Chương 166

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Tiêu Vân buổi sáng chỉ có 2 tiết học cho nên kết thúc sớm, nhưng Hạ Minh Hòa buổi chiều còn có việc nên hai người không cùng nhau về nhà.

Mộ Tiêu Vân cảm thấy mí mắt mình vẫn luôn giật, cậu chưa bao giờ mê tín nhưng hôm nay trong lòng lại có chút không yên.

Trở lại biệt thự, Lý Ngải Thanh còn đang bận rộn.

" Mẹ, người đang làm gì vậy ?" Trên bàn đồ ăn rất nhiều , mỗi món đều là cậu thích ăn. " Mẹ, người làm nhiều như vậy làm gì ?"

" Ta cùng Commis buổi chiều tính đi cho nên muốn làm điểm tâm cho con cùng Minh Hòa ngon một chút ". Lý Ngải Thanh còn trong phòng bếp bận rộn, thấy nhi tử đi đến cửa bà liền quay đầu nở nụ cười.

" Buổi chiều đi ? Như thế nào lại đổi thời gian ? Hơn nữa có thể mua vé máy bay sao ?" Mộ Tiêu Vân nhíu mày.

"Ngày mai thủ đô có chuyến bay, đã mua vé cho nên chiều này đi thủ đô. Hơn nữa con cũng biết Commis ở bên kia còn có việc, không thể ở mãi chỗ này ". Lý Ngải Thanh nói tiếp, " Tiêu Vân, mẹ luôn muốn nói những năm gần đây mẹ luôn lo lắng nhất là con, nhưng mẹ vẫn luôn rõ ràng con là người khiến mẹ có thể yên tâm. Cho nên mẹ cái gì cũng không nói, Tiêu Vân muốn làm gì liền làm đi ".

Đứa con trai này vẫn luôn làm bà kiêu ngạo.

" Mẹ, người rất thiện cảm ". Mộ Tiêu Vân nhẹ giọng nở nụ cười, " Người đã sớm quyết định, buổi chiều con sẽ đưa hai người đi. Commis đâu ?"

" Hắn cùng Lưu chủ nhiệm thảo luận vài thứ, những tư liệu kia nói là đưa đến nước ngoài làm tư liệu tham khảo". Sau khi Mộ Hữu Thành rời khỏi, Commis liền xuống lầu, lấy phong độ quân tử của Commis tự nhiên sẽ khinh thường hành vi nghe lén bọn họ nói chuyện.

Thời điểm Commis xuống lầu, thì chuyện gì cũng không phát sinh.

Mộ Hữu Thành sau lại nói đến vấn đề của Mộ Tiêu Vân, ở trong nước, ông hy vọng Mộ Tiêu Vân có thể nhận được nền giáo dục tốt nhất cho nên muốn Lý Ngải Thanh khuyên nhủ cậu, hơn nữa ông còn nói tính cách của Mộ Tiêu Vân có chút biến hóa lại thực phản nghịch.

Lý Ngải Thanh nghe xong liền phản bác, nhi tử là dạng gì bà rõ ràng nhất, chính là có chút thất vọng. Mộ Hữu Thành nói những lời này làm cho bà triệt để thất vọng, cho nên bà hỏi Mộ Tiêu Vân :" Tiêu Vân, nếu không thì con cùng mẹ và Commis trở về đi ? Nơi đó có nền giáo dục rất tốt, lại có hoàn cảnh tốt, mẹ không cảm thấy nơi này không ai cần con, mặc kệ là Mộ gia, vẫn là..."

Nói đến bên miệng, Lý Ngải Thanh ngưng lại, chính là không kịp rồi, Mộ Tiêu Vân nghe ra manh mối, cậu nhịn không được mà nhíu mày :" Hôm nay Mộ Hữu Thành tới tìm mẹ ?" Quả nhiên tâm thần vẫn luôn không yên, Mộ Hữu thành biết mẹ trở lại nhất định sẽ đến tìm, Mộ Tiêu Vân cảm thấy chính mình suy xét không chu toàn, cậu không nên đi đến trường học.

Ánh mắt hiện ra chút phiền toái.

" Cái gì mà Mộ Hữu Thành, Mộ Hữu Thành, hắn là ba con". Lý Ngải Thanh khuyên bảo nhi tử, " Hơn nữa mặc kệ thế nào ông ta đều quan tâm con. Cho dù con hận ông ta đều không thay đổi được sự thật ông ta là ba con, cho nên Tiêu Vân nếu con cảm thấy ở nơi đây khiến bản thân phiền lòng vậy không cần nghĩ đến người nhà hay ba con, cùng mẹ trở về đi ".

" Mẹ, con vẫn muốn ngốc ở đây, nơi này còn có bằng hữu của con ". Mộ Tiêu Vân cự tuyệt, " Nhưng mà mẹ, Mộ Hữu Thành tới tìm người để nói gì ?" Đây là vấn đề Mộ Tiêu Vân quan tâm nhất.

" Cũng không có gì, chỉ là nhàn thoại việc nhà mà thôi ".

" Người cùng ông ta còn có việc nhà để tán gẫu sao ? Hay là ông ấy đến tố khổ, nói hiện tại gia đình không hòa thuận? Hoặc là hiện tại gia đình hạnh phúc, Diêu Tinh Tinh đang mang thai ? " Mộ Tiêu Vân hừ lạnh nói.

" Ngươi, đứa nhỏ này nói chuyện ngày càng không động não ". Lý Ngải Thanh hừ lạnh, gõ vào gáy Mộ Tiêu Vân một chút, " Mặc kệ là hắn ta nói cái gì, chúng ta nghe qua coi như xong, lần này thấy hắn, trong lòng oán hận nhiều năm của mẹ cũng đi qua. Hiện tại mẹ muốn nhìn về phía trước, cùng Commis hảo hảo mà sống cho nên con cũng không cần làm gì để lấy lại công bằng cho mẹ. Tiêu Vân kỳ thật cuộc đời này rất công bằng, nếu như không có sự việc năm năm trước thì cũng không được như hiện tại. Cho nên con người phải biết thỏa mãn ".

" Được rồi, mẹ không cần nói nữa, con sẽ không so đo với bọn họ nữa ". Mộ Tiêu Vân cầu xin tha thứ.

Thời điểm ăn cơm trưa, Hạ Minh Hòa cùng Commis trở lại. Nghe được bọn họ buổi chiều phải đi, Hạ Minh Hòa thật bất ngờ, bất quá nếu bọn họ đã quyết định thì Hạ Minh Hòa cũng không giữ lại,  dù sao y càng thích thế giới hai người với Mộ Tiêu Vân hơn.

Chính là không nghĩ tới trong lúc ăn cơm thì chuông cửa lại vang lên, Hạ Minh Hòa đi mở cửa, mà người bên ngoài làm y ngây ngốc trong chốc lát. Thấy y không phản ứng, Mộ Tiêu Vân hỏi :" Ai vậy ?"

Hạ Minh Hòa không trả lời Mộ Tiêu Vân mà trực tiếp đóng cửa lại.

Chính là cửa vừa đóng thì chuông cửa lại reo lên.

Mộ Tiêu Vân nhíu mày, lần này cậu đi ra mở, thời điểm cửa vừa mở ra cậu cũng theo bản năng muốn đóng cửa, bất quá người nọ đã bước một chân vào, nếu không nhớ đến bà đang mang thai thì Mộ Tiêu Vân đã trực tiếp đóng cửa, không quản bà có bị đứt chân hay không. " Mời ngươi ra ngoài ". Mộ Tiêu Vân mặt lạnh nói.

" Tiêu Vân, ngày đó dì gọi điện thoại cho con, con cũng không cự tuyệt tham gia yến hội cùng chúng ta, dì cho rằng quan hệ của chúng ta đã có chút cải biến, không nghĩ tới là tự ta đa tình ". Thanh âm ôn nhu của Diêu Tinh Tinh vang lên nghe có chút ủy khuất, chính là Mộ Tiêu Vân rất rõ ràng thủ đoạn của nữ nhân này.

Bất quá Diêu Tinh Tinh vẫn chưa nói xong :" Bất quá hôm nay ta tới tìm chị Ngải Thanh, chị Ngải Thanh người có ở trong đó không? Chị Ngải Thanh ".

Nghe được thanh âm của Diêu Tinh Tinh, sắc mặt của Lý Ngải Thanh đều trắng.

Bà đứng dậy muốn lập tức trở về phòng nhưng Diêu Tinh Tinh thừa dịp mình là nữ nhân mà hai người ngoài cửa không thể động thủ nhanh chóng xông vào, " Chị Ngải Thanh, đã lâu không gặp ".

Diêu Tinh Tinh một bên nâng thắt lưng, một bên nhìn Lý Ngải Thanh. Thai đã 4 tháng, so với người khác thì lớn hơn một chút. Không thể không thừa nhận khí chất của Diêu Tinh Tinh rất tốt, hiện tại tư thái của bà càng thêm ung dung. Hơn nữa làn da được bảo dưỡng rất tốt, trên mặt đều tỏa sáng.

Chính là hôm nay, vẻ mặt có chút mệt mỏi thậm chí đôi mắt có chút thâm, nữ nhân này tựa hồ tối hôm qua không được ngủ ngon giấc.

"Mời ngươi đi ra ngoài, nhà chúng ta không chào đón ngươi ". Thời điểm Mộ Tiêu Vân còn chưa có hạ lệnh trục khách thì Hạ Minh Hòa đã mở miệng. Y cũng không cần bận tâm cảm thụ của Diêu Tinh Tinh, hơn nữa cho đến bây giờ  cũng không quan tâm đến người khác.

Diêu Tinh Tinh mặc kệ y, lại cùng Lý Ngải Thanh nói :" Chị Ngải Thanh, năm năm trước các ngươi ra đi vội như vậy, anh Thành vẫn luôn lo lắng cho các gươi, kỳ thật mấy năm nay anh Thành cũng rất mong các ngươi có thể trở về. Chị Ngải Thanh, ta biết trước kia ta sai, hiện tại con ta cũng chán ghét người mẹ như ta, ta sẽ đem lão công trả lại cho ngươi, chỉ cần ngươi bảo Tiêu Vân nói Tiêu Lâm đừng chán ghét ta, được không ?"

" Đủ rồi, phát thần kinh cũng không cần đến đây ". Mộ Tiêu Vân lập tức tiến lên giữ chặt tay Diêu Tinh Tinh kéo ra bên ngoài.

" Ngươi buông tay ". Diêu Tinh Tinh thoát khỏi tay Mộ Tiêu Vân, " Ta biết ngươi hận ta đã tranh đoạt nam nhân của mẹ ngươi cho nên ngươi muốn trở về trả thù ta, chính là con ta vô tội, ngươi không thể phá hư Tiêu Lâm, ta có thể cái gì cũng không có, duy chỉ nhi tử là không được ". Diêu Tinh Tinh vặn vẹo lại sự thật.

" Ngươi quả thật là bệnh thần kinh ". Mộ Tiêu Vân lần này dùng lực rất lớn, cũng không quản bà là dựng phụ hay không, nếu cứ để cho bà nổi điên  như vậy cậu nghĩ bản thân sẽ không nhịn được.

Diêu Tinh Tinh là loại người gì, lực của bà không bằng Mộ Tiêu Vân, mắt thấy Mộ Tiêu Vân sẽ không buông tay, bà lại tiếp tục nói :" Chị Ngải Thanh, chẳng lẽ ngươi đã quên, trước khi ngươi xuất ngoại, chúng ta đã từng nói qua, có lẽ ngươi đã quên nhưng ta vẫn còn nhớ rất rõ. Ngươi cầu ta buông Hữu Thành ra nhưng lúc đó ta không đồng ý vì ta yêu Hữu Thành, chính là hiện tại ta nguyện ý buông tay, ngày đó ngươi là nói..."

" Đủ ". Lý Ngải Thanh xoay người, thân thể lại phát run, không phải sợ cũng không phải tinh thần bất thường, mà là bị Diêu Tinh Tinh làm tức giận. " Ngươi muốn cùng ta nói gì ?" Bà nhìn Diêu Tinh Tinh trong mắt có rất nhiều cảm xúc, không hận là không có khả năng, chính là ngoài hận còn có vài phần sợ hãi.

Tâm tư ba người còn lại ở đây thì khác, họ không hiểu Lý Ngải Thanh đang sợ cái gì, bọn họ cùng Mộ gia cùng Diêu Tinh Tinh đã không có vấn đề gì, nhưng sợ như vậy là bởi vì bà đã từng bị tổn thương sao ?

" Nơi này có chút ngột ngạt, ta đang mang thai nên có chút không thoải mái, chúng ta ra ngoài nói được không ? Hơn nữa, chị Ngải Thanh cũng không hy vọng  chuyện của chúng ta bị mọi người biết phải không ?" Thấy Lý Ngải Thanh đồng ý, Diêu Tinh Tinh lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn qua một bộ dáng cao cao tại thượng làm người khác có chút chán ghét.

Lý Ngải Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của bà khi nhắc tới sự kiện năm năm trước. Lý Ngải Thanh đã hiểu được ý bà, năm năm trước bà từng đi tìm Diêu Tinh Tinh, chuyện này đối với Lý Ngải Thanh mà nói là một cơn ác mộng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net