5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Trên thực tế, từ khi di động bị hỏng trong sinh nhật của Trương Quân Dật, Trần Dục Nhiên mua một cái di động khác, ngay cả số điện thoại đều thay đổi, Trần gia không một ai biết số điện thoại mới của cậu, cũng chưa từng có một người nghĩ đến sẽ hỏi cậu số mới là gì. Bình thường người Trần gia luôn chủ động gọi điện đến tìm cậu gây 'phiền toái' chỉ có một mình Trần Ngọc Dung. Nhưng trong thời gian hai người cùng thực tập ở công ty, Trần Ngọc Dung tìm cậu căn bản không cần dùng điện thoại, mà là trực tiếp chạy qua tận nơi. Huống chi đoạn thời gian kia, Trần Ngọc Dung chỉ dùng một nửa lực chú ý ở trên người Trần Dục Nhiên.

Cho nên Trần Dũng gọi cuộc điện thoại này tới là vô cùng có ý tứ, ông trực tiếp gọi cho Hoắc Hành Nhiễm, bảo hắn chuyển cho Trần Dục Nhiên.

Bởi vì vừa mới là cuối tuần, Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đều ở nhà, bất quá bọn họ tự làm việc của nhau. Hoắc Hành Nhiễm ở trong thư phòng làm những công việc vĩnh viến không hết của hắn, nhưng hắn quyết định chỉ làm trong buổi sáng, buổi chiều sẽ đi dạy bơi cho Trần Dục Nhiên. Nhìn con vịt cạn Trần Dục Nhiên chơi tất cả mọi trò xấu nhưng cuối cùng vẫn bị đặt trong bể bơi, hơi chút sặc nước liền ôm lấy hắn chết sống không chịu buông tay, tất cả hình tượng hoàn toàn biến mất...... Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy mình phải làm hết phận sự của một tình nhân, hắn cần dạy Trần Dục Nhiên nhiều hơn.

Thời điểm di động của Hoắc Hành Nhiễm vang lên, Trần Dục Nhiên đang ở nhà ấm.

Cấp tiểu học của học viện Minh Hoàng khai giảng sớm hơn một tuần so với đại học Thiên Khê, Hoắc Đình chán nản nói lời tạm biệt với Trần Dục Nhiên suốt hai ngày, mới có vẻ không vui cắp sách đến trường. Hai người còn thật sự hứa hẹn với đối phương là phải duy trì liên lạc mỗi ngày, cái chuyện vô cớ gây rối giống như là sinh ly tử biệt này làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười. Hoắc Hành Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy con hắn quá mức thông minh thực không phải là một chuyện tốt. Lấy lý do sắp đến khai giảng, Hoắc Đình dọn vào trong phòng Trần Dục Nhiên, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau ngủ, vượt qua những ngày nghỉ hè cuối cùng của Hoắc Đình. Đối với Trần Dục Nhiên mà nói, Hoắc Đình là đối tượng duy nhất mà cậu không bố trí phòng vệ an toàn. Đây chính là phúc lợi đến ngay cả Hoắc Hành Nhiễm cũng không được hưởng thụ.

Thời điểm Hoắc Đình ở đây, Trần Dục Nhiên cùng bé luôn có việc để làm, đọc sách, đánh cờ, chơi game...... Trần Dục Nhiên đều có hưng trí chơi cùng Hoắc Đình. Hoắc Đình khai giảng, Trần Dục Nhiên cũng sắp khai giảng, công việc bắt đầu phải bàn giao, cậu thật sự quá nhàn, sức mạnh lười nhác lại bắt đầu chiếm thượng phong. Đáp ứng làm tình nhân mới của Hoắc Hành Nhiễm, cuối tuần tiếp tục đến biệt thự của hắn, nhưng Hoắc Hành Nhiễm bận việc, không có nhiều thời gian dành cho cậu. Những thời gian khác Trần Dục Nhiên liền nằm trên sô pha xem ti vi, hoặc là che đầu ngủ một giấc, sau đó trong hôn môi của Hoắc Hành Nhiễm mà tỉnh lại ăn bữa sáng/ bữa trưa/ bữa tối...... Thời gian nghỉ ngơi cuối tuần liền trở thành cuộc sống giống như heo vậy......

Biết được Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên vẫn phân phòng ngủ như cũ, trình độ ân cần của Charles đối với Trần Dục Nhiên lại tăng thêm một bậc. Không quen nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Trần Dục Nhiên, Charles chủ động kéo cậu đến nhà ấm, bắt tay dạy cậu làm như thế nào chăm sóc thực vật trong nhà ấm. Sau lại thấy cậu thật sự rất nhàn, còn đưa cậu vào phòng bếp, quan sát học tập.

Trần Dục Nhiên tuy lười, nhưng ưu điểm lớn nhất của cậu là tôn trọng người già. Dù sao không phải chuyện lớn gì hao tổn tâm trí, Trần Dục Nhiên có cũng được mà không có cũng chẳng sao đáp ứng Charles. Bất quá cậu từng cò kè mặc cả mỗi ngày chỉ học ba tiếng thôi, hơn nữa phải trừ vào thời gian học bơi, nên đáng tiếc cuối cùng điều kiện này bị bác bỏ. Quá trình bác bỏ rất là khó nói, Hoắc Hành Nhiễm cười cười hôn cậu đến mềm nhũn, cắn cắn trước ngực cậu một chút, Trần Dục Nhiên đã vội vàng nhấc tay giơ chân tỏ vẻ đầu hàng, đáp ứng sẽ không trừ thời gian học bơi nữa. Bất quá khi dừng lại, sắc mặt của hai người cũng không quá tốt. Trần Dục Nhiên là bởi vì bị bắt ký kết hiệp ước không bình đẳng, còn về phần Hoắc tổng của chúng ta thì......

Sự thật chứng minh, ở phương diện gieo trồng của Trần Dục Nhiên hiển nhiên là không có khả năng trời phú, thường xuyên làm nhầm cây non với cỏ dại, bỏ cây non lưu lại cỏ dại, hoặc là cùng tiêu diệt hết cây non với cỏ dại. Bất quá ở phương diện nấu nướng, Trần Dục Nhiên lại học khá tốt. Cậu thích ăn mỹ thực đủ loại kiểu dáng, này tựa hồ làm cho cậu ở phần gia vị có chút tâm đắc. Tuy rằng trước mắt mới chỉ học được trứng chim nấu với hành, nhưng hành lá có thể cắt đều, trứng chim có thể chần nước sôi ra hình dáng xinh đẹp, lửa được khống chế vừa đúng, không chỉ thông qua kiểm nghiệm của Charles, mà đến Hoắc Hành Nhiễm cũng phải gật đầu tán thành. Phải biết rằng loại công tử con nhà giàu như Hoắc Hành Nhiễm cũng không dễ hầu hạ. Điều này làm cho Trần Dục Nhiên rất có cảm giác thành tựu, ngay cả Charles quyết định huấn luyện cậu thêm về phương diện này cũng có chút lâng lâng đồng ý ngay.

Đáng tiếc Charles đối với phương diện gieo trồng thiếu căn cân của cậu vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định. Cho nên Trần Dục Nhiên vẫn tiếp tục phải ở trong nhà ấm.

Khi Trần Dũng gọi điện đến, cậu chính là đang cầm hai gốc cây không sai biệt lắm giống như cỏ dại mà cũng giống như cây non mà cậu không nhớ tên. Charles đã dạy tên của loại thực vật này, bất quá cậu không có nhớ kỹ, ngược lại là vẻ mặt mờ mịt. Ngay cả Hoắc Hành Nhiễm đi vào đều không có phát hiện.

"Đều là cây non Huân Y thảo." Hoắc Hành Nhiễm nhìn thoáng qua hai gốc thực vật trong tay cậu, nhu nhu tóc cậu nói.

Trần Dục Nhiên giật mình nga một tiếng, chán nản nói lên một sự thật: "Em đều nhổ......" Cậu buông tha cho hai gốc cây. Được rồi, rốt cục cũng biết được cậu ở phương diện này không được trời phú.

"Không sao cả." Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, "Em cứ chơi tiếp đi, Charles sẽ không tức giận." Trên thực tế, ở sau lưng Charles đơn phương tính toán phi thường thú vị.

"...... Không phải anh đang làm việc sao?" Trần Dục Nhiên tạm thời không nghĩ đến Charles. Không sai, Charles sẽ không tức giận, ông ấy chỉ biết trưng vẻ mặt ngưng trọng một cách mạc danh kỳ diệu, bộ dáng tựa hồ thực tự trách, làm cho cậu không hiểu tại sao cảm thấy chột dạ.

"Ân, tìm em nghe điện thoại." Hoắc Hành Nhiễm đưa di động trong tay cho cậu. Di động của Hoắc Hành Nhiễm với Hoắc Đình giống nhau như đúc.

Trần Dục Nhiên có chút kinh ngạc: "Sao lại gọi đến điện thoại di động của anh?" Trừ bỏ quen Trầm Bắc Thôn ở Á Thánh, cùng với đám người Hà Thiếu Quân, còn có Hoắc Đình, cậu cùng với vòng giao hữu của Hoắc Hành Nhiễm cơ bản không có quan hệ gì. Sao lại có người gọi đến điện thoại Hoắc Hành Nhiễm tìm cậu?

Hoắc Hành Nhiễm lộ ra nụ cười ý vị thâm trường*: "Em cứ nghe đi."

(*): ý tứ sâu xa, thú vị

Trần Dục Nhiên thấy hắn cố lộng hư huyền*, nhún nhún vai, vẩy vẩy hai tay dính bùn đất, tỏ vẻ cậu không tiện cầm di động của hắn.

(*): cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện

Hoắc Hành Nhiễm xoa đầu cậu, trực tiếp cầm điện thoại đặt bên tai Trần Dục Nhiên. Trần Dục Nhiên mở miệng: "Alô, xin chào, tôi là Trần Dục Nhiên."

"Dục Nhiên, là ông nội......"

"Ông nội?" Trần Dục Nhiên nhất thời nghĩ không ra, thì thào lặp lại một lần, "A, ông nội Trần Dũng!" Cậu nghĩ ra rồi!

Trời biết trước kia Trần Dục Nhiên sợ hãi Trần Dũng thế nào, bởi vì từ khi cậu nhớ được, Trần Dũng chỉ cần ngẫu nhiên liếc nhìn cậu một cái, không cần phải nói đã muốn làm cho cậu biết chính mình vô dụng thế nào, có bao nhiêu làm mất mặt Trần gia. Cho nên trước kia cậu rất xa cách với ông, ấn tượng đối với Trần Dũng căn bản là không có một chút liên quan nào đến người ông nội ôn hòa hiền lành. Hiện tại Trần Dục Nhiên cũng chỉ là ở trong bữa tiệc sinh nhật của Trần Ngọc Dung xa xa nhìn thấy Trần Dũng một lần, căn bản không có để ở trong lòng, cho nên mới nhất thời không nghĩ ra.

Ở trong trí nhớ của Trần Dục Nhiên, Trần Dũng cho tới bây giờ chưa từng hạ thấp bản thân nói chuyện với cậu. Vậy bây giờ là sao đây?

Trần Dục Nhiên nhìn về phía Hoắc Hành Nhiễm, ánh mắt mang theo ý hỏi.

Hoắc Hành Nhiễm cho cậu một ánh mắt an tâm chớ sợ, ý bảo cậu nghe hết xem Trần Dũng nói gì.

Trần Dũng bởi vì Trần Dục Nhiên gọi thẳng tên của mình ra mà phi thường tức giận, loại hành vi thất lễ này làm khẩu khí của ông trở nên nghiêm khắc cường ngạnh: "Tối nay cháu về nhà một chuyến."

"Ách? Ngày mai khai giảng......"

"Không cần thất lễ ở trước mặt Hoắc tiên sinh." Trần Dũng hoàn toàn không nghe Trần Dục Nhiên nói chuyện, trực tiếp cảnh cáo nói, sau đó ngắt điện thoại.

"Ông ấy ngắt rồi......" Trần Dục Nhiên không nói gì nhìn nhìn di động của Hoắc Hành Nhiễm.

Hoắc Hành Nhiễm thu lại di động, ôm thắt lưng cậu: "Ông nội em nói gì thế?"

"Bảo em về Trần gia một chuyến." Trần Dục Nhiên lắc đầu "Không biết lại muốn làm gì......"

"Đối với Trần gia, vô luận trả thù hay là thoát ly, chỉ cần em muốn, anh đều có giúp em." Hoắc Hành Nhiễm nhắc lại chuyện cũ, bất quá điểm xuất phát đã khác rồi. Khi Trần Dục Nhiên không phải tình nhân của hắn, đề nghị này chính là bởi vì hắn nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ Trần Dục Nhiên đã là tình nhân hắn, hơn nữa đứa nhỏ lười nhác thành tính này còn thật sự có gắng trả giá – vô luận là làm việc ở Á Thánh hay là huấn luyện của Charles. Đối với chuyện làm tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm này, chỉ cần yêu cầu của hắn không vượt quá điểm mấu của Trần Dục Nhiên thì cơ hồ cậu đều làm theo. Tạm thời mà nói điểm mấu chốt của Trần Dục Nhiên chính là ở trên giường không làm đến bước cuối cùng, những cái khác cơ bản là mặc Hoắc Hành Nhiễm sờ sờ mó mó. Trần Dục Nhiên không hiểu nói chuyện yêu đương, nhưng cậu thực nghiêm túc kết giao với Hoắc Hành Nhiễm.

Dụng tâm của Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm đều xem ở trong mắt, làm hắn không khỏi có chút thương tiếc, có chút mềm lòng. Trần Dục Nhiên đối với hắn hoàn toàn không có yêu cầu gì, ngược lại làm cho hắn phải tự chủ động làm một việc vì cậu.

"Em không cần trả thù, ý tốt của anh trong lòng em nhận." Trần Dục Nhiên vừa nghe đến từ 'trả thù' da đầu liền run lên, chuyện đó lãng phí bao nhiêu thời gian cùng tinh lực a?

"Cho nên em muốn thoát ly Trần gia sao?" Hoắc Hành Nhiễm mở vòi nước để Trần Dục Nhiên rửa tay.

Trần Dục Nhiên một bên rửa một bên nghĩ nghĩ, có chút hoang mang: "Kỳ thật em hiện tại cùng với thoát ly Trần gia có cái gì khác nhau? Em đã trưởng thành rồi, bọn họ không thể dùng quyền giám hộ để bắt ép em. Về phần kinh tế em đã sớm độc lập, sinh hoạt phí Trần gia cho em chỉ là không đói chết em thôi. Hiện tại em có công việc ở Á Thánh, học phí cùng sinh hoạt phí kohong cần dựa vào bọn họ nữa, miễn cưỡng không có trở ngại gì. Chỉ cần qua hai năm còn lại, không có gánh nặng học phí, em tin tưởng em có thể sống khá tốt......" Cậu tự tin lại lạc quan, thực dễ dàng thỏa mãn.

Hoắc Hành Nhiễm trầm mặc không nói gì, lấy khăn mặt lau tay cho cậu.

"Yên tâm, em có năng lực đảm nhiệm công việc ở Á Thánh, tổng giám đốc, ách...... không khó xử được em......" Trước mắt, kinh tế của Trần Dục Nhiên đều từ công việc ở Á Thánh, cậu hiểu lầm ý của Hoắc Hành Nhiễm khi hắn không nói lời nào. Kỳ thật Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Chính Nghiệp đều là người biết giải quyết việc chung, Trần Dục Nhiên cũng không lo lắng.

"...... Vì cái gì lại không tính anh vào?" Hoắc Hành Nhiễm cúi đầu nhìn cậu, hỏi. Trong tương lai mà Trần Dục Nhiên nghĩ ra, tựa hồ là không có hắn ở trong đó, không nghĩ sẽ nhận được sự giúp đỡ từ những người khác. Trên thực tế, chỉ cần Hoắc Hành Nhiễm nguyện ý, vấn đề Trần Dục Nhiên gặp phải cũng không thành vấn đề nữa.

Hoặc là Trần Dục Nhiên đối với đoạn quan hệ tình nhân của bọn họ này tùy thời đều đã chuẩn bị tâm lý có khả năng sẽ mất đi? Không muốn tin tưởng vô luận kết quả như thế nào, Hoắc Hành Nhiễm cũng sẽ không đối xử tốt với Trần Dục Nhiên sao?

Hắn không làm cho Trần Dục Nhiên có cảm giác an toàn sao? Cho nên cậu mới có thể thật cẩn thận, không cần tiền của hắn, không mượn quyền thế của hắn, không nợ bất luận kẻ nào, để tránh tương lai dây dưa không rõ?

Lần đầu tiên Hoắc Hành Nhiễm sinh ra nghi hoặc như vậy đối với tình nhân.

Bất quá Trần Dục Nhiên trả lời rất nhanh làm cho Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy hắn đã suy nghĩ quá nhiều.

"Anh nha! Không phải Á Thánh là cửa anh sao? Em làm việc trong công ty của anh, cảm thấy thực an tâm......" Trần Dục Nhiên nói. Đây là sự thật, ít nhất không cần lo lắng sẽ có người bán cậu đi. Hoắc Hành Nhiễm cùng Hoắc Chính Nghiệp giải quyết việc chung ở ngoài, đối với cậu cũng có vẻ khá kiên nhẫn. 'Tôi ở trên có người' điểm này làm cho Trần Dục Nhiên cảm thấy an tâm.

"Chính là anh nói giúp em trả thù Trần gia, em cảm thấy thật sự không cần thiết. Thực lực của Á Thánh rất tốt, nhưng Trần gia đã có gốc rễ ở đây, nếu anh chống lại bọn họ sẽ có tổn thất. Em đối với Trần gia là không thèm để ý, cần gì phải lãng phí thời gian cùng tinh lực của anh với những người mà căn bản không thèm để ý chứ, công việc của anh đã đủ nhiều rồi......" Trần Dục Nhiên nói. Cậu biết Hoắc Hành Nhiễm muốn xả giận cho cậu, nhưng cậu cảm thấy nó không cần thiết. Người yêu vì cậu mà suy nghĩ cậu cảm thấy thật cao hứng, bất quá cậu cũng muốn suy nghĩ vì người yêu của mình.

"...... Em là đang oán giận anh không dành nhiều thời gian cho em?" Bình tĩnh nhìn Trần Dục Nhiên một lát, Hoắc Hành Nhiễm nhướn mi hỏi.

"Ách, em không có ý này......" Trần Dục Nhiên đối với tình huống bây giờ vô cùng vừa lòng. Tiến hành theo chất lượng thế này thì không còn gì tốt hơn. Hoắc Hành Nhiễm đối với cậu càng ngày càng tốt, cậu có cảm giác, nếu Hoắc Hành Nhiễm không thích dạy cậu bơi như vậy thì càng hoàn mỹ hơn!

"Đêm nay anh sẽ cho người đưa em qua đó, chờ em gặp Trần Dũng xong lại đón em về, không cần ngủ lại ở Trần gia. Hay là anh cùng qua đó với em có vẻ tốt hơn?"

"Em mới không cần ở lại Trần gia! Em tự mình qua đó là được. Bất quá ngày mai em khai giảng rồi, đêm nay em sẽ về ký túc xá trường học ngủ. Anh bảo lái xe buổi chiều đưa em về ký túc xá sửa sang lại một chút......"

"Không, đêm nay về đây. Ngày mai anh đưa em về trường học." Hoắc Hành Nhiễm nói.

"...... Được rồi. A, lại phải dậy sớm......" Trần Dục Nhiên thấy hắn kiên trì, đành phải gật gật đầu, lắc đầu ai thán.

"Con heo lười." Hoắc Hành Nhiễm cười mắng.

...... Này không phải là chuyện sớm đã biết rồi sao? Hoắc tổng anh dùng ngữ khí dung túng này là có chuyện gì vậy?

==================================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vẫn như cũ ngày càng. Bất quá tồn cảo dùng xong rồi, đổi mới thời gian hội không xác định.

————————————————–

Thời gian vấn đáp:

Tiểu mị: Charles, lại là nhà ấm lại là phòng bếp, ngài lão chỉnh là thế nào vừa ra?

Charles: Làm một cái đủ tư cách nữ chủ nhân, nhà ấm cùng phòng bếp là hai phương diện lớn phải nắm giữ.

Trần Dục Nhiên:...... Tôi không phải nữ!

Nhưng cậu là thụ!

Sau gần 1 tuần chìm đắm trong việc trông cháu đã nổi lên rồi đâyyyyy:3 Hôm nay đặc biệt ngoi lên để up bài chúc mừng sinh nhật tình yêu to lớn của tui – Vũ Vũ đáng iu:* 

 

  Trần Dục Nhiên chậm rãi đi về phía nhà chính của Trần gia, trên mặt mang theo mỉm cười. Tâm tình cậu khá tốt, bởi vì Hoắc Hành Nhiễm quan tâm cậu hôm nay sẽ phải gặp người Trần gia nên không kiên trì dạy cậu bơi. Mỗi lần Hoắc Hành Nhiễm dạy cậu bơi, cậu đều có cảm giác thoát một tầng da, đáng sợ nhất chính là ánh mắt của Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu lúc đó, làm cho lòng người ta phát run phải tuân lệnh, nhưng vừa thâm thúy lại...... vừa mê người......

Mỗi lần Trần Dục Nhiên muốn khống chế xúc động đều phải tiêu tốn khí lực rất lớn. Cho nên khó có được một ngày được buông tha, cậu phá lệ vui mừng khôn xiết.

Bất quá khi cậu nhìn thấy người đang đứng chờ ở cổng nhà, Trần Thụ vẻ mặt tươi cười nhìn cậu. Vô luận như thế nào cũng cảm thấy không muốn đi vào.

"Đại thiếu gia, mời vào trong." Trần Thụ mở miệng, trước sau như một, trong mắt không có lấy một tia tôn kính kính cẩn với chủ nhân. Như thể là ở trước mặt Trần Dục Nhiên ông ta mới là chủ nhân.

Trần Dục Nhiên tùy ý gật gật đầu. Cậu không sợ bất luận kẻ nào của Trần gia, bởi vì đối phương quả thật không có gì để uy hiếp cậu. Trừ phi bọn họ có thể bức người thuê cậu đuổi cậu ra khỏi công ty – trên ti vi đều là diễn như vậy. Trước kia Trần Dục Nhiên tựa hồ không hay xem phim lúc tám giờ cảm thấy thật sự là mới mẻ. Bất quá phương pháp này đã bị Hoắc Hành Nhiễm thoải mái phủ quyết. Trước không nói Trần Dục Nhiên đang làm việc tại Á Thánh, Hoắc Hành Nhiễm nhất định không thèm để tập đoàn Phong Diệp của Trần gia vào mắt, loại cách nói Trần gia buộc hắn xa thải Trần Dục Nhiên này là không thể thành sự thật. Cho dù Trần Dục Nhiên làm việc ở công ty khác, nhưng nếu công ty này không có quan hệ hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Phong Diệp thì bình thường sẽ không để ý tới yêu cầu của Trần gia. Hơn nữa, chẳng lẽ lại còn khua chiêng gõ trống đối phó với trưởng tôn* của chính mình? Trừ phi Trần Dũng không cần mặt mũi nữa.

(*): cháu trai trưởng

Trần Dục Nhiên ở đại sảnh cổ kính đối mặt với một đoàn người Trần gia, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ.

Trần Dũng ngồi ở trên chủ vị là một ghế dựa lớn làm bằng gỗ Lê Hoa, thong thả bưng chén trà uống. Trần Huy ngồi bên phải ông, nhìn chằm chằm Trần Dục Nhiên, sắc mặt không vui. Ninh Thanh Thanh đứng phía sau Trần Huy, có vẻ rất ngoan ngoãn vâng lời. Hai anh em sinh đôi đứng bên trái Trần Dũng. Trần Ngọc Dung nửa quỳ ở bên cạnh bàn trà bằng gỗ Lê Hoa, hết sức chuyên chú pha trà.

Ở nhà chính của Trần Dũng, khi có chuyện quan trọng cần thương nghị, nữ nhân không thể ngồi, chỉ có nam nhân được ngồi. Hai anh em sinh đôi Trần Cảnh Nhiên, Trần Phách Nhiên rất được Trần Dũng coi trọng, ngồi ở vị trí còn quan trọng hơn cả Trần Huy. Bất quá bởi vì mẹ Ninh Thanh Thanh phải đứng cho nên bọn họ cũng đứng luôn, lấy tôn trọng làm đầu.

"Trần Dục Nhiên, nhìn xem mày làm gì với em gái của mày?" Trần Huy dẫn đầu mang theo tức giận mở miệng.

Hiện tại đã là tám giờ tối. Người cha trên danh nghĩa này không hỏi con mình vừa trở về con đã ăn cơm hay chưa, trước tiên để cho cậu ngồi nghỉ ngơi một chút, mà lại chỉ trích cậu đã làm gì với em gái Trần Ngọc Dung này. May là Trần Dục Nhiên chưa từng trông cậy vào người một nhà này. Bởi vì đến biệt thự Trần gia khá xa nên Hoắc Hành Nhiễm quyết định tự mình cùng cậu qua Trần gia, cùng cậu ăn cơm chiều rồi mới đưa cậu đến đây. Lúc này Hoắc Hành Nhiễm còn ở bên ngoài chờ. Tuy rằng hai người vừa mới bắt đầu có tình cảm với nhau nhưng cũng không gây trở ngại Hoắc Hành Nhiễm tỏ ra quan tâm săn sóc xứng với cái chức tình nhân.

Có đối lập, Trần Dục Nhiên càng cảm thấy không muốn nói chuyện vô nghĩa cùng với người Trần gia, sớm một chút chấm dứt rồi cùng Hoắc Hành Nhiễm về biệt thự ở lưng chừng núi.

"Các vị gọi tôi trở về có chuyện gì?" Trần Dục Nhiên đi thẳng vào vấn đề.

"Trần Dục Nhiên, mày đây là cái thái độ gì thế? Ba hỏi mày mày cũng không đáp! Mày có biết lễ phép là gì hay không?" Trần Huy cả giận nói. nnt đứng ở sau lưng hắn nguyên bản trông có vẻ biết vâng lời hơi hơi ngẩng đầu, khóe môi gợi lên nho nhỏ.

"Tôi không biết là mình đã làm gì với cô ta. Này ông phải hỏi cô ta." Trần Dục Nhiên nhún nhún vai.

"Nhìn xem, đây là có thái độ gì! Ba, nó có điểm nào giống con cháu Trần gia?" Trần Huy chau mày nói với Trần Dũng.

"Được rồi, anh không quan tâm chăm sóc, cũng đừng vọng tưởng con mình sẽ cho mình mặt mũi." Trần Dũng chậm rãi nhấp một ngụm trà, khuôn mặt bình tĩnh nói.

"Con làm sao không có chăm sóc nó? Ăn, mặc, ở, đi lại của nó không phải do con chu cấp sao?" Trần Huy phản bác.

"Hỏi vợ của anh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net