Chương 7: Jim 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phải thật bình tĩnh mới nghĩ ra được hui hui.
Chương đặc biệt.không nên ăn khi đọc đoạn cuối...Sorry mọi. Người thật tội lỗi khi thấy tác phẩm mình còn quá non tay nên mới dày công ra học kinh nghiệm. Nên mong m.n bỏ qua sai sót.

Js

......"Mày phải chết"

Cậu bị nâng lên, đôi bàn tay của người đàn ông càng xiết chặt lấy cổ cậu.

Tay cậu vùng vẫy nhưng không được chưa cứu được anh Jim mà...

"Dừng lại."
Jim vừa hét to xong, ngọn lửa màu tím từ tay anh phóng đến người đàn ông ấy.

Tên đó vừa lúc xoay qua né được, cười to "Khá lắm nhóc con, còn biêt dùng chú ấn"

Người đàn ông đó sau khi né đã bị dính một lồng ngục, bám sát người hắn, làm tay hắn đau thấy trời mà thả cậu ra.

Trong vòng tích tắc chú ấn bị phá Ông ta cười cười, biến đến sau Jim. Tung ngay một quyền đánh lùi Jim ra xa, máu me tràn từ họng Jim trào ra một bãi máu. Cậu thì nằm dài trên đất mắt mở to ra mà chẳng làm gì được.

Cửa lần nữa bị hất văng ra, ánh sáng vàng óng lóa ra là mẹ cậu bà là một Pháp sư hệ Quang.

"Này...mày làm gì con trai tao"

"A ra là vợ của Trương Lực, Pháp sư hệ quang đây sao!!!"

"Đừng nhiều lời ... xem Quang Thần Nguyệt của ta đây"

Nói xong từ bên trong nhà phát ra ánh sáng cực kỳ chói mắt. Nếu không phải là người thường thì các ma đạo sĩ sẽ bị đuôi hoặc mù.

"Ha ha... quả nhiên là năng lực của một đạo sĩ, xem như nhà ngươi hôm nay may mắn, hẹn gặp lại cháu trai và thằng nhỏ xinh đẹp."

Ông ta biến mất ngay sau tiếng nói. Chỉ còn vang vọng tiếng cười vang.

Trên mặt sàn mẹ cậu dùng thuật để chữa trị, vết thương của cậu và hắn nhanh chóng biến mất.

"Em không sao chứ???" Hắn vừa hỏi vừa đưa tay ra định ôm lấy cậu.

Cậu nghe chưa hết câu đã nhảy vào lòng ngực mẹ khóc òa ra.
"Mẹ ơi con sợ quá mẹ ơi. Tại.....tại sao chú ấy lại muốn giết con "

Bàn tay hắn hờ hững trong không trung, hắn muốn ôm cậu mà. Tại sao, lại không thể ôm chứ.....tất cả là do hắn quá yếu nên không bảo vệ được cậu.

Mẹ cậu ôm cậu về, lúc đi về không cần quay lại nhìn hắn ra sao.

Kể từ ngày đó, cậu bị bắt ở trong nhà mà không được ra ngoài. Còn hắn thì cũng giống như cậu, tự nhốt mình vào trong phòng.

Đoạn tình duyên ấy coi như chấm dứt cho cả hai tên một tên xuyên qua và một tên vì sức mạnh mà đánh đổi ký ức.

"Nói đi anh Jim nói là lần sau không được ăn nhanh nữa nghe chưa"

Hắn đỏ mặt sau đó quay lại kiểu lãnh đạm. "Ừm..."

Tưởng gì, cứ tưởng ma đạo sĩ ở bậc này như hắn phải lạnh lẽo băng sơn và mặt sẽ không có một cử động nào của quai hàm. Nhưng tên này lại có thể cười mỉm, lâu lâu thì đỏ mặt.

Lý do gì...không phải trong truyện xuyên suốt là hắn mặt lạnh như băng không cảm xúc của Hồ Quang Hiếu ấy chứ.

Chắc do lỗi kỹ thuật trong quá trình viết.

Cậu vỗ lưng Jim xong ngồi xuống ăn tiếp, nên tiếp cận thế nào đây.

Dòng suy nghĩ ấy bị tạm hoãn vì cánh cửa phòng ăn bị đá bay.

Là Ba cậu... vui quá đã được cứu ăn bữa ăn mà không có tiếng động nào cũng đủ làm cậu nổi da gà rồi.
"Ba ... ba là ba ..."

Cậu bật nhào ghế chạy lại ôm ông. Ông cười cười ôm cậu...ôm chặc cậu nếu ông không vaò sớm làm sao thấy ánh mắt kỳ lạ ấy nhìn thằng Minh con trai mình.

"Thật là lấy làm vinh dự khi ngài Trương Lực ghé á. Mời ngài ngồi dùng bữa"

"A không cần cảm ơn lòng tốt của cậu tôi đón con trai, chào cậu Jim đi con"

Minh giả bộ e dè khép nép cuối đầu chào.Vừa xong trong phòng mở tung cửa ra hình ảnh hai cha con biến mất, chỉ còn lại ánh mắt dây dứt muốn đến gần mà không được.

"Mau tìm hiểu cậu con trai của ông ta ngay cho tôi"

"Dạ cậu Jim"

------------------------------------------------------
Trên đường đi về thành Trương Nganh. Hình ảnh hai bố con hiện lên thật khiến cho mọi người ghen tỵ đáng tiếc là trong thành này chưa ai biết mặt con trai ông.

"Ba à con nói có phải tại con đâu, tất cả là do tên người hầu của ba á, kêu mua đồ mà đi lâu quá trời"

"Chứ không phải tại con, ta phạt con vì dám vào khu ổ chuột, con không biết trong đó thế nào đâu, không may gặp phù thủy hay tên ma đạo sĩ như ban nãy thì sao, không nói nhiều nữa về phòng"

"Ba...."

Cậu lúc này chắc khóc mất, sao mình cứ bị cấm túc quài thế này, không lẽ vì không có trong truyện là sẽ không thể ra mặt cản trở nam chính.

Cửa phòng đóng gầm lại tên ôn dịch đáng ghét dám nói ta đi khu ổ chuột xem ông ngày mai trị ngươi ra sao.

Sáng sớm trời tờ mờ sáng, cây cối và dây leo mọc nhiều hơn bình thường ở tọa đàm. Nhà cột nhỏ, cột to đều có cây xanh bao phủ không lâu sau cây bao phủ tòa lâu đài.

Bá Hữu vừa đi nhà xí ra.
"Cửa mở không được tại sao vậy. "
*cạch cạch*

"Ai đó " Bá Hữu la lên, nhưng không ai trả lời.
"Ai ở ngoài đó giúp tôi với, tôi đang bị kẹt trong đây đây"

Minh cười cười, để xem ở ngươi ở trong đó được bao lâu.

Từ hố xí nước bị dội lại, những cục *vàng* và nước *vàng* hất văng vào các thành tường nhà xí, hất văng xong lại dội lại người Bá Hữu, người hắn bây giờ toàn mùi của shit vàng thơm thơm bổ dưỡng, ăn vào phát thèm ha ha.

"Eo ôi ....."

"Ha ha...."

"Eo ôi"

"Ha ha"

"Eo...hôi"

"Cho ngươi ....a..a.a.a..a đau đau"

Ba cậu phát hiện nên chạy ra thấy tay cậu phát ra ánh sánh xanh nên....
Rầm....cây cối phủ xanh mau chóng héo rụi và lui về cây chính.

"Con thật to gan...sao lại"

"Ôi ông chủ ơi, cứu con"

Ông quay qua nhìn cậu với gương mặt tinh tế kiểu như vô tội. "Con giỏi lắm"

"Cảm ơn ba ba yêu dấu"
Cuối đầu xong cậu cho bay cái nguyên cái nóc nhà xí. Đồng thời nước từ con sông trong lâu đài dội vào trong.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net