Chương 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại buổi tiệc sinh nhật của Trần đổng, nghe ra chỉ là một buổi tiệc sinh nhật, những người không biết thì cho rằng đây chỉ là một buổi tiệc của gia đình thượng lưu, kỳ thật chính là một chiến trường. Nữ nhân so mặc, nam nhân so sự nghiệp,.

Tập đoàn Hạ thị đứng đầu ở B thị, Hạ gia là đại biểu cho những người giàu có nên tất nhiên Hạ Thanh Hòa cũng được mời tham gia. Vốn là Hạ Minh Hòa cũng muốn đến nhưng y đã đáp ứng Hồ Phi sẽ diễn vai Lâm Húc, nên hắn đã an bài cho y đi chụp ảnh, quay phim. Cho nên, y chỉ có thể trơ mắt nhìn trừng trừng cánh cửa mà tiêu sái tạm biệt Mộ Tiêu Vân. Hạ thiếu gia đây là muốn đem thân ảnh Mộ Tiêu Vân nhớ kĩ trong lòng.

" Khẩn trương sao ?" Mộ Tiêu Vân là ngồi xe Hạ Thanh Hòa tới. Không phải ngẫu nhiên gặp gỡ mà là Hạ Thanh Hòa biết Mộ Tiêu Vân cũng nằm trong danh sách khách mời nên nhiệt tình chạy tới đón cậu.

" Anh nghĩ em đây là dáng vẻ khẩn trương sao ?" Mộ Tiêu Vân đóng cửa xe, cười như không cười mà nhìn Hạ Thanh Hòa.

" Trông cậu rất quen thuộc cùng thích ứng những trường hợp này ". Xem ra, chính mình tìm hiểu thiếu niên này còn chưa triệt để. Vô luận cá tính thông minh đều có người muốn tìm tòi nghiên cứu cậu.

Mộ Tiêu Vân chỉ mỉm cười mà không giải thích, thời điểm cùng Hạ Thanh Hòa nói chuyện đều phải tập trung tinh thần, nếu không cẩn thận sẽ bị hắn bắt được điểm nào đó mà bị bại lộ bí mật.

" Em là thiên tài cho nên bất đồng với người khác ".

"Thiếu niên kiêu ngạo ". Hạ Thanh Hòa vươn tay nhu nhu đầu của cậu. Đây là động tác mà hắn thích làm nhất, lúc Hạ Minh Hòa còn nhỏ hắn cũng thường xuyên làm. Chính là hiện tại đệ đệ đã trưởng thành nên không cho hắn làm. Bất quá, nhìn Mộ Tiêu Vân tuấn tú lại mang theo một chút trẻ con làm Hạ Thanh Hòa cảm thấy cảm thấy sờ cậu cũng không tồi.

Mộ Tiêu Vân đã quen với ngôn ngữ hình thể của Hạ Thanh Hòa. Thời điểm người này cao hứng sẽ nhào vào ôm người khác. Tuy rằng hiện nay hắn chỉ ôm Hạ Minh Hòa, nhưng Mộ Tiêu Vân cảm thấy về sau thì mình cũng có thể bị tập kích, cho nên cậu nghĩ, nếu Hạ Thanh Hòa cao hứng mà ôm mình như hắn ôm Hạ Minh Hòa thì cậu nên phản ứng thế nào .

Bất quá, hiển nhiên chỉ là Mộ công tử suy nghĩ nhiều.

" Ngốc ở đó làm gì ?" Hạ Thanh Hòa thấy Mộ Tiêu Vân đứng nhíu mày, nhịn không được cười hỏi.

Mộ Tiêu Vân hoàn hồn, nhớ đến suy nghĩ vừa nảy của chính mình lại nhìn thấy nụ cười của Hạ Thanh Hòa làm thân thể cậu run lên, chính mình đã suy nghĩ nhiều.

Mộ Tiêu Vân vừa đi vào hội trường liền thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nhưng kì thật, phần lớn ánh mắt không tập trung lên người cậu mà là vị Đại thiếu gia lòe lòe tỏa sáng bên người cậu. Mộ Tiêu Vân lắc đầu, còn muốn chạy đi nơi khác thì cánh tay của Hạ Thanh Hòa lại đáp lên vai cậu.

" Hạ Đại thiếu ". Chủ tiệc Trần đổng bước lên chào hỏi. Phàm là những người có chút quan hệ rất ít khi gọi hắn là Hạ tổng tài, mà là gọi hắn là Hạ Đại thiếu. Bản thân ngậm thà vàng mà lại có năng lực.

" Trần đổng ". Hạ Thanh Hòa nheo lại ánh mắt như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm bụng của Trần đổng.

Trần đổng theo bản năng mà hóp bụng lại :" Hạ Đại thiếu đây là muốn nhìn thấy lòng ta ".

Hạ Thanh Hòa phá lên cười :" Ta rốt cuộc biết tặng lễ vật gì cho Trần đổng rồi ".

" Lễ vật của Hạ Đại thiếu nhất định đặc biệt ". Có người mượn cơ hội nói chuyện.

" Được, hôm nào ta sẽ đưa ". Hạ Thanh Hòa cười cười, nhìn về phía Trần đổng :" Chúc ngài phúc  như đông hải, thọ tỉ nam sơn ".

" Cám ơn lời chúc của Đại thiếu, vị này là ?" Thấy tay Hạ Thanh Hòa không rời vai đối phương, Trần đổng ý thức được người này không tầm thường.

Chính là, bề ngoài thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên không quá hai mươi. Người này tuy còn trẻ nhưng đã cùng người có khí chất xuất sắc như Hạ Thanh Hòa cũng một chỗ lại không bị phai mờ. Khí chất thiếu niên này rất cao, có một mị lực độc đáo hấp dẫn người khác. Trần đổng không nói được cảm giác gì, đó là một loại khí chất không hợp với tuổi của cậu, nhưng trên người cậu lại đặc biệt hài hòa.

" Đây là..."

"Đây là nghĩa đệ của ta, là con trai trưởng của chủ tịch Mộ thị, Mộ Hữu Thành, tương lai sẽ kế thừa bất động sản Mộ thị, ngài nên chiếu cố hắn một chút. Hắn còn là một thiếu niên trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, sợ là sẽ làm hỏng mọi việc ". Hạ Thanh Hòa lơ đãng nói, mang theo chút cường điệu, đồng thời cũng mang theo sự uy hiếp, mà lời này là nói cho mọi người nghe, cho bằng là nói cho Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh nghe.

"Nguyên lai đây là đứa con thiên tài của Mộ đổng ". Trần đổng đem Mộ Tiêu Vân từ trên xuống dưới đánh gia một lần, nghĩ thầm rằng, khó trách Tiền phu nhân coi trọng cậu như vậy, muốn thiếu niên này làm con rể Tiền gia, nếu ông có một  đứa con gái tuổi xấp xỉ như vậy thì ông cũng nguyện ý. Hướng về sự trân trọng của Hạ Thanh Hòa đối với thiếu niên này nên ở đây cũng không ai dám xem nhẹ thiếu niên này.

" Trần thúc thúc, ngài quá khen ". Mộ Tiêu Vân đưa lễ vật trong tay lên :" Không biết ngài thích cái gì, đây là chút tâm ý của tôi ".

" Cháu đến là được rồi, còn khách khí như vậy làm gì ". Trong trường hợp này, lễ vật không thể cự tuyệt cho nên Trần đổng thu, " Cháu à, ta có thể mở ra không ?"Ông có chút tò mò, thiếu niên này sẽ đưa ông lễ vật như thế nào. Đồng thời cũng có chút đắc ý, ông cảm thấy người như vậy khẳng đinh sẽ đưa lễ vật đặc biệt.

" Nếu ngài không chê ta làm ngài mất mặt ".Mộ Tiêu Vân cười nói. " Hôm nay cho dù con đưa ta một cái bánh bao thì ta cũng sẽ cầm lên ăn ". Trần đổng hào hước nói. Một bên từ từ lấy ra một cái hộp, sau đó mở hộp ra. Từ dạng chữ nhật của cái hộp mà nhìn cũng không đoán ra vật bên trong là gì bởi vì nắp hộp ở một hướng khác.

Nhưng khi Trần đổng mở hộp ra, có vài người trong ánh mắt hiện lên nét cười, nguyên lai là rượu.

Trần đổng có tiền như vậy, cứ tưởng thiếu niên này sẽ đưa vật lạ gì.

Nhưng mà Trần đổng đột nhiên kích động đứng lên :" Cái này.... Rượu này tại sao ngươi lại có được ? Ta cũng đã tìm rất lâu nhưng lại không tìm được, vốn tưởng là lễ vật gì, lại..." Trần đổng kích động đến ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời. " Cháu trai à, rượu này sao con tìm được ?" Cùng một vấn đề mà hỏi lại lần nữa.

" Ta có một bằng hữu mở trang trại rượu, rượu này là vật trân quý của hắn, bất quá hắn lại có rất nhiều, Trần thúc nếu thích ta sẽ bảo hắn vận chuyển đến đây ". Mộ Tiêu phong đạm vấn kinh nói.

" Không phiền chứ ?" Nghe ngữ khí Trần đổng thì thật sự muốn.

" Không phiền ". Mộ Tiêu Vân tất nhiên là đã hỏi qua sở thích của Trần đổng cho nên mới tặng rượu này. Rượu này là do một bằng hữu ở nước ngoài gởi qua, nếu tới tham gia buổi tiệc này, tất nhiên Mộ Tiêu Vân sẽ tặng đồ theo sở thích của chủ nhân bữa tiệc.

" Ta nói là ai, nguyên lai là Hạ Đại thiếu gia đến, khó trách ở cửa lại tập trung nhiều người như vậy ". Trần phu nhân dẫn vài vị phu nhân khác lại đây, mấy vi phu nhân này vừa ở trong hoa viên nói chuyện phiếm. Thấy Hạ Đại thiếu đứng cùng một chỗ với Trần đổng cùng Mộ Tiêu Vân, cũng không biết là ai, liền hỏi " Đại thiếu, đây là Nhị thiếu sao ?" Lại nói tiếp, Hạ Minh Hòa cũng không thường tham gia các bữa tiệc thế này nên ít ai biết y.

"Đây là con trai lớn của Mộ Hữu Thành, chính là người mà Tiền phu nhân coi trọng ". Trần đổng nhắc nhở.

Ý cười trong mắt Trần phu nhân dày đặc, bà nhìn chằm  chằm Mộ Tiêu Vân từ trên xuống dưới một lần, " Khó trách Tiền phu nhân coi trọng như vậy, quả thật tinh mắt ". Khi bà nói những lời này cũng không hạ thấp âm thanh cho nên tất cả mọi người đều nghe thấy ngay cả Mộ Tiêu Vân.

Tiền phu nhân coi trọng ?

Dấu nghi vấn ở trong lòng. Quả nhiên lần này mời cậu đến là có vấn đề.

" Chính là, đây còn là nghĩa đệ của Hạ Đại thiếu ". Trần đổng nói lời này là cố ý nhắc nhở lão bà của mình, để bà chú ý một chút, đừng nghĩ gì nói đó.

" Hạ Đại thiếu nhận nghĩa đệ ? Giới thiệu, giới thiệu ". Ngoài cửa truyền đến thanh âm, nguyên lai là vợ chồng Tiền đổng, đáng tiếc hôm nay tiểu nữ nhi không thể đến, nếu không phải có việc cần làm thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội cùng Mộ Tiêu Vân gặp mặt. Mà đại nữ nhi tất nhiên không nghĩ là mình sẽ đến. Cái gọi là mời cả gia đình cũng chỉ là lấy cớ. Nếu không vì cái gì lại thấy rất ít người cùng tuổi với Mộ Tiêu Vân ?

" Tiền đổng, ông hãy nể ta một chút, trên bàn rượu ta sẽ bồi tội ". Hạ Thanh Hòa nói rõ.

" Đại thiếu muốn uống rượu, thứ cho ta không thể uống thoải mái cùng ngươi. Nếu ta mang một thân đầy mùi rượu vào nhà thì lão bà sẽ không cho ta vào cửa đâu ". Tiền đổng đem Tiền phu nhân đẩy ra.

" Chuyện xấu này ta thật đảm đương không nổi ". Tiền phu nhân lập tức phủi sạch quan hệ mọi chuyện. Bất quá đôi mắt lại dừng trên người Mộ Tiêu Vân, " Tiêu Vân à, còn nhớ dì không ? Một chữ dì lập tức kéo gần mối quan hệ của cả hai.

" Nhớ rõ, đã từng gặp ở tiệc đầy tháng con của anh Doãn, ngài càng ngày càng đẹp ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười nói.

" Chính là Tiền thúc ngươi nói ta là phụ nữ luống tuổi đã có chồng, ngươi nói ta có giống vậy không ? Nữ nhân gì rồi thì ai mà không giống những phụ nữ luống tuổi có chồng ?" Tiền phu nhân đắc ý nhìn Trần đổng.

Mộ Tiêu Vân chỉ cười, không đáp.

Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh cũng vừa mới đến. Diêu Tinh Tinh vừa rồi cùng phu nhân Trần đổng đến, bà đã xem biểu hiện của Mộ Tiêu Vân, đem nhất cử nhất động của cậu xem xét không sót chút nào. Mộ Tiêu Vân, quả nhiên ngươi cùng các thiếu niên khác quả thật không giống nhau.

Mà Mộ Hữu Thành tuy cùng đám người đứng đằng trước, thấy bọn họ nói chuyện thì ông rất cao hứng. Nhưng trong lòng ông có chút buồn bực, vì cái gì con trai có thể trò chuyện vui vẻ với họ như vậy nhưng lại không thể vui vẻ mà trò chuyện cùng ông.

" Đó là do Tiền đổng ăn dấm, nam nhân luôn không thể so tuổi trẻ với phụ nữ chúng tôi. Tinh Tinh, ngươi nói có đúng không ?" Trần phu nhân hỏi Diêu Tinh Tinh đứng bên cạnh.

" Trần phu nhân nói đúng, Hơn nữa, nam nhân sẽ không bao giờ nói lời thật lòng mình, hắn nói không đẹp thì chính là đẹp ". Diêu Tinh Tinh cũng nói vài câu.

Tiền phu nhân nở nụ cười. Đi đến trước mặt bọn họ chào hỏi :" Ngại ngùng, vừa rồi không thấy các người ".

Nói xong, bà thân thiết kéo tay Diêu Tinh Tinh nói :" Đi thôi, hai chị em chúng ta nói chuyện đi ".

" Ngươi không gọi Tiêu Vân ?" Diêu Tinh Tinh cố ý trêu chọc.

" Đứa nhỏ này ta càng xem càng thích, nhưng chỗ nam nhân nói chuyện, chúng ta là nữ nhân nên đứng xa một chút ". Việc làm ăn của Tiền đổng có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, thì Hạ Thanh Hòa cũng đã hổ trợ không ít. Sau lưng một người đàn ông thành công chính là một người phụ nữ hiền lương.

Nữ nhân này có thể giở thủ đoạn nhưng trước mặt lão công thì chính là một người vợ hiền lương.

" Anh Thành có một đứa con trai xuất sắc như vậy, ngươi quả thật có phúc ". Tiền đổng đã được Tiền phu nhân nói qua, nói như thế nào cũng muốn cùng Mộ Hữu Thành kết thông gia, lại nói con gái nhỏ của mình cũng thích, cho nên lúc này thấy Mộ Hữu Thành ở buổi tiệc Trần gia liền cấp cho đối phương mặt mũi mà chủ động đi tạo mối quan hệ.

Lại nói, ý tưởng này của Tiền phu nhân cũng là ý nghĩ của ông. Ông không trọng nam khinh nữ, nhìn sự nghiệp của mình được gầy dựng từ hai bàn tay trắng,  ai lại không muốn có một người kế thừa. Cho dù người này không phải là con trai ruột thì người này cũng phải có quan hệ với mình. Nhưng ông chỉ có hai con gái, cho nên phải tìm con rể thích hợp. Con rể là con rể nhưng nếu quan hệ tốt thì con rể cũng thành con ruột.

" Tiền đổng quá khen, Tiêu Vân vẫn còn nhỏ, có nhiều chỗ vẫn còn chưa hiểu, tương lai còn thỉnh ngài chỉ giáo nhiều hơn ".

" Chỗ nào muốn Tiền đổng chỉ dạy, là nghĩa đệ của Hạ Đại thiếu thì tất nhiên Hạ Đại thiếu sẽ tự mình chỉ dạy. Không phải, Mộ đổng ngươi từ tay trắng dựng lên sự nghiệp, Mộ thị bây giờ không chỉ được niêm yết mà còn nhận được công trình của chính phủ, nên anh Thành khẳng định có bí quyết để thành công như vậy, chính ngươi chỉ dạy cũng được rồi ". Trần đổng nói lời này cũng không phải giả, thân phận cùng sự nghiệp của Mộ Hữu Thành trong vòng lẩn quẩn của bọn họ, không ai là không biết, đối với xuất thân công nhân , trình độ văn hóa không cao thì bọn họ vẫn bội phục.

Hơn nữa, những người hợp tác với Mộ Hữu Thành đều khên một câu : Mộ Hữu Thàn trong thương giới rất có danh dự.

Danh dự này trong thương trường rất là trọng yếu.

" Quá khen, quá khen ". Mộ Hữu Thành có chút ngại ngùng, " Ta đây bằng cấp cùng kiến thức còn không cao bằng con ta nào có thể giáo dục được, nếu Hạ tổng tài đồng ý chỉ giáo thì quả là phúc của nó ".

" Nói quá, nói quá, Chính là ta không phải người tùy tiện dạy cho người khác, Mộ đổng chuẩn bị lấy cái gì cùng ta trao đổi ?" Hạ Thanh Hòa cười nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net