chương 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Chương 21 |***

Ta nghĩ rằng ta đã không còn quan tâm, ta vốn tưởng rằng ta có thể thờ ơ nhìn Nam Kha Kỳ trước đây dần tiêu thất trong trí nhớ của tất cả mọi người.

Hoá ra không thể làm được.

Sở dĩ ta nỗ lực duy trì hình tượng cũ ở trước mặt gia gia, hay đối với Diệu Thưởng Ngâm Tình vẫn nói cười như trước... Bởi ta không muốn bọn họ nghĩ rằng ta đã thay đổi. Hoá ra ta đang sợ hãi, sợ những người yêu quý ta trước đây không còn thương ta nữa.

Thế nhưng người này....

"Ta nghe nói ngươi đập đầu ở trên thềm đá."

Ta hơi nghiêng thân tránh né, tâm tình phức tạp, chỉ lạnh lùng liếc hắn.

"Đá nhọn cứa phải?"

Ta thu hồi ánh mắt, trong lòng muốn rời đi nhưng chân cứ bất động, tự đông cứng tại chỗ. Đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, hắn mạnh mẽ đem ta kéo lại gần: "Nếu chỉ đơn giản như vậy tại sao thái y còn giữ miệng kín như bưng hả?"

Ta sửng sốt quên cả rút tay về, trong lòng hoảng hốt. Thế nào cũng không ngờ tới lão thái y kia thông minh quá lại bị thông minh hại, chỉ nghe hắn vẫn còn tiếp tục truy vấn: "Khám đi khám lại không ít lần, vết sẹo cũng chưa tiêu... Thái y nói không cẩn thận bị cào xước, nhưng ngay cả một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ nói còn phải chữa trị thêm. Chỉ là đá nhọn rạch xước mà cũng khó chữa đến như vậy à!"

Thật là trăm triệu lần cũng không ngờ tới rằng rắc rối lại đến từ bên lão thái y . Ta vừa nghĩ liền tưởng tượng ra được vẻ mặt rối rắm của lão, bộ dạng thần bí hề hề biểu thị 'Một câu cũng không dám nói lung tung'

Cũng may hiện giờ hắn chỉ nghi ngờ, mà cho dù hắn biết là ta tự mình ra tay rạch mặt thì sao? Ta cam tâm tình nguyện giày vò bản thân mình. Có đều nếu cứ như vậy nói cho hắn biết thì trong lòng ta rất khó chịu, cũng không đảm bảo rằng hắn sẽ không nói ra rước lấy thị phi.

"Ngươi thực sự muốn biết?" Lòng ta trấn định lại, nâng tay lên một lần nữa đeo mặt nạ vào, nghiêng mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Hắn không đáp lời, chỉ chuyên chú nhìn ta chằm chằm.

"Kỳ thực cũng chẳng có gì, ta và đại ca mỗi người theo một vị hoàng tử, quá gây chú ý. Đại ca là trưởng tử, người khác không dám động đến huynh ấy, chỉ có thể đem ta ra trút giận."

"Ngươi là nói...?!" Nguyễn Trúc Thanh gắt gao nhăn mày, cắn răng nói, "Quả nhiên là như vậy!"

Thấy hắn tin tưởng, ta rời mắt, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta đã nói rồi, đây là chuyện của ta, là chuyện nhà của Quốc công phủ, ngươi không can thiệp được."

"Là Thái phó không tin ngươi, cho nên ngươi không dám nói cho ông ấy biết, hay là Văn Trang Công ông ấy..."

"Gia gia không biết những việc này," Ta cúi đầu vuốt lại vạt áo, mím môi, "Cha ta thực ra cũng không phải là không tin ta, chỉ là ông ấy có nổi khổ riêng...A!" ta còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đụng vào một khuôn ngực ấm áp, nửa người trên được một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt không thể động đậy. Ta dở khóc dở cười muốn vùng thoát ra, người nọ lại đem cằm đặt lên đỉnh đầu ta, không nói lời nào mà cứ đứng như vậy.

Hiện giờ đã khuya lắm rồi, ta sợ bị binh lính nhìn thấy, vội vàng tránh khỏi hắn, cau mày nói: "Ngươi đã biết nguyên nhân, sau này chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn. Ta sẽ lấy muội muội Lan Ất của ngươi, ta và ngươi không phải là bằng hữu, sẽ chỉ là thân thích mà thôi."

Hắn quả nhiên đối với ta có tâm tư, cũng chỉ có thể giải quyết sạch sẽ, miễn cho sau này phiền phức không ngừng.

"Ngươi sẽ không đợi nàng, ngươi không thể lấy nàng."

Ta đảo mắt một cái, vừa muốn phản bác thì hắn lại mở miệng: "Ngươi đã nói, người lấy chân tình dành cho ngươi, ngươi nhất định thành tâm báo đáp. Lan Ất làm không được, bất luận kẻ nào cũng làm không được. Thế nhưng ta có thể."

Ta nhìn hắn như nhìn kẻ điên: Cả hai kiếp cộng lại, ta mới chỉ gặp hắn có một lần. Vậy mà ngày hôm nay vào lúc này đây, hắn nói hắn thành tâm chờ đợi ta? Hắn yêu ta?

"Cảm tạ." Trừ câu này ra ta cũng không có lời nào để nói, cũng biết không nên nói thêm nữa. Bởi vậy không đợi hắn kịp phản ứng, vội vàng xoay người rời đi.

Ta quả thật là bị trận huyên náo này của hắn làm nhức hết cả đầu nhưng ta vẫn nhớ rõ mình còn chuyện phải làm nên dù đêm đã khuya ta vẫn tiếp tục đi về phía trưởng nghỉ của Vân Uyển.

Không nghĩ tới mới đi đến trước trướng, có một người ta sẽ không bao giờ ngờ được đang từ trong trướng đi ra, chính là Vân Xuyên.

Đức An bên cạnh Vân Uyển ra ngoài tiễn người, người hầu hạ bên cạnh hắn chỉ có một Phong nhi, ngoài ra không còn ai cả. Xa xa có mấy tên cấm vệ binh đi tới đi lui, ta không dám vọng động, chỉ ở nguyên trong bóng tối đứng thẳng bất động. Ánh sáng quá mờ nhạt nên ta nhìn không thấy biểu cảm trên mặt Vân Xuyên. Mắt thấy hắn đi xa mới dám tiến lên phía trước.

Đức An vừa thấy rõ là ta liền có chút kinh ngạc: "Tam công tử sao lại tới đây?"

"Mới vừa rồi thấy công công tiễn khách, nói vậy điện hạ chắc còn chưa nghỉ ngơi phải không?"

"À.... Điện hạ hôm nay vui vẻ, uống nhiều thêm mấy chén ai ngờ liền xông lên đầu, mới xuống tới liền nháo buồn ngủ. Thất điện hạ tới đây nán lại đến bây giờ, Tam công tử ngài xem canh giờ cũng...."

Ta nhíu mày, ngẫm nghĩ một chút vẫn là thôi vậy: "Cũng được, chuyện không quá mức khẩn cấp, nhưng ngày mai điện hạ tỉnh dậy phiền công công bẩm với điện hạ một tiếng, nói ta đã tới đây."

"Đó là tất nhiên, Tam công tử yên tâm."

Thấy vậy ta đành phải trở về, đợi ngày mai tính tiếp.

Hoàng đế ngự giá săn thú, vì đề phòng đồng người lại lộn xộn nên gia quyến triều thần đi theo đều không thể mang theo hạ nhân của mình. Ta mới vội vàng ra ngoài, lại bị Nguyễn Trúc Thanh lằng nhằng bám theo, một kẻ hầu hạ cũng không mang, lúc này đi ở trên đường đêm trong lòng ít nhiều cũng có chút thấp thỏm không yên, liền quên mất đường đi lúc tới, đơn độc hướng tới chỗ cấm vệ quân mà đi, thời gian tìm đường khó tránh khỏi lâu la.

Thật vất vả mới chịu đựng được về tới phía sau tẩm trướng của mình, mới định đi vòng lên phía trước để vào trong thì đột nhiên một cái bóng kéo dài ra từ phía sau lưng ta. Trong lòng ta giật thót. Tay phải lập tức sờ lên đoản kiếm trong tay áo, ngay sau đó cấp tốc rút kiếm ra đâm về phía sau một cái —–

Nhưng người nọ không né không tránh, chỉ dùng hai ngón tay vững vàng kẹp chặt lấy thân kiếm, tốc độ kia cực nhanh, ta từ trong bóng tối suýt chút nữa hoàn toàn không nhìn thấy!

"Ta chờ ngươi đã lâu."

"..... Là ngươi?!" Ta còn chưa tỉnh táo lại, nhất thời quên mất tôn ti, còn không nhớ thay đổi xưng hô.

"Ngươi đã đi đâu vậy?"

Ta vừa định mở lời nhưng không khỏi ngưng lại, chậm rãi nhìn thẳng vào hắn cẩn thận quan sát: Hắn lúc này có điển kỳ lạ. Ngữ khí nhàn nhạt, thanh âm trầm thấp nghe không ra tâm tình, nhưng không khỏi khiến cho người ta nổi lên một trận hàn ý ướt sống lưng. Ta hiểu rõ tính tình hắn, nhất định là không biết ta lại làm gì chọc hắn tức giận rồi.

| Chương 22 |***

"Ta lo lắng Lục điện hạ, đến chỗ hắn nhưng hắn đã ngủ rồi, quay về đây thì hơi muộn." ta không thích kiểu nói chuyện ta ngoài sáng hắn trong tối như thế này.

"Ta cũng mới từ chỗ huynh ấy về đây, không nhìn thấy ngươi," thấy không rõ khuôn mặt và biểu cảm của hắn nhưng ta cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn chăm chú trên người ta, giống như một lưỡi đao cào qua xương cốt, "Nếu là mới từ nơi đó trở về, như vậy trước đó ngươi đã ở đâu?"

Để tránh sinh chuyện, ta không muốn nhắc tới Nguyễn Trúc Thanh. Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, hắn cũng không cần phải biết.

"Hôm nay ta cũng uống hơi nhiều, trong người bí bách liền ra ngoài tùy tiện đi dạo loanh quanh."

"Hửm?" Hắn kéo dài âm cuối lên.

Ta không kiên nhẫn: "Đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, điện hạ nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải."

Ta cúi đầu, hắn trầm mặc. Thời gian kéo dài ta lại càng thấp thỏm bực bội. Nhưng tay của hắn đột nhiên sờ lên mặt ta, so với lần trước ở Thừa Ương điện lại bất đồng. Hắn như đang mê muội. Ngón tay thon dài ở trên má phải ta vuốt ve, cuối cùng dừng lại một chỗ. Lòng bàn tay áp sát gò má, khác với cảm giác ấm áp ta quen thuộc, lại có chút lạnh lẽo, có lẽ là bị gió thổi lạnh.

"Điện hạ...?" ta thử cất tiếng gọi hắn.

Tay kia trượt tới cằm ta, xúc cảm lạnh lẽo đụng phải đường cổ lộ ra bên ngoài, hàn ý trên lưng ta ngày càng lạnh hơn.

"Nam Kha Kỳ, ta không tin ngươi."

Mi mắt ta khẽ nảy lên, trong lòng phẫn nộ vô cùng nhưng trên mặt không biểu lộ điều gì.

"Ta chưa bao giờ ngờ tới giữa ta và ngươi sẽ có một ngày như thế này, cuối cùng ta lại không thể tin ngươi," ngữ khí hắn dịu dàng kỳ lạ, "Hoặc là nói từ trước cho đến nay.... ta đều tin lầm ngươi?"

Ta nhất thời không nói nên lời, cũng không biết là tức giận hay là... sợ hãi hắn kỳ quái như thế này.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì." Vân Xuyên cuối cùng cũng nói một câu ta có thể nghe hiểu được.

Ta dần định tâm lại, miễn cưỡng mở miệng nói: "Thất điện hạ đối với ta quá tốt, ta không xứng."

Ta cúi thấp mặt mũi không dám nhìn hắn, từ góc độ này có thể thoáng nhìn thấy bàn tay hắn. Bàn tay buông bên hông lúc này đang gắt gao nắm chặt thành quyền. Ta theo bản năng nheo mắt lại, tùy thời chuẩn bị đón một quyền hắn đánh tới.

Nhưng hai ta cứ im lặng đứng đối mặt nhau như vậy. Trầm mặc bị phá vỡ bởi tẩm trướng ở phía khác đột nhiên hỗn loạn khiến cấm vệ quân chạy về đây, kèm theo một hồi gào thét, lại thêm đuốc cháy lập lòe không nhừng bắn ra hỏa quang ở phía trước khiến ai nhìn thấy cũng đều sinh ra một cảm giác bất an trong lòng.

"Ai đang ở đó!"

Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, ta nhất thời bị hỏa quang chiếu đến hoa mắt, chỉ biết có một toán cấm vệ binh hướng về phía chúng ta thét hỏi.

"Là ta." Vân Xuyên kéo tay đem ta ngăn phía sau, nhìn về phía trước. Ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt hắn, thần tình khó lường. Ta bị hắn lấy một loại tư thế bảo hộ ngăn ở bên người, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Là ta cùng Quốc Công phủ Tam công tử ở đây nói chuyện, có vấn đề gì không?"

"Thất điện hạ thứ tội!" Cấm vệ binh thấy thế vội vàng vừa thỉnh tội vừa trả lời, "Tẩm trướng của Thái tử gặp phải thích khách tập kích ban đêm, ty chức đang chờ nhận được mệnh lệnh điều binh phòng bị! Hiện giờ kẻ ám sát vẫn chưa tìm được, vì có chút trở ngại, nhị vị vẫn nên quay về trướng tạm thời tránh mặt thì tốt hơn!"

Thích khách?! Ta nhíu mày, trong lòng sinh nghi.

"Hừ, trốn ở trong trướng? Lẽ nào thích khách sẽ không phá trướng mà vào sao?" Vân Xuyên hừ lạnh nói, "Thủ bị quân ở ngoại ô, nhất thời sợ là không kịp đến đây, các ngươi trước tiên theo ta chạy tới chỗ Ngự trướng của Hoàng thượng!"

"Thế nhưng..."

"Thế nào? Lời bổn điện hạ nói không thèm nghe sao? Hay là trước tiên phải xin chỉ thị Tam ca mới đi?!" Vân Xuyên lạnh lùng nói.

Vừa hỏi như vậy liền không còn ai dám dị nghị, lúc này liền theo Vân Xuyên ý điều phối. Hắn vẫn không buông tay ta, trong lòng ta có nghi hoặc, cũng có ý định đi đến phía trước nhìn xem nên không hề giãy ra.

Đến trước Ngự trướng, trong lòng ta nghi ngờ càng sâu: Rõ ràng là tẩm trướng Thái tử gặp chuyện, lúc này Vân Xuyên không chạy đến nơi đó, ngược lại trước tiên đi Ngự trướng bên này.

Tuy rằng khi nguy hiểm tất cả mọi việc phải lấy an nguy của Hoàng đế làm trọng, thế nhưng bệnh Thái tử là ai hả? Đó là Bạch liên hoa trong lòng Vân Xuyên! Sao có thể bỏ mặc y gặp nguy hiểm tính mạng mà không lo chứ?

Theo lẽ thường mà nói, bằng thân thủ của hắn, hắn đại khái có thể đem cấm vệ binh điều đi Ngự trướng. Sau đó tự mình chạy đến tẩm trướng Thái tử kiểm tra an nguy của Thái tử. Trong đầu ta âm thầm suy đoán, nhưng trên mặt cố ý biểu lộ vẻ sốt ruột không yên.

Vân Xuyên là một kẻ đa nghi mẫm cảm, huống chi hắn vừa rồi mới nói không còn tin ta nữa. Chủ tử bắt đầu hoài nghi ngươi, không bắt ngươi mà đem theo mình thì không biết là may mắn hay bất hạnh đâu, còn phải xem cơ duyên nữa.

Ví như ta lúc này ở trước mắt hắn phải biểu hiện càng nông cạn càng tốt. Nếu đổi lại vẻ suy tính, ai cũng không vui vẻ muốn kẻ tín nhiệm bên người lại tâm tư nhiều, lòng dạ sâu. Bằng không chẳng phải càng dẫn tới nghi ngờ sao?

Không có Hoàng đế triệu hồi, không ai có thể đi vào Ngự trướng, đều chỉ ở ngoài trướng bảo hộ. Đại thái giám thiếp thân của Hoàng đế lúc này đi ra truyền Vân Xuyên tiến vào trướng.

Ta một mình đứng trong đám cấm vệ binh lúng túng, lại không thể tự ý theo vào. Thư sinh trói gà không chặt như ta tự mình chạy đi chỉ có thể thêm phiền phức. Bởi vậy tuy trong lòng nghi hoặc chồng chất, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cũng may ta không có chờ không, rất nhanh ta đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là Nam Kha Tương.

Trong lòng ta khó hiểu: Nàng lúc này không ở trong trướng ngoan ngoãn đợi, chạy tới đây làm gì?

"Tam ca...?"

Ta còn đang do dự không biết có nên gọi nàng hay không, nàng đã thấy ta, đang chần chờ muốn đến gần nhưng ngại vì cấm vệ binh hai bên nên không dám qua đây.

"Tam ca là huynh sao?"

Ta không còn cách nào, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ tình thế sẽ càng ngày càng hỏng bét. Lần này hỗn loạn tới bất ngờ, kiếp trước ta căn bản chưa từng nghe qua, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nghĩ vậy, ta nhấc chân liền đi tới chỗ nàng, nhưng còn chưa đi được mấy bước liền bị người cản lại: "Tam công tử tốt hơn nên ở đây cùng chúng ta thôi, bên ngoài không an toàn, hơn nữa nếu Thất điện hạ trở lại không nhìn thấy công tử, bọn ta không đảm đương nổi trách nhiệm."

"Xá muội ở nơi này ta lo lắng," ta một bên hướng Nam Kha Tương làm một cái thủ thế 'an tâm', một bên vừa hướng về phía cấm vệ binh kia nói, "Ta đưa nàng trở về, nếu như Thất điện hạ hỏi tới thì nói ta quay về trướng của mình là được." Bọn họ cũng không thật sự lo lắng an nguy của ta, nói thật ra, nếu như thích khách kia khong có mắt giết tới nơi này, một thư sinh như ta ở chỗ này mới là vướng bận. Có điều không có sự đồng ý của Vân Xuyên bởi vậy trước tiên muốn giữ ta ở lại chờ hắn quay lại an bài.

Quả nhiên, bọn họ thấy ta khăng khăng như thế, lại có chỗ để đi nên buộc lòng phải đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc