70-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thượng hóng gió nữa." Hoa Hoa Tử ôn nhu nói, không chút biểu hiện suy nghĩ trong nội tâm.

" Giải thích một chút, vì sao lại nói như thế?" Lục Diêu chậm rãi lên tiếng.

" Cái gì mà nói như thế?" Ánh mắt Hoa Tử chợt thay đổi.

" Tôi mặc kệ cô từ chỗ ai biết được chuyện gì, tôi chỉ muốn nói với cô một câu, cô hẳn là biết kết của những người biết quá nhiều." Lục Diêu không tiếp tục nhiều lời, đứng lên, hời hợt nói ra.

Hoa Tử không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, có thể buổi trưa thực sự làm sai rồi?

Sáng sớm lúc thấy cô gái kia, Hoa Tử liền biết cơ hội đến rồi, nàng cố ý nói ra những lời khiến người khác khó chịu, rồi lại khiến người ta không thể bắt lỗi. Kết quả không nghĩ tới cô gái kia cũng không phát hỏa giống như nàng tưởng tượng, không phải nói tính tình cô ấy không tốt, rất dễ nổi giận sao?

Hoa Tử cũng không buông tha, buổi trưa trở về sớm, lúc trở về quả thực chỉ có hai người các nàng ở trong phòng.

Hoa Tử hoàn toàn xem Sở Lăng như không tồn tại, không ngừng tìm đề tài nói chuyện với Lục Diêu.

Nói toàn bộ là chuyện trong trường học. Sở Lăng cũng hoàn toàn không thể xen miệng, thật ra toàn bộ quá trình, Lục Diêu cũng không nói được mấy câu.


Hoa Tử trở lại phòng ngủ, lên giường của mình, lúc trước biết Lục Diêu là lão bản phía sau màn của công ty giải trí Song Mộc, không nghi ngờ gì là kinh hỉ, đặc biệt là lúc nghe nói đối phương là người đồng tính luyến ái, trong lòng Hoa Tử bắt đầu rục rịch, đó là công ty giải trí Song Mộc a! Tuy rằng Hoa Tử cũng không phải đồng tính luyến ái, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự động tâm của nàng, nghe nói người yêu đồng tính của Lục Diêu vốn là bạn cùng phòng, hơn nữa không học cùng một trường, đây không nghi ngờ gì là minh chứng tốt nhất cho câu gần quan được ban lộc!

Nhưng hiện tại nàng đột nhiên có chút hối hận, đặc biệt là một câu kết cục của những kẻ biết quá nhiều kia mà Lục Diêu nói.

Sở Lăng là được Chu tỷ và Tiểu Đường đến trường học đón đi đoàn phim.

Lúc này đây cảnh diễn cũng không tính là nhiều. Sở Lăng cũng rất thích vai diễn này, tâm tình rất giống với tâm tình của bản thân Sở Lăng.

Nếu như là kịch bản Mạnh Nhiên chọn, vai diễn này tuyệt đối sẽ không đến trong tay Sở Lăng, vì vai diễn này có xung đột nhất định với định vị mà Mạnh Nhiên muốn Sở Lăng hướng đến.

Lục Diêu chọn vai này là bởi vì Lục Diêu cảm thấy Sở Lăng nhất định sẽ thích.




80.

  " Sở Lăng?" Một giọng nói quen thuộc từ từ phía sau truyền đến.

Sở Lăng quay đầu lại, thì ra là Mạnh Nhiên.

" Sao em lại ở chỗ này?" Mạnh Nhiên đã đi đến, nghi hoặc mà hỏi thăm.

"Em là người diễn vai Bạch Thủy Vi." Sở Lăng lên tiếng trả lời. Tuy rằng lần trước Mạnh Nhiên cũng có sai nhưng mặc kệ nói như thế nào Mạnh Nhiên đều là người lúc đầu cùng Lục Diêu gây dựng sự nghiệp, cho nên Sở Lăng cũng không trách.

Mạnh Nhiên nhíu mày, Sở Lăng đây là làm sao vậy? Làm cho người ta cảm thấy cô thay đổi, Mạnh Nhiên vừa liên tưởng, đã nghĩ đến Sở Lăng hiện tại thay đổi một hoàn cảnh mới, vừa mới bắt đầu như vậy là rất bình thường. Chủ yếu là tuổi tác quá nhỏ, tâm lý chưa đủ vững chắc, lại đối mặt với một thế giới muôn hình vạn trạng.

" Thật là có duyên, tôi cũng tham gia bộ phim này." Lúc này, Thường Duệ bưng cà phê bước đến.

Lúc Sở Lăng thấy Mạnh Nhiên thì đại khái đoán được Thường Duệ hẳn là cũng ở chỗ này, cho nên không hề ngoài ý muốn.

" Lăng Lăng, chúng ta cần hóa trang rồi." Chu tỷ lên tiếng.

Sở Lăng gật đầu, cùng Mạnh Nhiên và Thường Duệ nói tạm biệt liền rời đi.

" Thế nào? Đủ thú vị đi?" Nhìn bóng lưng của Sở Lăng, Thường Duệ nói ra.

"Cậu đã quên kết cục của tên đạo diễn kia rồi?" Mạnh Nhiên xoay người nhìn Thường Duệ. Trong mắt mang theo cảnh cáo.

" Đừng tiêu cực như thế! Anh nói xem nếu như cô ấy yêu tôi, anh nghĩ Lục Diêu sẽ làm sao? Sao có khả năng đối với tôi giống như tên đạo diễn đầu trọc kia?" Thường Duệ vừa cười vừa nói.

Mạnh Nhiên không nói gì, anh ta luôn mặc kệ việc yêu đương của nghệ sĩ dưới trướng, hơn nữa Mạnh Nhiên có thể cảm giác được công ty đối với anh ta cũng không coi trọng giống như trước đây, nếu như Thường Duệ thành công, đối với anh ta mà nói làm sao không phải là chuyện tốt?

Bằng tình cảm của Lục Diêu đối với Sở Lăng, nếu như Thường Duệ cùng với Sở Lăng, Lục Diêu nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi không phải sao?

"Em cảm thấy Thường Duệ kia không phải là hạng người tốt lành gì!" Tiểu Đường lên tiếng trước nhất.

"Phải, không nên trêu chọc bọn họ, chúng ta quay xong sẽ đi." Chu tỷ nói ra.

"Được." Sở Lăng gật đầu.

Chu tỷ nhìn Sở Lăng ngồi dưới ánh đèn học kịch bản, khẽ nhíu mày, Sở Lăng quá liều mạng rồi, không giống lần trước diễn xuất, diễn tốt là không sai, nhưng với tư chất của Sở Lăng căn bản không cần liều mạng như thế. Những thứ đáng quý nhất để lăn lộn trong giới giải trí nàng đều có, một là bối cảnh, hai là thực lực.

" Lăng Lăng, đi ngủ sớm một chút đi!" Chu tỷ tiến đến, ôn nhu nói.

"Em đọc thêm chút nữa, không sao cả, chị đi ngủ trước đi." Sở Lăng nhàn nhạt đáp.

Chu tỷ nhíu mày, trạng thái này có lẽ nên nói cho lão bản biết.

" Chu tỷ, em không sao, không cần nói cho Diêu Diêu biết." Sở Lăng quay đầu nhìn Chu tỷ.

Chu tỷ cả kinh, Sở Lăng sao lại biết được?

Sở Lăng nở nụ cười: "Mỗi lần em có chuyện gì, Diêu Diêu luôn đến đầu tiên, đoán cũng đoán được là xảy ra chuyện gì."

Chu tỷ thần sắc xấu hổ, loại chuyện này bị chính chủ biết được, tóm lại là xấu hổ.

" Không sao cả, em không ngại." Sở Lăng mỉm cười: "Chị hẳn là biết quan hệ giữa bọn em đi?"


Chu tỷ gật đầu, vốn dĩ không biết, sau lại xảy ra chuyện của đạo diễn đầu trọc, Lục Diêu liền nói cho nàng biết, mục đích là vì muốn nàng hiểu rõ rất nhiều chuyện đều là điểm mấu chốt của Lục Diêu.

Sở Lăng đứng lên: "Cho nên em không ngại. Thậm chí còn có thể cảm thấy hài lòng, bởi vì cậu ấy quan tâm đến em."

Chu tỷ cái hiểu cái không, không phải giữa người yêu cũng hy vọng có không gian riêng của bản thân sao?

Thời gian sau đó chỉ cần rãnh rỗi, Thường Duệ sẽ đến chuyển động xung quanh Sở Lăng. Sở Lăng đại thể đều là trực tiếp bỏ qua, coi như anh ta không tồn tại.

Cũng chính là nguyên nhân này, Sở Lăng rất không được lòng những người khác trong đoàn phim, không chỉ bởi vì Thường Duệ, còn bởi vì thái độ của Sở Lăng đối với Thường Duệ cũng không tốt.

Nhưng cũng không ai dám gây sự với Sở Lăng, dù cho có một hai người không có mắt muốn châm chọc vài câu đều sẽ có người khác ngăn cản.

" Cô không biết cô ta có bối cảnh sao?" Một nữ diễn viên kéo người lại trước khi người kia muốn mắng Sở Lăng tỏ vẻ lãnh đạm đối với Thường Duệ.

" Có thể có bối cảnh gì? Không phải cũng chỉ là một người qua đường thôi sao?" Nữ diễn viên nói: "Cho dù có cha nuôi hoặc anh nuôi gì đó, chỉ sợ cũng không được cưng chiều đi!"

" Giọng nói của cậu nhỏ một chút! Cậu xem đoàn phim xem chúng ta có bao nhiêu người không vừa mắt của ta! Nhưng cậu có thấy ai dám ra mặt gây sự với cô ta sao?" Nữ diễn viên lôi kéo người muốn mắng chửi Sở Lăng vào WC.

"Cô còn nhớ rõ gã đạo diễn kia không?" Nữ diễn viên kia thần bí nói.

" Cô không cần ra vẻ thần bí như thế? Giống như đang kể chuyện ma quỷ vậy!" Người kia bũi môi bất mãn.

" Ngày đó, tôi có một người quen cũng đang ở hiện trường thử vai, cô biết lúc đó là tình huống gì không? Lúc đó căn phòng bị một đám ký giả vây bắt, Sở Lăng và một cô gái khác bước ra nhưng không có một ký giả nào dám chụp ảnh của hai người họ, mà chỉ có tự mình tránh ra. Cô có thể tưởng tượng sao? Ký giả loại sinh vật này lại có thể tránh đường! Không ai dám chụp ảnh!"

" Quá khoa trương rồi? Trừ phi cô gái kia là lão bản của đám ký giả kia!" Người kia không tin.

" Có tin hay không thì tùy cô, nhưng nhớ kỹ lời tôi nói, không nên đi trêu chọc Sở Lăng. Cô ta hình như thực sự có bối cảnh."

Người kia gật đầu, cũng nói đến nước này đến nước này rồi, nhất định sẽ không ngốc đến mức ra mặt gây sự.

" Vừa rồi em diễn không tệ." Thường Duệ đưa cho Sở Lăng một tách cà phê.

Sở Lăng nhìn anh ta một cái, không nhận, hoàn toàn xem như Thường Duệ không tồn tại: "Chu tỷ, chúng ta đi thôi."

"Được, lập tức thu dọn xong rồi." Chu tỷ nói.

"Em dự định quay về trường học sao? Được rồi, chúng ta còn là bạn học đây!" Thường Duệ không chút mất mặt mà cười nói.

Sở Lăng cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thường Duệ: "Tôi khuyên anh đừng có chủ ý gì đối với tôi!"

Thường Duệ bị Sở Lăng nói trực tiếp như vậy khiến anh ta có chút xấu hổ. Chỉ đành nhìn Sở Lăng rời khỏi, một câu cũng nói không nên lời.

" Lần đầu tiên thấy sát thủ thiếu nữ của chúng ta bị thất bại a! Đây đúng là một ngày đáng kỷ niệm!" Một giọng nam từ phía sau vang lên.

Thường Duệ mỉm cười quay đầu lại: "Càng là như vậy, càng thú vị, anh cứ chờ xem trò hay đi!"

Người đến là nam thứ của đoàn phim, hai người hợp tác qua rất nhiều lần, cho nên giao tình coi như không tệ.

" Tuy rằng mỗi lần cô ấy nhận vai đều là vai nhỏ, nhưng nghe nói cô ấy có bối cảnh rất lớn, cậu xác định trêu chọc được chứ? Tôi còn nhớ rõ thời gian trước có một nam nghệ sĩ quấy rầy một nữ nghệ sĩ có bối cảnh, cuối cùng bị cha nuôi của nữ nghệ sĩ kia tìm người làm cho anh ta mất hết danh tiếng, cậu nên chú ý một chút đi!"

" Suy nghĩ nhiều quá rồi, cô ấy là em gái của lão bản công ty chúng tôi, cho tới bây giờ, hẳn là không ai ai lớn mạng dám làm cha nuôi của cô ấy, cậu cứ yên tâm được rồi." Thường Duệ không chút để tâm mà giải thích.

Đối phương không nói nữa, nhưng trong lòng lại nói thầm, thật ra thời đại này, em gái cũng chia thành rất nhiều loại!

Sở Lăng quải ba lo trở lại ký túc xá, toàn bộ gian phòng đã sôi trào.

" Sở Lăng! Giảng viên nói cậu đang đóng phim! Là thật sao?" Lão nhị nhào đến trước.

Sở Lăng buông ba lô, bình tĩnh mà gật đầu.

Lão nhị kích động ôm lấy Sở Lăng: "Cậu cũng quá lợi hại rồi! Hiện tại mới năm nhất cậu đã bắt đầu nhận phim, đến năm tư, cậu nhất định cũng đã nổi tiếng rồi!"

" Lão nhị, đừng náo loạn, lão tứ hiện tại nhất định mệt mỏi, để cậu ấy nghỉ ngơi đi, việc này chờ cậu ấy nghỉ ngơi đủ rồi sẽ tiếp tục thảo luận!" Lão đại cười nói.

Lão nhị chỉ đành buông Sở Lăng ra: "Được rồi, lão tứ, cậu mau nghỉ ngơi đi."

Sở Lăng gật đầu, cô xác thực mệt mỏi.

Sở Lăng tắm gội xong, nằm trên giường, nhắm mắt lại, ngay từ đầu đến bây giờ, cô vẫn biết cản trở lớn nhất giữa cô và Lục Diêu là cái gì.

Là cảm giác an toàn. Cô từ nhỏ gặp qua rất nhiều đen tối cùng biến hóa. Từ tận xương tủy cô là yêu Lục Diêu, thậm chí có thể nói Lục Diêu chính là tất cả nhưng cũng chính vì nguyên nhân đó, mới có thể không có cảm giác an toàn như vậy. Sở Lăng biết những điều này không liên quan gì đến Lục Diêu, Lục Diêu đã rất tốt rồi, là vấn đề của cô.

Sở Lăng ôm gấu bông có hương thơm của Lục Diêu, thấp giọng nỉ non: "Mình nên làm thế nào mới có thể thoát khỏi loại cảm giác này?"

Mà bên kia, trong khoảng thời gian này Lục Diêu căn bản không rảnh bận tâm Sở Lăng.

Bởi vì nàng gặp một người, một người đáng lý ba năm sau mới gặp phải.

Lục Diêu gần như xương cốt cả người đều phát lạnh, rõ ràng là diễm dương cao chiếu, Lục Diêu lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Tất cả những ký ức không chịu nổi lập tức ập đến, tiệc đính hôn, Sở Lăng bất lực, cuối cùng là báo cáo tử vong.

" Diêu Diêu, cậu làm sao vậy?" Bạn cùng phòng vỗ vai Lục Diêu một cái.

Lục Diêu lấy lại tinh thần, nhưng trong lòng đã đem đối phương thiên đao vạn quả không ngừng kêu gào.

" Nga." Bạn cùng phòng nhìn theo ánh mắt của Lục Diêu, cười đến ý vị thâm trường: "Thì ra là Viên đại soái ca của trường chúng ta a! Hòa tan băng sơn mỹ nhân của chúng ta rồi, mình còn tưởng rằng cậu đời này quan tâm tiểu mỹ nhân nhà cậu thôi!" Bạn cùng phòng trêu chọc.

Hoa Tử đứng ở một bên, nghe lời này, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không phải nói Lục Diêu thích nữ nhân sao?

"Anh ta là sinh viên của trường chúng ta sao?" Lục Diêu cực kỳ phẫn nộ mà nặn ra vài chữ.

" Đúng vậy! Vừa tới không bao lâu, nghe nói anh ta là nhất kiến chung tình với một nữ sinh nào đó của trường chúng ta, vì cô ấy nên mới đến trường chúng ta học, thế nào? Đủ lãng mạn đi?"

Lục Diêu không tiếp lời, chỉ là nhìn nam sinh đang chơi bóng trên sân kia, trong lòng hiện lên sát ý.

Nhất kiến chung tình sao? Lục Diêu nhớ kiếp trước anh ta cũng là dùng cách nói này! Chờ một chút!

"Anh ta đã tìm được nữ sinh khiến anh ta nhất kiến chung tình rồi sao?" Lục Diêu có dự cảm bất hảo.

" Còn không có. Anh ta vẫn nói rất kỳ quái ngoại trừ lần đó tình cờ gặp được thì sau đó cũng chưa thấy qua." Bạn cùng phòng cùng người kia học chung một khoa, cho nên biết được rất nhiều.

"Anh ta nhìn thấy nữ sinh kia vào lúc nào?" Dự cảm bất hảo của Lục Diêu càng ngày càng mãnh liệt.

" Hình như là một tháng trước."

Lục Diêu tâm tình phức tạp, một tháng trước nàng bị cảm, sau đó Sở Lăng đến thăm nàng.

Đêm đó, lúc Sở Lăng trở lại ký túc xá nhìn thấy một người liền kinh hỉ không ngớt.

" Diêu Diêu, sao cậu lại tới đây?" Sở Lăng tràn đầy kinh ngạc.

" Ngày mai chỉ có một tiết nữa chính là cuối tuần rồi, dù sao thì cũng là tiết tiếng Anh, không quan trọng, cho nên đến cùng cậu, sau đó cùng nhau về nhà." Lục Diêu nhìn về phía Sở Lăng, ánh mắt phức tạp.

" Mỹ nữ tỷ tỷ a!" Lão nhị tiến đến: "Cậu có bạn trai sao?"

" Không có." Lục Diêu chăm chú trả lời, sau đó nắm tay Sở Lăng, vừa cười vừa nói: "Bất quá có bạn gái rồi!"

" Lão tứ! Cậu quá lợi hại rồi! Tiên hạ thủ vi cường!" Lão nhị chỉ cho là vui đùa bình thường mà thôi.

Lão tam lại nhìn ánh mắt chăm chú của Lục Diêu, lâm vào trầm tư.

" Lão tam, mình muốn đi múc nước, cậu có thể đi giúp mình hay không, một mình mình xách không nổi." Lão đại nói.

Lão tam nghi hoặc nhìn về phía lão đại, trong miệng vẫn đáp: "Được."

Lão đại dẫn theo lão tam đi ra ngoài.

" Lão đại, cậu cũng đã nhìn ra?" Lão tam lên tiếng trước.

"Từ rất sớm mình đã biết rồi." Lão đại lôi kéo tay của lão tam.

"Vậy cậu..." Lão tam muốn nói lại thôi.

"Mình biết cậu khó chấp nhận đối với việc này, nhưng đó chung quy là cuộc sống của người khác, chúng ta ngoại trừ tôn trọng, không thích hợp làm gì cả." Lão đại ý vị thâm trường nói.

" Nhưng, lão đại cậu không cảm thấy ghê tởm sao?" Lão tam nhíu mày.

"Ghê tởm?" Lão đại tức giận nở nụ cười: "Mình nghĩ cũng không có đáng nói. Mình đoán mình cũng không thể thuyết phục cậu, không thể chấp nhận là chuyện của cậu, nhưng người khác lựa chọn cuộc sống của mình thế nào, đó là chuyện của người khác, mình không bắt buộc cậu chấp nhận, nhưng cậu cũng không được can thiệp sự lựa chọn của người khác." Lão đại nói xong liền trực tiếp xách thùng bỏ đi.

Lão tam nhìn bóng lưng của lão đại, cái gì cũng chưa từng nói.

Trong phòng, lão nhị nói những chuyện thường ngày của Sở Lăng. Lục Diêu nghe rất chăm chú.

Lúc lão tam trở về, nhìn thoáng qua Lục Diêu, sau đó trực tiếp lên giường của mình.

Trong lòng Sở Lăng có chút cảm giác đau đớn, bất quá bởi vì những lời lần kia lão tam an ủi lão nhị, Sở Lăng đã có chuẩn bị trước, cho nên cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.

Lúc đi ngủ, Sở Lăng mới ý thức được Lục Diêu có chút không bình thường.

Trước đây lúc ngủ, hai người là nằm nghiêng, Lục Diêu một tay ôm cô.

Nhưng tối nay, hai người là nằm nghiêng mặt đối mặt, hơn nữa hô hấp của Lục Diêu gần như gần ngay trước mắt.

" Diêu Diêu?" Sở Lăng lên tiếng.

Lục Diêu nghe được giọng nói liền mãnh liệt hôn lên môi đối phương.

Sở Lăng không dám phản kháng, bởi vì những người khác trong phòng mới vừa ngủ không bao lâu, hơn cũng không nghĩ phản kháng.  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bh