Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sinh viên mới vào trường phải học quân sự nửa tháng. Khi Cố Trầm đi đến sân thể dục, đám sinh viên năm nhất gần như đã tới đủ. Cố Trầm tìm được lớp mình theo sự sắp xếp thì thấy Cố Tú bị một đám người vây quanh. Thấy hắn đến gần, Cố Tú thở phì phì trừng mắt nhìn hắn liếcmột cái, xoay lưng về phía hắn.

"Cố Trầm, hôm nay tôi không thể không nói, có phải cậu hơi quá rồi không? Đêm qua cậu khó chịu như vậy, Cố Tú chăm sóc cậu thế nào, tôi và Hạ Thiêm đều rõ. Cậu ấy tốt với cậu như vậy, cậu đừng có lúc nào cũng bắt nạt cậu ấy."

"Đúng vậy! Cậu ấy thương cậu, nghĩ cậu lạ nước lạ cái, không ăn quen đồ ở nhà ăn, còn cố tình nấu cho cậu một chén bánh canh, sau đó đi quãng đường xa như vậy để mang bánh canh về cho cậu. Chờ cậu ngủ rồi còn đi thay ga trải giường, giặt quần áo cho cậu. Cậu chẳng cảm ơn thì thôi, sáng nay còn cố ý chọc giận cậu ấy, khiến cậu ấy tức đến nỗi bỏ cả cơm. Chúng ta học cả ngày mệt như vậy, cậu không thấy xót à?"

"Dù không phải em trai ruột, hai người cũng ở với nhau mười tám năm rồi, chẳng nhẽ không có tí tình cảm nào ư?"

"Đúng vậy!"

Đám bạn vây quanh Cố Tú mồm năm miệng mười thay gã công khai lên án Cố Trầm. Một đám người tâm tình xúc động làm huyên náo một góc, khiến những tân sinh viên không biết rõ chuyện cũng bị hấp dẫn lại gần. Sau khi họ nghe đầu đuôi câu chuyện, liền gia nhập đội quân cùng nhau lên án hắn.

Cố Tú hồi phụ tinh thần, lớn tiếng nói: "Anh trai tôi đối xử với tôi rất tốt, thật đấy. Mọi người đừng mắng anh ấy. Bản thân tôi không muốn ăn cơm, không liên quan tới anh tôi. Thật mà, mấy người đừng nói nữa. Anh ấy sẽ tức giận."

Bạn học xung quanh nghe Cố Tú bênh Cố Trầm thì càng bất mãn:"Cậu xem em cậu đi, người ta đối tốt với cậu như thế, nghĩ cho cậu nhiều vậy, cậu xem mình có xứng làm anh không"

"Không thì sao?" Cố Trầm mất kiên nhẫn. Hắn chịu hết nổi những kẻ xa lạ không ngừng chỉ trích hắn này rồi.

Cố Trầm đảo mắt xung quanh, lòng đầy căm phẫn, cuối cùng dừng ở trên người Cố Tú: "Tính tôi vốn thế, nếu cậu không thoải mái, không hài lòng, từ nay về sau không cần nhận người anh trai này. Dù sao cậu cũng trưởng thành rồi, còn đỗ đại học A. Cố gia nuôi cậu mười tám năm, coi như không khiến cậu thất vọng. Tôi tự nhận thấy mình chẳng có chỗ nào không phải với cậu."

Cố Trầm nói một hơi, bốn bề yên tĩnh. Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ Cố Trầm phản ứng kịch liệt tới vậy.

Cố Tú cũng ngây ra, gã nhìn Cố Trầm, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Gã khóc òa, túm tay áo Cố Trầm luôn miệng xin lỗi: "Anh, em sai rồi, anh đừng nóng. Em không dám giận dỗi với anh nữa, anh đừng bỏ mặc em được không?"

Cố Tú khóc nức nở, nước mắt mỹ nhân như hoa lê dính hạt mưa khiến người ta đau lòng, huống hồ Cố Tú lại được người ta yêu mến tới vậy.

Những người vừa chỉ trích Cố Trầm càng thêm phẫn nộ: "Cậu thái độ cái gì? Bọn này mới ngứa mắt nói cậu vài câu, cậu đã trút giận lên đầu Cố Tú? Bình thường chắc cậu cũng bắt nạt, hù dọa cậu ấy như thế nhỉ? Đây chính là ngược đãi, cậu có biết không?"

"Lại làm sao vậy?" Hoắc Minh Chương vừa đi tới sân thể dục liền thấy cảnh này.

Chu Hiểu Đình nhìn Cố Tú đang thút tha thút thít, cảm thấy cạn lời: "Cái chuyện nhảm nhí này vẫn chưa chấm dứt à? Mấy người rảnh thật, nhà ai ngược đãi con mà có thể học rộng tài cao, thi đậu đại học A? Cố Tú lớn lên trắng trẻo như vậy, nào giống đứa trẻ bị ngược đãi."

"Ôi!" Chu Hiểu Đình nói, nhìn về phía Cố Tú: "Cậu thấy cậu làm con nuôi Cố gia có phải chịu ngược đãi không?"

"Đương nhiên không rồi!" Cố Tú đỏ mắt giận, trừng Chu Hiểu Đình: "Tôi nói thế bao giờ, chị đừng đổ oan cho tôi!"

"Vậy cậu đừng có oán giận anh cậu, than thở với người khác rằng anh cậu đối xử không tốt với cậu nữa." Chu Hiểu Đình lắc đầu: "Chẳng phải anh cậu chưa quen khí hậu nơi đây nên mới không khỏe sao? Cậu ta càng mệt, cậu càng phải chăm sóc nhiều hơn. Anh em ruột nào có ai để ý nhiều đến vậy. Anh cậu trong người khó chịu, cậu lại cùng người khác mắng cậu ta, chẳng phải cậu ta càng khó chịu hơn à?"

"Tôi không hề làm vậy!" Cố Tú rơi nước mắt: "Sao chị cứ nói xấu tôi mãi thế, chị không vừa mắt tôi chứ gì?"

Các bạn học vây quanh cũng nhanh chóng chạy lại giúp Cố Tú phân trần: "Cậu ấy chưa nói gì cả, còn khen anh trai nữa."

"Tôi rất tò mò." Chu Hiểu Đình cười lạnh, nói thẳng: "Đương sự không thấy tủi thân, còn liên tục nói giúp đối phương, đám quần chúng vây xem các cậu lấy gì bất bình, các cậu có tư cách gì mà thay Cố Tú chỉ trích anh trai hắn không tốt?"

"Tốt xấu gì Cố gia cũng nuôi cậu ta vào được đại học, lại cho tiền ăn học. Người ngoài như các cậu thì liên quan gì, miệng nói hay lắm nhưng đã chu cấp cho Cố Tú được xu nào chưa?"

Chu Hiểu Đình nói một hơi, chẳng ai dám hó hé gì.

Cố Tú nghẹn đỏ bừng mặt, gã không biết phải biện minh thế nào, đành nhìn Cố Trầm đầy chờ mong —— từ nhỏ đến lớn, gã đã quen được Cố Trầm bao bọc.

Thế nhưng Cố Trầm chỉ lạnh nhạt đứng đó, không có ý định giúp Cố Tú giải vây.

Cố Tú càng thêm thất vọng, cùng lúc đó, từ đáy long gã đột nhiên nảy sinh cảm giác tủi thân xen lẫn hoảng sợ. Gã sợ Cố Trầm thật sự giận gã, không bao giờ quan tâm tới gã nữa.

Cuối cùng, vẫn là Hoắc Minh Chương đứng ra hoà giải: "Anh em như thể tay chân, môi hở răng lạnh. Anh em trong nhà giận dỗi nhau, người ngoài đừng xen vào. Thanh quan khó đoạn việc nhà, mấy người còn gây chuyện."

"Lại đây!" Hoắc Minh Chương đưa hai cái bánh báo custard y mới mua: "Lát nữa tập quân sự, không thể để bụng đói được. Ăn chút bánh lót dạ đi."

Nói đoạn y đưa thêm chai nước cho Cố Tú.

Ầm ĩ một hồi, nay có người chịu chìa cành ô liu, Cố Tú liền nhanh tay đón lấy. Gã nhận bánh bao và nước Hoắc Minh Chương đưa, nhìn y cảm kích. Bạn học xung quanh bị Chu Hiểu Đình nói cho cứng họng, bắt đầu thấy không còn gì thú vị, cũng dần tản ra.

Ngày học quân sự đầu tiên kéo dài đến tận sáu giờ. Đám tân sinh viên mệt rã rời vừa nghe thầy huấn luyện hô giải tán liền lết đến nhà ăn. Cố Tú đi theo sau Cố Trầm, hôm nay lúc giải lao gã cũng gọi Cố Trầm, nhưng hắn chưa từng đáp lại một câu. Cố Tú vừa tủi thân vừa lo sợ, gã sợ Cố Trầm gọi điện mách ba mẹ.

"Cuối cùng hai cậu cũng tới." Hoắc Minh Chương dắt theo một đám người chờ ở cửa sân thể dục, sinh viên năm nhất đều đi qua từ lâu mà giờ hai người mới tới nơi: "Đến ăn cơm mà còn không hào hứng như thế, có chuyện gì sao?"

Cố Tú nghi hoặc nhìn Hoắc Minh Chương và đám người bên cạnh y. Tầm mắt vừa đảo tới Chu Hiểu Đình, gã chợt co rúm lại —— Giờ gã rất sợ đàn chị này, chị ta quá độc mồm độc miệng.

"Tôi vừa tập bóng xong, đang chuẩn bị đi ăn lẩu." Hoắc Minh Chương giơ tay chỉ các đồng đội: "Tiện dẫn hai người cùng đi, càng đông càng vui."

"Tôi không đi." Hoắc Minh Chương vừa dứt lời, Cố Trầm từ chối ngay lập tức.

"Thôi mà!" Hoắc Minh Chương biết Cố Trầm không thích y. Tuy y không biết mình có chỗ nào khiến Cố Trầm phật ý, song y thích khả năng chơi bóng của Cố Trầm: "Giờ đến nhà ăn, hai người làm gì còn đồ ăn ngon. Hơn nữa, tôi vừa khoe với mọi người cậu chơi bóng rất giỏi, đi giao lưu một chút."

"Đúng vậy, hôm nay tôi vừa kể, bọn họ đều khâm phục cậu." Hai tên đàn em của Hoắc Minh Chương cũng góp lời: "Đại thần, cho chúng tôi chút mặt mũi với."

Chu Hiểu Đình Cố Trầm thờ ơ, mở miệng nói: "Đi thôi. Nhân lúc ăn cơm, tôi sẽ chỉ cho các cậu vài cách để vừa học vừa làm. Các cậu muốn đi làm gia sư hay vào công ty lớn, tôi đều có cách."

Nhìn cách ăn mặc của hai anh em họ Cố, Chu Hiểu Đình biết Cố gia không phải dạng giàu có. Vốn ở nông thôn, lại phải nuôi hai sinh viên ăn học, những sinh viên có điều kiện gia đình thế này đều tranh thủ làm thêm sau giờ học. Nhưng những sinh viên mới nhập học thường không có nhiều cách, cùng lắm chỉ có thể đi phát tờ rơi hoặc làm thêm ở cửa hàng đồ ăn nhanh, vừa lãng phí thời gian kiếm tiền, vừa không giúp được gì cho tương lai.

Quả nhiên khiến Cố Trầm động tâm. Hoắc Minh Chương giơ ngón tay cái với Chu Hiểu Đình rồi để đám người kia vây quanh hai anh em, đưa họ ra cổng trường.

Tiệm lẩu cạnh trường khai trương chưa được hai năm. Mọi người vừa ngồi xuống, Cố Tú vội nói: "Anh tôi không ăn được cay, có canh thường không?"

Cả nhóm đang chuẩn bị gọi món tức thời sửng sốt, có người buột miệng: "Không phải chứ? Đến quán lẩu cay ăn canh không cay á?"

"Anh tôi không ăn được cay mà!" Cố Tú dài giọng làm nũng: "Vậy gọi lẩu hai ngăn."

"Phiền phức quá!" Người đang gọi món hỏi Cố Trầm: "Cậu không ăn được cay tí nào à?"

Cố Trầm kiếp trước cũng cùng Hoắc Minh Chương và bạn bè ăn cơm. Để chiều theo khẩu vị người khác, Cố Trầm chẳng những không ăn được cay, mà hắn còn chưa từng mở miệng yâu cầu người ta đổi, sợ gây phiền toái. Đáng tiếc hắn nhân nhượng cả đời không một ai cảm kích. Tất cả mọi người cảm thấy hắn nhường nhịn là hèn hạ lấy lòng, thấy hắn chỉ biết vâng dạ, không có chí khí.

Nếu sự nhường nhịn của hắn không đổi lại được sự tôn trọng, bình đẳng, nhân lúc không phải cảnh truyện, Cố Trầm cũng lười diễn trò: "Dạ dày tôi không tốt, không dám ăn cay."

Hoắc Minh Chương chợt nhận ra điều gì: "Đúng rồi. Không phải hôm qua đại thần đến đại học A, lạ nước lạ cái đâm khó chịu cả ngày sao? Vậy chọn nồi hai ngăn đi."

Người gọi món gật gù, chọn một món trong thực đơn, hỏi Cố Trầm: "Cậu còn kiêng gì không?"

Cố Trầm lắc đầu.

Cố Tú nhanh nhảu: "Anh tôi không ăn nội tạng động vật, thịt đóng hộp, cũng không thích ăn cá viên trộn bột."

Bạn học đang gọi món chợt trợn tròn mắt.

Chu Hiểu Đình mở miệng: "Các cậu chọn theo ý các cậu đi, đừng bỏ đồ vào ngăn không cay của cậu ấy là được, hỏi thừa làm gì."

Bạn học đang gọi món thầm nghĩ, đây không phải phép lịch sự à? Ai biết được đại thần ăn một bữa cơm lại lắm chuyện thế.

Ở sảnh quán lẩu có một chiếc tivi, đang phát bản tin kinh tế tài chính. Cố Trầm thoáng nhìn, thấy tin mới nhất là tập đoàn Thiên Toại thành công thâu tóm cổ phần, thu mua một công ty khác, kế tiếp chuẩn bị đưa lên sàn chứng khoán. Cố Trầm thấy lòng hơi hoảng. Kiếp trước khi hắn làm trong tập đoàn Lăng thị, cũng từng nghe tên tập đoàn Thiên Toại. Nghe nói họ không đầu tư giống các tập đoàn khác, mà thích mua lại công ty. Hơn nữa giám đốc Chung Ly Toại có con mắt vô cùng sắc sảo. Lần nào cũng nhìn trúng những tập đoàn bị xem nhẹ giá trị một cách nghiêm trọng, sau đó khống chế cổ phần rồi lại đưa ra thị trường, một hai năm sau giá trị công ty ít nhất sẽ tăng vài lần. Ở thời điểm giá cổ phiếu cao nhất, liền bán ra, rút vốn để tìm mục tiêu tiếp theo.

Cố Trầm khi ấy đang trong giai đoạn khó khăn, nghe tin liền cảm khái đúng là có những người sinh ra để đứng đầu thiên hạ. Khi hắn buồn khổ nhất, đều nghiên cứu cách Thiên Toại mua bán cố phiếu để giết thời gian. Chỉ tiếc là mất bao công nghiên cứu, kết cục hắn lại bị đuổi khỏi tập đoàn Lăng thị, còn công ty mình lập ra thì phá sản, còn chẳng có cơ hội được Thiên Toại mua lại.

Cố Trầm lắc đầu, thầm nghĩ lại có những người so với sống lại còn sung sướng hơn, trong khi mình đây vẫn nghèo rớt.

Sống lại một đời, chẳng lẽ là cơ hội trời cho để ngăn cản người kia trở thành một nhà đầu tư, đại sát tứ phương mà làm giàu ư?

Không, phải là nắm lấy túi tiền của gã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net