Chương 215

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ gia

Ba ngày  Mộ Tiếu Vân ddauw ra kỳ hạn ngày mai đã là ngày cuối cùng, nhưng ba việc mà bây giờ một việc cũng chưa có hoàn thành, giờ phút này áp lực của  Mộ Hữu Thành người khác quả thật không thể cảm thụ được.

Diêu Tinh Tinh cảm giác được mấy ngày gần đây Mộ Hữu Thành có chút khác, cùng vỡi việc ông thua ở đại hội cổ đông không giống nhau, thời điểm thua ở đại hội cổ đông, Mộ Hữu Thành tuy rằng khổ sở nhưng không phải bởi vì thua mà khổ sở, mà bởi vì hành động của Mộ Tiêu Vân  làm ông đau lòng, nhưng mấy ngày nay bộ dáng tâm sự nặng nề cũng với biểu tình muốn nói lại thôi  làm Diêu Tinh Tinh ý thức được Mộ Hữu Thành tựa hồ có tâm sự.

"Hữu Thành, ông làm sao vậy? Sao cứ thất thần?" Diêu Tinh Tinh đang ăn cơm phải ngưng lại hỏi.

Gần đây bởi vì sự tình của đại hội cổ đông, Diêu Tinh Tinh ở trong công ty cũng bị người khác nhòm ngó nhưng rốt cuộc bà cũng là chủ tịch phu nhân, những người đó cũng chỉ dám chỉ trỏ ở sau lưng. Diêu Tinh Tinh cũng không để ý ngôn luận, từ lúc bà không danh không phận đi theo Mộ Hữu Thành, người khác lời ra tiếng vào bà đã sớm không để bụng.

Cho nên trong công ty, bà vẫn cứ kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, căn bản không đem những người đó để vào mắt. Hiện tại còn chưa có tìm được cơ hội đối phó Mộ Tiêu Vân, cho nên bà nhịn. 9 năm đều nhịn được thì hiện tại có là gì.

Mộ Hữu Thành trầm mặc một chút, quay đầu nhìn Mộ Tiêu Lâm nói: "Cơm nước xong thì đi ôn tập bài vở, ba có việc cùng mẹ con thương lượng."

Mộ Tiêu Lâm đối với sự tình của Mộ thị bất động sản cũng biết một chút, biết Mộ Tiêu Vân cùng Mộ Hữu Thành kiện tụng, cũng biết Mộ Tiêu Vân thắng. Kỳ thật Mộ Tiêu Lâm thật đúng là hy vọng Mộ Tiêu Vân có thể thắng, hài tử tuổi còn nhỏ nhưng thị phi rất rõ ràng, hắn cảm thấy mẹ của hắn có lỗi với Mộ Tiêu Vân, cho nên mấy thứ này vốn nên thuộc về Mộ Tiêu Vân.

"Dạ." Mộ Tiêu Lâm buông chiếc đũa rồi đi lên lầu. Mấy ngày nay, hắn rất muốn gọi điện cho Mộ Tiêu Vân, nhưng tình trạng như thế này hắn cũng không dám liên hệ với Mộ Tiêu Vân, vị anh trai này ở trong lòng hắn có địa vị thực đặc biệt. Có lẽ người anh trai này quá ưu tú, nên hắn cũng giống như thần tử trung thành.

Đi đến cửa thang lầu, Mộ Tiêu Lâm cũng không có đi lên, mà là ngồi xổm nơi đó, hắn muốn nghe cha mẹ nói chuyện.

"Bảo Tiêu Lâm rời đi, chẳng lẽ điều ông muốn nói  có liên quan đến Mộ Tiêu Vân?" Biết đứa nhỏ Tiêu Lâm này vô cùng sùng bái Mộ Tiêu Vân, loại này sùng bái làm Diêu Tinh Tinh phát điên, nhưng bà cũng không có cách nào ngăn cản cho nên bà lựa chọn không ngăn cản, Diêu Tinh Tinh nghĩ những  việc Mộ Tiêu Vân làm gần đây với bọn họ có thể làm cho con trai bà có caió nhìn khác về Mộ Tiêu Lâm. 

"Tinh Tinh à, bà có nghĩ đến việc thay đổi hoàn cảnh một chút hay không?" Mộ Hữu Thành suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định thăm dò một chút.

"Đổi hoàn cảnh? Có ý gì?" Diêu Tinh Tinh không rõ.

"Tình huống trong công ty hiện giờ tương đối loạn, Lý Đức Quân hiện tại hoành hành ngang ngược, một bộ dáng duy ngã độc tôn, hơn nữa hắn ta rất có thành kiến với bà, bà ở vị trí này luôn có nhièu cái không tiện. Cho nên tôi muốn hỏi bà có muốn thay đổi hoàn cảnh làm việc khác hay không, hoặc là ở nhà chăm sóc Tiêu Lâm.  Bà cũng biết, nửa năm nữa là Tiêu Lâm bắt đầu len cấp ba, học tập bắt đầu có áp lực, ngay sau đó chính yhi giữa kì vào tháng ba, chúng ta cũng muốn Tiêu Lâm học tập thật tốt có phải hay không?"

"Điều ông nói là có ý gì, là ý tứ của Mộ Tiêu Vân đúng không?" Diêu Tinh Tinh trực tiếp hỏi.

"Tiêu Vân mới 18 tuổi làm sao có nhiều ý tứ như vậy, cái này đương nhiên là ý của tôi." Mộ Hữu Thành lập tức biện giải.

"18 tuổi? Có thiếu niên nào mới 18 tuổi đã dám cùng cha ruột thưa kiện tranh đoạt  gia sản sao?  Ông thật sự cho rằng nó còn nhỏ sao?" Diêu Tinh Tinh lớn tiếng chất vấn, nhưng nhìn biểu tình của Mộ Hữu Thành, bà lại hạ giọng xuống, " Hữu Thành, tôi chỉ có mình Tiêu Lâm là nhi tử, vì Tiêu Lấm, cái gì tôi cũng nguyện ý làm. Công ty tôi có thể không đi, việc gì tôi cũng đều có thể mặc kệ, nhưng mong rằng ông đối xử với tồi và Tiêu Lâm công bằng một chút, được không? Tôi không muốn về sau Tiêu Lâm hai bàn tay trắng, đứa nhỏ này trời sinh tính tình đơn thuần, nó đấu không lại Mộ Tiêu Vân, Mộ Tiêu Vân sau lưng có Hạ gia, nhưng Tiêu Lâm không có, cho dù nó có thể tìm được hậu trường, nhưng ở thành phố B ai dám cùng Hạ gia đối nghịch? Sự việc của Tiền Đổng chính là vết xe đổ, vấn đề vật liệu kiến trúc, công trình của chính phủ đều là bọn họ dụ ông nhảy vào, bởi vì Hạ gia, tất cả mọi người sẽ giúp Mộ Tiêu Vân."

Mộ Hữu Thành trầm mặc.

Diêu Tinh Tinh nói những lời này ông đều hiểu. Từ khi Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Thanh Hòa cùng nhau xuất hiện ở đại hội cổ đông, hết thảy mọi việc ông đã suy nghĩ cẩn thận. Hạ Thanh Hòa vì giúp đỡ Mộ Tiêu Vân mà tính kế ông,  mà Tiền Đổng cũng cùng một mạch trong đó, nhưng Mộ Hữu Thành khó hiểu chính là, một người như Hạ Thanh Hòa, cho dù vì quan hệ của Hạ Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân rất tốt cũng sẽ không hồ đồ đã đến trợ giúp Mộ Tiêu Vân, rốt cuộc Mộ Tiêu Vân cũng chỉ là một hài tử.

Ông vẫn luôn cảm thấy Mộ Tiêu Vân là bị đám người Lý Đức Quân cùng  Hạ Thanh Hòa lợi dụng.

Mà Lý Đức Quân không có bản lĩnh kia, cho nên người cuối cùng đứng sau màn nhất định là Hạ Thanh Hòa.

Tập đoàn Hạ thị muốn thâu tóm bất động sản Mộ thị sao?

Kể từ đó, ông càng không thể đem 32% cổ phần trong tay giao cho Mộ Tiêu Vân, nếu không Mộ gia liền xong rồi. Nghĩ đến đây, Mộ Hữu Thành cầm tay Diêu Tinh Tinh: "Tinh tinh, bà yên tâm,  32% cổ phần này tôi sẽ để lại cho Tiêu Lâm."

"Thật sự?" Ánh mắt Diêu Tinh Tinh sáng lên.

"Thật sự, ngày mai tôi nói với Dương luật sư lo thủ tục phần tiếp theo."

"Hữu Thành, cảm ơn ông." Lấy lui làm tiến, Diêu Tinh Tinh cảm thấy chính mình rời đi có thể làm Mộ Tiêu Vân buông lỏng cảnh giác, vậy thì cứ rời đi.

Những lời nói này Mộ Tiêu Lâm đều nghe được rành mạch, chỉ là những lời này hắn không biết nên nghĩ như thế nào. Thế giới của cha mẹ, thế giới của người trưởng thành là một thế giới mà hắn hoàn toàn vô pháp lý giải, hắn khẩn cấp muốn lớn lên. Tuy rằng Diêu Tinh Tinh có bao nhiêu không tốt, nhưng làm con thì Mộ Tiêu Lâm không thể phủ nhận  rằng hắn có một người mẹ tốt.

Hắn bức thiết muốn lớn lên, muốn trở về Mộ thị, không phải muốn cùng Mộ Tiêu Vân tranh giành,mà là đứng ở bên người Mộ Tiêu Vân, phòng ngừa đám người Hạ Thanh Hòa cùng Lý Đức Quân lợi dụng anh trai mà hắn yêu thương nhất.

Ngày hôm sau

Mộ Tiêu Vân là ngủ đến tự nhiên tỉnh, duỗi duỗi người, ngay sau đó ngâm khẽ một tiếng, thân thể có chút đau nhức. Ngay sau đó nghĩ đến hành vi điên cuồng ngày hôm qua ở đường cái, Mộ Tiêu Vân nhịn không được xấu hổ, càng xấu hổ chính là Hạ nhị thiếu gia luôn luôn nghiêm trang kia thế nhưng cũng điên cuồng cùng cậu.

Eo mông cực kỳ đau xót, Mộ Tiêu Vân ngồi dậy. Chăn từ trên người cậu chảy xuống, trần trụi nửa người trên, có rất nhiều dấu hôn trên người, đó là dấu vết tối hôm qua Hạ gia nhị thiếu gia lưu lại. Mộ Tiêu Vân cúi đầu nhìn thấy không khỏi lắc lắc đầu, nam nhân kia......

Tầm mắt dời về phía trên tủ đầu giường thấy một tờ giấy ghi chú dán trên đó. Mộ Tiêu Vân cầm lấy  nhìn:  Đừng quên ăn cơm, anh đến trường học.

Chữ viết rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực cũng như con người của Hạ Minh Hòa.

Hạ Minh Hòa thích văn học, đối với yêu cầu về chữ viết của y cũng rất cao. Mộ Tiêu Vân cũng là một người yêu cầu sự hoàn mỹ, chữ của cậu cũng rất đẹp giống như dáng người của cậu, chữ của cậu cũng thiên về hướng mạch văn,  nếu như ở cổ đại thì nói không chừng còn có thể đạt được danh hiệu công tử.

Đứng dậy bước xuống giường, mặt sau còn có chút đau, đã lâu không có làm, tối hôm qua Nhị thiếu gia Hạ gia đăc biệt dùng sức. Trước khi ngủ cũng đã được trắm rửa sạch sẽ, chỉ mặc trên người một cái quần lót, hai chân thon dài trước sau lộ ra một cỗ mị lực.

Mộ Tiêu Vân tùy tay cầm áo lông vàng nhạt mặc lên, lại mặc thêm một cái quần ở nhà màu đen, sau đó đi xuống lầu.

Ăn cơm, Mộ Tiêu Vân ra vườn hoa, nằm đón ánh nắng trên ghế nằm, cậu nhắm mắt lại, lông mi ngẫu nhiên run rẩy vài cái tựa như thiên sứ.

Đột nhiên, cậu mở mắt.

Chỉ thấy một người đứng bên cạnh, là Viên Hạo.

"Làm sao vậy?" Mộ Tiêu Vân nhướng mày hỏi.

"Gần đây nơi này xuất hiện không ít phóng viên." Viên Hạo nói. Không biết bắt đầu từ khi nào, hết thảy mọi việc ở nơi này Viên Hạo đều báo cho Mộ Tiêu Vân, bởi vì Hạ Minh Hòa luôn là một bộ dáng không để tâm, Viên Hạo cảm thấy vẫn nên cùng Mộ Tiêu Vân nói chuyện.

"Có điều tra qua đám phóng viên này chưa?" Phóng viên là hướng về cậu sao? "Bởi vì sự việc gần đây?"

"Tôi cảm thấy không phải." Viên Hạo phân tích, "Việc của cậu cùng Mộ gia đều là công khai, cậu cũng  thản nhiên đối mặt với phóng viên, tôi không cảm thấy có cái gì hay để đưa tin, hơn nữa ở trong mắt mọi người, cậu cùng nhị thiếu là bạn tốt, đây cũng là việc mà tất cả mọi người đều biết, tôi không cho rằng dưới tình huống như vậy còn có cái gì tốt để đưa tin."

"Cho nên anh cảm thấy là phóng viên này là hướng về phía Minh Hòa phải không?" Mộ Tiêu Vân lập tức hỏi lại.

"Tôi không dám nghĩ như vậy." Hướng về phía Hạ Minh Hòa mà tới cũng có nghĩa là hướng về phía Hạ gia, Viên Hạo thật sự không dám nghĩ như vậy, rốt cuộc thành phố B còn có ai dám hướng về phía Hạ gia.

"Điều tra thân phận đám phóng viên đó thì sao?"

"Bình thường các phóng viên của báo tuần trang giải trí cũng không chút tiếng tăm gì."

"Đó là muốn chúng ta không nghi ngờ?" Mộ Tiêu Vân cười khẽ vài tiếng, "Tiếp tục phái người canh chừng bọn họ, trước khi bọn họ đưa tài liệu trực tiếp thì cứ ngăn cản là được, tôi cũng tò mò, rốt cuộc là người nào  muốn biết nhiều như vậy."

"Tôi cũng đang có ý này." Nếu nói cho Hạ Minh Hòa, hắn sẽ trực tiếp trước đem người giải quyết, loại phương pháp này  một chút cũng không thoải mái. "Tôi phát hiện cùng cậu nói chuyện chính là không mưu mà hợp."

"Anh là muốn nói chúng ta vật họp theo loài đúng không?" Mộ Tiêu Vân cười hỏi lại.

"Đây chính là cậu nói." Đúng vậy, vật họp theo loài, thật là có cảm giác đồng loại. Là bởi vì Mộ Tiêu Vân quá thành thục sao?

Đinh linh linh......

Thời điểm hai người nhàn nhã uống trà, di động Mộ Tiêu Vân vang lên. Mộ Tiêu Vân nhìn màn hình điện thoại, lông mày nhướng lên. Đối phương trong lúc này gọi điện thoại cho cậu, chẳng lẽ ba ngày kỳ hạn đã có kết quả?

"Tôi đi về trước."

"Không có việc gì." Biết Viên Hạo là phải về tránh, cho nên Mộ Tiêu Vân hào phóng mở miệng.

"Tôi còn có chuyện." Viên Hạo phất tay rời đi. Chỉ là đi được vài bước, cậu đột nhiên quay đầu lại nhìn thiếu niên tươi cười dưới ánh nắng chiếu rọi xuống trông rất đẹp. Có được nụ cười lóa mắt như vậy, chú định cả đời này sẽ không bình yên.

Lấy thiếu niên 18 tuổi  cùng Mộ Hữu Thành tranh đoạt tập đoàn Mộ thị, cho dù sau lưng có Hạ Thanh Hòa trợ giúp nhưng Viên Hạo tin tưởng, ngay cả khi không có đám người của Hạ Thanh Hòa trợ giúp thì những sự việc thiếu niên này muốn làm đại khái cũng không ai có thể ngăn cản được bởi vì cậu chú định sẽ thành công.

"Alô, Lý thúc?" Điện thoại là Lý Đức Quân gọi đến.

"Tiêu Vân à, Diêu Tinh Tinh vừa mới đưa đơn từ chức cho bộ nhân sự , ta lập tức gọi cho ngươi, kế tiếp ngươi tính toán làm thế nào?"

"Tôi đuổi  Diêu Tinh Tinh đi thuần túy là bản thân chán ghét bà ấy, nhưng cũng thật đúng là không nghĩ tới kế tiếp nên làm như thế nào, Lý thúc có ý kiến gì không?" Mộ Tiêu Vân lười biếng hỏi. Kế tiếp, cậu muốn cho Diêu Tinh Tinh vạn kiếp bất phục.

"Mộ thị chúng ta  là một công ty lớn, giám đốc bộ tài vụ bộ đi rồi cần ngay một người thay thế, nếu không sự việc trì hoãn không tốt, liên quan đến các công trình sẽ có ảnh hưởng lớn." Lý Đức Quân nhắc nhở.

"Ồ, Lý thúc nói rất đúng, vậy kế tiếp chúng ta hẳn là lập tức tìm một giám đốc tiền nhiệm khác có phải hay không?" Làm bộ không hiểu hỏi.

"Đúng vậy, Tiêu Vân quả nhiên thông minh, nói một chút đã có thể hiểu." Lý Đức Quân lập tức rót mật ngọt.

"Nhưng mà tôi còn là học sinh, quen biết cũng đều là học sinh, căn bản không có người thích hợp để chọn vào vị trí giám đốc tài vụ, Lý thúc có ai tốt để đề cử sao?" Mộ Tiêu Vân hỏi. Với sự hiểu biết của cậu đối với Lý Đức Quân, tính cách người này thích chiếm tiện nghi, sao có thể đẩy chức này cho người khác.

Quả nhiên, Lý Đức Quân lập tức mở miệng: "Vị trí giám đốc bộ tài vụ rất quan trọng, nhất định phải tìm được người tin tưởng, nhưng người đáng tin trong khoảng thời gian ngắn cũng khó tìm, nếu không thì Tiêu Vân, chính ngươi trước mắt cứ tiếp nhận vị trí này một thời gian, chờ ta tìm được rồi thì ngươi bàn giao lại?"

"Không không không, cái này căn bản là ta xem không hiểu thì sao lại có thể tiếp nhận chức vụ này chứ, nói đến người được chọn, nếu không Lý thúc ngài đi, trước mắt ta chỉ tin tưởng ngươi, ngươi có thể phải cực khổ một chút, phải tiếp nhận chức vụ giám đốc thị trường cùng giám đốc tài vụ , chờ bộ tài vụ tìm được người thì ngươinghỉ ngơi một chút?"

"Như vậy à, cũng được, nếu Tiêu Vân tìn nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngươi." Nếu nói đuổi Diêu Tinh Tinh là bước đầu tiên, như vậy để Lý Đức Quân kế nhiệm chính là bước thứ hai trong kế hoạch của cậu, mà bước tiếp theo chính là đẩy Lý Đức Quân xuống đài.

"Trước cảm ơn Lý thúc, bất quá vì không để cho mọi người cảm thấy tôi là một người tổng tài không xứng chức, cũng vì không  để cho mọi người nói Lý thúc ngươi nhàn thoại, các vấn đề của bộ tài vụ ngươi có thể để cho ta giải quyết một phần hay không?"

"Đương nhiên có thể, ta trước chính mình xem một lần, sau đó chia lại cho ngươi."

"Được, vậy thì trước cứ như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net