Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*

Editor: Min

Thiệp cưới là Lâm Ngọc Đồng và Triển Dực Phi cùng nhau viết, nhưng lại không giống với những người bình thường khác, Lâm Ngọc Đồng dùng chiếc bút mà Triển Dực Phi tặng mình trước đây để viết tên của người được mời, sau đó Triển Dực Phi sẽ lấy bút để tô đè lên một chút.

Đều nói chữ như người, nếu nói chữ của Lâm Ngọc Đồng là tiêu sái tự tin, vậy thì chữ của Triển Dực Phi chính là ổn trọng nội liễm mà lại ẩn dấu sự sắc bén. Lâm Ngọc Đồng cảm thấy, khi bắt đầu cậu viết rất tùy ý, kết quả sau khi Triển Dực Phi tô đè lên, nó liền mang một tia cảm giác cuồng ngạo bất kham,vừa giống như chữ của cậu, mà lại không phải chữ cậu.

Là Triển Dực Phi nói muốn viết như vậy. Kỳ thật lúc đầu anh muốn nắm tay Lâm Ngọc Đồng cùng nhau viết, nhưng viết thế rồi lại cảm thấy không hài lòng, thành ra liền dùng phương pháp hiện tại.

Lâm Ngọc Đồng viết viết, nhịn không được hỏi Triển Dực Phi, "Dực Phi, lúc đấy anh nghĩ thế nào mà lại tặng em bút vậy? Có hàm ý đặc biệt nào không?"

Lúc ấy hẳn là Triển Dực Phi không biết cậu viết tiểu thuyết mới phải, càng không thể biết được cậu là người có thói quen viết tay, vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện tặng bút nhỉ?

Triển Dực Phi viết chữ cuối cùng trong tên của khách mời, quay đầu lại, "Em đoán xem."

Lâm Ngọc Đồng thực sự là đoán không ra. Quan trọng là người tặng lão sư bút máy cũng không còn nhiều mà? Tặng người lớn, tặng người yêu, đây khẳng định là không thể cùng một ý nghĩa mà đúng không?

Triển Dực Phi nhẹ nhàng rút cây bút trong tay Lâm Ngọc Đồng ra, sau đó nắm lấy tay cậu, "Anh hẳn là chưa từng nói qua với em, thực ra em không phải người đầu tiên dùng cây bút này."

"Sao có thế? Nhưng anh đã khắc tên trên thân bút mà."

"Đúng vậy, khắc tên em trên đấy, sau đó mỗi ngày đều nắm trong lòng bàn tay." Triển Dực Phi nghĩ đến những ngày thầm mến trước đây, cảm thấy được hình như đã từ lâu rồi, kỳ thật cũng không lâu đến thế, nhưng hiện tại nhớ lại, vậy mà lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời rồi.

"Anh muốn chặt chẽ nắm giữ lấy em sao?" Lâm Ngọc Đồng không quá xác định hỏi.

"Đúng vậy." Triển Dực Phi đáp, "Anh vẫn nhớ có lần khi đi mua quà sinh nhật cho cô, đi ngang qua gian hàng chuyên bán bút. Nhân viên bán hàng nói, tặng bút máy cho trưởng bối là bày tỏ một loại tình cảm như nhụ mộ (*) hoặc là sự tôn kính, tặng cho người ngang hàng, là bày tỏ rằng đem đối phương trân quý (**) ở trong lòng mình. Câu đầu anh không quá để ý, nhưng câu sau không biết sao lại nghe lọt, còn tận lực muốn mua một cái. Nhưng cuối cùng anh cảm thấy có mua cũng không thể tặng đi được, hơn nữa cây bút này ở đâu cũng có thể thấy, quả thật là chẳng có gì đặc biệt. Vậy nên anh liền đặc biệt tìm người làm một cái." Về sau, ngày họ đăng ký kết hôn, anh liền tặng cây bút này đi, cái sự vui sướng ấy, chỉ có một mình anh mới thể lĩnh hội được thôi.

(*) Nhụ mộ "孺慕": Quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ.

(**) Trân quý "珍藏": Cất giấu vật báu quý giá.

Lâm Ngọc Đồng đột nhiên cảm thấy trong lòng là một trận đau xót. Cậu nhìn Triển Dực Phi, nhìn một hồi lâu cũng không biết nói gì. Nếu cậu không sống lại, nếu cậu không nhất thời xúc động mà đáp ứng lời đề nghị của Triển Dực Phi, vậy hiện tại bọn họ sẽ ra sao?

Tưởng tượng là có thể họ sẽ bỏ qua nhau giống như một đời trước, Lâm Ngọc Đồng hận không thể tự tát bản thân một cái.

Lúc này Triển Dực Phi yên lặng đặt lại bút máy vào trong tay Lâm Ngọc Đồng, "Em làm sao vậy?"

Biểu tình của Lâm Ngọc Đồng giống như là muốn khóc, khiến cho Triển Dực Phi hiếm khi có chút luống cuống sợ hãi.

"Không có gì, chỉ là em cảm thấy...." Lâm Ngọc Đồng nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, bình ổn lại chút cảm xúc. Đột nhiên cậu đứng dậy, ôm lấy Triển Dực Phi rồi vùi đầu vào ngực anh, "Dực Phi, bắt anh phải chờ lâu như vậy, em thực sự xin lỗi."

"Em nói điều gì ngốc vậy? Đã sớm hơn rất nhiều so với dự kiến của anh rồi." Triển Dực Phi cách một lớp quần áo mềm mại mà khẽ cắn lên người Lâm Ngọc Đồng, "Vẫn viết tiếp chứ?"

"Viết, hôm nay viết xong thì ngày mai có thể gửi đi, nhiều người như vậy, ngẫm lại em còn thấy da đầu mình tê rần." Thân thích của Lâm gia bọn họ, còn có thân thích Triển gia, cùng với bạn bè hai bên, các công ty đối tác... Họ đã phải viết hết sạch sáu trăm thiệp như thế.

May mà diện tích nhà chính của Triển gia đủ lớn, bằng không nhiều người như vậy căn bản là không thể sắp xếp nổi.

Lâm Ngọc Đồng nhanh chóng căn cứ theo danh sách đã lên trước đó mà viết, viết xong thì đưa Triển Dực Phi, Triển Dực Phi lại tô một chút. Sau khi hai người bận rộn một trận, sắc trời cũng đã tối. Bọn họ đang muốn quay về phòng nghỉ ngơi, lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa của Cao Văn Lượng, "Lâm Tử, có trong đó không?"

"Đây, làm sao vậy?" Lâm Ngọc Đồng cất gọn bút, đi ra mở cửa, "Có việc gì à?"

"Tới mượn cậu ít đồ." Cao Văn Lượng đáp, "Tôi nhớ là các cậu có một hộp dầu bôi trơn, còn thừa lọ nào không? Tài trợ tôi một lọ, tôi không biết phải mua ở đâu, tìm không ra."

Lâm Ngọc Đồng: "........."

"Đi theo tôi."

Dầu bôi trơn đều để trong phòng ngủ, Lâm Ngọc Đồng đi lấy một lọ mới cho Cao Văn Lượng, y cầm rồi liền chạy mất, quả thực chính là nam nhân xé gió trong truyền thuyết.

Triển Dực Phi đi ra, cùng Lâm Ngọc Đồng nhìn thân ảnh Cao Văn Lượng biến mất, cạn lời mà lắc đầu: "Quả nhiên là đã thành thạo rồi thì có thể vứt cả mặt mũi sang một bên."

Lâm Ngọc Đồng gãi gãi cằm, "Giống như là quả thật đã đạt tới trình độ hòa vào với đối phương rồi thì gần gũi đến không biết xấu hổ luôn."

Triển Dực Phi: "..........."

Chỉ lát sau, Đại Khoản bị Hạng Quân đuổi ra khỏi phòng ngủ. Nó ủy khuất nằm ở cửa mà rầm rì, Lâm Ngọc Đồng nhìn thấy liền gọi nó lại, cho nó chút đồ ăn để an ủi tâm hồn bị tổn thương, sau đó lại cùng Triển Dực Phi mang nó đi tắm rửa một chút.

Đại Khoản cuối cùng cũng không còn đau lòng nữa, ngoan ngoãn chạy đến cái ổ của mình mà nằm xuống, ánh mắt luôn nhìn về hai người Lâm Ngọc Đồng.

Giờ là tuần đầu tháng 5, cách hôn lễ của họ còn nửa tháng nữa.

Về chuyện thiệp mời, những khách mời có mặt ở trong thành phố thì sẽ được một người chuyên phụ trách đến đưa thiệp, còn nếu không ở tại thành phố, giống như Nghiêm Thụ hay Bạch Y Hà thì sẽ gửi bằng chuyển phát nhanh, chậm nhất là tới ngày thứ ba sẽ nhận được. Đến lúc này, tin tức về hôn lễ của người cầm quyền mới tại Triển gia sắp diễn ra về cơ bản là đã lan truyền khắp thành phố B, gần như không ai là không biết người nối nghiệp duy nhất của Triển gia sắp kết hôn với một người đàn ông.

Có người lúc đầu còn tưởng Lâm Ngọc Đồng là tiểu thư khuê các nhà nào, kết quả vừa nghe là con cả của Lâm Chi Tùng, đều có chút mơ hồ, không khỏi nghĩ đến, Lâm Chi Tùng là ai? Tại sao lại chưa từng nghe qua về người này? Hơn nữa, đứa con trai duy nhất kết hôn với một người đàn ông khác, chuyện này Triển Hoành Đồ có thể đồng ý sao?

Đúng vậy, mặc dù có không ít người nói, Triển Hoành Đồ đã bị người trong Triển gia liên kết lại với nhau mà đá lão xuống đài, nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm thấy, là một người cha, Triển Hoành Đồ vẫn sẽ phải tham dự lễ cưới, dù sao đó vẫn là đứa con trai duy nhất của mình mà không phải sao? Không tham dự thì chẳng khác nào có chuyện không thể nói?

Về vấn đề này, các trưởng bối của Triển gia cũng tỏ thái độ, tuy rằng đều biết Triển Hoành Đồ đã hành động quá phận, nhưng nếu lão không tham dự hôn lễ của Triển Dực Phi, thì không biết người ngoài sẽ nói thế nào, cho nên khi thiệp mời đã được phát tới ngày thứ ba, có người gọi tới cho Triển Dực Phi, là Triển Hân Hoa.

"Dực Phi à, thực ra cô cũng không có chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi con một chút, ngày cưới con đừng mời ba con và hai mẹ con Uông Băng Yến. Việc này cô và cô Hân Khiết cũng có cân nhắc, đều cảm thấy điều đó khá ổn, nhưng nếu không mời, chỉ sợ có khách hỏi đến thì khó mà trả lời."

"Nếu bọn họ muốn tới, con không mời bọn họ vẫn tới, nếu bọn họ không tính đến đây, thì con có mời cũng vô dụng." Triển Dực Phi dùng giọng điệu sao cũng được để đáp lại, rồi nhàn nhạt cười, "Nếu cô Hoa không bận thì cùng cô Hân tới đây trước đi ạ, nếu con có gì không hiểu thì còn có thể hỏi các cô." Hiển nhiên không muốn nhắc đến Triển Hoành Đồ và mẹ con Uông Băng Yến.

"Được, để cô và cô Hân của con bàn bạc. Lúc trước cô út của con gọi điện, nói là cô ấy vẫn còn bận việc quân doanh tạm thời chưa thể ra được, bảo cô và cô Hân con tới sớm một chút xem hai đứa còn chưa chuẩn bị gì không để còn giúp đỡ."

"Vâng, vậy khi nào cô đến thì gọi điện thoại cho con, con sẽ cho người tới đón." Triển Dực Phi nói xong thì thấy Lâm Ngọc Đồng ở phía sau đang thất thần, không biết là suy nghĩ gì, anh liền nói với cô hai câu rồi cúp máy.

"Em sao vậy?"

"Cũng... không có gì." Lâm Ngọc Đồng hơi do dự chút, rồi nói: "Chỉ là em có một cảm giác kỳ quái. Anh nói xem chú Hai có thể sẽ đến hay không?"

Từ sau lần gặp thoáng qua tại chùa Du Lăng cậu không còn gặp Triển Hoành Vĩ nữa, nhưng khi đi tảo mộ trong tiết Thanh Minh, nghe được ý của Triển Dực Phi, vậy bó hoa được đặt đó từ trước khi họ tới chắc chắn là của Triển Hoành Vĩ. Cũng không biết sau khi đến thăm mộ rồi ông ấy có quay về hay không, nếu chưa quay về, hẳn là có thể biết được tin bọn họ chuẩn bị kết hôn.

"Chắc là không đâu, dù sao lâu như vậy ông ta cũng chưa từng trở về." Triển Dực Phi nói, "Hơn nữa cho dù có tới, cũng chẳng thay đổi được gì cả."

Đối với người chú Hai này, tình cảm của anh vẫn có chút phức tạp, anh đã từng coi trọng ông ta hơn cả người cha ruột, thậm chí anh còn từng nghĩ rằng người này có thể tháo gỡ khốn cảnh cho mình, nhưng hiển nhiên, người có thể giúp anh thoát khỏi khốn cảnh ấy, cũng chỉ có bản thân anh.

Lâm Ngọc Đồng cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại muốn nhắc đến chuyện này, nhưng mấy ngày nay cậu vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Mỗi lần nhắc đến những người khác trong Triển gia thì trong đầu cậu luôn nhớ về lần đầu tiên mình gặp Triển Hoành Vĩ, cũng không biết có phải vì ngoại hình của người này rất giống Triển Dực Phi hay không nữa.

Buổi tối, Lâm Ngọc Đồng viết xong bản thảo, nghĩ một lúc liền đi tìm Đậu địa chủ. Chỗ Đậu địa chủ ở cách chùa Du Lăng không xa, cậu muốn nhờ Đậu địa chủ tới chùa Du Lăng xem sư phụ Trừng Quan đã trở về đó hay chưa.

Đậu địa chủ rất sảng khoái mà đáp ứng, hơn nữa ngày hôm sau liền tới luôn. Kết quả là sư phụ Trừng Quan không trở về chùa. Ông ta đã rời khỏi chùa khoảng một tháng, suốt thời gian đó cũng không hề quay lại lần nào.

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy rất bất ngờ mà thực ra cũng không hề bất ngờ chút nào với kết quả này, chỉ là cậu không hiểu, nếu Triển Hoành Vĩ không quay về chùa Du Lăng, cũng không tới Triển gia, vậy ông ta đi đâu?

Đậu địa chủ cũng là người tính toán xa, cậu ta tới đó không gặp được người, liền trực tiếp tới gặp phương trượng xin cách thức liên lạc, rồi lại đứa cách thức liên lạc ấy cho Lâm Ngọc Đồng.

Lâm Ngọc Đồng lưu số điện thoại lại, nhưng cũng không vội vàng gọi tới.

"Dực Phi cũng không muốn nhắc đến, thì việc gì cậu phải bận tâm như vậy? Đến thì đến, không đến thì thôi, chẳng phải chuyện to tát gì." Cao Văn Lượng như một ông lớn mà nằm ngang trên ghế sofa, "Cứ như tôi nói ấy không có việc gì thì cậu viết truyện đi, tạo phúc quảng đại cho quần chúng."

"Vốn tôi cũng không muốn quản. Nhưng Dực Phi không biết rõ chuyện năm đó, nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy trong lòng anh ấy đã hình thành những ảnh hưởng không tốt." Thực ra Triển Dực Phi rất ít khi tức giận, nhưng lần đó nhắc tới chú Hai, sắc mặt của anh trong rất khó nhìn. Cậu không hi vọng trong lòng Triển Dực Phi chôn hận ý, thứ đó giống như một loại gông xiềng ghim chặt tinh thần chính mình.

"Dù sao chỉ cần có thể, tôi vẫn muốn tìm hiểu chuyện ấy, năm đó vì sao chú Hai lại vô thanh vô tức rời đi." Khi Lâm Ngọc Đồng nói lời này, vừa vặn Vương bá cũng đi ngang qua đó. Vốn trên gương mặt Vương bá còn đang vương ý cười, nghe vậy lại không biết làm sao, nặng nề thở dài.

Lâm Ngọc Đồng vẫn luôn nhớ đến vẻ mặt của Triển Dực Phi khi cùng anh nhắc về Triển Hoành Vĩ, không hoàn toàn là oán hận, nhưng quả thật mang theo một tia cảm xúc bất mãn đầy vặn vẹo.

Cái người Triển Dực Phi này, từ ngày đó bắt đầu xuất hiện trước mặt cậu cũng rất ít khi tức giận, dù cho có tức giận thì nhiều lắm cũng chỉ là bày ra cái bản mặt lạnh lùng mà thôi, hơn nữa ngay cả những lúc như thế cũng rất hiếm thấy. Nhưng mỗi lần nhắc tới Triển Hoành Vĩ, Triển Dực Phi như một con nhím muộn tao, bất động thanh sắc mà hướng gai nhọn vào bạn.

Lâm Ngọc Đồng cũng hiểu được sự so sánh của mình có chút buồn cười, nhưng cậu lại không nghĩ ra được một hình dung nào chuẩn xác hơn thế.

Con người rất kỳ quái, mặc kệ là âm thầm thích một người hay là quang minh chính đại thích, ở cái giai đoạn thích ấy, luôn hi vọng bản thân mình trở thành người đặc biệt trong lòng đối phương, đồng thời, bọn họ cũng muốn để đối phương trở thành tốt nhất, thậm chí là làm những việc người khác không làm được để chứng minh mình đặc biệt nhất.

Lâm Ngọc Đồng không có cái suy nghĩ cuối cùng kia, nhưng hai cái trước đó thì đều có. Triển Dực Phi từng nói cậu là một vầng sáng đã xua tan những mây mù trong lòng anh, như vậy đương nhiên cậu phải dốc sức để làm hết khả năng của mình. Cậu muốn Triển Dực Phi luôn là một người tốt nhất, không có góc tối u ám gì trong lòng cả, loại cảm giác này lại càng sâu thêm mỗi khi cậu nhìn vào ảnh chụp thời bé của Triển Dực Phi.

Trước đó Vương bá đưa cho cậu mấy tấm ảnh, tất cả chỗ ấy đều được Lâm Ngọc Đồng gửi sang cho em gái Lâm Ngọc Lan để phục hồi, nhưng cô bé cũng bận chuyện bài vở, hơn nữa sau đó còn bị bắt cóc, cho nên kéo dài đến mãi gần đây mới phục hồi xong số ảnh mà Lâm Ngọc Đồng gửi tới. Lâm Ngọc Đồng in ra một số cái mà mình thích, trong đó bức ảnh duy nhất chụp lại Triển Dực Phi khi còn bé mũm mĩm được cậu lén lút bỏ ra cất vào ví, thường thường lôi nó ra ngắm nghía.

"Tiểu Lâm à, con nhìn cái gì mà chăm chú vậy?" Triển Hân Hoa tới phòng bếp tìm Lâm Ngọc Đồng. Bởi vì trước đó Lâm Ngọc Đồng đã đáp ứng với cô và Triển Hân Khiết rằng nếu có cơ hội sẽ để cho hai người nếm chút kĩ năng nấu nướng của mình, cho nên lúc này cậu đang nấu canh. Xem chừng bây giờ hẳn là cần ninh một số nguyên liệu, cho nên phải vặn nhỏ lửa lại.

"Cô Hoa tới thật đúng lúc, cô xem ảnh này xem ạ, thật là thích."

"Ô? Đây không phải anh hồi bé của Dực Phi sao?" Triển Hân Hoa trước mắt sáng rỡ, "Con nói xem có phải là khác với giờ quá đúng không."

"Vâng, không còn có má bánh bao nữa ạ." Lâm Ngọc Đồng hận không thể xuyên về 20 năm trước để xoa nắn. Tuy rằng hiện tại ngày nào cậu cũng nhào nặn cái khuôn mặt ấy, nhưng cảm giác kia thì khẳng định là không thể giống được, nhìn cái khuôn mặt ú ú thịt kia xem, xúc cảm nhất định là vô cùng tốt.

"Dực Phi khi còn bé nhìn rất xinh xắn, kỳ thật để thực sự mà nói, mẹ thằng bé cũng không tính là mỹ nhân, nhưng Dực Phi lại là sự hội tụ, nó chọn hết tất cả các nét đẹp của cả bố và mẹ, trước đây trong nhà có buổi tụ họp thì mọi người đều tranh lấy ôm nó. Nhưng nó rất lạ lùng, chỉ thích chú Hai mà thôi." Triển Hân Hoa lại ngắm nhìn bức ảnh một hồi, rồi trả lại cho Lâm Ngọc Đồng, "Dực Phi có một người chú ruột, việc này hẳn là con đã nghe qua rồi?"

"Vâng." Trong lòng Lâm Ngọc Đồng nghĩ cậu không chỉ được nghe qua thôi đâu mà còn gặp qua rồi. Cậu cất bức ảnh vào trong ví, "Vậy chú Hai lần này sẽ đến phải không ạ?"

"Ai mà biết được. Chú Hai con đã bỏ đi khỏi nhà rất nhiều năm rồi, một chút tin tức cũng không có, giống như là bốc hơi khỏi thế giới loài người rồi vậy." Triển Hân Hoa dứt lời thì dường như rơi vào một đoạn hồi ức, nhất thời không nói chuyện.

Lâm Ngọc Đồng cũng không nói gì nữa, cậu nhìn nước cũng gần sôi, liền cắt đậu phụ thành hạt lựu rồi bỏ vào, nhẹ nhàng khuấy đều, không lâu sau đậu phụ chín rồi, cậu múc canh ra một cái bát lớn, sau đó nói với Triển Hân Hoa, "Cô Hoa, cô với cô Hân vào phòng ăn chờ con một chút, con xong ngay đây ạ."

Bởi vì đông người, số đồ ăn phải làm cũng khá nhiều, cho nên Lâm Ngọc Đồng chỉ làm một món thêm một canh, món ăn ngoại trừ nồi canh cá Ngát đậu phụ (1) cậu vừa làm, còn có món miến xào thịt Triển Dực Phi thích ăn nhất, những món khác đều được đầu bếp chuyên nghiệp tới chuẩn bị, không cần Lâm Ngọc Đồng phải động tay.

Triển Hân Hoa mang theo kỳ vọng to lớn đi gọi Triển Hân Khiết, vừa ngồi xuống là liền múc canh mà Lâm Ngọc Đồng làm. Lúc đầu chỉ là mang theo một tia tò mò, nhưng mà sau khi uống một ngụm thì ngay tức khắc biểu tình không còn giống lúc trước nữa, khen Lâm Ngọc Đồng không dứt miệng.

"Được đó Tiểu Lâm ạ, với tay nghề này của con, xem ra Dực Phi sắp béo đến nơi rồi." Triển Hân Hoa ưu nhã mà khen tặng hai câu, cảm thấy Lâm Ngọc Đồng có tay nghề như vậy thật đặc biệt hiếm thấy.

"Con lúc rãnh rỗi thường nấu các món ăn cho Dực Phi, anh ấy cũng rất thích chúng. Cô thích cũng có thể thường tới đây ăn ạ. Món phức tạp quá thì con không biết làm, nhưng chỉ chút đồ ăn thường ngày thì con có thể làm tốt."

"Bọn cô không dám, nếu bọn cô ngày nào cũng tới, vậy thì Dực Phi sẽ cảm thấy đau lòng lắm đấy." Triển Hân Khiết cười nói rồi bỏ bát canh xuống, liếc mắt nhìn Triển Hân Hoa một cái, rồi lại lập tức chuyển về phía Lâm Ngọc Đồng, "Tiểu Lâm này, việc này vốn dĩ không cần cô phải hỏi đến, nhưng con và Dực Phi đã đăng ký kết hôn trong khoảng thời gian không ngắn, sắp tới còn chuẩn bị đám cưới. Ông Hai và ông Ba đều muốn cô tới hỏi con một chút, hai đứa tính khi nào thì mới có con?"

Lâm Ngọc Đồng sửng sốt, không nghĩ tới các cô lại đột ngột hỏi về vấn đề này. Thế nhưng cũng không phải cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này, liền tòng thiện như lưu (*) mà trả lời, "Chờ khi nào chính bản thân Dực Phi muốn đi ạ. Anh ấy không sốt ruột, con cũng không có biện pháp."

(*) Tòng thiện như lưu "从善如流": Lắng nghe ý kiến đúng và tiếp thu lời khuyên thiện ý là việc nhanh và tự nhiên như dòng nước chảy. (Theo Minghui)

Triển Hân Hoa nói: "Hai đứa còn trẻ, có suy nghĩ chỉ muốn thế giới hai người cũng có thể hiểu được, hơn nữa theo lý thuyết thì việc này ngược lại cũng không cần sốt ruột. Chẳng qua là những người có tuổi thì đều mong ngóng có cháu, cho nên có cơ hội thì con nên nhắc nhở Dực Phi, dù sao thì cũng nên để việc ấy ở trong lòng."

Triển Hân Khiết cười nói: "Đúng vậy, nếu lúc nào hai đứa không thể mang theo đứa nhỏ, đến lúc đó bọn cô có thể tìm mấy dì có kinh nghiệm trong gia tộc để lại đây giúp đỡ, tóm lại là sẽ không để ảnh hưởng tới hai đứa."

"Vâng, con sẽ nói chuyện này với Dực Phi, hai cô cứ yên tâm." Lâm Ngọc Đồng nhớ tới bộ dáng của tiểu Triển Dực Phi ở bức ảnh trong ví mình, kỳ thực cậu cũng rất tò mò muốn biết con của anh thì lớn lên sẽ trông như thế nào, hơn nữa có đứa nhỏ, phỏng chừng trong nhà cũng sẽ thú vị hơn? Cậu biết, đừng nói là Triển gia bên này, thực ra ba mẹ cậu cũng rất mong ngóng cậu và Triển Dực Phi có con.

Vốn dĩ Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết còn lo rằng Lâm Ngọc Đồng sẽ không sẵn lòng có con sớm như vậy, dù sao cậu cũng còn trẻ, không nghĩ rằng cậu lại dễ nói chuyện như vậy, ấn tượng về cậu ở trong lòng không khỏi lại tăng lên vài bậc.

Buổi tối Lâm Ngọc Đồng thuận miệng nói việc này với Triển Dực Phi, anh lập tức vui vẻ: "Như vậy là cho anh dưỡng đứa nhỏ sao?" (Là chỉ việc ấy ấy ý)

Lâm Ngọc Đồng tiện tay ném cuốn sách đang để ở trên bàn về phía Triển Dực Phi, "Ít tự mãn, anh mau đi tắm đi!"

Triển Dực Phi nhẹ nhàng bắt lấy cuốn sách, rồi đặt nó lại chỗ cũ, "Cùng nhau?"

Lâm Ngọc Đồng vẫn còn đồ chưa dọn xong, lập tức cự tuyệt, hơn nữa cũng đưa quần áo cho Triển Dực Phi đi tắm.

Triển Dực Phi vươn tay nhéo lên lưng Lâm Ngọc Đồng một cái, sau đó thừa dịp Lâm Ngọc Đồng còn chưa kịp đánh thì đã nhanh chóng chui vào phòng tắm.

Lâm Ngọc Đồng nhớ tới buổi tối Triển Dực Phi có tiệc xã giao, liền đi lấy sữa cho anh. Rõ ràng có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#truyện