Chương 2: trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Ân đầu đau như búa bổ ngồi dậy, bàn tay quơ quàu lung tung, đến lúc chạm trúng thân thể mềm mại bên cạnh liền cứng đờ, máy móc quay đầu qua, thấy được hình bóng quen thuộc luôn xuất hiện trong mơ nay đang nằm cạnh hắn, Lạc Anh, Lạc Anh của hắn, đây, đây chắc chắc là hắn chết rồi gặp lại cậu ở thiên đường, ấy, không đúng, hắn làm sao mà vào được thiên đường, cho nên..... Hiện tại, là chuyện gì đây?

Không lẽ, là trọng sinh? Ha ha, không thể nào, loại người như hắn mà có thể có được loại may mắn này sao...  Nhưng nghĩ như vậy cũng không thể chối cãi hiện thực là người hắn ngày nhớ đêm mơ cậu vợ của hắn hiện tại đang nằm ngoan ngoãn ngay cạnh hắn. Theo bản năng hắn muốn chạm vào cậu nhưng cánh tay đưa ra giữa không trung bất giác khựng lại, nếu, đây chỉ là một giấc mơ hoặc là một viễn cảnh tốt đẹp nào đó mà hắn tự tạo ra cho mình thì sao? Lỡ như, vừa chạm vào cậu liền tan biết như những giấc mơ trước kia thì sao? Lâm Ân hắn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác kinh khủng này như đang ăn mòn tâm trí hắn.

Đau đầu quá.

Lâm Ân bật dậy nhảy xuống giường, hắn chạy một mạch vào nhà vệ sinh thẳng tay tát nước vào mặt mình, dòng nước lạnh lẽo làm tinh thần Lâm Ân bình tĩnh đôi chút, nhưng vẫn chưa đủ, hắn chạy một vòng xung quanh căn nhà của bọn họ, mọi thứ vẫn vậy, vẫn giống hệt trong trí nhớ của Lâm Ân.

Chuyện này là sao..

Đang thất thần, bất chợt ánh mắt Lâm Ân rơi vào cuốn lịch đặt trên bàn làm việc.

Ngày 17 tháng 02 năm 20xx.

Đây là chẳng phải là...năm năm trước sao?!

Vậy... Thật sự là trọng sinh rồi?! Lâm Ân hắn, sống lại rồi?! Thời điểm là năm năm trước! Lúc này mọi chuyện vẫn có thể vãn hồi lại được, ha ha, nữa ngày sau tâm trạng đang nhảy nhót của Lâm Ân bất chợt dừng lại, hắn cứng ngắc xoay người chạy thật nhanh lên lầu.

Khi đến gần cửa phòng, bước chân Lâm Ân bất giác nặng như đeo chì, hắn lê tường bước đến cửa phòng, cánh tay nâng lên...

____

Lạc Anh đang ngủ bênh cạnh cảm giác được động đậy của Lâm Ân liền mơ màng thức giấc, nheo mắt nhìn thấy kế bên không còn ai, chăn cũng đã có chút lạnh, cậu liền bật cười tự giễu, đi rồi, cho dù mọi chuyện đã thành như vậy thì hắn vẫn muốn bỏ cậu lại mà đi, cậu muốn nói rằng, chuyến bay đã sớm cất cánh, nhưng không thể, cậu không nói được, mà... cho dù nói được thì thế nào, hắn cũng sẽ không nghe.

Thở dài, Lạc Anh chịu đựng đau nhứt trên cơ thể, run rẩy bước xuống giường đi tẩy rửa, chuyện này cậu đã  tự làm đến thuần thục, không để ý đến vết thương, cậu tập tễnh đi men theo bức tường đến phòng tắm.

Bên kia Lâm Ân sau khi đấu tranh tư tưởng nữa ngày, cuối cùng cũng mở của bước vào, hắn quyết định rồi,  lần này sống lại, vợ là quan trọng nhất, hắn muốn ở bên cậu, làm cậu vui, vỗ béo cậu, chiều chuộng cậu, cho cậu tất cả mọi thứ tốt đẹp trên thế giới này, nhưng khi cửa mở ra hoàn toàn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là cảnh cậu đở thắt lưng cực khổ đi đến phòng tắm, Lâm Ân vội vàng buông cánh cửa chạy đến, không cho Lạc Anh cơ hội phản ứng, Lâm Ân đưa tay bế cậu lên trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Anh.

Khi chạm vào cơ thể cậu, đụng đến da thịt mềm mại mát rượi, bước chân Lâm Ân hơi dừng một chút, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái đi đến bên giường nhẹ nhàng đặt cậu xuống, lấy quyển vở trên bàn xuống viết lên,'em muốn đi đâu? Anh mang em đi' đưa cho Lạc Anh.

Lạc Anh cắn cắn môi nhìn quyển vở, đây...hắn đây là, quan tâm cậu sao?

Lạc Anh hơi chần chừ đặt bút xuống,' em muốn đi vào nhà vệ sinh'

Lâm Ân nhìn rồi viết, 'anh giúp em', xong rồi khom người bế cậu lên, Lạc Anh không tự nhiên động động thân thể, hôm nay hắn làm sao vậy, không những không bỏ đi mà còn muốn bế cậu đi vào nhà vệ sinh.

Thật ra thì thân hình cậu cũng không tính là nhỏ bé, cậu cao 1m75 nặng 65kg, nhưng Lâm Ân lại cao hơn cậu cả một cái đầu, hắn cao 1m90, hơn nữa thể lực hắn rất tốt, bế cậu lên xuống rất nhẹ nhàng, Lâm Ân mở nắp bồn cầu để Lạc Anh đang nhích tới nhích lui xuống, nói,"em đi đi, anh chờ, à anh xin lỗi" Lâm Ân lấy quyển vở ra viết lại lời vừa nói, Lạc Anh nhìn rồi khó xử cắn cắn môi ghi lên giấy,'anh ra ngoài chờ em một chút, được không?' chữ "được không" được cậu dè dặt viết ra, cậu sợ hắn chỉ là hứng thú nhất thời, nếu cậu có quá nhiều yêu cầu hắn sẽ không vui.

Lâm Ân thì lại nghĩ có lẽ là cậu ngại nên gật gật đầu ra ngoài đứng chờ, Lạc Anh thở phào, cậu đứng dậy, đi đến cạnh bồn tấm ngồi xổm xuống, ngón tay run run đưa vào nơi phía sau, cậu muốn tẩy rửa sạch vài thứ bên trong, đúng ra ngựa quen đường cũ cậu rất nhanh đã xong nhưng đêm qua Lâm Ân tức giận chuyện cậu hủy chuyến bay của hắn nên thô bạo với cậu cả đêm, kết quả có thể tưởng tượng nơi đó thê thảm thế nào, Lạc Anh cắn răng nhịn đau, muốn mau chống làm cho xong, mồ hôi lạnh ướt hết lưng và trán cậu, thứ kia rốt cục chịu đi ra, kèm theo đó là màu đỏ chói mắt, Lạc Anh hít vào ngụm lãnh khí, đau!

Lâm Ân đứng bên ngoài cũng sốt ruột, lâu như vậy, em ấy không xảy ra chuyện gì chứ, lại đợi thêm năm phút, rốt cuộc hết đợi nổi, Lâm Ân mở cửa lao vào, đập vào mắt hắn là Lạc Anh mềm nhũn dựa vào bồn tắm thở dốc, hốc mắt đỏ ửng, môi bị cắn đến bật máu, trên mặt đất là hỗn hợp máu và tinh dịch, lòng ngực Lâm Ân thắt lại, nắm tay kêu răng rắc, sắc mặt còn trắng hơn Lạc Anh.

Lạc Anh thấy Lâm Ân đi vào thì hoảng sợ, vội vàng vươn tay muốn dội nước cho mấy thứ kia trôi đi, nhưng bàn tay vươn ra chưa kịp làm gì đã bị bắt lấy, Lạc Anh hoảng đến muốn khóc, cậu lại làm hắn không vui rồi, hắn chắc chắn sẽ chán ghét cậu, cậu hốt hoảng mở miệng liên tục làm khẩu hình 'em xin lỗi, em xin lỗi....' Lâm Ân thấy được càng giận, gào lên,"em đã làm cái gì sai mà lại xin lỗi? Đừng xin lỗi nữa, anh mới phải xin lỗi, đệch!" hắn không nói nữa, khom xuống bế Lạc Anh lên, hắn bật nước ấm nhẹ nhàng tẩy rửa thân thể cậu rồi bế cậu đi ra ngoài, ban nãy hắn đã thay chăn gối một lượt rồi, đặt Lạc Anh xuống, Lâm Ân lây quyển vở ra viết, 'sao này có chuyện gì thì viết ra cho anh biết, anh giúp em làm, không cần tự làm đau chính mình'

Lạc Anh do dự nữa ngày, thấy sắc mặt Lâm Ân không giống giận nên mới viết,'dạ' thật ra thì cậu chỉ câm thôi, không điếc, việc này ngoài mẹ cậu với cậu ra thì không ai biết, cho nên những gì anh nói cậu đều nghe, nhưng cậu không tin lắm việc Lâm Ân đối tốt với cậu là mãi mãi, có thể ngày mai hắn chán rồi sẽ trở lại như cũ thôi.

"Ừm, tốt" Lâm Ân hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng lau tóc cho Lạc Anh, thuận tay vuốt tóc cậu, Lạc Anh nhu thuận ngồi yên cho hắn nghịch, cậu muốn trân trọng từng giây phút hắn dịu dàng với cậu.

Lâm Ân trong lúc lau tóc cho cậu thì tranh thủ hồi tưởng lại kiếp trước xem mình đang làm gì vào lúc này, à nhớ rồi, hôm qua hắn muốn đi ra nước ngoài chơi với đám hồ bằng cẩu hữu, nên nói dối với người của Lâm gia là đi công tác, nhưng qua được mắt bọn họ nhưng cơ bản là không qua được mắt Lạc Anh, cậu biết hắn muốn đi công tác chính là đi những nơi như club và quán bar, sau đó thì làm gì không cần nói cũng biết, cậu khó chịu, hắn chỉ có thể là của cậu, thế nên cậu tìm cách hủy chuyến bay của Lâm Ân, hắn biết được thì tức giận trói cậu lại làm cả đêm, sau đó sáng hôm sau trước khi cậu thức dậy hắn đã bỏ đi, ngày hôm nay thấy cảnh vừa rồi, Lâm Ân không thể tưởng tượng ra kiếp trước cậu thức dậy không có hắn bên cạnh đã tự làm những việc này như thế nào.

Lâm Ân thương tiếc nâng mặt Lạc Anh lên, đặt một nụ hôn lên trán cậu trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lạc Anh.

Lát sau, Lâm Ân sờ sờ tóc Lạc Anh thấy đã khô liền nằm xuống kéo Lạc Anh vào lòng, che mắt cậu lại, Lạc Anh không hiểu gì nằm một hồi nghe tiếng thở đều đều bên tai thì mới nhận ra hắn chỉ đơn thuần muốn nằm ngủ, cậu quay qua nhìn Lâm Ân, hắn hôm nay thật lạ, nhưng thôi, mặc kệ, dù gì hắn cũng đã dịu dàng với cậu, cho dù một chút nữa thức dậy rồi phát hiện đây chỉ là mơ cũng được, Lạc Anh mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC