Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh đừng bắt nạt Cố Tú." Để kiểm chứng dự cảm về vận mệnh đã được sắp đặt sẵn, Cố Trầm mở miệng thăm dò.

Hoắc Minh Chương không ngờ Cố Trầm trông như sắp chết đến nơi mà còn nghĩ đến chuyện bênh vực kẻ yếu. Nhất là tên nhóc này nãy giờ vốn chẳng nói chẳng rằng, giờ tự dưng lại cất tiếng. Chẳng nhẽ hắn cảm thấy y dễ gần?

Hoắc Minh Chương cười nhạo: "Hóa ra tên cậu ấy là Cố Tú. Quả thật trông cũng tuấn tú ra phết."

Y hỏi lại Cố Trầm: "Tôi bắt nạt cậu ấy bao giờ?"

"Anh đùa giỡn nó." Cố Trầm nhẹ giọng chỉ ra sự thật. Hắn thấy lời nói vừa bật ra khỏi miệng, trong nháy mắt, cảm giác đau đớn trong cơ thể chợt vơi bớt.

Hoắc Minh Chương thấy sắc mặt Cố Trầm rõ ràng đã khá hơn, nheo mắt nghi hoặc: "Tên nhóc, cậu không giả bệnh đấy chứ?"

Nếu hắn giả vờ thật thì diễn cũng khá đấy.

Cố Trầm im lặng, sau đó ngập ngừng nói: "Nếu anh bắt nạt nó, tôi sẽ không tha cho anh."

Nếu hắn tỏ ra kiên quyết, nói năng dứt khoát một chút, y sẽ tin là thật. Thế nhưng buông lời tàn nhẫn mà cũng có thể do dự đến thế, thật đúng là đồ hèn. Hoắc Minh Chương vừa bực mình vừa buồn cười: "Cậu định diễn kịch với tôi?"

Cố Trầm không đáp. Vừa nói xong hai câu thoại, cảm giác đau đớn trong cơ thể hắn chợt biến mất. Loáng thoáng, Cố Trầm thấy mình giống như vừa thăm dò giới hạn của cốt truyện. Có lẽ đối phương cũng không để ý hắn nói có thật tâm hay không, chỉ cần hắn dựa theo tiến độ cốt truyện, cơ thể sẽ không xuất hiện cảm giác bài xích đè nén, giằng xé bên trong như vừa rồi.

Giống như khi người ta đóng phim thần tượng trên TV, cho dù diễn viên diễn vụng về cỡ nào, chỉ cần phối hợp diễn đúng cốt truyện, đạo diễn sẽ không hô NG.

Bởi vậy, tuy hắn may mắn sống lại cũng nhưng cũng không thể thoát khỏi cốt truyện, không thể thoát khỏi số mệnh bị thế nhân chán ghét, quở trách, châm chọc, mỉa mai, nhạo báng, ác ý làm hại.

Vành mắt Cố Trầm ửng đỏ, cười tự giễu, tỏ vẻ châm chọc, buồn bã.

Hoắc Minh Chương bị không khí tuyệt vọng quanh người Cố Trầm dọa: "Cậu làm gì đấy? Tôi đã nói gì đâu!"

Thấy Cố Trầm đưa lưng về phía y không để ý tới mình, Hoắc Minh Chương gãi đầu: "Nhóc, đừng ăn vạ. Tôi không quan tâm đâu."

Làm gì mà tuyệt vọng như trời sập đến nơi thế, diễn hơi quá rồi đấy!

Cố Trầm chẳng buồn đáp lại Hoắc Minh Chương. Hắn ủ dột từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt âm u quay về. Hoắc Minh Chương liền theo sau hắn, hai người một trước một sau trở về ký túc xá.

Cố Trầm trở lại phòng ngủ, liền thấy Cố Tú vành mắt đỏ bừng ngồi ở trong phòng, bên cạnh là hai bạn cùng phòng vừa dọn vào. Thấy Cố Trầm trở về, Cố Tú đột nhiên đứng lên, hướng về phía Cố Trầm quát lớn: "Anh vừa đi đâu? Anh có biết em lo thế nào không? Anh đang ốm mà còn đi lung tung, nhỡ ngất ra đấy thì sao?"

Hai người bạn cùng phòng vừa đến cũng hùa theo: "Đúng vậy! Cậu là anh trai, không khỏe thì nằm yên trên giường đi. Vừa nãy Cố Tú sốt ruột đến suýt khóc, chạy quanh mấy vòng ký túc để tìm cậu. Nếu cậu không về, có lẽ chúng tôi phải đi gọi bảo vệ cũng nên."

"Tôi đến phòng y tế." Cố Trầm vừa nói vừa cởi áo khoác. Hắn phát hiện ga trải giường hắn vừa trải cẩn thận đã bị thay ra.

Cố Tú hừ mũi nói: "Em đổi ga giường rồi. Anh chưa cởi áo khoác, quần dài đã leo lên nằm mà không biết bẩn. Em tìm được chỗ giặt đồ rồi, lát anh cởi quần áo ra, em tiện giúp anh giặt luôn. À, em còn làm bánh canh cho anh nè."

Cố Tú vừa nói vừa chỉ bát bánh canh đã nguội trên bàn: "Em đi lấy nước, tiện xuống nhà ăn luôn. Nhà ăn đại học A rộng lắm, cơ man là đồ ăn. Mỗi tôi nhiều dầu mỡ, nghe nói còn hơi mặn nữa. Em sợ anh đang yếu người ăn không quen, nhờ riêng đầu bếp nhà ăn cho em vào bếp làm cho anh một chén bánh canh. Vốn muốn cho anh ăn từ khi còn nóng, mà giờ nguội ngắt rồi."

Cố Tú vừa mới dứt lời, hai người bạn cùng phòng chợt cảm thán: "Làm anh trai sướng thật đấy! Em cậu tốt với cậu quá."

Cố Trầm thoáng liếc bát bánh canh, nhỏ giọng cảm ơn.

Cố Tú tỏ vẻ không ngờ tới, nhìn Cố Trầm: "Anh hôm nay sao thế, cứ khách sáo với em hoài vậy?"

Cố Trầm im lặng. Cả ngày chạy qua chạy lại, hắn cũng hơi đói bụng. Hắn tiện tay kéo ghế ngồi xuống, ăn hết bát bánh canh do Cố Tú nấu.

Cố Tú nhận ra động tác ăn cơm của Cố Trầm tự dung trở nên thật tao nhã, khác một trời một vực so với dáng điệu ăn ngấu ăn nghiến trước kia. Cố Tú tuy trong lòng thấy hơi lạ nhưng không để ý nhiều. Gã nghĩ có lẽ do Cố Trầm đang không khỏe nên mới ăn cơm chậm.

Cơm nước xong xuôi, Cố Tú giục Cố Trầm tắm rửa thay quần áo. Gã dùng chậu rửa mặt đựng quần áo bẩn hai người vừa thay ra, sửa soạn chuẩn bị đi thử máy giặt trong ký túc.

"Anh lau khô tóc rồi hẵng ngủ." Trước khi đi, Cố Tú không quên nhắc. Gã thuận miệng hỏi: "Phòng y tế ở đâu? Anh mới tới đại học A, sao chỗ nào cũng biết."

Cố Tú hồi nãy đi rót nước cũng suýt lạc đường, may có một đàn anh năm hai dẫn gã về.

Cố Trầm nói: "Anh cũng không biết, Hoắc Minh Chương đưa anh đi."

Cố Tú: "Ai cơ?"

Cố Trầm nói: "Chính là người lái Ferrari trêu em ở cồng trường."

Cố Tú hừ mũi: "Anh biết rõ hắn trêu em mà không chịu giúp em. Anh là anh trai em đấy, về nhà em sẽ mách ba mẹ!"

Cố Trầm không nói gì.

Cố Tú chỉ oán giận nhất thời chứ không hề để bụng. Gã bước lên định đem bát bánh canh đi rửa. Bát này gã mượn của đầu bếp, dùng xong phải trả lại họ.

Cố Trầm lau khô tóc rồi leo lên giường. Không hiểu sao hắn không còn đau nữa nhưng lại thấy vô cùng mệt mỏi, mí mắt trĩu nặng. Thế nhưng thính giác lại trở nên nhạy bén vô cùng, hắn nghe rõ hai bạn cùng phòng đang vừa dọn đồ vừa mắng chửi, bất bình thay Cố Tú. Từng câu từng chữ đập vào tai hắn, Cố Trầm buồn bực trở mình, trùm chăn kín đầu.

Hai người bạn đang vừa soạn đồ, vừa buôn chuyện chợt dừng động tác, liếc mắt nhìn nhau rồi đem điện thoại và chìa khóa, cùng nhau ra khỏi phòng.

"Không chấp người bệnh." Hai người đi cạnh nhau: "Xuống nhà ăn ăn cơm thôi."

Lúc Cố Trầm tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Hắn liếc đồng hồ báo thức thấy giờ mới là bốn rưỡi sáng. Cố Trầm không tài nào ngủ lại được, trong khi ba người kia vẫn còn say giấc. Hắn nhẹ nhàng xuống giường rửa mặt, cầm ví tiền ra ngoài.

Cố Trầm có thói quen chạy bộ lòng vòng mỗi khi phiền não. Hắn chạy một vòng quanh đường chạy, dường như suy nghĩ hỗn loạn đã được gỡ rối tựa những sợ len trong tay bà nội. Tuy trở về mười năm trước nhưng Cố Trầm không biết mình sống lại để làm gì, cũng không biết chi tiết khiến mình sống lại lần nữa trong cốt truyện có ý nghĩa gì. Giờ hắn như trong vở kịch múa rối xem hồi nhỏ, linh hồn đã thức tỉnh song nhất cử nhất động lại bị cốt truyện chi phối. Hắn trơ mắt nhìn mình đâm vào ngõ cụt, loại thức tỉnh này chỉ khiến người ta càng thêm thống khổ.

Gương mặt Cố Trầm đờ đẫn, hai mắt mông lung, chạy nhanh một cách máy móc. Chẳng biết đã chạy được mấy vòng, một quả bóng rổ bỗng đập trúng vai hắn.

Cố Trầm hoàn hồn nhìn lại, hắn thấy Hoắc Minh Chương cùng mấy tên hồ bằng cẩu hữu của hắn đang đứng ở sân thể dục bên cạnh. Thấy Cố Trầm nhìn sang, Hoắc Minh Chương nhướn mày: "Sáng tinh mơ cậu ở đây cày ruộng đấy à? Mồ hôi như mưa thế kia, liệu trồng được ít lúa nào chưa?"

Miệng chó phun không nổi ngà voi, chính là để nỏi loại người như Hoắc Minh Chương. Cố Trầm lười đáp lời hắn, xoay người đi đến nhà ăn.

"Đừng đi!" Hoắc Minh Chương bước đến chắn trước mặt Cố Trầm, cợt nhả nói: "Gặp nhau chính là duyên phận. Hôm qua tôi vừa bảo cậu theo tôi tập bóng rổ rèn luyện thân thể, hôm nay lại gặp mặt ở đây, chứng tỏ cậu còn để ý lời tôi nói. Nếu đã vậy, chào mừng cậu gia nhập đội của tôi."

"Không cần!" Cố Trầm chối thẳng: "Tôi không muốn chơi bóng rổ."

"Vì sao?" Hoắc Minh Chương nhíu mày không hiểu: "Chơi bóng rổ vui mà? Đã là nam sinh thì nên chơi bóng rổ."

"Tôi nào phải Mitsui Hisashi." Cố Trầm hơi mất kiên nhẫn. Tuy hắn phải theo đúng tiến độ do ngại giới hạn của cốt truyện, nhưng một khi nằm ngoài cảnh truyện, Cố Trầm không muốn dính dáng gì đến nhân vật trong cốt truyện.

Ngay cả 996 cũng phải có thời gian nghỉ ngơi. Sống lại một đời, Cố Trầm chỉ muốn lười biếng, sao có thể chủ động tăng ca.

Hoắc Minh Chương bị lời của Cố Trầm chọc cười. Thấy Cố Trầm đang bước nhanh về phía nhà ăn, y giơ tay kéo cổ áo Cố Trầm. Y cười hì hì, giọng uy hiếp: "Cậu có thể không phải Mitsui Hisashi, nhưng nếu không chơi bóng rổ với tôi, có tin tôi khiến cậu an giấc ngàn thu không?"

Cố Trầm quay đầu nhìn về phía Hoắc Minh Chương.

Ánh mắt Cố Trầm khiến Hoắc Minh Chương kinh ngạc. Y hơi sửng sốt, cười lạnh nói: "Đừng quên, chính cậu nói không thể chọc vào tôi."

Cố Trầm trầm mặc một lát, cắn răng gật đầu: "Thôi được, anh nói xem chơi thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net