Chương 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được rồi, Mộ Tiêu Vân thừa nhận, kỳ thật ban đầu cậu đích thật tính toán ăn mì ăn liền, chính là khi cậu đi siêu thị mua mì, sau khi đến khu đồ ăn, cậu đột nhiên nghĩ đến phải bỏ thêm cái gì giống như lẩu kỳ thật cũng không tồi, cho nên Mộ Tiêu Vân liền mua.

Sau khi mua xong cậu mới lên mạng tìm hiểu, hơn nữa đời trước ở nhà đều là mẹ nấu ăn, cho dù cậu không có kinh nghiệm nhưng sử dụng nồi áp suất cũng thực đơn giản.

Bất quá, khi nồi áp suất kêu lên vài cái làm cho Mộ Tiêu Vân khẩn trương muốn chết. Cũng may hiệu quả cách âm phòng bếp tốt nên không đem Hạ thiếu gia đánh thức.

Hạ Minh Hòa dưới con mắt nhìn chăm chú của Mộ Tiêu Vân gắp rau xanh ăn một chút. Y có chút hoài nghi, thời điểm Vân Vân nấu mì có thể hay không nhầm lẫn đường với muối. Bất quá, sau khi y ăn một hơi, ngay sau đó là đũa thứ hai, thứ ba... Móng đích thật rất mềm, bỏ vào trong miệng có cảm giác tan, nấm hương ăn thật ngon mang theo mùi vị của móng, Hạ Minh Hòa ghét bỏ cái thìa quá nhỏ, liền bưng bát lên uống.

Mộ Tiêu Vân đương nhiên phân biệt được đường với muối, nếu đã làm gì đó cho Hạ Minh Hòa thì cậu làm sao có thể qua loa. Bất quá, nhìn Hạ thiếu gia ăn ngon như vậy, trong đáy mắt đều hiện lên ý cười, bản thân cậu cũng cầm đũa bắt đầu ăn.

Ở trong lòng bọn họ chính là như vậy, cho dù chỉ là một bữa cơm cũng là rất ấm áp.

" Bộ phim lần này bao giờ chiếu ?" Sau khi ăn xong, Hạ Minh Hòa chủ động dọn dẹp, Mộ Tiêu Vân cũng đi theo vào phòng bếp.

Trước khi tiến vào phòng bếp, Hạ Minh Hòa cho rằng phòng bếp sẽ loạn thất bát tao, kết quả lại thực sạch sẽ. Hạ Minh Hòa nhíu mày, hôm nay Vân Vân làm cho hắn thật bất ngờ. Đơn giản mà nói là ngày càng ra dáng một người vợ.

May mắn là Mộ thiếu gia không biết ý nghĩ này của y nếu không nhất định sẽ tạc mao.

" Thời điểm chiếu phim sẽ là năm mới, còn 2 tháng nữa ". Nói đến năm mới, hiện tại đã là tháng 12, nước ngoài đã là giáng sinh, Hạ Minh Hòa một bên rửa bát, một bên hỏi, " Lễ giáng sinh này em sẽ trở về sao ?" Hạ thiếu gia rửa bát rất có thiên phú, bát kia rửa thật sạch sẽ.

" Trở về ". Mộ Tiêu Vân đi đến phía sau Hạ Minh Hòa, từ phía sau lưng ôm lấy y. Cái trán tựa vào trên vai Hạ Minh Hòa, " Anh sẽ theo ta trở về sao ?"

Trở về gặp mẹ vợ sao ? Hạ thiếu gia thật cao hứng cùng kích động.

Hì hì... Mộ Tiêu Vân cười ra tiếng :" Anh là đang miên man suy nghĩ cái gì ?"

" Không ". Hạ Minh Hòa nghiêm trang chững chạc trả lời, " Tuy suy nghĩ sự việc nghiêm túc ".

" Đó là việc gì ?"

" Mua quà cho mẹ vợ ". Câu trả lời này gọi là việc đương nhiên.

" Là mẹ chồng, cảm ơn ". Mộ Tiêu Vân nhắc nhở. Tại chỗ Mộ Tiêu Vân không nhìn tới, khóe miệng Hạ thiếu gia cong lên một tia đắc ý, bất quá cũng theo Mộ Tiêu Vân nói :" Ân, là mẹ chồng ". Chiếm tiện nghi trong lời nói y cũng không để ý. Rốt cuộc ai là chồng, ai là vợ ở trên giường mới biết được.

" Hừ ". Mộ Tiêu Vân hừ lạnh một tiếng, nghe được y nói cho có lệ. " Phim điện ảnh của anh không đi tuyên truyền sao ?" Nếu làm tuyên truyền thì Hạ thiếu gia sẽ rất bận.

" Không, anh cùng Hồ Phi đã nói qua, việc tuyên truyền anh sẽ không tham gia, ta muốn cho Vân Vân... một cuộc sống yên tĩnh ".Đem bát cất kỹ, Hạ Minh Hòa xoay người đem Mộ Tiêu Vân ôm lấy, hai người liền tựa vào phòng bếp nhìn nhau. Nửa tháng không gặp, vẫn là khuôn mặt như trước nhưng đều không kìm lòng nổi.

Không biết là ai chủ động trước,môi hai người đồng thời dán vào nhau, từ từ làm chậm rãi nụ hôn sâu hơn, từ từ thâm nhập...

Có một câu gọi là tính trước bước không qua.

Ngay tại lúc Mộ Tiêu Vân quyết định mang Hạ Minh Hòa xuất ngoại đón giáng sinh cùng Lý Ngải Thanh, Lý Ngải Thanh cũng định về nước đón giáng sinh cùng Mộ Tiêu Vân. Ở nước ngoài vài năm, tuy rằng không quên những tập tục ở trong nước, tháng giêng mới chính là năm mới, nhưng cũng đã quen thuộc với ngày lễ giáng sinh.

Hơn nữa, chính bà cũng đã lập gia đình, bên nhà mẹ đẻ cũng không rõ lắm làm bà có chút ngại ngùng. Trông thấy chồng của bà thân thích không nhiều lắm, người nhà mẹ đẻ sao có thể chặt đứt liên hệ.

Cho nên, bà gọi điện cho Mộ Tiêu Vân.

" Cái gì, mẹ sẽ về nước ?" Mộ Tiêu Vân đang trong vườn hoa tưới nước, Hạ thiếu gia khó có được hôm nay lười biếng, muốn bù lại những ngày vất vả.

" Ân, muốn quay về xem con, cũng xem nhà cậu con ". Quyết định này của Lý Ngải Thanh kỳ thật đã có từ 2 năm trước. Tinh thần bà từ 2 năm trước cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà bà không muốn con trai lo lắng, cho nên vẫn không nói muốn trở về. Hơn nữa hai năm trước trong lòng bà cũng có chút mâu thuẫn, cảm giác đối với Mộ Hữu Thành tuy rằng không còn yêu nhưng cũng có chút phức tạp. Dù sao trong lòng dân quê bọn họ, nam nhân chẳng khác nào ông trời. Chính là Mộ Hữu Thành phản bội bà, người Mộ gia cứ như vậy mà khinh thường bà.

Cho nên bà có chút mâu thuẫn.

Mà hiện tại, tư tưởng của bà rốt cuộc mở ra. Bà đã có người chồng tốt, bà sẽ không nói là yêu, có lẽ cũng không hiểu thế nào là yêu, bà đã ở tuổi này, không bằng cấp, cùng với thân phận này nói yêu cũng có chút miễn cưỡng. Nhưng người chồng hiện tại của bà rất tốt nên bà cũng đối xử với ông rất tốt.

Làm cho Lý Ngải Thanh cảm động chính là người nam nhân này đối xử rất tốt với Mộ Tiêu Vân, bà thấy ở trong mắt, trong lòng cũng cao hứng. Cho nên thời điểm ông cầu hôn, bà cũng có chút do dự, sợ con trai phản đối.

Mà bà đâu biết rằng, con trai sẽ trêu chọc chính mình.

" Vậy thật đơn giản, con tính mua vài vé máy bay mời các cậu qua thăm mẹ, hơn nữa bọn họ cũng chưa bao giờ xuất ngoại, liền thừa dịp này mà cho bọn họ qua nước ngoài, trong nhà nhiều phòng lớn, cho họ ở cùng người cũng rất tốt ". Mộ Tiêu Vân lập tức nói. Cậu không thích Lý Ngải Thanh trở về, nước ngoài an tĩnh, có thể cho bà sống tự tại, nơi này chướng khí mù mịt, hơn nữa người bên này miệng tiện, vạn nhất đụng phải còn không biết sẽ nói ra điều gì.

Lại nói, cậu của cậu bên kia cùng lão trưởng thôn thân cận, tin tức sẽ rơi vào tay bên kia. Mộ Tiêu Vân không muốn người Mộ gia hoặc là Mộ Hữu Thành lại đến quấy rầy sinh hoạt của Lý Ngải Thanh.

" Tiêu Vân à..." Lý Ngải Thanh cảm thán một tiếng, " Lá rụng về cội, cho nên con về nước mẹ cũng không ngăn cản. Mẹ gả đến nơi này, chính là vẫn có một phần tâm ở trong nước, cho nên muốn đến xem. Có một số việc không đi đối mặt không có nghĩa là không còn tồn tại ".

" Mẹ, lời này là ai chỉ người nói ?" Mộ Tiêu Vân mới không nghe những lời này. Lý Ngải Thanh rất ít đọc sách, loại đạo lý bà sẽ không nói ra, nhất định là có người dạy bà, mà người kia Mộ Tiêu Vân đã sớm nghĩ tới.

" Làm gì, con nghĩ mẹ con không nói được phải không ?" Lý Ngải Thanh cố ý nói như vậy. Lão công đã nói, khi Tiêu Vân hỏi cái này thì chỉ cần bà dùng âm thanh ủy khuất hỏi lại.

" Mẹ, người là mẹ của con, con như thế nào sẽ khinh thường người ". Quả nhiên, Mộ Tiêu Vân không dám nhiều lời. Bởi vì Mộ Tiêu Vân biết, trong lòng Lý Ngải Thanh vẫn luôn thực tự ti, gả cho Mộ Hữu Thành 3 năm không sinh được con, bị người Mộ gia sau lưng nói xấu, bà khổ không nói nên lời nên phần tự ti này chính là bắt đầu như vậy.

Sau khi kết hôn, cuộc sống bắt đầu thất vọng, nguyên bản một cô gái sáng sủa cảm nhận được sinh hoạt gian khổ, bà bắt đầu đốn củi nấu đồ ăn. Tại nhà mẹ đẻ những việc này đều là do các anh trai làm nhưng đến nhà chồng đều tự bà động thủ.

Mộ Hữu Thành làm ăn thất bại, vay tiền trả nợ, bà luôn bên cạnh quan tâm ông. Nam nhân cùng nữ nhân hoàn toàn bất động.

Lý Ngải Thanh so với người cùng lứa tuổi thì già hơn chút, Lý Ngải Thanh nói qua người có thể bất tử nhưng sẽ bị tức chết. Sau khi Mộ Hữu Thành có tiền, bộ dạng cao lớn, mặc vào tây trang, muốn bộ dáng liền có bộ dáng. Nhưng mà Lý Ngải Thanh thì sao ? Mặc vào quần áo đắt tiền cũng giống như người nông thôn.

Loại khí chất này thật không thể so đến.

Cũng bởi vậy lại bị người Mộ gia nói.

Sự tự ti dài như vậy ở nước ngoài chậm rãi tốt hơn, được lão công hiện tại chiếu cố mà chậm rãi tốt hơn.

Cho dù đã tốt, nhưng trong lòng người con hiếu thuận Mộ Tiêu Vân cực cẩn thận, trong lời nói làm tổn thương mẹ mình.

Cho nên cậu bất đắc dĩ nói :" Được rồi, khi nào mọi người đến, con sẽ đến sân bay đón ".

Vì thế, Hạ thiếu gia bắt đầu một cuộc sống hàng ngày bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net