Chương 170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó ?

Thời điểm Mộ Tiêu Vân nói ra lời này, Lý Ngải Thanh kỳ thật có chút khẩn trương.

Nếu là  năm năm trước, Lý Ngải Thanh khẳng định sẽ không nói ra, bà không muốn chuyện này bị Mộ Tiêu Vân biết, không muốn chính mình trở thành vết nhơ của cậu. Nhưng hiện tại bà nguyện ý nói, bởi Mộ Tiêu Vân đã lớn, đã có thể lý giải chuyện này.

" Sau đó..." Lý Ngải Thanh hồi tưởng lại tình huống lúc đó, sau đó tường tận tỉ mỉ mà kể lại cho Mộ Tiêu Vân. " Thời điểm ta cầu bà ấy, thuốc ta mang trên người không cẩn thận mà rơi xuống đất, sau đó bà ấy biết ta mang bệnh liền uy hiếp ta, nếu không cùng ba con ly hôn thì bà ta sẽ đến trường học của con tuyên truyền chuyện này, lúc đó ai cũng sẽ biết Mộ Tiêu Vân có một người mẹ mắc bệnh thần kinh ".

" Bà ta dám ". Mộ Tiêu Vân lạnh lùng phun ra hai chữ.

Loại uy hiếp này cũng chỉ có thể đối phó với mẹ của cậu.

Nếu tin tức Lý Ngải Thanh bị bệnh tâm thần truyền ra thì ngoài đứa con trai này thì người ảnh hưởng  đầu tiên chính là Mộ Hữu Thành, khi đó danh dự của Mộ thị sẽ dao động, Diêu Tinh Tinh trăm phương ngàn kế muốn gả cho Mộ Hữu Thành thì như thế nào sẽ hại Mộ Hữu Thành.

Nhưng việc này cũng đủ làm cho Mộ Tiêu Vân tức giận, " Như vậy bà ta diễn lại trò cũ sao ?" Mộ Tiêu Vân có chút bội phục mình, bội phục mình có thể bình tĩnh như vậy.

" Đúng vậy ". Lý Ngải Thanh không nghe ra trong lời nói bình tĩnh của nhi tử có chút dao động cho nên bà có chút yên tâm, nhưng bà không biết Mộ Tiêu Vân càng bình tĩnh lại càng tức giận.

Đứa con trai này Lý Ngải Thanh vẫn không biết. Hoặc là nói tư duy của bà đơn giản có thể đem chuyện này nói ra, đã là đầy đủ sáng suốt.

"Hiện tại bà ta uy hiếp mẹ làm gì ?" Cậu tựa vào bên cạnh thân cây, thân cây ma xát trên áo bành tô trân quý có chút ô uế. Mộ Tiêu Vân không chút nào để ý mà cười, mà chính là khóe miệng cười nhợt nhạt này làm cho người ta cảm thấy quá mức tà mị.

" Bà ta muốn 30% cổ phần trong tay ta ".

Hừ...

Xe băng băng trên đường mà gào thét chạy qua, tốc độ làm người trên đường không khỏi lo lắng, thậm chí mắng vài câu.

Lo lắng với tốc độ này sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, mắng người này thật càn rỡ. Nhưng người bên trong xe căn bản không quan tâm, cũng không nghe thấy. Cậu chỉ cứ chạy trên đường một vòng lại một vòng phát tiết lửa giận.

Cuối cùng, nếu không có tiếng chuông điện thoại vang lên thì cậu vẫn còn chạy với tốc độ điên cuồng đó trên đường.

" Anh ?" Giai điệu này là do Hạ Minh Hòa nhàm chán mà cài đặt riêng trên điện thoại của Mộ Tiêu Vân. Mộ Tiêu Vân thừa nhận người này chính là người duy nhất để cậu lấy lại bình tĩnh.

" Không vui sao ?" Hạ Minh Hòa tựa vào ban công mà nhìn ra cổng tiểu khu :" Phát tiết đủ sẽ trở lại sao ".

" Anh biết sao ?" Mộ Tiêu Vân đem xe dừng lại nở nụ cười.

" Không phải". Hạ Minh Hòa lạnh lùng ngắt lời cậu, " Bởi vì điện thoại di động của anh đã thu được ít nhất mười lăm tin nhắn, mỗi một cái đều là quá tốc độ hoặc là vượt đèn đỏ..."

" Anh ". Mộ Tiêu Vân ngắt lời y, sau đó mở cửa xe, " Anh phải cảm tạ di động công nghệ cao này, cảnh sát sẽ tìm đến anh ".

" Cho nên ?" Hạ Minh Hòa nhíu mày, có loại dự cảm không tốt.

" Anh tới cục cảnh sát rước em đi ". Mộ Tiêu Vân tắt di động, đối với người cảnh sát đang cúi đầu chào, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.

Qua đồn cảnh sát bất quá chỉ là đi một chuyến mà thôi. Mộ Tiêu Vân còn không có chờ đến cục cảnh sát lấy khẩu cung thì Viên Hạo đã mặc tây trang phẳng phiu chạy tới.

" Viên tiên sinh ". Toàn bộ B thị không ai là không nhượng bộ với người Hạ gia. Thời điểm Viên Hạo tới, Trần cục đã sớm gọi điện thoại thông báo một tiếng, chính là sự tích vinh quang của Mộ Tiêu Vân cũng rơi vào tai Trần Cảnh Văn, tiểu tử này chính là đang ngồi ôm gối ngồi ở sô pha trong nhà Từ Nham cuồng tiếu không ngừng.

" Có tiền đồ, vi phạm 15 quy định của pháp luật, ngươi nói là phải phạt như thế nào ?" Trần Cảnh Văn hỏi Từ Nham, rất có ý tứ nói về đề tài này.

Từ Nham liếc mắt nhìn hắn, quăng cho hắn một ánh mắt nhàm chán.

" Ngươi này là có ý gì ?" Trần đại công tử không vui lòng.

" Nhiều nhất chỉ phạt tiền mà thôi ". Từ Nham cân nhắc, Trần đại công tử biết trên internet gần đây có lưu hành một câu chính là có chút ngạo kiều. Là chính mình chiều hắn đến ngạo kiều?

Ngạo kiều. Khóe miệng Từ Nham gợi lên ý cười, thật là không tồi. Trần đại công tử nhìn, tâm sinh ra vài phần lãnh ý, ý cười này nhìn thật quỷ dị.

Đúng vậy, cụ thể mà nói, hai người bọn họ ở cùng một chỗ là xem như ý tứ kết giao.

Ax xì... Mộ Tiêu Vân đánh một cái hắc xì, đi ra cảnh cục gió có chút lạnh thổi tới có chút lãnh.

Hạ Minh Hòa đợi ở bên ngoài, thấy cậu đi ra thì y liền đi tới, sau đó cởi áo bành tô mặc vào cho thiếu niên, không nói nhiều một câu mà trực tiếp dắt tay cậu đi vào bên trong xe. Có không ít cảnh sát thấy được, mặc kệ có lén lút thảo luận hay không thì đề tài người Hạ gia không phải ai cũng có tư cách nghị luận.

" Heo ".Đi vào bên trong xe, Hạ thiếu gia rốt cuộc nói từ đầu tiên.

" Ta sai...Ax xì". Mộ Tiêu Vân lại đánh một cái hắc xì. Sau đó trong lỗ mũi hoa lệ mà chảy ra hai dòng nước. Tiếp đó Mộ thiếu gia ngốc.

" Nhanh như vậy liền nhận sai sao ?" Hạ thiếu gia rút ra khăn tay giúp cậu lau mũi, sau đó ném vào thùng rác. Kỳ thật, Hạ thiếu gia chuẩn bị rất nhiều lời giáo huấn, chính là Mộ thiếu gia thông minh trước khi y nổi bão thì nhanh chóng ngăn lại.

" Đương nhiên, nhận sai là một thái độ tốt đẹp ".Mộ Tiêu Vân lập tức nói.

" So với heo còn ngốc hơn ". Bên trong xe, Hạ Minh Hòa vươn tay ôm lấy cậu, lực đạo rất nặng đủ thấy vừa rồi y đã nghĩ gì. Sau đó, tiếng nói trầm thấp của Hạ Minh Hòa vang lên :" Em không biết trái tim anh vì lo lắng mà không đập nữa sao ?"

Vi phạm, cậu có thể chịu 15 điều vi phạm, trái tim cường hãn của y không thể so sánh với người thường.

" Không bao giờ ". Vừa rồi thấy khuôn mặt của người này trầm xuống cậu liền có chút hối hận. Diêu Tinh Tinh có thể làm cho cậu tức giận, nhưng lại làm người này lo lắng căn bản là không đúng.

" Nếu có lần sau anh sẽ phế đi em ". Hạ Minh Hòa lạnh lùng cảnh cáo.

" Anh muốn phế thế nào ?" Mộ Tiêu Vân không sợ chết, lại mang theo điểm tò mò mà khiêu khích.

" Ở trên giường đem em làm chết ". Hạ thiếu gia nói lời hạ lưu, chẳng quan tâm đến trường hợp.

Mộ Tiêu Vân nheo lại ánh mắt, ánh mắt này trực tiếp  câu dẫn y.

Tiếp, hàm dưới bị nắm chặt, Hạ thiếu gia hôn lên, sau đó Hạ thiếu gia nói :" Trên xe cũng có thể ".

Chính là một nụ hôn sâu đã đem Mộ Tiêu Vân từ trong ra ngoài tẩy một lần, Hạ thiếu gia còn chưa mất lý trí đến nỗi làm tình trước cổng cục cảnh sát.

Đêm mùa đông tuy rằng thực lãnh, nhưng có điều hòa, tại trong bồn tắm lớn có nước ấm thật thoải mái hơn nhiều.

Giờ phút này Mộ Tiêu Vân liền nằm trong bồn tắm lớn mà gọi điện thoại :" Kế hoạch tiếp tục ". Chỉ có bốn chữ, nhưng khuất mắc giữa hai cha con rốt cuộc không giải được.

Mà cùng lúc đó, Mộ Hữu Thành cũng liên hệ luật sư, về quyền thừa kế của Mộ Tiêu Vân ông muốn thay đổi một chút.  Mâu thuẫn giữa hai cha con vì một người phụ nữ mà bắt đầu.

Đến cuối cùng, Mộ Hữu Thành mất đi Mộ thị cũng mất đi nhi tử.

Đến cuối cùng, Mộ Tiêu Vân không gọi ông một tiếng ba ba, tựa như cậu nói, cậu chỉ có một người mẹ, mà ba có thể có rất nhiều nhi tử, một tiếng ba này cũng có rất nhiều người gọi.

Tắm rửa xong, Mộ Tiêu Vân liền lấy ra một cái khăn tắm vây bên hông rồi bước ra ngoài, bởi vì gội đầu, tóc còn không lau khô, lúc này nước một giọt, một giọt rơi xuống vai cậu. Trong phòng không thấy bóng dáng của Hạ thiếu gia, cho nên Mộ Tiêu Vân trực tiếp đẩy cửa ra đi tới thư phòng.

Đông đông đông, cậu gõ cửa phòng vài tiếng xem như lời nhắc nhở của Mộ Tiêu Vân, sau đó cậu đẩy cửa thư phòng ra, vói vào một cái đầu :" Anh, em vừa rồi cho anh thời gian xử lý công việc ".

Hạ thiếu gia vừa nhìn thấy đầu, lại lập tức nhíu mày :" Anh không có làm chuyện xấu, có chỗ nào cần xử lý sao ?"

" Vậy hiện tại làm chuyện xấu đi ". Mộ Tiêu Vân sung sướng, đi vào thư phòng đóng cửa lại.

" Trước đem đầu lau khô ". Lấy cái khăn mặt trên tay cậu... Chính là, " Anh ". Thắt lưng bị Mộ Tiêu Vân ôm lấy, bởi vì y mới vừa tắm xong, mà bộ áo ngủ đơn bạc đã muốn bị Mộ Tiêu Vân cởi ra. Nhất thời điểm rắn chắc lộ ra ngoài, Tiêu Vân cúi đầu ghé vào lồng ngực của y mà ngậm vào quả hồng nhạt.

Bụng dưới lập tức thiêu đốt mà đứng lên.

Mộ Tiêu Vân từ trong ngực Hạ Minh Hòa ngẩng đầu lên, trên môi còn chút nước bọt, cậu cười xinh đẹp :" Anh, anh thực nhanh ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net