng mình như vậy, cho dù chỉ đem mình coi là chủ tử mà thuần phục thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sẽ vui mừng khấp khởi.

"Tất nhiên là thật, ta và đại ca là cùng một mẹ sinh ra. Huynh ấy sẽ không lừa gạt ta. Bởi vậy ta và đại ca hiển nhiên cũng là đồng lòng đi theo điện hạ. Chỉ có điều đại ca ta là một tên đầu gỗ, huynh ấy nếu như biết tâm tư của điện hạ thì e rằng từ nay về sau cũng không dám đi theo điện hạ nữa cũng nên. Vì điện hạ, ta cũng sẽ không nói lung tung." Tự ta nghe xong cũng cảm thấy mình quả thật là một kẻ thức thời mà.

"... Hôm nay ngươi nói với ta những lời này, không phải là vì để biểu lộ lòng trung thành đấy chứ?" Vân Uyển ngược lại cũng quả thực không hồ đồ.

"Đương nhiên," nói tới đây, ta cũng không cần vòng vo nữa, một phần tiền thì một phần hàng, ngươi muốn cùng Nam Kha Du trường trường cửu cửu thì chỉ cần cho ta chút lợi lộc là được, "Chẳng biết điện hạ có còn nhớ ván cược nửa năm trước hay không?"

Vân Uyển biểu tình không hề thả lỏng, càng thêm cảnh giác, ngữ khí cũng không còn vân đạm phong khinh như trước nữa: "Ngươi muốn cái gì? Nếu như là thứ đồ chơi thông thường thì ngươi tuyệt đối sẽ không nói lời vừa rồi. Hay là thứ ngươi muốn ta không có?"

"Lục điện hạ thông minh lãnh tĩnh, quả thực vật ta muốn không phải là của điện hạ. Nhưng có lẽ cũng chỉ có Lục điện hạ mới có thể giành được tới tay."

"Hửm? Là cái gì?" Trong mắt Vân Uyển nhuốm đầy hứng thú.

"Ta muốn thanh bảo kiếm Thái tử tặng cho Thất điện hạ kia." Ta cười càng thêm vui vẻ.

Ý niệm dấy lên trong đầu lần trước vốn đã tiêu tan rồi, đáng tiếc ngày hôm nay lại bị Vân Xuyên hai ba câu kích động mà khêu lên.

"Ngươi...!" Vân Uyển trừng hai mắt, lời nói nghẹn ở cổ họng nhất thời không đáp được, một lúc lâu sau mới bật cười nói, "Chỉ là một nô tài hèn mọn, thật quá to gan!"

Trong lòng ta cười lạnh, hận không thể hất đầu lên, đối với lời ngươi mới nói cũng không thừa nhận: Ta tìm Vân Xuyên đòi kiếm, vậy tất nhiên là không biết lượng sức. Vân Kiên lại bại bởi Vân Xuyên nên lại càng không muốn nói đến.

Ngoại trừ Vân Uyển, ta không có cái gì để đem ra cùng người khác làm giao dịch này, chỉ có thể nhịn xuống tính tình mà làm ra vẻ chân thực.

Ta lập tức sợ hãi như thật mà quỳ xuống đáp lời: "Nô tài không có lá gan đó, nô tài chẳng qua là muốn hướng điện hạ đòi một món cược mà thôi."

Vân Uyển nghe vậy thần sắc hơi giãn ra: "Có ý gì?"

"Luận võ, nô tài cũng không hiểu nhưng nô tài ngày thường bình tĩnh quan sát thì chỉ riêng về tâm cơ thủ đoạn đối nhân xử thế Lục điện hạ so với Thất điện hạ căn bản không chênh lệch đến mức phải nhường nhịn. Nếu kiếm này cuối cùng lại đến trên tay người, lại là Thất điện hạ cam tâm tình nguyện dâng tặng thì người khác chỉ có thể nói điện hạ ngài bản lĩnh tuyệt diệu." Nói xong lời cuối cùng, ta lén ngẩng đầu nhìn trộm hắn. Quả nhiên trên mặt Vân Uyển dường như đã nổi lên tâm đùa giỡn.

"Ngươi đứng lên đi" Hắn vung tay một cái, sắc mặt lại trở về dáng điệu hòa ái cứ như người vừa rồi hầm hầm giận dữ không phải là hắn, "Đại ca ngươi trở lại nếu thấy bộ dạng này của ngươi lại tưởng là ta khi dễ ngươi."

Khóe miệng sau lớp khăn che mặt nhếch lên một độ cong lạnh lùng, hôm nay hắn dùng hai chữ "nô tài" chèn ép ta, tương lai sẽ có ngày ta tính toán... Nam Kha Du còn si tâm mong được vào triều, không bao giờ làm nô tài nữa. Thật ra những kẻ này đều giống nhau, muốn ngươi làm trâu làm ngựa ngươi dám nói không sao?

Vân Uyển đỡ ta cười nói: "Ta nghe trò này của ngươi cũng có chút ý tứ, hay là chúng ta lại đánh cược đi."

"Ta cá là điện hạ có thể lấy được bảo kiếm."

"Không có ý nghĩa, ta đương nhiên là muốn đánh cược tự ta có thể lấy được, ngươi cược ta không thể lấy!" Vân Uyển cầm cầy quạt phe phẩy nhếch miệng cười. Xem ra hắn đã liệu trước không để ta vừa lòng thỏa ý, bản thân cũng muốn chiếm chút tiện nghi.

"Vậy thì... được, cứ theo ý điện hạ." Không phải chỉ là đội mai rùa đánh đàn thôi sao, đổi lại Vân Xuyên không thoải mái một lần cũng đáng lắm.

Quan trọng nhất là, ta cũng không thích xem bộ dạng Vân Xuyên chân chó cung phụng đóa Bạch Liên bệnh Thái Tử kia. Chẳng qua chỉ là đóng vai ác nhân mà thôi, có ai mà không biết làm kẻ ác chứ? Mà làm kẻ ác rất thú vị, kẻ ác thì không cần làm bất cứ điều gì trở ngại cho chính bản thân.

Cũng chỉ như trò đùa quái ác của trẻ con, dù cho không thể báo thù kiếp trước nhiều năm chịu nhục nhưng hy vọng có thể mượn cơ hội này tiêu tan bớt phần nào chấp niệm của ta.

Thứ không đáng giá nhất thế gian này chính là thù hận, bởi vì yêu càng sâu đậm bao nhiêu thì càng thống hận bấy nhiêu.

Ta chỉ là oán, oán chính bản thân cho nên đem mặt xé rách; oán Vân Xuyên cho nên dù chỉ một lần ta cũng muốn khiến cho hắn không thoải mái.

Từ sau đêm Trung Thu đó Vân Xuyên không hề đến giờ học buổi sớm nữa, ngược lại bệnh Thái tử thỉnh thoảng sẽ tới nghe giảng. Y tới nghe bài giảng, lực chú ý của phụ thân đều dồn lên người y. Vân Xuyên không quan tâm tới ta nữa, cũng không hề để ý tới Nam Kha Linh.

Nam Kha Linh hỏi ta có phải nó hầu hạ không được tốt hay không; ta đáp, trên đời này sẽ không có kẻ nô tài nào không hầu hạ tốt, chủ tử yêu quý ngươi hay chán ghét ngươi cũng tuyệt đối không phải bởi vì chuyện ngươi có bản lĩnh hầu hạ người hay không.

Tuy rằng ta và Vân Uyển có đánh cược nhưng hắn cũng không vội đi bắt đầu, hàng ngày cũng không có động thái gì, vẫn sinh hoạt như trước so với Vân Xuyên còn giống tiểu lão nhân hơn.

Nam Kha Du thấy ta quả thực đã an phận, vừa không kề cận Vân Xuyên, cũng không gây cản trở cho Nam Kha Linh, huynh ấy liền yên lòng hơn.

Khắp thiên hạ đều đang thái bình an lạc, trời trong nắng ấm mưa thuận gió hòa.

| Chương 14 |

***

Đến thời điểm cuối thu năm thứ hai, gió bắc đã bắt đầu thổi, cây cối trơ trọi mang theo hàn ý buổi chớm đông. Trong nhà lại có thêm hai chuyện mừng, một là Lại bộ thượng thư Tư Không đại nhân tới quý phủ làm khách nhắc tới việc hôn nhân của nữ hài duy nhất trong nhà Nam Kha Tương, hai nhà đều vui vẻ chọn ngày định thân.

Việc còn lại chính là vị Nhị nương trong Tây viện kia lại có thai.

Tâm tình của ta cũng không bực bội gì mấy, thấy phụ thân ta lúc nào cũng nhịn không được vẻ tươi cười. Phu thê hai người thật ân ái, thai này còn chưa biết là một thiên kim hay một tiểu tử đâu.

"Nhà chúng ta lại sắp sinh thêm con trai rồi." Gia gia hạ xuống một quân cờ, nhớ tới việc này liền cười nói.

Ta nhón lấy một quân cờ trong hộp cẩn thận xem xét chưa thể hạ xuống, "Nghe nói lúc sinh ra đại ca thân thể mẫu thân còn tốt lắm, là vì con mà xấu đi."

"Con nghe ai nói? Đó là nói bậy, mẹ con trước khi sinh con từng sinh non một lần, sau lần đó liền..." gia gia không nói, chốc lát lại thở dài: "Mẹ con là một người tâm tư tinh tế, cũng thường nói hy vọng con và Du không giống như nàng. Nó thì còn không tồi, chỉ có con là hai năm qua lại..."

"Chung quy phải có một đứa con của nàng giống nàng mới tốt, bằng không thì," lòng ta nghẹn lại, "Ha ha" cười một tiếng, "ngược lại cứ như chưa từng có một người mẹ như vậy."

Gia gia vẫn còn thở dài. Ta không nói lời nào, hạ xuống một nước đem phân nửa quân đen bên góc Tây Nam của lão nhân ăn mất.

Lại bộ thượng thư Tứ công tử, thật ra ta có biết một chút chuyện của hắn. Có điều đó cũng là chuyện kiếp trước rồi, hắn là một kẻ đoản mệnh.

Còn nhớ kiếp trước Nam Kha Tương còn chưa kịp đính hôn, Triệu Giác liền coi trọng nàng. Về sau hai người hình như an an ổn ổn rất tốt.

Ta nhớ tới nhịn không được cười một tiếng: Thôi, vẫn là hy vọng Tư Không công tử kiếp này có mỹ nhân ở bên cạnh có thể sống thêm chút thời gian nữa, coi như là tích chút công đức cho Triệu Giác vậy.

Ta đoán không sai, nguyên tiêu ngày đó Nam Kha Tương khẩn cầu ta mang nàng ra ngoài xem hội hoa đăng quả nhiên liền gặp phải hắn.

Đại ca cứng nhắc cổ hủ sẽ không để cho nàng đi. Ngũ đệ do dự thiếu quyết đoán sẽ không dám đồng ý với nàng. Nàng tới tìm ta, trong lòng ta cười ha hả liền biết ngay là ý trời mà.

Kiếp trước Vân Xuyên bỏ Vân Kiên qua một bên, lần đầu tiên xuất cung cùng Triệu Giác lén gặp mặt chính là ở hội hoa đăng đêm nguyên tiêu đó. Triệu Giác sau khi tiễn Vân Xuyên hồi cung, trên đường về hắn ngồi mã xa bị Nam Kha Tương lén chạy ra ngoài đụng phải.

Kiếp trước Nam Kha Tương sẽ không tới tìm ta. Ta chán ghét Tây viện nên người của họ đều không dám tới. Bọn họ và ta hai bên nhìn nhau đều sinh khó chịu. Kiếp này có lẽ bởi vì ta đã không còn là thư đồng của Hoàng tử. Nhị nương thấy ta bị hủy dung cũng đã đủ thảm hại, cũng không có xúi giục bọn họ gây trở ngại với ta.

Ta bây giờ chính là một người tính tình mềm mỏng, không còn gai góc rõ ràng như trước. Với Nam Kha Tương và Nam Kha Linh ta là huynh trưởng yếu nhược, có gì không đáng tin chứ? Ta liền vui vẻ đi cùng nàng.

Tuy rằng nàng là muội muội ta nhưng vóc người chỉ đến bả vai ta, mặc quần áo của tiểu tư nhìn rất linh hoạt đáng yêu.

Vừa đến hội hoa đăng dưới chân cầu, trên đường phố hay trong dòng sông đều là đèn hoa sặc sỡ sáng lung linh. Nàng chạy tán loạn hai bên đường cho ngựa đi hưng phấn vô cùng, nơi nào có dáng vẻ một thiên kim hầu môn? Ta nghe người hầu trước đây của mẫu thân ta nói qua, mẫu thân cùng tiền Hoàng hậu đều do chính thất sinh ra, từ nhỏ được giáo dưỡng vô cùng tốt. Đó mới là thể thống của một tiểu thư kim tôn ngọc quý.

Thế nhưng nếu tiểu tử ngốc Triệu Giác một mực cho rằng Nam Kha Tương này tốt rồi vậy thì ta cũng vui vẻ tác thành cho hắn.

Tương Nhi nhà chúng ta mới đính thân. Thời điểm này sang năm sẽ xuất giá. Hôm nay cùng hắn gặp mặt cũng coi như kết thúc nghiệt duyên kiếp trước đi. Ta biết lúc này ta nhất định đang cười đến vô cùng chân thành.

Hôm nay đeo một mạo sa trên đầu (mũ có rèm che), che khuất cả khuôn mặt, ăn mặc thoạt nhìn như một lão ngư tránh để Triệu Giác phát hiện ra.

Kỳ thực ta đã nghĩ nhiều rồi, ngựa kia nhấc cao vó hạ xuống, tiểu thư cải nam trang hoa dung thất sắc ngã ngồi trên mặt đất tránh không kịp. Theo mũ che rơi xuống, giữa vòng hoa đăng rực rỡ một mái tóc đen xõa ra chói mắt như dải ngân hà. Triệu Giác hai mắt đều dựng thẳng rồi, nào có chú ý đến tiểu nhân vật như ta đây?

"Cô nương... Nàng không sao chứ?"

"Ta...!" Nam Kha Tương phục hồi lại tinh thần, sờ trên đỉnh đầu quả nhiên là lộ tẩy rồi. Vội vàng giả bộ như không có chuyện gì mà la ầm lên, "Ai... ai là cô nương chứ? Tóc dài một chút.... mà thôi..." Thanh âm ngày càng nhỏ, vẻ mặt xấu hổ cố chấp thập phần khả ái.

"Nàng là cô nương nhà ai?" Triệc Giác phớt lờ cười hắc hắc.

Nam Kha Tương do dự đứng lên, bắt đầu nhìn quanh. Ta một bên bước đi một bên quay sang bảo nhóc Bạch Cần tiểu tư đi theo ta: "Còn không mau đem tiểu thư mang lại đây cho ta! Bộ dạng như vậy còn để người ta trông thấy!"

Bạch Cần cũng luống cuống, vội vàng xông ra. Cũng may nó quả nhiên là tiểu tư thông minh nhất của ta, chỉ coi như không biết Triệu Giác, hướng Nam Kha Tương vội la lên: "Thiếu gia mới quay người đã không thấy người đâu, ngươi làm nha đầu thế nào hả!" Nam Kha Tương không ngốc, nhấc chân liền cùng nó chạy đi.

Triệu Giác vội nắm lấy tay áo nàng cười nói: "Nguyên lai là một tiểu nha đầu cải nam trang, nàng là gia nhân phủ nào?"

"Ta là..." Nam Kha Tương hoảng hốt, bật thốt lên, "Quốc Công phủ!" Bạch Cần nghe xong, vội vàng cùng nàng nháy mắt ra hiệu, tay nhẹ nhàng đưa lên ra hiệu cắt cổ.

Nam Kha Tương vừa thấy lập tức sửa lời nói: "Không! Ta là... Ta là..."

Từ một nơi bí mật gần đó, vén lên một nửa khăn che, ta hướng về Bạch Cần đang nhìn ta lom lom ánh mắt miệng nhẹ nhàng phun ra năm chữ: Định Quốc tướng quân phủ...

Bạch Cần nhìn khẩu hình miệng ta mấy lần thuận thế đọc ra: "Định Quốc tướng quân phủ!"

"Tướng quân phủ sao?" Triệu Giác nghe vậy phì cười, "Vậy ngươi hầu hạ vị thiếu gia nào trong Định Quốc tướng quân phủ? Sẽ không phải vừa khéo là đại công tử chứ?"

"Đúng!" Nam Kha Tương nguy cấp được Bạch Cần trợ giúp không sợ sệt nữa, lớn tiếng khẳng định.

Triệu Giác che miệng nghẹn cười, một lúc lâu mới nói: "Vậy sao ngươi đem thiếu gia ném đi đâu rồi?"

"Ta không có! Ta là..."

"Vị gia này xin ngài bỏ qua cho chúng ra đi!" Bạch Cần hợp thời trưng bộ mặt cầu xin nói xen vào, "Còn không quay về sẽ bị phát hiện mất!"

"À... Vậy ra các ngươi là lén chạy ra đây?" Triệu Giác không nhìn Bạch Cần, không ngừng trêu chọc Nam Kha Tương.

Nam Kha Tương bĩu môi, oán giận nhìn Bạch Cần một cái, dứt khoát la lên: "Không mượn ngươi xen vào! Ta xem ngươi dám ngăn cản ta sao! Bạch Cần! Đi!" Nói xong liền phất áo bước nhanh về phía trước.

"Vị tiểu muội muội tướng quân phủ ơi!" Triệu Giác cười ha ha gọi, "Tướng quân phủ không phải ở phía này sao? Nàng sao lại đi ngược rồi?"

Nam Kha Tương nghe thấy mắc cỡ không nói được một lời, cắm đầu chuyển hướng chạy như bay. Triệu Giác lắc đầu cười, nhảy lên ngựa lập tức vung roi rời đi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc