chương 55-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

| Chương 55 |***

Những ngày kế tiếp lại càng vô vị. Bệnh của ta vẫn một mực không thể khỏi triệt để. Mỗi ngày đều phải uống thuốc khiến ta cảm thấy thật tồi tệ, khiến ta nghĩ đến bệnh Thái Tử trước đây. Ta nghĩ ta nhất định phải đem thân thể mình điều dưỡng cho thật tốt. Mỹ nhân ốm yếu ai thích thì cứ thích, ta đây không muốn làm.

Vân Xuyên hàng ngày đều đến Thừa Ương điện làm bộ cùng đám người Mẫn Quý phi và Vân Uyển diễn kịch. Ta nghĩ đến cảnh tượng đó liền ghê tởm. May là bây giờ còn đang vào đông, tốc độ thi thể hư thối còn chậm. Nếu là mùa hè...

Cũng may là hắn biết ta có tính khiết phích, cũng không mặc triều phục đến gặp ta.

Có điều mỗi lần cùng ta ngồi đối diện, ta đối với hắn lạnh lùng câm lặng nhưng hắn vẫn nói: "Ngươi không muốn nói chuyện ta cũng không ép ngươi. Ta biết ta rốt cục đã đem ngươi bức ép quá đáng... Nam Kha Kỳ, lần này chúng ta sẽ từ từ vượt qua. Lần này, ta biết rõ ngươi là Nam Kha Kỳ, không phải ai khác. Ngươi cũng đừng coi ta là Vân Xuyên trước đây có được không?"

Không được.

Ta chưa từng trả lời hắn. Hắn thích nói cái gì thì nói. Hắn thích nhìn ta khổ sở, ta rốt cục cũng khổ sở cho hắn xem. Hắn thích nghe ta nói "Ta yêu ngươi", ta cũng nói cho hắn nghe rồi. Còn muốn ta phải thế nào nữa?

Hắn thấy ta mãi vẫn không trả lời, ngược lại cũng không giận: "Ta chờ ngươi, ta chờ ngươi một lần nữa tin tưởng ta."

"Ngươi có bệnh." Ta ngoảnh đầu nhìn hắn, nhịn không được thật lòng nói.

"Rõ ràng vẫn thích ta, lại không dám cùng ta ở bên nhau mới là người có bệnh." Hắn lắc đầu cười.

Ta cười lạnh, đem những suy nghĩ xoay chuyển lại trong đầu.

Mấy ngày này khiến ta mất hứng nhất chính là người bên cạnh đều không phải là người quen. Đám Diệu Thưởng Bạch Cần cũng không biết ra sao, người duy nhất nhận thức là Dược Lão lại không biết giờ nào mới tới.

"Tiểu tử Bách Nha kia cùng Tửu lão đầu cãi nhau to một trận, muốn bỏ nhà ra đi." Dược lão đầu nhi nhìn có vẻ hả hê.

Ta đem giấy tờ viết xong vuốt cho phẳng, đặt bút nói: "Muốn bỏ nhà trốn đi thì phải đi tìm Phù Dao ở Mẫu Đơn Các. Nàng sẽ thu lưu hắn."

"Không bằng ngươi tự mình đi nghênh?"

"Cũng tốt. Có điều trước tiên để Bách Nha đem phong thư này thay ta đưa cho Lục điện hạ," Ta lấy ra một phong thư, "Sau đó tới đây đón ta."

Dược lão đầu không lập tức nhận thư, trái lại ngây người hồi lâu. Chốc lát sau thở dài, gương mặt già nua đầy nếp nhăn suy sụp tựa như đậu bì thang đun nát vụn: "Thật sự muốn đi?"

"Ta cũng luyến tiếc ngài lắm." Ta nhịn không được đem thư ném vào trong lòng lão.

Ai ngờ lão đầu này lại liếc mắt nói: "Có trời mới luyến tiếc ngươi. Ta sợ là lần này ngươi đi không được... Nếu như hắn giận điên lên..." Nói đoạn, tay phải đưa đến trước mặt ta ngéo một cái làm một cái thủ thế 'Bảy'

Ta nhàn nhạt nhìn lướt qua hai tờ giấy ta vừa viết xong vuốt phẳng đặt trên bàn: "Vậy thì bốn người các ngươi liền dọn nhà đi thôi."

"Oan nghiệt, oan nghiệt a..."

Dược lão đầu lảm nhảm rời đi. Ta lại một lần nữa nằm trở lại trên tháp. Quả nhiên đến giờ Hợi hai khắc liền thấy Vân Xuyên một thân hoa phục tiêu sái tiến vào buồng sưởi, đi thẳng tới bên giường ta: "Vân Uyển tìm ta tiến cung nói chuyện, đại khái sẽ phải muộn một chút mới trở về. Ta đã phân phó rồi, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, sẽ không có người làm phiền ngươi... Chờ ta trở lại." Nói xong, nắm chặt lấy tay ta một cái mới vội vã rời đi.

Ta nhìn bức châu liêm buông rủ hãy còn đang lay động, khẽ nhếch khóe miệng lên một độ cong thư thái: Vân Xuyên, tạm biệt, cũng không hẹn gặp lại.

Chúng ta một đường cẩn thận vội vã ra khỏi thành. Phù Dao cũng không dong dài, cầm ngân phiếu ta cho chạy đi chuộc thân. Ngoại trừ vàng bạc châu báu đủ loại thì cái gì cũng không cầm. Bách Nha ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn nàng một bên cùng Tú Bà miệng lưỡi sắc bén mắng chửi nhau, một bên đem tích lũy bao năm trong nháy mắt vơ vét đến sạch sẽ.

Nghĩ tới vẻ mặt của hắn, ta ngồi trên xe ngựa, bên tai có thanh âm Phù Dao gảy đàn, hết sức vui vẻ.

Mãi đến sau khi xe ngựa của chúng ta ra khỏi thành hai dặm thì bị người chặn lại.

"Nguyễn đại nhân thực là tin tức linh thông."

"Ta mua từ Vân Uyển."

"Thế nào? Lại muốn đi bẩm báo chủ tử của ngươi?" Ta cười khẩy, "Dạ yến thu thú đêm đó, Vân Xuyên một mình rời chỗ đi tìm Vân Uyển, hắn vì sao lại biết hướng đi của ta sau khi dạ yến tan? Ta nên sớm nghĩ đến là ngươi mới phải."

"Ngươi biết ta đây không hề." Ngũ quan lạnh lùng cứng rắn của Nguyễn Trúc Thanh dưới ánh trăng có một tia buông lỏng.

"Vậy ngươi muốn làm gì?"

"Tiễn đưa bằng hữu mà thôi, không thể sao?"

Ta nghe ra trong giọng nói của hắn có ý khẩn cầu, nâng mi: "Đa tạ Nguyễn đại nhân nể mặt, còn coi ta là bằng hữu."

"Nếu như có thể, ta không muốn chỉ là bằng hữu," Nguyễn Trúc Thanh đến gần ta, "Trong lòng ta và ngươi đều hiểu... Ta có nhiều khó khăn."

"Đáng đời ngươi." Đầu năm nay lời nói thực luôn luôn tổn thương người, thế nhưng nên nói thì phải nói.

Hắn cười,cười đến mức ta lại không đành lòng nữa. Ta xoay người lên xe ngựa, hắn đột nhiên kéo ta: "Điện hạ nói thương thế của ngươi là tự mình rạch... Nếu như ngươi thật sự từng tin tưởng ta, vì sao dạ yến đêm đó khi ta hỏi thương thế của ngươi, ngươi lại không chịu nói cho ta biết?"

...Cái gì?

Vân Xuyên hắn biết... Hắn làm sao lại biết mặt của ta?!

Ta theo bản năng vươn tay che mặt mình, ta nghe thấy thanh âm của mình đang run rẩy: "Hắn làm sao biết được?"

"Điện hạ sau khi biết ngươi đối với chuyện của hắn có chút hiểu biết liền tự mình đoán," Nguyễn Trúc Thanh cười khổ, "Về phía ta cũng chỉ là muốn thử ngươi, không ngờ tới quả nhiên là chính ngươi —— Nam Kha Kỳ, ngươi so với suy nghĩ của ta cùng ngoan tuyệt hơn.

"Ta ngoan tuyệt?" Ta cười phá lên, dù sao cũng là nơi hoang dã, cách xa Vân Xuyên ta còn sợ ai?

"Chủ tử nhìn trúng mặt của ta, đây là phúc khí của ta. Nhưng cho dù ta nuốt không trôi phần phúc khí này thì tự ta có thể giải quyết được sao?" Ta vạch ra khăn che mặt, vươn tay sờ lên hai vết sẹo không rõ ràng kia, "Không có gương mặt này, duyên phận của ta và Vân Xuyên tất nhiên là đứt đoạn, cũng không nhất định phải phí lời. Cũng là nhân chi thường tình, hắn cũng sẽ không cảm thấy thẹn với ta điều gì."

"Nhưng ngươi nghĩ lầm rồi." Nguyễn Trúc Thanh giơ tay lên, tựa hồ muốn an ủi ta, nhưng ngưng lại đông cứng giữa không trung, "Hắn sẽ không buông tha ngươi. Ngươi cho rằng ngươi có thể rời đi sao?"

"Chẳng qua chỉ nửa năm hay một năm thôi, luôn luôn có người tốt hơn, lại càng mới mẻ hầu hạ hắn. Còn trước mắt... Đành phải cầu ngươi một chuyện." Ta thấp giọng nói.

"Chuyện gì?"

"Trong Quốc Công phủ, ta cũng không lo lắng đại ca của ta mà lo lắng những hài tử đi theo ta kia. Nếu như Vân Xuyên nhất thời tức giận, giận cho đánh mèo lên bọn họ..."

"Ngươi nghĩ hắn sẽ nghe theo ta sao?" Nguyễn Trúc Thanh cười gượng.

"Triệu Giác đã bệnh đến sống dở chết dở rồi. Vân Xuyên nếu muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế cần phải trông cậy vào ngươi. Hắn có lẽ chính xác là một bá chủ âm hiểm kiêu hùng nhưng hắn sẽ không phải là một bạo quên. Ngươi khuyên hắn, hắn sẽ nghe." Có việc cầu người, ta không thể không phóng mềm thái độ, giương mắt nhìn hắn. Nhưng hắn chỉ nhìn ta không nói lời nào.

Nhưng thật ra ta cũng nghĩ thoáng rồi: Yêu hận vốn là thứ vô dụng nhất cõi đời này. Ta đi, với hắn mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Hắn là người tốt, bất kể thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn nghĩ như vậy.

"Nguyễn Trúc Thanh, ta phải đi." Suy nghĩ minh bạch, lòng ta cũng khá hơn nhiều. Nơi giao lộ kinh thành vắng vẻ, ánh trăng trong trẻo khoáng đạt, ta cảm thấy thanh âm của mình chưa từng nặng nề như vậy, "Ta sẽ không nhớ ngươi, ngươi cũng nên quên đi thôi."

Ta sẽ không nhớ ngươi, ngươi cũng nên quên đi thôi.

| Chương 56 |***

"Đến nơi rồi."

Mã xa dừng lại trước cửa khách điếm.

Nơi này là Hoài Tô, một mảnh đất tốt lành phía Đông Nam, cố hương của thần nữ. Hoài Tô Phủ cảnh xuân bất tận, chỉ thấy sơn thủy hữu tình.

Nơi này cũng coi như hẻo lánh, phòng hảo hạng của khách điếm cũng chỉ còn lại hai gian. Phù Dao kiên quyết không đồng ý để Bách Nha cùng ta ở một gian phòng, chỉ về phía ta nói: "Hắn da dày thịt béo, cẩn thận đập vỡ đầu ngươi."

Ta...

Bách Nha bình thường tuy không coi là một kẻ nhanh mồm nhanh miệng, gặp Phù Dao như vậy chỉ có thể rơi vào tình cảnh nghẹn uất.

Phù Dao quả thực có chút ý tứ, ta quen biết nàng bất quá chỉ mấy ngày lại phát hiện nàng đặc biệt có thiên phú cho đầu óc buôn bán. Không thể nói là nàng rơi vào chốn phong trần mà là phong trần đã cứu nàng.

Hoài Tô là cố hương của nàng. Khi còn nhỏ chạy nạn lụt, người nhà đều chết hết. Nàng đi theo dân chạy nạn đội một đường đi lên phương bắc. Bởi vì nàng có gương mặt xinh đẹp mà được người của Mẫu Đơn Các nhìn trúng mua đi, lúc đó mới bắt đầu tập múa.

Hôm nay trở về, nàng vẫn muốn chấn hưng nghiệp cũ.

Quê quán của nàng nhắc đến xem như thông thạo, cũng đã lăn lộn chốn phong trần nhiều năm như vậy, kiếm một chỗ như vậy an tọa, lại có Bách Nha cáo mượn oai hùm đứng sau lưng nàng thì những đám buôn người kia cũng không dám coi thường một nữ tử vóc dáng nhỏ nhắn này.

Tới Hoài Tô đã được ba ngày, tòa nhà cũng đã thương lượng được, ngày mai chính thức khởi công tu sửa.

Ta biết, hiện tại tin tức đương kim Hoàng đế băng hà không đến hai ngày sẽ truyền ra. Cả nước mang tang kỳ vừa vặn để chú tâm gây dựng một ôn nhu hương không thua gì Mẫu Đơn Các.

Câu lan kỹ quán ở Hoài Tô cũng không ít. Nếu muốn nổi bật, sinh ý thịnh vượng thì phải bỏ chút công phu vào chất lượng từ trên xuống dưới. Vì vậy mấy ngày nay dù trạch viện đang tu sửa nhưng cũng không ngưng việc cho bọn buôn người mang người đến cửa.

"Công tử gia, chúng ta lấy tên gì mới tốt đây?" Phù Dao nhìn công tượng vẽ mẫu cửa lớn, ngẩng đầu một cái, cười hì hì hỏi ta, "Ngươi nhìn, phía trước có nhà ba tầng với hai căn gác nhỏ, phía sau có một đại viện, sương đình lầu lang trong viện đều có. Bên rìa phía sau có ba cái tiểu quán. Ta nghĩ, phải lấy một cái tên hay nhất đó."

"Chẳng qua chỉ là một trạch viện khá lớn, bố trí như vậy ngược lại cũng có chút ý tứ," Ta tiếp nhận bản vẽ nhìn qua, "Những cái tên diễm tục mọi người đều thích nhưng quá diễm tục thì trái lại trở nên thấp kém. Vậy thì gọi là 'Xuân Hiểu Viên' đi, đơn giản dễ nhớ, coi như khiêm tốn."

Bất quá những lúc thái bình không phải ngày nào cũng có. Ngày thứ hai Phù Dao đi tơ lụa trang trên đường bị bắt nạt xém chút nữa là bị thương.

Căn nguyên là một đám người giang hồ cùng người của quan phủ ở tửu lâu lời qua tiếng lại không hợp nhau liền đánh, làm cho đường xá vốn vô cùng rộng rãi cũng trở nên chen chúc nhốn nháo.

"May là có hai vị công tử trẻ tuổi y phục không tầm thường lao vào giải vây. Nhưng mà ta phải nói này, bọn họ nếu đã có thể giải vây thì nên sớm đứng ra mới phải, làm hại mọi người trên đường nháo nhào, quầy hàng cũng đổ mấy cái luôn!" Phù Dao rõ ràng còn chưa tỉnh hồn, vẫn còn tức khi nghĩ đến hai người kia.

"Công tử trẻ tuổi nhà ai? Nói vậy chắc hẳn lai lịch không nhỏ. Người của quan phủ chịu nghe thì cũng không ngạc nhiên, hiếm thấy là người giang hồ cũng chịu bán cho bọn họ mặt mũi. Chúng ta làm ăn tránh không được đắc tội người khác nên phải thăm dò trước mới được." Ta trầm ngâm nói.

Bách Nha nói: "Sau đó ta có đi nghe ngóng, không phải người quen thuộc, chỉ nghe giọng nói thì hẳn không phải là người địa phương. Dẫu sao đất Hoài Tô này giao giới người đông, đại đa số đều không phải là người bản địa." Tiếp đó lại bày một bộ mặt châm chọc về phía Phù Dao nói: "Ta chẳng qua chỉ rời ngươi có một chốc liền bó tay bó chân, quả đúng là nữ nhân vô dụng, lại còn phiền phức."

"Dạ dạ dạ, ngươi hữu dụng," Phù Dao cũng không giận, mở miệng liền đâm chọc hắn nói, "Ngay cả một cô nương yếu đuối như ta cũng không bảo vệ nổi mà còn không biết xấu hổ nói mấy lời này,"

Bách Nha cuối cùng vẫn ngậm miệng kết thúc trận tranh cãi này.

Kế tiếp không bao lâu sau tin tức Hoàng đế băng hà chiếu cáo thiên hạ. Quan phủ dán công văn, có lẽ nhưng nơi thanh sắc khuyển mã này sắp tới sẽ có hơn một năm thời gian không cách nào đón khách bình thường. Ta suy nghĩ một chút, khoảng thời gian như vậy cũng đủ rồi.

Ta cũng không đem địa chỉ nơi này nói cho bất cứ ai, bởi vậy tin tức từ kinh thành cũng không có ai nói cho ta biết.

Không biết hai tờ giấy ta lưu lại trên bàn Vân Xuyên có đọc hay không. Sau khi xem hắn lại nghĩ như thế nào, nhất định sẽ nhìn ta như kẻ ngu có phải không?

Suy cho cùng hắn đã biết mặt của ta là tự ta thương tổn. Bởi vậy ta ở trong thư thẳng thắn nói thật cho hắn lại chẳng khác nào một trò cười.

Hắn rốt cuộc là từ khi nào đoán được? Vì sao lại không chất vấn ta?

Hay là ở trong mắt hắn chuyện này vốn không quan trọng...

Vân Xuyên, ngươi biết ta không dễ dàng buông xuống như vậy, ngươi biết ta vì ngươi mà có thể làm đến mức này, ngươi có phải rất thích thú không?

Hắn nói hắn phải hiểu ta, hắn nói hắn không biết ta đang suy nghĩ gì... Thật buồn cười, đều là trò cười cả.

Mà ta xa cách ở ngàn dặm, nói không muốn nghĩ đến hắn lại vẫn nhịn không được mà nhớ tới, chẳng phải càng giống như một trò cười hơn sao?

Rời xa cung đình cùng những con người đó, ngửi không thấy mùi khói lửa. Ta là một thương nhân bình thường nhất, trốn ở trong gác cao, nghe đến những chuyện kia đều cảm thấy như đã cách mấy đời: Tân hoàng đăng cơ, lập nữ nhi của Tả tướng Lâm Sâm làm Hậu, Vân Uyển bị phong làm Di Thân Vương... Niên hiệu là Kỳ An.

Kỳ An...

Ngươi cũng bảo trọng.

*********************************************************************

Ba năm, nhắc tới cũng không tính là bao, thế nhưng bình yên giản đơn như vậy cũng là cầu không được. Nếu như đổi được ba năm thanh tĩnh, cho dù thời gian trôi qua nhanh ta cũng không có gì nuối tiếc.

Kỳ An năm thứ ba, Hoài Tô sơn thủy hữu tình vẫn như lúc ta mới tới. Ba năm thời gian, thanh sơn càng thêm biếc, bích thủy càng thêm thanh.

Sinh ý Xuân Hiểu Viên không cần ta bận tâm, mỗi ngày ở Hàn Hương Quán thư thư họa họa, cầm kỳ bầu bạn trái lại cũng nhàn nhã. Chỉ là vết thương cũ trước đây vẫn chưa lành hẳn, tuy cũng không đến mức mỗi ngày phải uống thuốc nhưng chung quy vẫn không thể thoải mái được, ban đên luôn gặp mộng yểm.

Vài ngày trước đã qua sinh thần, bây giờ ta cũng đã đến tuổi cập quan*. Ngẫm nghĩ như vậy cũng không vội, điều dưỡng cho thật tốt để ngày sau hưởng phúc chứ.

* Tuổi cập quan: đến tuổi trưởng thành thì bắt đầu dùng mão quan búi tóc.

Thế nhưng địa giới đất Hoài Tô này chung quy vẫn có chút không thái bình. Dẫu sao nơi đây thủy lộ thông suốt, thủy vận là một công việc béo bở, cơ hồ mỗi người ngoài đường kia đều nhúng một chân trong đó. Các thế lực hỗn tạp chống đối trên mọi phương diện. Chúng ta làm ăn với người ta, càng tránh không khỏi phải lo lót quan phủ, người trên giang hồ cũng phải ân cần thăm hỏi. Cũng may có Phù Dao chu đáo, Bách Nha tọa trấn, ngược lại cũng không trêu chọc phải chuyện náo loạn nào quá lớn.

Thế nhưng có một ngày, có một người mà ngay cả Bách Nha cũng không giải quyết được tới —— một bó tuổi rồi còn đi uống hoa tửu.

"Tiểu tử nhà Dược lão đầu nhi, ngươi còn muốn chiếm lấy đồ nhi của ta bao lâu nữa?"

Ta dở khóc dở cười: "Là ngươi đem hắn ép buộc phải bỏ nhà ra đi mà."

"Ta mặc kệ, ba năm lẻ hai tháng, xóa đi số dư, ngươi thiếu nợ ta ba vò rượu ngon."

"Ngươi đem ta đi đổi rượu?!" Bách Nha bùng nổ.

Tửu lão quỷ vội vàng xua tay: "Đổi rượu ta còn muốn mang ngươi đi! Thật vất vả mới đợi đến khi tiểu tử kia xuất quan, ngươi tìm hắn là chuyện may mắn vạn vạn lần cầu không được! Đối với việc tinh tiến võ công của ngươi có nhiều lợi ích! Sao có thể không dẫn ngươi đi?!"

"Lại là tiểu tử từ đâu đến bị lão biến thái nhà ngươi theo dõi hả?" Bách Nha cổ quái nhìn sư phụ hắn.

"Ta để mắt tới hắn thật lâu! Đáng tiếc là hắn hành tung bất định, tìm không ra hắn để đánh một trận," Tửu lão quỷ vẻ mặt đáng tiếc, "Về sau hắn bế quan, trước đó vài ngày mới ra ngoài hoạt động. Ta nhờ vậy mới biết hóa ra hắn là người của Thập Nhị Lâu."

"Thập Nhị Lâu?" Ta không quan tâm mấy đến chuyện giang hồ, chẳng qua mấy năm nay nghe các cô nương trong Xuân Hiểu Viên nhắc đến rất nhiều.

"Tổ chức sát thủ, sát thủ trong lâu nhân số không rõ. Thế nhưng nổi danh nhất có mười hai người," Bách Nha giảng giải cho ta, lại nhướng mày, sắc mặt có phần không tốt hỏi tửu lão quỷ, "Người ngươi nói là ai?"

"Là ai thì cũng đủ cho ngươi uống một bầu!" Tửu lão quỷ cười hì hì, "Ngươi tuổi cũng không nhỏ, cùng hắn đánh một trận, ta đem hai ngươi đều viết lên chiến danh bảng của ta..."

"Cái bảng phá hoại kia của ngươi không phải là ngươi tự mình so đấu sao?" Bách Nha hỏi.

"Ta già rồi!" Tửu lão quỷ đột nhiên căm phẫn, " Bằng không ta cần đồ đệ để làm gì? Ta cho ngươi biết hắn là người đầu tiên! Kế tiếp còn có! Một mình ngươi đi đánh! Không cho phép chết! Thành thật trở về đàng hoàng cho ta!"

Ta ở bên cạnh nghe đến chịu không nổi nữa: Lão thần kinh này thực là già mà không có tôn nghiêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nguoc