5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
với người Trần gia.

Trần Dục Nhiên đột nhiên rất nhớ Hoắc Hành Nhiễm. Mà cậu đem nhớ nhung bất thình lình này biến thành hành động. Cậu lấy di động ra, đưa lưng về phía Trần Thu gửi cho Hoắc Hành Nhiễm một tin nhắn.

[Trần gia bức em buông tha quyền thừa kế, em nên ký hay không ký?] Tin nhắn này có chút không đầu không đuôi, bất giác mang theo ngữ khí có chút buồn bực ủy khuất.

Hoắc Hành Nhiễm trả lời rất nhanh.

[Ngoan, có tin tưởng anh không? Tin tưởng thì kýđi, trở về sẽ cho em xem một thứ rất là thú vị.] Trần Dục Nhiên cảm thấy mình đãđược trấn an. Chút bất tri bất giác tín nhiệm cùng ỷ lại Hoắc Hành Nhiễm của cậu tựa hồ càng ngày càng đậm.

"Đại thiếu gia, chúng ta không cần kéo dài thời gian, cóđược không?" Trần Thụ thúc giục. Trần Dục Nhiên cất điện thoại, không nói một câu lấy bút trong tay Trần Thụ ký lên bản chứng minh cậu buông tha quyền thừa kế.

Ký tên xong, Trần Dục Nhiên đột nhiên có cảm giác được giải thoát. Rốt cuộc là Trần gia thoát khỏi cậu, hay là cậu rốt cục cũng thoát khỏi Trần gia?

Có chút gì đó cậu chưa từng nghĩ muốn cóđược, hiện tại thật sự mất đi, tựa hồ cũng chả có gì cả.

Hơn nữa cậu chiếm được một cái gìđó rất khó nói. Cho dù từng bị làm lơ, khắt khe, lừa gạt thậm chí là phản bội, cậu vẫn là nguyện ý toàn tâm toàn ýđi tin tưởng một người. Tin tưởng hắn sẽ không hại cậu, tin tưởng hắn sẽ không bởi vì cậu không còn giá trị lợi dụng mà vứt bỏ cậu......

"Đại thiếu gia, đây là séc của cậu. Trong đó có năm mươi vạn, có cần đến ngân hàng gần đây xác nhận một chút hay không? Tôi có thể chờ cậu." Trần Thụ cầm lấy tập tài liệu xem kỹ, vừa lòng gật gật đầu cất đi, đưa tấm séc đã chuẩn bị trước cho Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên nhìn nhìn ông, lại nhìn nhìn tấm séc trên tay ông, lộ ra một nụ cười bình yên vân đạm phong khinh. Cậu lắc đầu: "Tôi không cần. Tiền của Trần gia, tôi cảm thấy rất bẩn, dùng cũng thấy bực bội."

Trần Thụ sửng sốt, khuôn mặt luôn tươi cười không khỏi sầm xuống. Hoàn thành nhiệm vụ, ông ta cũng không cần thiết phải hạ mình với Trần Dục Nhiên nữa, khinh miệt cười lạnh: "Tuổi còn nhỏ màđã bán đứng chính thân thể của mình làm kỹ nam, sử dụng tiền của kinh thành Hoắc Nhị thiếu sẽ không cảm thấy bẩn sao? Khẩu khí thật lớn!"

Trần Dục Nhiên nở nụ cười: "Người nghe được sau lưng kỹ nam tôi đây có Hoắc Hành Nhiễm liền hò hét muốn giải hòa, giải hòa không được liền nghĩ ra trò hềâm hiểm này cũng không phải là tôi, không phải sao? Nếu làm kỹ nam mà nhận được sựủng hộ của Hoắc gia, chỉ sợ cho dù người ta coi trọng Cảnh thiếu gia với Hoắc thiếu gia của ông thì Trần Dũng đều đóng gói đem bọn họđưa qua đi?"

Nói xong cũng không thèm đểý tới sắc mặt của Trần Thụ tong nháy mắt trở nên âm tình bất định, đẩy cửa ra trực tiếp rời đi.

****************************************************

Trần Dục Nhiên hoàn toàn đem chuyện của Trần gia ở trong lòng xóa hết đi, tâm tình khôi phục sự bình yên như lúc đầu.

Cậu chậm rì rìđi về nhà của Hoắc Hành Nhiễm, đôi mắt trong suốt hơi hơi nheo lại, khóe môi tự nhiên giơ lên, gương mặt thanh tú thư hoãn bình thản. Cả người tản mạn ra khí chất thong dong phi thường hợp với tiểu khu tươi mát lịch sự tao nhã này. Thoạt nhìn cực thuận mắt, làm cho người ta dường như có thể cảm nhận được sự hưởng thụ cùng sung sướng của cậu, cơ hồ có thể trở thành một hình ảnh phong cảnh thực đẹp.

"...... Chờ cái gì mà chờ? Bà căn bản không biết khi nào thì nó trở về? Nếu chờđến phát bệnh thì tôi mặc kệ bà!"

"Ông thích đi thì đi đi. Rõ ràng biết mà không nói cho tôi biết. Tôi mới không cần ông quản!"

Đi đến gần nhà của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên đột nhiên nghe thấy từ phía trước truyền đến thanh âm tranh chấp.

Một cái là giọng nam ồm ồm quật cường cố chấp, một cái là giọng nữ mềm nhẹ hòa ái, ngữ khí cũng thực mất hứng, thanh tuyến của hai người đều là của người già.

Trần Dục Nhiên vừa đến gần liền nhận ra bọn họ. Đó chính là lão nhận gia hôm trước nhìn thấy nụ cười của cậu liền giận tái mặt, màđó cũng là người duy nhất chưa từng cho Trần Dục Nhiên một khuôn mặt tươi cười nên Trần Dục Nhiên nhớ rất kỹ.

"Đứa nhỏ, cháu đã trở lại!" Bà lão chúý tới Trần Dục Nhiên đang đứng một bên nghi hoặc nhìn bọn họ, hai mắt sáng ngời. Bàướng chừng trên dưới năm mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc được vấn lên chỉnh tề cao nhã, sắc mặt hồng nhuận, nếp nhăn không nhiều lắm cũng không rõ ràng, mặc một thân quần áo thường ngày, ung dung hào phóng, từđó có thể thấy được hồi trẻ bà chính là một vị mỹ nhân hiếm có. Bà xách theo một hộp thức ăn gìđó.

Ông lão một thân trang phục Tôn Trung Sơn, đứng đắn lại nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, theo thói quen mím môi lại có thể thấy được tính tình của ông có có chết vẫn mạnh miệng. Ông nhìn thấy Trần Dục Nhiên, theo trực giác trừng một cái ngoan độc!

Bà lão không chút do dự cho một khửu tay qua, hương vị cảnh cáo dày đặc.

"Hừ!"Ông lão che vị trí bị huých, rất cá tình hừ một tiếng. Bà lão không thèm quan tâm đến ông, chỉ cười dài nhìn Trần Dục Nhiên.

=========================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật vất vả ~~~ rốt cục viết đến nơi đây![o]/~ nơi này là chỉ: Thoát ly Trần gia ~ tiểu kịch trường:

Hoắc Đình: Cho nên sau khi anh gả cho ba ba, chính là'mẹ' của em! Đây là thăng cấp bối phận! So với thăng cấp trong trò chơi còn lợi hại hơn! Anh thật là lợi hại!

Trần Dục Nhiên:...... Không được gọi anh là mẹ.

Hoắc Đình: Anh mẹ, mẹ anh! (Ca ca mụ mụ, mụ mụ ca ca)

Trần Dục Nhiên:......

Hoắc Hành Nhiễm: Hoắc Đình

Hoắc Đình: Mẹơi, con sai rồi t_t [quả nhiên sau khi anh thành mẹ rồi sẽ không thể tùy tiện đùa giỡn ╮[╯▽╰]╭]  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net