Chương 219

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân của Trần Cảnh Văn không đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng ba hắn cục trưởng thành phố, nếu hắn đến phòng mua sắm vật liệu thì không chỉ bảo đảm chất lượng cho phòng kiến trúc hơn nữa giá cả chắc chắn cũng sẽ có ưu đãi. 

Lý Đức Quân cảm giác được chính mình có nguy hiểm, loại cảm giác nguy hiểm này làm cho ông ta  theo bản năng bắt đầu hoài nghi mục đích của Mộ Tiêu Vân. Nhưng ông ta vừa mới nhen nhóm chút hoài nghi trong lòng thì lại bị lời nói kế tiếp của Mộ Tiêu Vân làm cho tiêu tán: "Lý thúc, Cảnh Văn cùng chung thế hệ với tôi, hắn trước kia làm tiêu thụ, đối với vấn đề mua sắm này không quen thuộc, đặc biệt là khối tài liệu này của chúng ta, về sau hắn ta sẽ theo thúc học tập, nếu hắn có làm gì không tốt thì thúc cứ quản giáo không cần phải nể mặt ba hắn."

Mộ Tiêu Vân cố ý đem hai chữ "ba hắn" đề cao thanh âm làm cho Lý Đức Quân đột nhiên nảy sinh ý tưởng, nếu Trần Cảnh Văn đi theo ông ta, như vậy chỉ cần ông ta kéo chặt quan hệ với Trần Cảnh Văn thì sau này mặt mũi của ông ta chắc chắn sẽ rất lớn. 

"Tiêu Vân cứ yên tâm, thúc nhất định sẽ chỉ bảo hắn thật tốt." Lý Đức Quân vỗ ngực bảo đảm.

" Được, việc của Cảnh Văn tôi chỉ nói đến đây thôi, về vấn đề chia sẻ tiền thưởng cuối năm của phòng kiến trúc cùng phòng mua sắm, không biết các vị còn có ý kiến gì hay không?" Mộ Tiêu Vân tuy rằng hỏi nhưng đôi mắt lại nhìn Trương tổng phòng kiến trúc.

" Về vấn đề này ta chưa từng có ý kiến , vừa rồi chỉ là nghi vấn, nhưng về tiền thưởng thì chia như thế nào?"

" Tính theo đầu người cùng cấp bậc sau đó chia bình quân ra ". Mộ Tiêu Vân trực tiếp trả lời.

Bình quân chia ra như vậy thì như vậy cũng không ai ỷ mình công cao mà ý kiến, cũng rất công bằng.

" Được, vậy theo ý của Mộ tổng, ta không có ý kiến".

" Ta cũng không có ý kiến". Lý Đức Quân cũng trả lời theo, " Bất quá có thưởng thì phải có phạt, nhưng sẽ phạt thế nào?" Lý Đức Quân nói chuyện này là nhằm vào sự tình mà ông ta và Mộ Tiêu Vân đã thảo luận trong văn phòng, nói cách khác, kế tiếp chính là nhằm vào Mộ Hữu Thành.

" Đối với vấn đề phạt này thì mọi người có ý kiến gì không ?" Mộ Tiêu Vân hỏi mọi người, " Tôi nghĩ công ty phải có chế độ, nên khi định ra thì nó chính là quy định của công ty, mỗi cần cần phải tuân thủ, dù là ta hay bất kì ai, mọi người cảm thấy thế nào?"

" Một công ty cần thiết phải có quy định, điều này ta đồng ý với Mộ tổng ".

"Ta cũng đồng ý."

"Công ty cần có kỷ luật nghiêm minh là tốt nhất, ta cũng đồng ý."

"Ta không có lý do không ủng hộ."

Mộ Hữu Thành cũng lên tiếng: "Ta cũng đồng ý." Việc nào ra việc đó, điểm này ông cũng đồng ý. Nhưng trước đó mọi người trong công ty quá lười nhác, đột nhiên có chế độ chấp hành cũng không phải việc khó. Đặc biệt là Lý Đức Quân tự cho mình là người ở vị thế cao, chỉ là Mộ Hữu Thành không biết, Lý Đức Quân vì tạo hình tượng nên quy định lần này là ông ta dẫn đầu chấp hành.

" Về quy định phạt thì tôi sẽ cùng bộ phận nhân sự thương lượng, sau đó sẽ cho mọi người kết quả, mọi người cảm thấy thế nào?" Có chút chế phục nên cao tầng không có quyền quyết định.

Mọi người hai mặt nhìn nhau đều không có ý kiến.

" Như vậy các vị giám đốc phòng ban làm cho tôi một bản tổng kết, sau đó làm một kế hoạch đi". Mộ Tiêu đột nhiên nói. Đề tài này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hai mặt  nhìn nhau, không biết mở miệng như thế nào.

" Cũng không có gì cả, mọi người cứ làm một một bản đơn giản coi  như chúng ta giao hảo với nhau thôi. Tôi mới tiếp nhận sự tình của công ty nên tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng không rõ khi tôi đến đây công ty còn có những vấn đề gì hay không tôi không nắm được, nhưng  mà tôi đảm bảo trong thời gian ngắn tôi sẽ đem những sự tình còn lại trong công ty giải quyết. Mà trước đó tôi cần sự giúp đỡ của mọi người và Lý thúc đem bất động sản Mộ thị ngày càng được củng cố và phát triển. Đồng thời công ty sẽ chỉ định mục tiêu, ví dụ công ty đặt mục tiêu cuối năm là đạt 40%, nhưng nếu đạt được 42% thì 2% này xem như siêu lợi nhuận, chúng ta sẽ dùng phần dư đó làm lì xì cuối năm cho mọi người ". Mộ Tiêu Vân nói nghe rất tốt.

Ai nói lão bản không sợ tiền nhiều, tiền nhiều có thể kiếm, thu mua nhân tâm mọi người mới khó, như vậy mọi người mới có thể tận tâm công tác, kết quả thì người được lợi sẽ là lão bản.

Thời điểm Mộ Hữu Thành làm chủ tịch chưa từng nghĩ  tới phải mang đến cho mọi người lợi ích gì, điểm này Mộ Tiêu Vân thực hiểu, bởi vì Mộ Hữu Thành không đọc nhiều sách lắm, cho nên ông luôn lấy quan điểm của mình mà áp dụng lên mọi người, ý tưởng của ông lại không theo kịp hướng phát triển bên ngoài cho nên công nhân mới bất mãn.

Đồng dạng, phúc lợi cũng không nên cho quá nhiều, bằng không mọi người sẽ nổi lên lòng tham nên cũng sẽ gây ra nhiều khó khăn.

Nhưng mà đối với chế độ này lần đầu tiên thực hành đối với người cao tầng rất là cao hứng. Không tồi, tiền lương của Mộ thị không thấp nhưng cũng không cao, lì xì cuối năm cũng chỉ là tượng trưng, không nhiều cũng không ít, nhưng nếu dựa theo lời của Mộ Tiêu Vân thì công ty đạt doanh số cao thì tiền thưởng cuối năm sẽ rất nhiều.

Cho nên mọi người có thể không vui sao?

Từ trên mặt mọi người, Mộ Tiêu Vân có thể nhìn đến biểu tình vui sướng. Khóe miệng gợi lên ý cười, nụ cười mang theo một nửa nghiền ngẫm, một nửa châm chọc, châm chọc cũng không phải là châm chọc những người này mà là những việc trước kia của Mộ thị. " Được rồi, đây là kế hoạch của tôi, như vậy mọi người thì sao? Có gì cần nói không ?"

" Để ta nói trước". Lý Đức Quân vĩnh viễn là người đầu tiên hưởng ứng Mộ Tiêu Vân, " Ta hiện tại đang giữ chức vụ của hai phòng mua sắm cùng tài vụ, đối với quá khứ... " Lý Đức Quân nói rất nhiều, ông ta bất mãn với Diêu Tinh Tinh khi còn nhậm chức, cho rằng công trình chính phủ lần này là do Diêu Tinh Tinh không duyệt tài chính mà khiến cho đủ mọi chuyện xảy ra. Tóm lại, chính là hai người quản lý không tốt.

Lý Đức Quân mở miệng, tất cả mọi người đều im lặng. Cuối cùng, đến phiên Mộ Hữu Thành.

Mộ Hữu Thành cảm thấy đây là khó khăn nhất trong trong nhân sinh của ông ta. Ông sống đến tuổi này chưa từng phải làm báo cáo tổng kết cho ai bao giờ, nhưng hiện tại phải làm cho con trai của mình.

Mộ Hữu Thành không biết nên mở miệng thế nào. Kỳ thật bất động sản Mộ thị rất ít mở đại hội cổ đông, trong các cổ đông đều xuất thân ít nhất là đại học mà cố tình người đứng đầu Mộ thị lại là nông dân, cho nên căn bản không có đề tài để nói. Ngẫu nhiên một lần hội nghị cũng chính là liên quan đến công trình, tổng kết cuối năm cũng chính là tượng trưng.

Nhưng hiện tại nhìn bộ dáng của Mộ Tiêu Vân không phải nói giỡn.

" Mộ đổng cảm xúc quá nhiều nên trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì sao?" Mộ Tiêu Vân cười một chút, " Không sao, cũng không vội, mọi người cùng nhau chờ ".

Sắc mặt Mộ Hữu Thành đột ngột trầm xuống. Ông nhíu mày nhìn Mộ  Tiêu Vân ánh mắt như một cây dao, tuy rằng không sắc bén nhưng lại có một cảm giác không nói nên lời.

" Đối với những chuyện đã qua, mấy năm nay tôi thật cảm tạ những sức lực của mọi người đã cống hiến cho Mộ thị, đã ủng hộ tôi. Tôi mong rằng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ Mộ thị, ủng hộ Tiêu Vân".

Mộ Tiêu Vân mở đầu, tiếng vỗ tay sôi nổi vang lên.

" Đúng rồi, bây giờ còn có một công trình chưa hoàn thành đúng không ? Theo tôi biết, phòng mua sắm vật liệu hiện tại còn chưa tìm được nhà cung cấp có phải không?" Mộ Tiêu Vân đem đề tài hướng về Lý Đức Quân.

" Đúng vậy, từ tháng sáu năm rồi đột nhiên vật liệu không đủ cung cấp, nguồn cung cấp tài  liệu vẫn là vấn đề mà phòng mua sắm chúng ta quan tâm nhất ". Lý Đức Quân trả lời.

" Vậy chờ khi nào Cảnh Văn tới, Lý thúc cùng cậu ta nói chuyện đi, tôi nghĩ cậu ấy sẽ có biện pháp . Cái gọi là biện pháp chính là nhân mạch, mọi người ở đây đều nghe ra.

" Ta cũng có ý này". Lý Đức Quân quả thật là có ý này, bối cảnh nhà Trần Cảnh Văn quá mạnh,  về sau phòng mua sắm của bọn họ có thể hô mưa gọi gió, bất quá Lý Đức Quân cũng cân nhắc phải khống chế Trần Cảnh Văn như thế nào.

" Tình huống của phòng kiến trúc trước mắt thế nào?"


" Chờ chính phủ tiến hành nghiệm thu công trình thì chúng ta bàn giao, trước mắt không còn công trình mới nào".

" Về chuyện này, công trình mới của chính phủ là do Mộ đổng tự mình phụ trách, ta nghĩ hẳn là Mộ đổng nên cho chúng ta một lời giải thích đi ". Lý Đức Quân mở miệng.

Cuối cùng Mộ Hữu Thành cũng minh bạch rằng hội nghị hôm nay chính là nhằm vào ông. Những người này quả nhiên lâu ngày mới thấy rõ lòng người, trái tim ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đứa con trai của ông lại liên kết với người ngoài đối phó ông. Về công trình của chính phủ không phải ông chưa liên hệ qua nhưng đến giờ vẫn không có kết quả.

Mộ Hữu Thành trầm mặc bởi vì ông không có biện pháp trả lời.

Mộ Tiêu Vân cũng nhướng mày nhìn ông, tầm mắt hai cha con gặp nhau. Trong mắt Mộ Hữu Thành tràn ngập ý chí chiến đấu, ông không phục, không phục với tất cả mọi người.

" Về chuyện này tôi thật sự xin lỗi, những người trong chính phủ đều không thấy, tôi...." Ông thật sự không nói nên lời, từ khi gây dựng sự nghiệp đến bây giờ, ông thuận lợi làm cho người ta phải đỏ mắt, cho nên Mộ Hữu Thành thành công nhiều năm như vậy mới nếm trãi vũ nhục lần đầu tiên, ông cảm thấy thật mất mặt.

" Những người trong chính phủ trốn không gặp được cũng không phải là vấn đề của Mộ đổng. Hơn nữa tuy rằng công trình của chính phủ do Mộ đổng phụ trách, nhưng nói thế nào cũng là sự tình của công ty, nếu là việc của công ty thì đương nhiên mọi người phải cùng nhau nghĩ cách giải quyết". Một cổ đông đứng ở bên Mộ Hữu Thành mở miệng, người cổ đông này làm người chính trực, đời trước Mộ Tiêu Vân diệt trừ mọi người thì cậu vẫn để lại ông ta, bởi vì ông ta là người trung lập, lúc nào cũng sẽ cho ý kiến khách quan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net