70-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Buổi tối hai người ngồi trên sô pha xem phim truyền hình.

"Mình muốn ngủ." Sở Lăng đột nhiên nói ra, Sở Lăng cũng không muốn cùng Lục Diêu xem TV , cho dù rất nhớ nhung ấm áp trên người Lục Diêu. Chỉ là bởi vì trong tập này Lý Yên chết rất thê thảm. Sở Lăng không muốn để Lục Diêu thấy.

Lục Diêu cho rằng bản thân có thể nghiêm ngặt phân chia rõ ràng giữa trong phim và hiện thực, nhưng thấy Sở Lăng trong TV sắc mặt tái nhợt nhìn ngoài cửa sổ rồi tắt thở, Lục Diêu đau lòng không thở nổi, kiếp trước Sở Lăng cũng là như vậy sao? Chỉ vừa suy nghĩ như thế, Lục Diêu đã đau lòng như đao xoắn.

Sở Lăng đang chuẩn bị đứng dậy cầm điều khiển từ xa, lại bị Lục Diêu gắt gao ôm lấy.

Sở Lăng nghĩ Lục Diêu nhất định không dễ chịu, đang muốn xoay người nói đó chỉ là diễn xuất, đã bị Lục Diêu hôn lên đôi môi.

Lục Diêu đơn giản tiến vào lãnh địa của Sở Lăng, trắng trợn chiếm đoạt, dường như đang xác định sự tồn tại của Sở Lăng.

Sở Lăng mặt đỏ tai hồng, cảm xúc dâng trào, tay chân vô lực.

Nụ hôn của Lục Diêu không giống với trước đây, trước đây luôn nhẹ nhàng, triền miên, mà lúc này đây lại gắt gao ôm Sở Lăng, hận không thể đem Sở Lăng dung nhập vào cốt tủy, rất sợ tất cả cũng chỉ là một ảo giác.

Mãi đến lúc cả hai người hô hấp không thông thuận, Lục Diêu mới buông Sở Lăng ra.

" Diêu Diêu..." Sở Lăng ánh mắt ngập nước, khuôn mặt đỏ bừng, bởi vì thiếu dưỡng khí, thân thể đã có chút vô lực.

Ánh mắt Lục Diêu đã bắt đầu thanh minh: "Lăng Lăng...Mình..."

" Diêu Diêu...Mình vẫn luôn muốn hỏi cậu, lần đó lúc tắm rửa, vì sao..." Sở Lăng mặt đỏ muốn xuất huyết, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

Lục Diêu vừa nghe cũng hiểu được Sở Lăng muốn nói cái gì: "Cậu uống say."

Sở Lăng rất nhanh ngẩng đầu lên: "Cậu! Là vì nguyên nhân đó?" Lúc nói lời này, ánh mắt Sở Lăng lóe sáng.

Lục Diêu nhìn thấy Sở Lăng như vậy, nở nụ cười, cổ bất an trong lòng cũng chậm rãi biến mất.

Nàng đưa tay ôm thắt lưng Sở Lăng: "Bằng không thì sao? Còn có thể có nguyên nhân nào khác sao?"

Sở Lăng không nói gì, chỉ là ôm Lục Diêu, ngủi lấy hương thơm trên người Lục Diêu.

Buổi tối, lúc Lục Diêu dùng máy vi tính trong phòng sách, nàng mới hiểu được một câu kia của Sở Lăng hỏi là có ý gì.

Lúc thấy góc phải màn hình có thông báo 'bạn có một tin nhắn mới', Lục Diêu quen tính mở ra xem, nàng tưởng là tin tức Bạch Cảnh gửi đến hoặc là báo cáo công việc.

Sau khi mở ra, Lục Diêu sợ ngây người! Đây là?

Ảnh chụp của nàng?! Trong một quán cà phê.

Lục Diêu kéo xuống, trên cơ bản có thể thấy được đại khái tình huống, Lục Diêu nhớ ra đây là chuyện khi nào, là lần kia gặp ba của Lãnh Viện Viện, từ góc chụp này, thật sự là nhìn không rõ, ngoại trừ tấm thứ nhất có thể thấy rõ khuôn mặt, những tấm khác cũng chỉ là bóng lưng, chụp đến đều là biểu tình phẫn nộ của ba Lãnh Viện Viện. Cùng với sau đó là hình ảnh Lãnh Viện Viện nổi giận với ba cô ta.

Lục Diêu nghi hoặc, ai lại nhàm chán gửi cho nàng những tấm ảnh không hề có ý nghĩa đáng nói như vậy.

Tiếp tục xem văn tự ở bên dưới, Lục Diêu bật người nhìn thoáng qua địa chỉ QQ.

Quả nhiên là của Sở Lăng. Sở Lăng đã quên thoát khỏi QQ, Lục Diêu mặt không biểu tình xem xong nội dung, sau đó lại lật xem những tin nhắn trước đó, Lục Diêu đã hiểu Sở Lăng hỏi câu kia là có ý gì rồi.

" Lăng Lăng, mình có việc phải ra ngoài một chút." Lục Diêu không chút do dự xóa đi tin nhắn, nói với Sở Lăng đang ngồi học bài ở bên cửa sổ.

" Nga, trở về sớm một chút, mình làm bữa trưa chờ cậu." Sở Lăng ngẩng đầu lên mỉm cười với Lục Diêu.


"Được."

Lúc nhìn thấy người đến là Lục Diêu, Lãnh Viện Viện rõ ràng ngây ra một lúc, sau đó, nở nụ cười: "Xem ra cô ya cũng chỉ có chút bản lĩnh này, ngay cả gặp mặt tình địch cũng không dám."

" Rất thất vọng, đúng không?" Lục Diêu kéo ghế ngồi xuống, quán cà phê ngoài trời, ánh nắng ấm áp.

Trong mắt Lãnh Viện Viện có một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh trấn định xuống: "Dĩ nhiên sẽ thất vọng." Nàng cong môi cười: "Thế nào? Đau lòng tiểu tình nhân của em như vậy sao?"

Lục Diêu mặt không biểu tình nhìn Lãnh Viện Viện, cuối cùng chỉ là nhàn nhạt nói một câu: "Biết vì sao lúc trước tôi lại tìm cô không?"

" Cũng bởi vì người kia đúng lúc phạm vào kiêng kỵ của tôi." Lãnh Viện Viện nhàn nhạt nói, nàng dĩ nhiên biết nguyên nhân Lục Diêu tìm nàng, bất quá, Lục Diêu hỏi như vậy, nhịp tim của Lãnh Viện Viện bắt đầu tăng tốc.

"Không phải hoàn toàn là như vậy." Lục Diêu chăm chú nhìn vào ánh mắt Lãnh Viện Viện: "Là bởi vì Lăng Lăng. Bởi vì chuyện đó không chỉ chạm đến điểm giới hạn của cô, mà còn bởi vì người bị hại là Lăng Lăng." Nếu như không phải Lãnh Viện Viện càng lúc càng không biết giới hạn, Lục Diêu sẽ không chọc thủng chuyện này.

"Em có ý gì?" Lãnh Viện Viện bắt đầu hoảng loạn, uống một ngụm cà phê.

"Cô học là tâm lý học, không cần tôi phải nói nhiều đi?" Lục Diêu cười nhạt.

"Cô ở trong phòng nghiên cứu dán đầy ảnh chụp của tôi, đơn giản chính là muốn tôi biến thành trở nên giống như Sở Dung và Sở Hùng, không phải sao?" Lục Diêu nhìn chằm chằm Lãnh Viện Viện.

" Cũng có thể là tôi yêu em." Lãnh Viện Viện cong môi cười.

"Cô biết không? Cô nên cả đời sống trong bóng đêm." Lục Diêu lên tiếng.

"Còn em? Em lại bước ra ánh sáng sao?" Trong mắt Lãnh Viện Viện tràn đầy băng lãnh.

"Cô nói xem?" Lục Diêu cười đến xán lạn: "Cô học tâm lý, vậy cô nói xem tính cách của cô như vậy có dám đi truy cầu ánh sáng hay không?" Lục Diêu không cho Lãnh Viện Viện cơ hội thở dốc: "Đời này của cô đã định trước sẽ không cùng người cô thích nói ra ba chữ tôi yêu em, bởi vì cô sợ. Ngay cả bước đầu tiên cô cũng không dám bước ra thì có tư cách gì đứng dưới ánh nắng."

"Em cái gì cũng không biết!" Lãnh Viện Viện cúi đầu, trong lòng là một mảnh tê dại.

Lục Diêu cũng không cảm thấy Lãnh Viện Viện đáng thương, tất cả bi kịch của nàng đều là tự bản thân áp đặt cho mình, kiếp trước nàng bởi vì Sở Lăng mà có một thời gian quan tâm chuyện của Lãnh Viện Viện, cho nên mới biết nhiều như vậy, sau khi biết, chỉ có thể nói một câu, đều là bản thân Lãnh Viện Viện tự tìm đường chết!

"Chuyện của người khác tôi sẽ không quản, nhưng có một việc tôi hy vọng cô nhớ kỹ! Sở Lăng là bạn đời của tôi!" Giọng nói của Lục Diêu rất lạnh, mang theo đe doạ mơ hồ.

Lãnh Viện Viện ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: "..."

" Không phục?" Lục Diêu uống một ngụm cà phê: "Cô biết, vì sao cô vẫn luôn sống trong bóng đêm không?"

Lãnh Viện Viện nghi hoặc nhìn Lục Diêu, không phải bởi vì vấn đề Lục Diêu hỏi, mà bởi vì nàng phát hiện Lục Diêu thực sự rất hiểu rõ nàng. So với chính nàng còn hiểu rõ hơn.

" Bởi vì cô chưa từng thoát ra khỏi thế giới hắc ám trong nội tâm."

" Không trải qua nhân sinh của người khác sẽ không có tư cách đánh giá lựa chọn của người khác!" Lãnh Viện Viện lạnh lùng lên tiếng.

" Vẫn là như thế này tương đối thuận mắt, tôi không thích người khác giả vờ thích tôi, rõ ràng hận tôi muốn chết, còn ra vẻ tình định chung thân, thực sự quá kinh tởm." Lục Diêu nheo mắt nhìn về phía suối phun ở xa xa.

Lãnh Viện Viện xin thề đây tuyệt đối là một lần nghẹn khuất nhất trong cuộc đời nàng.

" Tôi hiếu kỳ, em làm sao lại biết được?" Nếu cũng nói đến đây rồi, cũng không cần phải giả vờ nữa.

" Đầu tiên, nói về chuyện gần đây, lúc cô đối phó kẻ thù tuyệt đối sẽ không ôn nhu như thế, nếu như cô yêu tôi, như vậy Sở Lăng tuyệt đối sẽ không nhận được bất kỳ thứ gì từ cô, người nhận được đủ loại tin nhắn kỳ quái nên là tôi mới đúng, bất quá chỉ là nhân vật chính trong đó thay đổi một chút mà thôi." Lục Diêu nhìn về phía Lãnh Viện Viện: "Cho nên cô đã định trước chỉ thuộc về bóng tối, bởi vì bản thân cô sẽ chính tay bóp chết tất cả ánh sáng thuộc về cô. Cô có nghĩ đến hiện tại Sở Lăng hận cô bao nhiêu không?" Lục Diêu cong môi.

Lãnh Viện Viện nhìn về hướng khác, trầm mặc.

"Thứ hai, lúc cô nhắc đến Lăng Lăng, đại thể dùng các loại đại từ thay thế, cô từng học tâm lý học, cô hẳn là hiểu rõ điều này đại biểu cái gì."

Điểm quan trọng nhất, Lục Diêu sẽ không nói ra, điểm quan trọng nhất là kiếp trước Lãnh Viện Viện đã khắc phục được trở ngại cản trở, ra tay, bất quá đó đã là chuyện sau khi Sở Lăng chết, chính là bởi vì lần ra tay đó, tất cả những việc nàng làm mới có thể phơi bày ra ánh sáng.

" Dựa vào cái gì?!" Lãnh Viện Viện triệt để phát điên, chất vấn: "Dựa vào cái gì! Rõ ràng là tôi gặp cô ấy trước! Cuối cùng người ở bên cạnh cô ấy lại là cô!"

"Cô có nghĩ đến chuyện ở bên cạnh cậu ấy sao?" Lục Diêu lạnh lùng hỏi, kiếp trước không có nàng, cũng không có Lãnh Viện Viện.

" Trên thế giới này có hai loại người, một loại sinh trong bình minh, tràn ngập ánh sáng, trải qua chính ngọ, an hưởng hoàng hôn, mà một loại khác bởi vì sinh ra trong bóng tối, lớn lên trong bóng tối, lăn lộn trong bóng tối, chống đỡ nàng tồn tại chỉ là muốn nhìn thấy một ánh mặt trời hoa mỹ, mà cô thuộc về loại sau, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã biết, chúng ta là cùng một loại người."

" Không, cô sai rồi, chúng ta cho đến bây giờ chưa bao giờ là cùng một loại người. Tôi vẫn truy cầu không phải là chiếm hữu ánh dương quang, mà là thủ hộ nó." Nếu như không phải có kiếp trước, Lục Diêu tuyệt đối sẽ không nói với Lãnh Viện Viện nhiều như vậy.

" Nếu như cô trải qua những việc tôi từng trải qua, cô sẽ không nghĩ như vậy nữa." Lãnh Viện Viện châm chọc mỉm cười.

" Cô đã trải qua chuyện gì?" Lục Diêu hời hợt: "Đã từng chính mắt thấy ba cô giết chết mẹ cô?"

Lãnh Viện Viện lập tức đứng bật dậy, lúc này, trong lòng dâng lên một cổ hàn khí, nàng bắt đầu hiểu rõ lúc đó ba nàng nói Lục Diêu không đơn giản là có ý gì rồi!

" Không nên kích động, cũng không cần quan tâm tôi làm sao biết được. Cô nghĩ, tôi ngay cả phòng nghiên cứu bí mật nhất của cô còn biết đến, vậy còn có chuyện gì không thể biết đến sao." Lục Diêu nhàn nhạt nói, Lãnh Viện Viện lại nghe ra đe doạ, nàng căn bản không có cách nào động đến Lục Diêu, nàng không thể dùng phòng nghiên cứu để đánh cược.

"Cô có nghĩ đến hay không, việc năm đó có thể còn có nguyên nhân khác?" Đây mới là nguyên nhân chính Lục Diêu đến gặp Lãnh Viện Viện, chuyện này chung quy là một mối đe doạ, không bằng sớm giải quyết.

"..." Lãnh Viện Viện vẫn không dám hồi ức đến đoạn ký ức đen tối đó, cho nên cũng chưa từng nghi vấn qua đoạn ký ức này. Hiện tại nghe Lục Diêu nói như vậy, đột nhiên cảm thấy có điểm đáng ngờ.

Lục Diêu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Tôi nên trở về nhà ăn cơm rồi, chuyện của cô chính cô nghiêm túc suy nghĩ lại đi, lúc cô nhìn thấy bóng tối, có thể lúc quay đầu lại sẽ phát hiện thật ra ánh sáng vẫn ở phía sau cô." Lúc Lục Diêu nói những lời này liền nhớ đến nam nhân nàng đã nhìn thấy ở quán cà phê lần đó, đó cũng là một người đáng thương.

Sau này, thực sự không ai nợ ai, vô luận là kiếp trước hay là kiếp này. Lục Diêu thầm nghĩ.

Vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn, Lục Diêu rón ra rón rén đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Sở Lăng.

" A!" Sở Lăng giật mình, con dao cắt lệch, ngón trỏ đã bị hung hăng cắt một cái.

Lục Diêu vốn là bởi vì giải quyết một nhân vật nguy hiểm, lại hiểu rõ nguyên nhân vì sao đoạn thời gian trước Sở Lăng lại không bình thường, cho nên có chút hưng phấn, nào nghĩ sẽ làm bị thương đến Sở Lăng.

Lục Diêu tự trách: "Mình đi lấy thuốc."

" Không có việc gì, vết thương không lớn." Sở Lăng chịu đựng đau đớn, vết thương quả thật không phải rất lớn, nhưng ngón tay liền tâm, rất đau.

Lục Diêu vội vàng tìm được chai cồn trước đây còn chưa dùng hết, nhẹ nhàng lau qua vết thương.

Sở Lăng đau đến cắn chặt hàm răng.

" Đến khử trùng, bằng không bị nhiễm trùng sẽ càng phiền, cậu cố chịu đựng, ngoan." Lục Diêu hôn Sở Lăng một cái.

Cuối cùng là Lục Diêu nấu ăn, Sở Lăng gần như không động đũa, toàn bộ là Lục Diêu gắp cho cô: "Diêu Diêu, mình bị thương là tay trái..."

  Chương 71: Cậu là của mình (1)

" Lăng Lăng...Mình đi tắm trước." Lục Diêu nhìn thời gian một chút, đã hơi trễ.

"Được, cậu đi đi, cậu tắm xong thì đến lượt mình." Sở Lăng ngẩng đầu lên nói.

" Hiện tại cậu không nên tắm, tay tốt nhất là không nên chạm nước." Lục Diêu nhìn thoáng qua ngón tay băng bó của Sở Lăng.

"Mình cảm thấy trên người không thoải mái, muốn tắm."

" Vậy..." Lục Diêu nhớ đến một hình ảnh cách đây không lâu: "Dùng túi nilon bao tay lại, mình giúp cậu tắm, dù sao thì cũng không phải chưa từng giúp cậu tắm qua."

Sở Lăng thật ra lại muốn nói, bản thân bị thương chính là tay trái cũng không phải tay phải, không cần phải phiền phức như thế, nhưng đột nhiên nhớ đến một hình ảnh nào đó, khuôn mặt Sở Lăng thoáng chốc đỏ bừng, ánh mắt không biết đặt ở nơi nào, nhỏ giọng nói: "Vậy được rồi."


Lúc thấy Sở Lăng cởi quần áo, Lục Diêu có chút hối hận. Nghe tiếng hít thở đã rối loạn của bản thân, nàng dường như lại một lần nữa đánh giá cao năng lực tự chủ của bản thân.

Sở Lăng đỏ mặt quay đầu lại nhìn Lục Diêu, nhịp tim của Lục Diêu đã triệt để mất đi khống chế: "Thình thịch thình thịch..."

Lục Diêu cảm giác linh hồn của mình muốn chạm đến thân thể của Sở Lăng, Lục Diêu cuối cùng vẫn thuận theo tâm ý của bản thân, ôm hôn Sở Lăng.

Sở Lăng bị hôn đến choáng váng, kết quả cuối cùng phun ra một câu: "Hiện tại mình không say."

Lục Diêu nghe xong những lời này, trực tiếp bế Sở Lăng lên, giọng nói khàn khàn: "Vậy lát nữa chúng ta trở lại tắm đi."

lúc đến trên giường, Sở Lăng đã toàn thân mềm nhũng, cảm giác hưng phấn kỳ lại khiến cô vừa khẩn trương, lại vừa mong chờ.

Mà trong mắt Lục Diêu, Sở Lăng nằm trên giường, da thịt trắng nõn dưới sự phụ trợ của mái tóc đen, càng có vẻ mê người.

Lục Diêu cảm thấy bản thân sắp điên rồi, nàng có xung động muốn đem Sở Lăng dung nhập vào cốt tủy của bản thân.

Lưỡi cùng lưỡi dây dưa, Lục Diêu nhiệt liệt xâm chiếm mỗi một tấc trong khoang miệng Sở Lăng.

Sở Lăng cảm thấy bản thân sắp bị nhấn chìm, tựa như từng đợt sóng không ngừng đánh tới.

Sở Lăng cảm giác được thân thể của mình vô lực đến không thể vô lực hơn, có một cổ nhiệt lưu bừng lên. Sở Lăng mặt càng đỏ hơn.

Sở Lăng sắc mặt ửng đỏ mang theo e lệ, nhưng lại đang tỏa ra khí tức mê người, khiến trong lòng Lục Diêu nhột nhạt khó nhịn. Cuối cùng hiểu rõ vì sao một trong bốn chuyện vui lớn của đời người lại có 'động phòng hoa chúc'. Loại cảm giác thể xác lẫn tinh thần giao hòa này, làm cho người ta lâng lâng, muốn ngừng mà không được.

Cuối cùng, Lục Diêu ôm Sở Lăng vào phòng tắm: "Lần này người say là mình."

Cùng nằm trong bồn tắm lớn, Lục Diêu và Sở Lăng đều có một loại cảm giác tĩnh lặng lắng đọng qua năm tháng.

"Còn đau không?" Lục Diêu ôm lấy Sở Lăng, khẽ hôn lên cổ Sở Lăng.

Sở Lăng lắc đầu, nàng hưởng thụ loại tiếp xúc da thịt không khoảng cách này.

Cuối cùng, hai người đã thuộc về nhau.

Cảm giác bất an vô định trong lòng Sở Lăng cuối cùng biến mất, trong lòng tràn đầy đều là cảm giác thỏa mãn khi chiếm hữu Lục Diêu.

  Kỳ thi đại học đến vào một ngày mưa tí tách.

" Lăng Lăng, rời giường ăn sáng đi." Lục Diêu kéo tấm chăn mỏng, hai ngày nay nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, cho nên hai người ngủ không mở điều hòa.

Sở Lăng mơ mơ màng màng mở mắt, mang theo nồng đậm giọng mũi: "Diêu Diêu...."

Lục Diêu sủng nịch mỉm cười: "Được rồi, mau dậy ăn điểm tâm, cháo hạch đào."

" Diêu Diêu..." Sở Lăng còn buồn ngủ, uể oải vươn hai tay: "Mình nằm mơ, trong mộng mình không thi đậu đại học..."

Lục Diêu ôm Sở Lăng một chút: "Không có việc gì, thi không đậu thì mình nuôi cậu..."

"Mình thi đậu thì cậu sẽ không nuôi mình sao?" Sở Lăng làm nũng nói.

"Thi đậu thì cậu nuôi mình?" Lục Diêu vuốt lại tóc cho Sở Lăng, ngữ khí ôn nhu: "Hiện tại có phải áp lực giảm đi rất nhiều không?"

Lục Diêu biết áp lực thi đại học cùng những việc này đều không thành vấn đề, chỉ đơn thuần là áp lực đến từ hoàn cảnh xung quanh, bởi vì cũng không có áp lực của gia đình.

" Vậy hiện tại nỗ lực, tranh thủ sau này mình nuôi cậu, đến lúc đó cho cậu nổi tiếng là hay ghen!" Sở Lăng nhiệt tình mười phần mà ngồi dậy


" Lẽ nào mình sẽ không để cậu nổi tiếng là hay ghen sao?" Lục Diêu hỏi ngược lại, đột nhiên có một loại cảm giác toàn thân vô lực: "Được rồi, mau đứng lên, đi ăn điểm tâm!"

"Mình nên uống vitamin C rồi." Lục Diêu cầm lấy lọ vitamin C ở đầu giường lên.

" Diêu Diêu, cậu xác định cậu uống mỗi ngày như vậy là tốt sao?" Sở Lăng bắt đầu thay quần áo, vừa thay quần áo vừa nói.

" Không có cách nào a!" Lục Diêu cau mày: "Lúc nhỏ nhà nghèo, không bổ sung đủ vitamin, hiện tại bắt đầu thiếu, chỉ có thể từng chút bù đắp, vết loét trong miệng bây giờ còn chưa lành!" Lục Diêu nhếch miệng, dường như vết loét trong miệng lại bắt đầu đau rồi.

Sở Lăng đau lòng nhìn Lục Diêu, chuyện cũ của Lục Diêu cô cũng không dám hỏi, nhưng mỗi lần nghe thấy đều nhịn không được đau lòng.

" Được rồi, không đề cập đến chuyện này nữa, hiện tại là bước đầu tiên để cậu chuẩn bị nuôi mình, mau đứng lên bổ sung năng lượng!"

Lục Diêu nhìn bóng lưng của Sở Lăng, khóe môi cong lên, Sở Lăng chính là đơn thuần giống như Lãnh Viện Viện đã nói.

Sau lần gặp mặt trước, Lãnh Viện Viện không quấy rầy hai người nữa, Lục Diêu biết nàng hẳn là đã biết một ít chân tướng của năm đó. Hiện tại rốt cuộc không ai nợ ai. Kiếp trước nàng vì cái chết của Sở Lăng mà đánh mất tất cả của bản thân, kiếp này, Lục Diêu liền xóa đi một mặt hắc ám nhất của nàng.

Bởi vì hai khối khoa học và tự nhiên chia địa điểm thi, khối tự nhiên thi gần Nhị Trung, cho nên ăn xong điểm tâm Lục Diêu gọi xe taxi đưa Sở Lăng đến điểm thi, sau đó bản thân mới quay về Nhất Trung để thi.

Buổi trưa, Lục Diêu mới ra khỏi phòng thi liền nhận được tin nhắn của Sở Lăng: "Mình tự về nhà, không cần đến đón."

Lục Diêu mỉm cười, trả lời: "Được, vậy cậu có mang chìa khóa không?"

Sở Lăng trả lời bằng một khuôn mặt uể oải.

Lục Diêu đã biết vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Sở Lăng đi chỗ nào cũng không mang chìa khóa: "Được rồi, mình sẽ trở về sớm một chút."

" Lục Diêu..." Có người ở phía sau gọi tên Lục Diêu, Lục Diêu quay đầu lại liền thấy một nam sinh mặc một chiếc áo tay dài màu vàng nhạt, nhìn có chút quen mắt.

Đại khái là thấy được ánh mắt của Lục Diêu, nam sinh có chút xấu hổ sờ sờ đầu: "Mình là Vương Nguyên, trước đây từng ngồi bên phải bàn cậu."

Vừa nói như vậy, Lục Diêu mới nhớ đến, thảo nào có chút quen mắt.

"Hôm nay cậu đến thi tuyển..." Vương Nguyên đỏ mặt.

Lục Diêu gật đầu: "Còn có việc gì sao? Người trong nhà không mang chìa khóa, mình phải lập tức về nhà." Lục Diêu nói ra.

"Ách..." Vương Nguyên không biết nên nói cái gì: "Vậy chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

"..." Lục Diêu che dù đi ở phía trước.

Vương Nguyên bật người đuổi kịp, hai người che một cái dù rất lớn, Lục Diêu là bởi vì đều là cùng Sở Lăng che chung một chiếc dù, cho nên lúc mua dù cũng mua loại tương đối lớn.

Bởi vì dọc đường Lục Diêu cũng không nói gì, chỉ là bước nhanh về phía trước, Vương Nguyên hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Vốn dĩ cậu ta gọi điện thoại cho lớp trưởng, muốn tìm lớp trưởng xin số điện thoại của Lục Diêu, kết quả lớp trưởng vô cùng cảnh giác hỏi một câu muốn xin số điện thoại để làm gì, cậu ta nói ra mục đích, lớp trưởng quả đoán cúp máy, sau đó còn gửi cho cậu ta một câu tự cầu nhiều phúc. Cậu ta không cam lòng, Lục Diêu lập tức tốt nghiệp, thi đại học, hiện tại không nói sau này mãi mãi cũng không có cơ hội nữa.

Mắt thấy sắp ra khỏi tiểu khu: "Lục Diêu." Vương Nguyên gọi Lục Diêu lại.

" Lục Diêu! Mình...." Vương Nguyên đang chuẩn bị nói ra lời trong lòng, thì đã bị một câu ' Diêu Diêu, cậu về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bh