Chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên, Mộ Tiêu Vân trầm mặc.

Quả nhiên, đúng như cậu dự đoán, việc cậu út muốn nói lại thôi cùng Mộ Hữu Thành có liên quan.

" Cậu út, con chỉ có một mình mẹ ". Từ năm năm trước, cậu đã nhận định những lời này.

" Nhưng hắn vô luận thế nào thì vẫn là ba của con, chuyện của hắn cùng mẹ con là một chuyện nhưng con thủy chung vẫn là con của hắn ". Cậu út nói những lời thấm thía.

" Cậu út, nếu ông ta nghĩ con mà con trai thì năm năm trước ông ta tại sao lại cùng mẹ ly hôn, tại sao lại muốn làm con tổn thương ? Nếu ông ta xem con là con tại sao lại có thể mở mắt trừng trừng mà nìn người khác thương tổn con, con như ngày hôm nay có phải là do tay người ba như ông ta ban cho sao ? " Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

Cái này...Cậu út trầm mặc.

Chính mà từ xưa đến nay, không có con không cần cha mà chỉ là cha mẹ không cần con. Cha đánh con là thiên kinh địa nghĩa nhưng con mà làm nhue vậy thì chính là đại nghịch bất đạo. Nhưng những lời Mộ Tiêu Vân nói ra làm cho hắn không thể nào phản bác được. Làm môt người cha, nếu con hắn hỏi hắn như vậy thì hắn nhất định sẽ dạy dỗ lại con của mình, nhưng mà làm một người cậu, hắn hiểu nổi khổ của chị mình phải chịu, cho nên hắn không thể nào phản bác lại được.

Cháu ngoại trai là người rất lý trí hoặc có thể nói là người rất thành thục, làm cho hắn vô pháp dùng ý tưởng của người thường mà phán đoán cậu.

" Tiêu Vân, con hận ba con sao ?" Hắn nghe Mộ Hữu Thành nói qua, ý nghĩ của Tiêu Vân rất cực đoan cho nên hắn phải suy nghĩ một chút.

" Không hận ". Mộ Tiêu Vân trả lời. Cậu không hận ông ta, cho tới bây giờ đều không hận, cậu đã từng nói, nếu tình cảm không còn thì nên ly hôn, nên cậu không có lập trường để hận, tựa như cậu thích nam nhân, là một người đồng tính luyến ái. Tâm tìn cùng tình cảm nên lý trí của mình không thể khống chế.

Nhưng mà, Mộ Hữu Thành không chịu trách nhiệm thì đồng nghĩa ông ta phải trả giá.

Cậu muốn ông ta hối hận vì đã xem mẹ của cậu là đồ vật.

" Cậu út tại sao lại hỏi như vậy ?" Mộ Tiêu Vân không trả lời mà hỏi lại.

Cậu út thật lòng không muốn đem việc đêm đó Mộ Hữu Thành nói cho Mộ Tiêu Vân, nhưng hắn cũng lo lắng, lo lắng nếu Mộ Hữu Thành nghĩ Tiêu Vân như vậy thì ông ta sẽ không cho Mộ Tiêu Vân kế thừa công ty, thật là bất lợi, cân nhắc tới lui, lại nghĩ tới Mộ Tiêu Vân làm chủ mà giao nhà cho hắn cai quản, hắn cảm thấy mình nên đứng về phía cháu trai.

Hơn nữa, cậu còn là một thiên tài 13 tuổi. Cho nên đáng giá để hắn tin tưởng.

" Ngày đó, Mộ Hữu Thành gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu nghĩ gì về con, cậu lúc ấy không rõ ý tứ của hắn, sau đó liền hiểu được, hắn nói cọ gần đây có chút cực đoan, thậm chí... " Cậu út ngừng một chút, những lời kia làm hắn thật sự không  nói nên lời.
Nhưng mà đã nói thì phải nói cho hết, " Thậm chí nói con có tư tưởng muốn trả thù, nói rằng chính là con đã nói hắn như vậy, nếu con kế thừa Mộ thị thì nhất định sẽ đối với hai mẹ con kia không khách khí phải không ? "

Mộ Tiêu Vân nhíu mi một chút, lập tức nhướng mày nói :" Cậu út cảm thấy nếu con kế thừa Mộ thị hẳn là nên đối xử tử tế với hai mẹ con họ sao ?"

Cậu út trầm mặc bởi vì bị hỏi ngược lại. Chính xác, nếu hắn là Tiêu Vân thì sau khi kế thừa Mộ thị thì chuyện đầu tiên hắn sẽ làm là đem hai mẹ con người kia đuổi đi. Nhưng mà:" Cho dù trong lòng con nghĩ như vậy  thì vì cái gì lại muốn nói ra ? Tiêu Vân, con mới 18 tuổi, nhưng mà lời nói ra tựa như một người 28 tuổi ".

" Cậu út , nếu hôm nay những lời nói, những việc làm không giống như một người 28 tuổi thì mẹ con đã sớm chết ". Thanh âm Mộ Tiêu Vân lãnh liệt, tuyệt không giống bộ dáng cười nói hai ngày trước.

Đúng vậy, nếu cậu không sống lại thì thờ điểm cậu 13 tuổi, mẹ cậu đã chết. " Cậu út, có thể cậu không biết năm năm trước vì sao con muốn đưa mẹ ra nước ngoài bởi vì năm năm trước, thần kinh của bà không ổn định, bà bị bệnh, thậm chí là tự sát ".

" Con nói cái gì ?" Cậu út mở to mắt, thanh âm đột nhiên tăng lên.

" Con dẫn mẹ đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói phải đổi hoàn cảnh sống nên con đã đưa mẹ ra nước ngoài. Hơn nữa, bác sĩ nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều ". Cũng không phải muốn đem chuyện này nói ra nhưng Mộ Tiêu Vân biết, ở trong lòng mọi người, dù Mộ Hữu Thành không chung thủy nhưng vẫn là ba của cậu.

Cho nên Mộ Tiêu Vân mới đem chuyện này nói ra, để tránh có một ngày, thời điểm Mộ Hữu Thành lại trở về hai bàn tay trắng, mọi người sẽ trách cậu tàn nhẫn. Dù cậu không muốn quan tâm đến ánh nhìn của mọi người nhưng nếu cậu út của cậu gọi điện thoại đến quấy rầy sự yên tĩnh của mẹ thì quả thật không tốt.

" Cái này... chuyện này chúng ta quả thậy không biết ",

" Bởi vì con không muốn mọi người lo lắng nên đã không nói cho ai. Hơn nữa, mẹ cũng không muốn thừa nhận mình là người tâm thần, không muốn mọi người nghĩ nhiều nên con mới có quyết định này.  Cậu út, hiện tại thần kinh của mẹ đã khôi phục khỏe mạnh, cho nên chuyện này, mong cậu không cần nhắc tới, ta sợ bà sẽ xấu hổ ". Mộ Tiêu Vân nói.

" Được ". Cậu út còn chưa kịp phản ứng, hắn vẫn còn đang suy nghĩ vè sự tình Lý Ngải Thanh sinh bệnh, mắc bệnh là chuyện lớn vậy mà phương pháp xử lý của Mộ Tiêu Vân càng làm hắn rung động, năm năm trước, cháu ngoại trai của hắn mới có bao nhiêu tuổi ? 13 tuổi, là một đứa nhỏ 13 tuổi, thế nhưng một người làm chủ đem người mẹ bị bệnh ra nước ngoài, ở nơi không quen một ai, nói chuyện lại không hiểu, chỉ là tưởng tượng mà hắn cũng không có cách nào tưởng tượng ra được.

Hơn nữa, đừng nói Mộ Tiêu Vân mới 13 tuổi, cho dù là hắn bấy giờ cũng không dám to gan như vậy, là thiên tài quá khác người thường sao ? Không, Mộ Tiêu Vân thành thục, tuyệt đối không phải bởi vì cậu là thiêm tài nhưng mà vì sao? Cậu út không nói nên lời.

Mà cái đáp án này, trừ bỏ Hạ Minh Hòa thì không ai biết.

Thời điểm Mộ Tiêu Vân trở lại phòng thì Hạ mInh Hòa đang dùng notebook lên mạng. Thấy cậu tiến vào, Hạ Minh Hòa liền đem notebook để một bên :" Vừa rồi di động của em reo lên, là anh hai gọi tới ".

" A? " Mộ Tiêu Vân ngồi trên giường, " Anh Thanh Hòa nói gì ?"

" Anh hai nói sự tình rất là thuận lợi, Mộ thị đã lấy được công trình của chính phủ, kế tiếp sẽ chờ hắn phá sản như dự liệu ". Thời điểm Hạ Minh Hòa nói lời này, ánh mắt híp lại giống như đang đánh giá Mộ Tiêu Vân. Cái kế hoạch này ban đầu nếu đại ca không làm lũng đoạn thị trường trước thì có thể đình chỉ rất lâu.

Y không hy vọng một ngày nào đó Mộ Tiêu Vân sẽ phải hối hận.

" Em biết anh suy nghĩ cái gì ". Mộ Tiêu Vân chống lại ánh mắt của y, mặc kệ kà Hạ Thanh Hòa hay Quý Mộc quan tâm cậu là thật nhưng nhìn cậu đối phó Mộ Hữu Thành cũng là thật. Nhưng chỉ có người trước mắt này kà thuần túy quan tâm cậu, sợ cậu hối hận. Nếu như lúc trước cậu còn muốn lưu lại cho mình một con đường sống nhưng bây gườ cậu không cần ". " Anh có biết vừa rồi cậu út nói với em gì không ? "

" Có chuyện gì xảy ra ?"

" Cậu nói, Mộ Hữu Tành gọi điện cho cậu, hỏi số điện thoại của mẹ bởi vì ý nghĩ của em quá cực đoan, ông ta cảm thấy là em sai, ông ta muốn để mẹ em về dạy lại em, anh có cảm thấy buồn cười không ? Một người làm sai lại không hiểu mà cứ trách người khác. Anh, Mộ thị bị như vậy là tình thế ép buộc ". Ánh mắt Mộ Tiêu Vân trầm xuống, lợi hại như một thanh kiếm.

Năm năm trước, khi Hạ Minh Hòa gặp gỡ Mộ Tiêu Vân, cùng Mộ Tiêu Vân lớn lên, cùng Mộ Tiêu Vân học tập. Trước đó, cậu đã mang sự đau xót sau khi mới sống lại trở về, chính là Mộ Tiêu Vân của năm năm trước cùng Mộ Tiêu Vân bây giờ đã thay đổi.

Năm năm trước là một đứa nhỏ trầm mặc, ít lời. Năm năm sau đã trở thành một thiếu niên ưu tú, Mộ Tiêu Vân không chỉ trưởng thành về mặt thân thể mà trong linh hồn của cậu cũng phát ra một ánh sáng đẹp mắt.

" Vân Vân, anh vẫn nói câu nói kia, bất kể em muốn làm cái gì thì em cứ làm, nếu một người không đủ thì anh sẽ ở phía sau hổ trợ cho em. Nếu Vân Vân làm sai, anh sẽ là người chỉ ra chỗ sai, cho nên vĩnh viễn không cần lo lắng phía sau vì đã có anh ". Một chữ lại một chữ, tựa như một niềm tin. Hạ Minh Hòa không bao giờ nói lời thâm tình nhưng vừa nói ra thì vĩnh viễn cùng người khác bất đồng.

Lời tâm tình của Hạ Minh Hòa tựa như sự ấm áp trong lòng lạnh băng của cậu, có thể chậm rãi đem lớp băng kia hòa tan, đến cuối cùng chỉ còn là nước cũng trở nên ấm áp, tựa như tâm của Mộ Tiêu Vân hiện giờ chứ không giống năm năm trước, đáy lòng lạnh băng.

Ai cũng biết câu nói em yêu anh chỉ là một câu nói đơn giản và cũng đâu ai biết câu nói em yêu anh sẽ không còn tác dụng nữa. Nhưng muốn đem phía sau lưng của mình cho người khác thì cả vạn câu em yêu anh cũng không đủ.

" Vâng, em không sợ ". Mộ Tiêu Vân nói.

Chưa từng sợ. Sau khi sống lại không sợ bởi vì cậu luôn phải đi về phía trước, bởi vì sau lưng cậu có tường đồng vách sắt. Thật muốn cảm tạ ông trời đã cho cậu một người thân như vậy.

Mộ Tiêu Vân giang hai tay :" Anh, cho em ôm một cái ".

Vẻ mặt Hạ Minh Hòa sửng sốt một chút, sau đó thân thể ngả về phía trước, đây là lần đầu tiên y cúi thấp thân thể để nhào vào ngực Mộ Tiêu Vân.

" Anh, em đã nói qua , anh là người em yêu nhất chưa ?" Thanh âm hàm tiếu, nhu tình như nước.

Khóe miệng Hạ thiếu gia gợi lên độ cung nhỏ :" Chưa ".

Người yêu nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net