Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời trước Mộ Tiêu Lâm ghen tị Mộ Tiêu Vân lớn lên trong yêu thương, hắn vì muốn lấy lại những gì Mộ Hữu Thành đưa cho Mộ Tiêu Vân vì muốn bù đắp nên hắn cùng Diêu Tĩnh đã dùng nhiều thủ đoạn. Nhưng đời này Mộ Tiêu Lâm lớn lên trong sự sủng ái của Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh, thế giới của hắn không có mặt Mộ Tiêu Vân, hắn quả thực quá hạnh phúc. Đặc biệt, lại biết những sự tình của Mộ Tiêu Vân, nên hắn đối với người ca ca này mang theo chút tò mò cùng sùng bái. Thế cho nên, sau khi chuyện ngày xưa hắn lại có chút phản cảm với thân phận tiểu tam của mẹ mình.

Mộ Hữu Thành không biết trả lời Mộ Tiêu Lâm như thế nào.

Loại vấn đề này, cũng chỉ có Mộ Tiêu Lâm có thể hỏi, người bình thường sẽ dùng từ đáng xấu hổ để hình dung sao ?

Bị nhi tử chỉ vào mũi hỏi đáng xấu hổ không? Mộ Hữu Thành cũng có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều là nhớ tới những chuyện đã qua. Nếu người hỏi là Mộ Tiêu Vân, dựa theo tuổi của cậu có khả năng ông cảm thấy cậu đang châm chọc ông nhưng Mộ Tiêu Lâm còn là học sinh trung học, còn dùng từ ngữ rất đơn thuần, cho nên câu hỏi của hắn làm Mộ Hữu Thành nhớ tới rất nhiều chuyện.

Đáng xấu hổ sao ?

Thời điểm mới vừa nhận thức Diêu Tinh Tinh, người này là một sinh viên xinh đẹp lại có khí chất, ông  nhịn không được mà nhìn nhiều lần, nhưng Mộ Hữu Thành cũng không phải là người háo sắc, chỉ nhìn vài lần cũng không có tâm tư gì. Sau đó, theo công việc mà tiếp xúc, hai người dần dần cảm nắng nhau.

Mộ Hữu Thành là một người rất bổn phận, ái muội này bắt đầu từ Diêu Tinh Tinh trước, nam nhân hàng năm bên ngoài, cho dù tâm không động, thân thể cũng cần động, Mộ Hữu Thành từ thân thể đến trong lòng đều đối với Diêu Tinh Tinh đều có khát vọng, sau đó liền ngoại tình.

Sau khi ngoại tình ông cũng hối hận mà giải thích với Diêu Tinh Tinh nhưng Diêu Tinh Tinh nói tình cảm nếu sai bà sẽ chịu tất cả.

Nữ nhân độc đáo này dùng sự thông minh của mình mà bắt lấy tâm Mộ Hữu Thành.

Nhưng ngoại tình đáng xấu hổ sao ?

" Đáng xấu hổ ". Mộ Hữu Thành trả lời Mộ Tiêu Lâm, " Cho nên Tiêu lâm, tương lai sau khi lớn lên nhất định phải đối với lão bà của mình toàn tâm toàn ý, cũng không cần giống ba ba thương tổn ca ca ngươi cùng mẹ của ngươi ".

" Ngươi cảm thấy đáng xấu hổ, vì sao lại cùng người kia ly hôn ?" Mộ Tiêu Lâm lại hỏi.

" Bởi vì mẹ con rất tốt, mẹ con đợi ba nhiều năm như vậy, ba ba không đành lòng cô phụ, hơn nữa mẹ con còn có một hài tử ". Cuối cùng ông thành toàn bên này mà cô phụ bên kia.

" Nếu thời gian trở lại, ba sẽ lựa chọn như thế nào ?" Mộ Tiêu Lâm lại tiếp tục hỏi.

Sẽ lựa chọn thế nào?

Chỉ có Mộ Hữu Thành tự nghĩ, nếu thời gian có thể trở lại, ông có lẽ...Có lẽ sẽ không lựa chọn thương tổn Mộ Tiêu Vân, hoặc là ông vẫn lựa chọn như vậy. Chính là nhìn mặt nhi tử, ông không nghĩ có một ngày nhi tử sẽ hỏi vấn đề này :" Tiêu Lâm, con phải biết, trên thế giới không có này không có thuốc hối hận, cho nên không cần làm những việc mà mình sẽ hối hận, vô luận là chuyện gì đều phải nghĩ kỹ trước khi làm ".

" Ba, cho nên người hối hận phải không ? " Không được nghe câu trả lời của Mộ Hữu Thành, Mộ Tiêu Lâm đại khái không bỏ qua.

" Đúng vậy, ba ba hối hận ". Mộ Hữu Thành sẽ không biết câu trả lời này của ông nghe vào tai của Diêu Tinh Tinh đứng ngoài cửa làm bà đau lòng.

Hối hận.

Hai tay Diêu Tinh Tinh nắm chặt thành quyền, mới nhịn được xúc động muốn đẩy cửa vào chất vấn. 

Nguyên lai ông hối hận, khó trách lại đem 30% cổ phần cho Mộ Tiêu Vân, dù Mộ Hữu Thành lúc trước đã nói qua, bà cho rằng ông cũng sẽ không bạc đãi ba mẹ con bà, nhưng giờ thì sao ? Sự tình đã đặt trước mắt.

Một câu hối hận làm cho những tín nhiệm của bà đối với Mộ Hữu Thành đều mất đi. Ba mẹ con bà, ba mẹ con bà... Diêu Tinh Tinh nhu nhu bụng của mình, nếu hài tử này bởi vì hối hận mà đến trên thế giới này, như vậy thì nó cần tồn tại sao ?

Xoay người, khóe miệng Diêu Tinh Tinh hiện lên tia cười lạnh, chính mình trả giá 9 năm, cùng vài năm chờ đợi là vì cái gì ? Dù bà không danh phận cũng theo ông 9 năm trời, kết hôn 5 năm chính mình đối với người nhà của ông có gì mà không nhiệt tình, ông cho rằng những anh chị em của ông cho bà sắc mặt tốt sao ? Tất cả đều là ăn tươi nuốt sống, nếu không phải chính mình ở giữa xoay vòng, ông cho rằng bằng Lý Ngải Thanh có thể sao ?

Còn có bà Mộ, rõ ràng là khinh thường bà thân phận tiểu tam nhưng như thế nào ? Còn không phải bức Lý Ngải Thanh rời đi. Nói mình không vĩ đại nhưng bà ta thì sao ? Nói vì muốn tốt cho nhi tử nhưng không lúc nào là không tính kế lên tiền của nhi tử ? Bà Mộ thương yêu Mộ Tiêu Vân, Diêu Tinh Tinh biết nhưng vì cái gì mà thương yêu cậu, tâm tư này của bà Mộ, Diêu Tinh Tinh cũng biết.

Còn không phải muốn khống chế Mộ Tiêu Vân, cho rằng Lý Ngải Thanh cùng Mộ Hữu Thành ly hôn thì người tôn tử Mộ Tiêu Vân đáng thương sẽ không có chỗ dựa, sẽ bị người mẹ kế như bà khi dễ, cho nên bà Mộ nhân cơ hội mà động tâm tư. Chính là bà Mộ đã quên, Mộ Tiêu Vân có chỗ nào là người tốt ?

Diêu Tinh Tinh thực hiểu được bà không thể so sánh với thiếu niên 18 tuổi này.

Hài tử kia như thế nào không biết nguyên nhân ba cùng mẹ ly hôn có một nửa là do bà Mộ châm ngòi ly gián. Bà ngược lại muốn nhìn một chút có một ngày bà Mộ bị Mộ Tiêu Vân mang bộ dáng bé ngoan lừa gạt sẽ thê thảm thế nào.

Bất quá điều quan trọng trước mắt vẫn là Lý Ngải Thanh.

Mộ Hữu Thành đã có chút hối hận, vạn nhất ông đến gặp Lý Ngải Thanh muốn cùng bà hợp lại thì chính là vấn đề lớn. Chính là, lời nói kế tiếp của Mộ Tiêu Lâm làm bà hận không thể bóp chết con trai của mình. Chỉ nghe thấy Mộ Tiêu Lâm nói :" Ba, con hôm nay... Hôm nay tại giáo đường con gặp ca ca ".

" A? Vậy con về sớm như vậy là cùng anh cãi nhau sao ?" Mộ Hữu Thành biết quan hệ của hai huynh đệ không tồi, khi nghe Mộ Tiêu Lâm nhắc tới Tiêu Vân đều là bộ dáng cao hứng, làm cho người ba như ông thật vui mừng, cũng may quan hệ của bọn họ không tồi.

" Không, bởi vì... Bởi vì lúc gặp anh còn có những người khác, sau đó giống như con nói sai  điều gì ". Mộ Tiêu Lâm muốn nói lại thôi.

" Con nói gì ? Nói sai thì cùng đối phương giải thích là được ". Mộ Hữu Thành thấy nhi tử biết sai mà sửa tương đối hài lòng. 

"Chính là vấn đề không phải con nói sai mà là lúc ấy còn có người này ". Mộ Tiêu Lâm có chút rối rắm, " Ba, lúc đó còn có mẹ lớn, con giới thiệu chính mình là đệ đệ của anh, mẹ lớn tựa hồ rất sinh khí ".

" Mẹ lớn ?" Mộ Hữu Thánh cũng không kịp phản ứng.

" Là mẹ của anh, chính là.... Chính là vợ trước của ba ". Mộ Tiêu Lâm có chút ngại ngùng, ý thức được làm con nói chuyện như vậy với ba có chút không lễ phép.

Vợ trước ? Mộ Hữu Thành đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt sáng lên :" Con là nói Ngải Thanh đã trở lại ? Con thấy rõ ràng sao ?" Khó trách mấy ngày nay gọi cho Tiêu Vân đều nói không rảnh, cho dù là nội gọi Tiêu Vân cũng cự tuyệt, phải biết Mộ Tiêu Vân luôn không cự tuyệt điện thoại của bà Mộ, nếu Lý Ngải Thanh đã trở về thì Mộ Hữu Thành ngược lại có thể lý giải.

Mộ Hữu Thành có chút kích động,  nói thật, năm năm không gặp vợ trước, dù mặc kệ Mộ Tiêu Vân thì ông vẫn áy náy với Lý Ngải Thanh, hơn nữa ông nghe Mộ Tiêu Vân nói Lý Ngải Thanh ở nước ngoài đã kết hôn, cái này làm ông có chút tò mò.

Hơn nữa, ông cũng muốn nói với Lý Ngải Thanh sự tình của Mộ Tiêu Vân.

Nhi tử này ông không biết trong năm năm trưởng thành như thế nào, hơn nữa tính cách của cậu...

Nghĩ đến đây, Mộ Hữu Thành có chút ngồi không yên. Ông vội vàng đứng dậy :" Con đi ngủ sớm đi, sự tình của Ngải Thanh không cần để trong lòng, bà ấy không phải giận dữ với con, mà bởi vì ..."

" Ba, con không trách mẹ lớn, bởi con biết sự tình do mẹ con, không có việc gì, con liền ngủ ".

" Ân ".

Thời điểm Mộ Hữu Thành ra khỏi phòng Mộ Tiêu Lâm không trực tiếp về phòng mình mà là đến bên phòng bên cạnh, ông đứng trong phòng khách lấy di động ra, nhìn dãy số của Mộ Tiêu Vân, do dự muốn gọi qua, nhưng sẽ nói thế nào.

Lần đầu tiên sau khi ông kết hôn với Diêu Tinh Tinh mà làm chuyện lén lút như vậy, kỳ thật ông cũng không có ý gì, chính là không muốn cho Diêu Tinh Tinh nghe được lại hoài nghi.

Quả nhiên Mộ Hữu Thành hối hận, hối hận vì cùng bà kết hôn, hối hận vì buông tha đứa con ưu tú kia.

Diêu Tinh Tinh nhìn bóng dáng Mộ Hữu Thành vào phòng khách, trong óc vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi nghe được thanh âm kích động của Mộ Hữu Thành khi biết Lý Ngải Thanh đã trở về. Không được, bà không thể để cho hạnh phúc thuộc về bà lại từ trong tay bà mất đi, nếu bà không chiếm được  thì thà hủy đi bà cũng không tặng cho người khác.

Rốt cuộc, Mộ Hữu Thành vẫn gọi điện thoại, điện thoại vang lên vài tiếng mới có người tiếp.

" Alo ?" Mộ Hữu Thành nhìn thấy tên của Mộ Hữu Thành hiện lên trong lòng đã nắm chắc, nhất định là Mộ Tiêu Lâm đã trở về nói gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net