Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lâm Gia Bảo ngủ trưa xong tinh thần liền trở nên khoan khoái. Y đi đến viện tử cha nương trụ. Vừa đi vào liền thấy nương, đại tỷ, nhị tỷ, tiểu muội các nàng đang bàn luận về việc cha cùng nhóm đại ca được Thái tử gọi đi nhận thức một số quan viên. Bốn tiểu hài tử còn lại thì đang ở trong sân chơi đùa, cặp song sinh Lâm Gia Tài cùng Lâm Tú Nhi cũng tham gia cùng, khắp sân đều tràn ngặp tiếng cười của chúng. Lâm Cẩm Nhi, Lâm Lị Nhi cùng Ngô Xảo Lan ngồi một bên xem chừng bọn nhỏ. Lâm Gia Bảo cũng bị bọn họ cuốn hút, nhanh chóng gia nhập trò chuyện, chẳng mấy chốc viện tử đầy ấp tiếng nói cười.

Đáng tiếc cũng chẳng được bao lâu, không khí vui vẻ nhanh chóng bị ba vị khách không mời phá vỡ. Lâm Lị Nhi vừa thấy ba mẹ con Kha Mĩ Lệ liền cau mày, trong lòng nghĩ thầm, ba người này mà đến thì chẳng bao giờ có ý gì tốt lành cả. Nghĩ vậy, Lâm Lị Nhi nhanh chóng chạy đến chấn vấn. "Các người đến đây làm gì?"

"Lị Nhi cái con nha đầu kia, sao chẳng có chúc lễ phép gì hết! Tính tình như vậy, nhà chồng ai mà chịu cho được."

Trương Huệ Nương thấy vậy liền tiến lên bảo Lâm Lị Nhi đứng sang một bên cùng Ngô Xảo Lan xem mấy đứa nhỏ. "Thôi đi con, dù sao đó cũng là thẩm thẩm của con, tính tình nóng nảy này của con cũng phải sửa cho nương."

Trương Huệ Nương nhìn ba mẹ con Kha Mĩ Lệ dường như có chuyện muốn nói liền mang theo các nàng đến bên một đình tử ngồi, Lâm Cẩm Nhi thấy thế cũng tiến đến cùng nương mình.

Kha Mĩ Lệ thấy viện tử của nhà Trương Huệ Nương có một cái đình tử tinh xảo như vậy thì không khỏi hâm mộ, nhưng ngẫm lại lát nữa nếu có thể khuyên Lâm Gia Bảo thành công, một nhà nàng cũng có thể có được đãi ngộ giống gia đình Trương Huệ Nương. Nghĩ vậy, Kha Mĩ Lệ lặp tức lấy lòng cùng Lâm Gia Bảo nói chuyện. "Gia Bảo, Xuân Nhi tỉ tỉ đã mang chuyện về kể cho thẩm thẩm, thực sự đã làm phiền con rồi. Thẩm thẩm đã dạy dỗ lại nàng rồi, con đừng để trong lòng nữa nhé."

Lâm Gia Bảo vốn cũng không mấy để trong lòng. "Ân."

Trương Huệ Nương cùng Lâm Cẩm Nhi nghe được chuyện Lâm Xuân Nhi muốn Lâm Gia Bảo hướng Thái tử điện hạ thăng chức cho nhà chồng mình thì không khỏi tức giận. Cái này chẳng phải muốn gây khó dễ cho đường đệ mình hay sao!

Kha Mĩ Lệ thấy các nàng sinh khí, lặp tức long lanh nước mắt. "Ai~! Xuân Nhi nhà ta mệnh thật khổ, đến bây giờ bụng cũng không có động tĩnh nào, sống ở cái nhà họ Vương kia thật đáng thương...Cha mẹ chồng nói gì dù không muốn cũng phải làm theo, giờ chuyện không thành thế nào về cũng bị gây khó dễ, tẩu tử các ngươi cũng đừng trách nó."

Trương Huệ Nương cùng Lâm Cẩm Nhi thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa.

Kha Mĩ Lệ thấy thái độ mọi người đã chuyển biến tốt hơn một chút, liền tiếp tục nói. "Nhắc đến đứa nhỏ mới nhớ. Ta đây cũng không khỏi thay Gia Bảo lo lắng a, Gia Bảo là một song nhân, về vấn đề con nối dòng sẽ rất khó khăn..."

Trương Huệ Nương nghe xong liền tức giận nói. "Kha Mĩ Lệ, ý ngươi là sao hả?!"

"Tẩu tử cùng mọi người không cần sinh khí, ta đây cũng chỉ đang nói sự thật mà thôi. Ta đây suy nghĩ ra biện pháp nên mới đến cùng mọi người bàn bạc thử xem." Kha Mĩ Lệ không thèm để ý đến sự tức giận của Trương Huệ Nương, vẫn tiếp tục nói.

"Bà mà có biện pháp gì chứ?" Lâm Cẩm Nhi khinh thường nói.

Kha Mĩ Lệ đem Lâm Hạ Nhi kéo đến bên cạnh. "Mọi người xem, Hạ Nhi cũng đã đến tuổi cập kê, nếu có thể giúp nó trở thành thị thiếp của Thái tử điện hạ không phải rất tốt sao? Tương lai Hạ Nhi sinh được đứa nhỏ, Gia Bảo cùng Hạ Nhi lại là đường huynh đường muội, vừa vặn có thể chiếu cố lẫn nhau."

"Nghĩ thật hay!" Lâm Cẩm Nhi mới không thèm tin mấy cái lời lảm nhảm của Kha Mĩ Lệ, nếu để đám người trước mắt này được toại nguyện, họ còn lâu mới thèm chiếu cố đệ đệ nhà mình, chưa mang đến cho Gia Bảo rắc rối là đã may lắm rồi.

"Cút! Các ngươi cút ngay cho ta!" Trương Huệ Nương sao không rõ ý định của mấy người này cơ chứ.

Ở một bên nghe lén Lâm Lị Nhi cũng tức khí nhảy ra, bắt đầu đối Lâm Hạ Nhi chửi rủa. " Thật hay cho Lâm Hạ Nhi ngươi, dám đánh chủ ý lên người Thái tử điện hạ! Cũng không thèm nhìn bản thân đức hạnh thế nào, chỉ bằng ngươi trở thành cung nữ bên người Gia Bảo cũng không xứng! Ngươi nhanh chóng tỉnh mộng đi thôi!"

"Ta như thế nào mà không xứng? Xứng hay không đều do Thái tử điện hạ định đoạt!" Lâm Hạ Nhi quay sang hướng Lâm Gia Bảo nói. "Gia Bảo ca ca, muội van cầu ca, dẫn muội đi gặp Thái tử điện hạ có được không? Thái tử điện hạ về sau sẽ có rất nhiều rất nhiều nữ nhân, muội đây dù sao cũng là đường muội của ca, tất nhiên sẽ luôn duy trì ca, ca ca cứ yên tâm."

"Không được!" Lâm Gia Bảo không chút nghĩ ngợi, trảm đinh chặt thép nói.

Kha Mĩ Lệ các nàng không ngờ Lâm Gia Bảo lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Lâm Xuân Nhi cố gắng khuyên nhủ Lâm Gia Bảo. "Gia Bảo, chúng ta cũng chỉ vì muốn tốt cho đệ mà thôi!"

"Là vì Gia Bảo, hay chẳng qua là vì các ngươi?! Các ngươi trong lòng đều rõ ràng!" Lâm Cẩm Nhi đứng một bên lên tiếng.

"Không cần nói nữa, ta sẽ không giúp các người đi gặp Thái tử. Các người đi ngay đi, ta không muốn nhìn thấy các người nữa!" Lâm Gia Bảo kiên quyết, không thèm lưu bất cứ đường sống nào cho ba mẹ con trước mắt.

Lâm Gia Bảo cầm lấy túi gấm tuỳ thân của mình, cảm nhận được con dấu nhỏ bên trong, lòng y lại càng kiên quyết. Cho dù có bao nhiêu khó khăn đi nữa, y nhất định sẽ không chia sẻ Thái tử điện hạ cho bất kì ai.

Kha Mĩ Lệ ba người thấy Lâm Gia Bảo quyết tuyệt như vậy, không khỏi có chút khiếp đảm. Lâm Hạ Nhi nhanh chóng lôi kéo nương cùng tỉ tỉ ly khai, trong lòng vẫn không phục, nếu Lâm Gia Bảo không chịu giúp, chẳng lẽ nàng đây không có biện pháp khác? Hừ! Chờ nàng được Thái tử điện hạ sủng ái, y liền đẹp mặt!

Lâm Hạ Nhi sau khi trở về liền đút lót cho vị quản sự công công trong viện tử, hòng hỏi thăm được hành tung của Thái tử điện hạ. Lâm Hạ Nhi trong lòng không ngừng ảo tưởng đến việc có thể cùng Thái tử điện hạ ngẫu ngộ, sau đó khiến ngài đối với mình để bụng...

Hiên Viên Hãn Thừa nhận được tin tức từ ám vệ liền hừ lạnh một tiếng. "Không mời mà đến, quả nhiên là một con chuột không biết tự lượng sức mình." Dám làm quai bảo mất hứng, quả thực muốn tìm đường chết! Nếu quai bảo đã nói không muốn nhìn thấy đám người kia, hắn liền chiều theo ý của y.

Lâm Gia Bảo đang ngồi ngẩng người, trong tay thưởng thức con dấu nhỏ thì bắt gặp Hiên Viên Hãn Thừa đang tiến tới, ngay lặp tức đứng dậy.

"Quai bảo, ngươi có thích con dấu này không?" Hiên Viên Hãn Thừa hỏi, đây là lần đầu tiên hắn khắc con dấu, để hoàn thành món quà này, hắn đã huỷ đi rất nhiều khối ngọc.

"Thích, rất thích. Ta cũng muốn khắc tặng tướng công, có điều...tự của ta rất xấu..."

Hiên Viên Hãn Thừa cầm lấy bàn tay nhỏ của Gia Bảo, hôn nhẹ lên. "Quai bảo thích là được rồi, không cần phải đi khắc, nhỡ làm tay bị thương thì sao, tướng công sẽ rất đau lòng."

Lâm Gia Bảo dưới cái nhìn ôn nhu của Hiên Viên Hãn Thừa Lâm Gia Bảo không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhớ đến lời mà Kha Mĩ Lệ khi nãy nói, y liền cảm thấy khó chịu. Tướng công đối với y tốt như vậy, nếu tương lai y không thể vì tướng công dựng dục hậu đại. Kia...

Hiên Viên Hãn Thừa xoa xoa đôi mày hơi nhăn lại của Gia Bảo. "Quai bảo đừng nhíu mày, có chuyện gì không vui thì cứ nói với tướng công."

Lâm Gia Bảo đem hết mấy lời của đám người Kha Mĩ Lệ ra nói hết cho Hiên Viên Hãn Thừa. "Chuyện đứa nhỏ...ta sợ..."

"Bảo bối ngốc, không cần nghĩ qúa nhiều, đứa nhỏ cũng để tuỳ duyên đi, đừng lo lắng nữa."  Kiếp trước quai bảo từng có đứa nhỏ, kiếp này hắn đem thân mình của y bảo dưỡng thật tốt, bọn họ tuổi cũng còn trẻ, không cần quá lo.

Sống lại một đời, Hiên Viên Hãn Thừa đối với việc có con nối dòng cũng không còn lo được lo mất như kiếp trước nữa. Hắn sẽ không cưỡng cầu, kiếp này có được quai bảo, hắn đã muốn cảm ơn thiên thượng rất nhiều rồi. Còn chuyện con nối dòng thì cứ để tuỳ duyên đi, cho dù kiếp này quai bảo không sinh con được, chẳng phải hắn còn có một đệ đệ đó sao? Cứ đem một đứa làm con thừa tự là được rồi.

Lâm Gia Bảo được tướng công an ủi cũng an tâm nhiều. Hiên Viên Hãn Thừa thấy y chịu giãn mày liền đem y ôm vào ngực, cúi đầu hôn mấy cái. "Tướng công về sau sẽ 'yêu' ngươi nhiều hơn, buổi tối chúng ta càng phải cố gắng hơn nữa."

Lâm Gia Bảo nghe xong lời Hiên Viên Hãn Thừa nói thì không khỏi ngượng ngùng, nhỏ giọng 'ân' một tiếng.

Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục nói. "Hôm nay ta có cùng đại ca của ngươi tán gẫu qua. Sang năm hắn sẽ lên kinh thành tham dự cuộc thi của Quốc Tử Giám. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định có thể vào Quốc Tử Giám đọc sách. Qua năm tiếp theo liền có thể tiếp tục tham gia khoa khảo."

"Thật tốt, đại ca từ nhỏ liền thích đọc sách, nếu được lên kinh thành đọc sách thì không gì tốt bằng." Lâm Gia Bảo thực thay đại ca nhà mình cao hứng.

"Ta và cha của ngươi cũng đã nói qua, ta hy vọng năm sau mọi người có thể lên kinh thành ở. Như vậy về sau quai bảo có thể cùng người nhà gặp mặt thường xuyên." Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục nói ra chuyện mà quai bảo nhất định cao hứng.

"Thật sự! Thật sự! Thật sự quá tốt!" Lâm Gia Bảo vui vẻ cực kỳ, khoé miệng trở thành một vòng cung hoàng mỹ, ngay cả mắt cũng loan loan cười.

Lâm Đại Tráng cùng Lâm Gia Văn trở lại viện tử của mình, thực hưng phấn đem chuyện hôm nay trải qua cùng mọi người chia sẻ.

"Hôm nay Thái tử cho chúng ta gặp gỡ quan viên Li Châu, thực sự thể diện vô cùng." Lâm Đại Tráng tươi cười nói. "Thái tử còn muốn để Gia Văn nhà ta lên kinh thành đọc sách, còn giới thiệu cả đại nho Tố tiên sinh nữa."

Trương Huệ Nương nghe xong cũng thực kích động. "Gia Văn được như vậy? Thật là tốt quá!"

Ngô Xảo Lan ôm lấy Bác ca nhi vui vẻ cười.

Lâm Gia Văn cũng có chút kích động, Quốc Tử Giám chính là nơi mà bất cứ cử tử nào cũng muốn đến. "Phải thông qua cuộc thi của Quốc Tử Giám mới được."

"Đúng vậy, Gia Văn. Lần này con nhất định phải thi cho tốt, đừng để phụ lòng Thái tử điện hạ." Lâm Đại Tráng dặn dò Lâm Gia Văn.

"Vâng, con nhất định dụng công thạt tốt." Lâm Gia Văn nhớ lại lời mà Thái tử đã nói, tương lai Lâm gia trước sau gì cũng phải tiến vào triều đình, vào được Quốc Tử Giám chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi.

Lâm Gia Văn hạ quyết tâm, hắn không những thi đậu vào Quốc Tử Giám mà còn phải đạ được thành tích cao, vì Gia Bảo, vì người nhà cũng như vì tiền đồ của chính mình, hắn nhất định liều mạng.

"Thái tử điện hạ còn nói, nếu chúng ta dọn luôn lên kinh thành thì sẽ có thể thường xuyên được nhìn thấy Gia Bảo. Nhưng cha thấy, chúng ta dù sao cũng là nông dân, ở kinh thành cũng không quen, một năm lên kinh ở một thời gian là được rồi. Nhà trên kinh thành vẫn là để vợ chồng Gia Văn nó ở đi." Lâm Đại Tráng nói ra tính toán của bản thân.

"Như vậy xem ra, Thái tử đã vì Gia Bảo dụng tâm rất nhiều." Trương Huệ Nương cảm khái. "Đáng tiếc, nương vẫn lo nó sẽ..."

"Gia Bảo nó làm sao?" Lâm Đại Tráng lo lắng hỏi.

"Gia Bảo là người có phúc, nương người đừng suy nghĩ quá nhiều. Theo con thấy, Thái tử quả thực đối với Gia Bảo rất để bụng." Lâm Cẩm Nhi trấn an nương mình, nàng còn đem chuyện hồi chiều xảy ra nói cho cha cùng đại ca nghe, sau đó mới nói lên điều mà mình lo lắng. "Lâm Hạ Nhi các nàng sẽ không chịu dừng tay, con chỉ sợ các nàng làm quá lên..."

Lâm Đại Tráng nghe vậy liền tức giận, đứng bật dậy muốn đi tìm một nhà Lâm Đại Lực tính sổ nhưng lại bị Lâm Gia Văn cản lại. "Cha đừng quá xúc động, nơi này dù sao cũng là hành cung. Con nghĩ các nàng muốn tiếp cận Thái tử cũng không phải là chuyện dễ."

Ngay lúc cả nhà Lâm Đại Tráng đang lo lắng không thôi thì, một nhà Lâm Đại Lực lúc này đã bị bọn thị vệ áp giải đến bên trong một căn phòng tối. Ai nấy đều kinh hoàng, Lâm Hạ Nhi một khắc trước vẫn còn đang chờ đợi hành tung của Thái tử điện hạ, bây giờ đã bị dẫn tới ngay trước mặt hắn.

"Thái tử điện hạ..." Mọi người vừa nhận ra người trước mặt là ai liền nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

Hiên Viên Hãn Thừa cũng không gọi đứng dậy mà để tuỳ ý bọn họ quỳ, ánh mắt hắn lúc này lạnh như băng.

"Thái tử điện hạ...ngài sao lại ra lệnh cho thị vệ đưa gia đình tiểu nữ đến đây?" Lâm Hạ Nhi bạo gan lên tiếng.

"Vì sao à..." Hiên Viên Hãn Thừa cười lạnh, mắt nhìn về phía Lâm Hạ Nhi tựa như đang nhìn một người chết. "Nguyên Phúc..."

Nguyên Phúc dẫn theo một thái giám tiến lên, thái giám đó chính là người đã nhận bạc của Lâm Hạ Nhi để hỏi thăm về hành tung của Thái tử điện hạ. Người đó ngữ điệu bình thản nói ra việc Lâm Hạ Nhi hối lộ mình cùng mục đích mà nàng ta muốn có.

"Trộm tra hành tung của Thái tử, tội như thế nào?" Hiên Viên Hãn Thừa ngữ khí thực tuỳ ý, nhưng cả nàh Lâm Đại Lực lúc này đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Nguyên Phúc dùng thanh âm hơi bén nhọn, nói. "Hồi Thái tử điện hạ, là tử tội."

"Không....không..." Nghe đến tử tội, Kha Mĩ Lệ sợ đến mức khóc lên.

"Thái tử điện hạ, tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện. Xin người nể mặt Lâm trắc quân mà tha cho nó." Lâm Đại Lực vội vã cầu xin Thái tử tha thứ.

"Thái tử điện hạ, tiểu nữ trộm tra hành tung của người cũng không phải ác ý, chỉ là...chỉ là tiểu nữ ái mộ ngài thôi!" Lâm Hạ Nhi lúc này đã khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dạng yếu đuối mềm mại không khỏi khiến người khác thương xót.

"Làm càn!" Nguyên Phúc lớn tiếng quát. "Thái tử điện hạ là người mà một thứ dân như ngươi có thể tưởng đến sao?"

"Xin Thái tử điện hạ thương xót, tiểu nữ...tiểu nữ so với Lâm Gia Bảo bộ dạng còn đẹp hơn...tiểu nữ còn...còn có thể..." Lời Lâm Hạ Nhi chưa nói xong liền bị Hiên Viên Hãn Thừa đánh gảy.

"Không biết liêm sỉ! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của Lâm trắc quân." Hiên Viên Hãn Thừa tức giận, ả cư nhiên dám đem bản thân cùng quai bảo đánh đồng với nhau. "Nguyên Phúc, vả miệng."

Nguyên Phúc hạ lệnh cho hai tên thị vệ bắt lấy Lâm Hạ Nhi, lại tiếp tục sai sử một gã tráng hán tiến lên vả miệng. "Ô...ô..." Mặt Lâm Hạ Nhi chẳng mấy chốc đỏ bừng.

"Thái tử điện hạ, xin tha cho Hạ Nhi...đừng đánh nó...đừng đánh nó nữa..." Kha Mĩ Lệ nhìn thấy tiểu nữ nhi nhà mình bị vả miệng như vậy, khóc lóc cầu xin tha thứ.

Hiên Viên Hãn Thừa không chút thay đổi nhìn về phía Lâm Hạ Nhi, lúc này gương mặt nàng ta đã bị đánh đến nỗi máu chảy ròng ròng.

"Ô...ô..." Lâm Hạ Nhi bị đánh đau, răng cũng rụng hết một cái. Ngay lúc này nàng mới sợ hãi nhận ra, cho dù nàng bị tươi sống đánh chết, Thái tử điện hạ cũng không một chút nhíu mày. Nguyên lai biểu hiện ôn nhu với Lâm Gia Bảo đều là giả dối, lãnh khốc vô tình mới là bộ mặt thật của Thái tử điện hạ. Nàng thật sự đã quá ngây thơ...

Thẳng đến khi Hiên Viên Hãn Thừa hơi nâng tay, tráng hán vả miệng Lâm Hạ Nhi lúc này mới dừng lại. Lâm Hạ Nhi đã đau đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Lâm Đại Lực một nhà lúc này vội vã kêu to. "Hạ Nhi...Hạ Nhi..."

Lâm Xuân Nhi đối Thái tử dập đầu. "Thỉnh Thái tử tha thứ cho muội muội tiểu nữ, nàng biết sai rồi, sẽ không lặp lại nữa đâu."

"Ngươi xem ra là một tỷ tỷ tốt, nghe nói tướng công của ngươi muốn thăng quan..." Hiên Viên Hãn Thừa bình thản nói. "Vương chủ bộ tuổi cũng đã lớn, làm quan không có công lao thì cũng có khổ lao, hiện tại cũng đến lúc an dưỡng tuổi già rồi."

Lâm Xuân Nhi cùng phu quân hít một ngụm lãnh khí, đây là muốn bãi bỏ chức quan của phụ thân!

"Ta dù sao cũng phải vì cha chồng ngươi suy nghĩ một nơi an dưỡng thật tốt, ngươi xem đến biên thành thế nào? Lâm Đại Lực một nhà cũng theo luôn đi. Nguyên Phúc, đi an bài." Hiên Viên Hãn Thừa phân phó Nguyên Phúc, một nhà Lâm Đại Lực rất phiền toái, hắn không muốn để đám người này ở lại huyện Phái chút nào. Hiên Viên Hãn Thừa luôn làm việc quyết đoán, tương lai chắc chắn Gia Bảo sẽ bước lên vị trí kia, lưu lại bọn họ chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu đến Gia Bảo, vẫn là trước hết xử lý sạch mới là tốt nhất.

Vương Học Bác dù sao cũng là người đọc sách, tất nhiên biết biên thành là chỗ như thế nào...Đây chẳng phải đem một nhà bọn họ xung quân biên cương sao...

Hiên Viên Hãn Thừa cũng không cho ai cơ hội phản bác, không thèm liếc mắt đám người kia một cái liền ly khai.

Chờ Thái tử điện hạ rời khỏi, Lâm Đại Lực một nhà xụi lơ ngồi trên mặt đất. Cái cảm giác này thật sự không tốt, bọn họ muốn đi gặp một nhà Lâm Đại Tráng để cầu tình, ngặt nỗi lại bị đám thị vệ canh giữ. Ngay đêm đó, bọn họ liền bị an bài rời đi.

Vương chủ bộ một nhà còn đang đợi tin được thăng quan, rất nhanh liền được người mà Thái tử điện hạ phái ra áp giải đến biên thành.

Cứ như vậy, ngay lúc một nhà Lâm Đại Tráng vẫn chưa biết gì, gia đình Lâm Đại Lực đã biến mất vô thanh vô tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net