Phần 1 - Chương 1- Con riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LỜI NÓI ĐẦU

Rất lâu, rất rất lâu rồi mình mới ngoi lên từ sau đợt thi cử, đây cũng là truyện đầu tiên mình edit, có thể còn nhiều sai sót nên mong các bạn góp ý, mình sẽ cố gắng sửa chữa và trau dồi hơn. Cũng rất lâu, rất rất lâu rồi mình mới ngoi lên, cũng rất lâu, rất lâu rồi nhưng vẫn có những người không hề quên mình...

Dành tặng Dao tỷ . Cảm ơn tỷ.

________________________________________

Phần 1 - Chương 1- Con riêng 

Bên trong phòng khách thập phần lặng ngắt, chỉ nghe tiếng trang giấy lật đi lật lại phành phạch.

Thường Mạn Tinh ngồi trên sô pha rũ mi nhìn mấy tờ báo cáo kiểm tra của bệnh viện trong tay siết chặt, trầm mặc không nói.

Hà Tiên Dương ngồi cạnh cô, có chút bế tắc không biết tâm tình của vợ mình ra sao, nhưng có thể biết chắc rằng, nghe tin này, khẳng định là không tốt. Vì vậy hắn tới gần ôm chặt lấy vợ, dùng giọng nói ôn nhu hơn thường ngày mà khuyên nhủ:"Mạn Tinh, kỹ thuật chữa bệnh hiện nay phát triển tiên tiến, chúng mình cứ tìm nhiều nhiều người, nhất định có thể chữa khỏi cho em, em mới hai mươi lăm tuổi, chúng mình không cũng chưa vội muốn có em bé, em đừng khổ sở."

Thường Mạn Tinh rũ mi, trong ánh mắt lộ ra chút vẻ châm chọc, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, ánh trào phúng trong đáy mắt đã lắng xuống.

"Tiên Dương, anh cũng ba mươi rồi, vốn đợi mấy năm nữa cũng không sao, nhưng hiện giờ biết em không thể sinh con, bên Hà gia hẳn sẽ phản đối." Thường Mạn Tinh quan sát hắn chậm rãi nói:"Hơn nữa, không phải anh cũng muốn có con sao, nếu em không thể mang thai, liệu anh có thất vọng?"

Hà Tiên Dương nghe vậy vỗ vỗ tay cô,"Em đừng nghĩ ngợi nhiều, đợi đứa bé mấy năm không sao, không muốn có con cũng không sao, tuy anh thích trẻ con nhưng anh thích em hơn, nếu bên Hà gia trách móc em mà em không bận tâm càng tốt, anh sẽ đi nói với mẹ. Mạn Tinh, em không muốn đeo gánh nặng, cứ giao hết cho anh, chỉ cần mỗi ngày em đều vui vẻ là được."

Thường Mạn Tinh nhìn về phía Hà Tiên Dương, chỉ thấy một gương mặt vẻ thật lòng ôn nhu cùng ánh mắt sủng nịnh chân thành.

Lại vẫn gương mặt đó, mà kiếp trước lừa cô rối tinh rối mù.

Người đàn ông này luôn miệng nói không cần có con, nói hi vọng cô ngày nào cũng vui vẻ, trong mắt kẻ khác là một người đàn ông tốt hết lòng yêu thương bảo vệ vợ, vậy nhưng ai biết người đàn ông này ngoài kia lại bao nuôi một ả tình nhân, có cả con riêng, sau này khi Thường Mạn Tinh cô ở nhà mẹ đẻ thất thế còn trắng trợn bợ đỡ ả kia từng bước đi lên, mỉa mai xiết bao, cuối cùng hại cô mất mạng.

Tuy có chút ghê tởm hắn ta nhưng giờ đây sự việc vẫn chưa xảy ra, nhưng đối với Thường Mạn Tinh việc chết một lần rồi trọng sinh sống lại mà nói, tỉnh dậy từ cái chết trong cơn ác mộng, cũng mới chỉ qua ba ngày mà thôi.

Thường Mạn Tinh bỗng nhiên bật cười, tờ báo cáo kiểm tra sức khoẻ trong tay cô run run. Hai trung tâm khám sức khỏe uy tín nhất đều kết luận như vậy, Thường Mạn Tinh cô cả đời này cũng không có con. Chuyện này kiếp trước cô đã biết, chỉ là khi đó phải mấy năm sau mới phát hiện, mà lần này, cô lại sớm công khai chuyện này ra.

Hà Tiên Dương quả là diễn viên có tài, Thường Mạn Tinh cảm thấy gã đàn ông này nếu không theo nghiệp kinh doanh, đi làm diễn viên, với loại kỹ năng diễn xuất cũng đủ để khiến nhóm đương hồng tiểu sinh hiện nay nhìn mà ngưỡng mộ. Trong lòng Thường Mạn Tinh tràn đầy ác ý, ngoài mặt lại không chút biểu cảm, nhìn bản mặt tràn đầy vẻ ôn nhu của Hà Tiên Dương mà nói:"Nếu vậy, hay là chúng ta đi nhận nuôi một đứa trẻ đi."

Hà Tiên Dương không ngờ cô bỗng nhiên nói thế, trong nháy mắt khuôn mặt cứng đờ, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục , lời hay ý đẹp hỏi:"Sao đột nhiên muốn nhận nuôi một đứa trẻ?"

Thường Mạn Tinh bắt gặp vẻ mặt vừa rồi của hắn, cười bảo,"Không phải anh nói em không sinh con được cũng không sao sao? Nhưng em muốn có con, nếu em không thể sinh con, không bằng mình đi nhận nuôi một đứa, như vậy cũng tốt đúng không?"

Hà Tiên Dương khuyên cô:"Cần gì nhất định phải đi nhận nuôi một đứa bé, ngày mai chúng ta đi khám ở các bệnh viện khác xem sao, có thể em sẽ được chữa khỏi." Hắn nói xong lại thâm tình chân thành bỏ thêm câu nữa,"Mạn Tinh, anh chỉ muốn có hai đứa con của chúng ta."

Nghe mấy lời này thốt ra mà xem, ngoài kia hắn với ả nhân tình đã có hai đứa con riêng một nam một nữ, đều là con cưng.

Thường Mạn Tinh cảm thấy ghê tởm, sắc mặt lạnh lùng, hừ giọng nói:"Em nói, em muốn nhận nuôi một đứa trẻ, anh không đồng ý?"

Thường Mạn Tinh là Thường gia đại tiểu thư, từ nhỏ tới lớn được chiều chuộng hết sức, khi xưa Hà Tiên Dương vất vả lắm mới ôm được đùi cô(*), cưới được cô rồi nhờ vả Thường gia giúp đỡ mới mở được công ty như ngày hôm nay, khắp nơi đều phải dựa dẫm vào gia đình nhà vợ, bởi vậy mà ba năm nay cum cúp cung phụng cô, hiếm khi vợ chồng to tiếng. Lúc này tuy trong lòng hắn rất không thoải mái, nhưng thấy Thường Mạn Tinh tiểu thư tính tình lên cơn nên không thể cự tuyệt cô, đành phải bày ra khuôn mặt tươi cười,"Được rồi được rồi được rồi, em đừng giận dỗi nữa, có thêm đứa bé với em nữa cũng không sao, vậy đi, vài ngày nữa công ty nghỉ làm, anh với em cùng đi xem xem nhận nuôi một đứa trẻ."

(*)ôm được đùi cô: Ý nói ôm đùi bợ đỡ, nịnh hót dỗ dành.

Nói rồi, Hà Tiên Dương bỗng nảy ra ý nghĩ. Rất có khả năng cả đời này Thường Mạn Tinh cũng không sinh con được, nhưng hắn bên ngoài còn có hai đứa con riêng một nam một nữ, trong đó đứa con trai Hà Trạch mới nửa năm tuổi, không nhớ chuyện gì, nếu tìm chút cách đem đứa trẻ này đưa đến cô nhi viện, sau đó sắp đặt làm sao cho Thường Mạn Tinh nhận nuôi chúng. Cứ thế, con riêng của hắn có thể danh chính ngôn thuận trở thành con trai hắn rồi.

Càng nghĩ càng thấy khả thi, Hà Tiên Dương không khỏi lộ ra một nụ cười. Nói cho cùng, Hà Tiên Dương hắn không có hứng đi nuôi một đứa nhóc hoang không biết từ đâu rơi xuống.

Thường Mạn Tinh nhìn thấu Hà Tiên Dương, thấy ánh mắt hắn lóe ra bộ dáng này liền đoán được ngay hắn định làm gì. Quả thực, đúng như cô dự kiến trong lòng, kẻ như gã Hà Tiên Dương này, thật quá vô liêm sỉ. Cho nên cô muốn cho hắn nếm thử cái gọi là nhấc đá lên rồi lại tự đập trúng chân mình.(*)

(*)nhấc đá lên rồi lại tự đập trúng chân mình: Ý nói gậy ông đập lưng ông.

Về chủ ý kiếm đứa con nuôi, ngay từ ngày đầu tiên khi Thường Mạn Tinh trọng sinh trở về đã quyết, cô muốn nhận nuôi một đứa trẻ, mà thân phận của nó cũng có chút ý tứ sâu xa.

Đứa trẻ này vốn là kết quả của cuộc tình chóng vánh giữa gã Tiên Dương với cô người yêu Mạnh Thải Kỳ của hắn, nhưng hiện tại, Hà Tiên Dương không hề hay biết đến sự tồn tại của đứa trẻ ấy.

Năm đó Hà Tiên Dương mới mười tám tuổi, Mạnh Thải Kỳ nhỏ hơn hắn một tuổi là bạn học của hắn, hai người vụng trộm ăn trái cấm nên sinh ra đứa trẻ này, nhưng khi đó đứa bé còn chưa sinh ra Mạnh Thải Kỳ đã bị người nhà phát hiện, gia đình lập tức chuyển đi, Hà Tiên Dương không tìm thấy người yêu, sau mấy tháng dần quên khuấy cô người yêu bặt âm vô tín này, chỉ ngẫu nhiên hoài niệm nhớ tới một đoạn thời niên thiếu ngây ngô. Tình yêu, hắn căn bản không ngờ rằng Mạnh Thải Kỳ lúc ấy đã sinh con hắn ra.

Cho nên kẻ như Hà Tiên Dương này, bạc bẽo có thể thấy rõ mồn một.

Mà năm đó chưa kịp lập gia đình Mạnh Thải Kỳ đã bị nhà người phát hiện mà mang đi, cứ tưởng là đứa bé đã mất, lại bởi vì thân thể Mạnh Thải Kỳ không tốt không thể thừa nhận, chỉ con cách để cô ta sinh ra đứa bé này. Chỉ là, đứa bé vừa chào đời, bất quá hai tháng đã bị Mạnh Thải Kỳ cùng người thân đưa đến một cô nhi viện mà vụng trộm vứt bỏ.

Đứa trẻ bị vứt tại cô nhi viện này khôn lớn, vừa mười bảy tuổi thì bị Mạnh Thải Kỳ tìm đến, mượn cớ để gặp lại Hà Tiên Dương lần nữa. Lúc đứa trẻ ấy tới Hà gia, cả Thường Mạn Tinh hay thậm chí là Mạnh Thải Kỳ đều cơ bản không ngờ rằng rốt cuộc, cậu thiếu niên trầm mặc ít nói này lại trở thành kẻ đại thắng cuối cùng.

Mà lần này, quân cờ tuyệt mỹ này, Thường Mạn Tinh tuyệt đối sẽ không để cậu ta rơi vào tay Mạnh Thải Kỳ, lợi dụng để chèn ép cô, chèn ép phụ nữ Thường gia! Trái lại, đứa trẻ hữu ích này sẽ trở thành con của Thường Mạn Tinh cô.

Thường Mạn Tinh hồi tưởng chốc lát, hẳn đứa trẻ này giờ đã mười hai tuổi, ở tại...... Lam Thiên Cô nhi viện.

Cô rất cần đi trước nhìn qua kẻ đại thắng kiếp trước một chút, cái kẻ thiên tài vô thanh vô tức mà khống chế công ty Hà gia, thôn tính công ty buôn bán đương suy tàn của Thường gia, giờ đây mang bộ dạng gì.

Hà Tiên Dương tới công ty từ sớm, Thường Mạn Tinh ngồi trong nhà chầm chậm uống xong một ly trà, cũng cùng lúc rời khỏi. Không để tài xế lái xe đi theo, bản thân cô một mình tự lái xe theo con đường trước kia cô từng đi tra xét tới Lam Thiên cô nhi viện.

Thường Mạn Tinh lái xe mất hai tiếng, tới nơi đã là giữa trưa. Cô nhi viện này không lớn lắm, so trên ảnh chụp trên mạng có phần cũ kỹ hơn. Nhìn xuyên qua bên ngoài lan can sắt, có thể mơ hồ thấy bên trong những bồn hoa thưa thớt bụi cây. Còn có vài đứa bé ở bên trong đi tới đi lui, tựa hồ đang chơi trò chơi.

Thường Mạn Tinh ngồi ở trên xe, cách một con đường cái mà quan sát bên kia qua cửa kính xe. Lúc cô chuẩn bị xuống xe bỗng nhìn thấy cách đó không xa vài đứa trẻ mặc giáo phục đang đi tới.

Dáng vẻ mấy đứa trẻ này nhìn qua đều mới trạc chín, mười tuổi, Thường Mạn Tinh chỉ liếc qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhưng dư quang đọng nơi khóe mắt lại liếc nhìn một gương mặt tựa hồ có vài phần quen thuộc, rồi quay mạnh đầu nhìn lại.

Một đứa trẻ một mình đứng phía sau mấy đứa bé kia, mang vẻ thập phần âm trầm khó gần. Tuy rằng cũng cùng khoác bộ giáo phục phía trước, nhưng không ai đi cạnh cậu ta, cũng chẳng kẻ nào đùa giỡn với cậu ta cả. Rõ ràng, cậu ta chẳng chút hòa đồng.

Vừa gầy yếu lại thấp bé, cúi đầu đi đằng sau, trông cùng lắm cũng mới chín tuổi, nhưng Thường Mạn Tinh nhớ rõ hiện giờ hẳn cậu đã mười hai tuổi. Dựa người vào cửa kính xe, tháo chiếc kính đen xuống, ánh mắt Thường Mạn Tinh chuyển qua gương mặt của đứa trẻ kia, ý vị không rõ nhìn bị vết sẹo mơ hồ bị lưu hải che đi.

Một vết sẹo dài thẳng từ đuôi mắt phải đến lông mày, phá hủy hoàn toàn gương mặt tuấn mỹ kia, khiến cậu ta nhìn qua có vài phần hung ác. Nếu không có vết sẹo này, Thường Mạn Tinh thật không dám tin vào mắt mình, cái dáng vẻ cô nhi bị ngược đãi trước mặt kia, sau này lại là Hà Vị Minh.

Kiếp trước, lần đầu tiên Thường Mạn Tinh nhìn thấy Hà Vị Minh, cậu tuy rằng có chút gầy gò, nhưng người thiếu niên ấy có dáng người cao ngất tựa như thân cây Bạch Dương, nào đâu giống bây giờ, bộ dạng này chính là một hạt đậu nành a.

Trơ mắt nhìn bóng cái hạt đậu nành trầm mặc kia lẻ lỏi đi vào cô nhi viện, Thường Mạn Tinh nhếch môi cười, không xuống xe nữa mà suy ngẫm lại kế hoạch một cách cẩn trọng. Dù sao người muốn gặp cô cũng đã gặp, mặt khác, cô đủ để đoán được Hà Vị Minh hiện tại ra sao.

Vậy là được rồi.

Khi Thường Mạn Tinh về tới nhà cũng là lúc Hà Tiên Dương đã trở lại, thấy Thường Mạn Tinh xách mấy chiếc túi mua sắm đi tới, hắn từ trên sô pha đứng dậy đón lấy gói to trong tay Thường Mạn Tinh.

"Anh về rồi."

Thường Mạn Tinh vừa cởi giày vừa thản nhiên nói:"Ừm, sao vậy, sao hôm nay anh lại về sớm thế."

Hà Tiên Dương cười nói:"Không phải hôm qua em nói muốn nhận con nuôi sao. Trẻ con ấy mà, anh sợ em vội nên tìm chút tư liệu đưa em xem qua, Mạn Tinh em xem xem mấy chỗ cô nhi viện này này, đều có chút danh tiếng cả."

Thường Mạn Tinh đón lấy rồi giở qua giở lại, mỗi một nơi trong cái đống cô nhi viện tinh tế mỹ miều này so với Lam Thiên cô nhi viện của nàng đều tốt hơn gấp trăm lần, đứa trẻ nào trên người cũng vận đồ tươm tất sạch đẹp, từng khuôn mặt tươi cười đều vô cùng hiền lành vui tươi, thêm mấy dòng văn miêu tả càng có sức thuyết phục, liệt kê cơ man là giấy chứng nhận ưu tú thực lợi hại.

Mang theo ý cười khẽ, xem xong này mấy nơi này, Thường Mạn Tinh tùy tiện vươn tay gõ gõ lên tấm ảnh của một cô nhi viện cực kỳ đẹp mắt trong tập tài liệu,"Nơi này trông không tồi."

"Minh Nhã cô nhi viện sao?" Hà Tiên Dương đáp lời, cười nói:"Anh cũng thấy nơi này tốt nhất, anh đi sắp xếp chút đây, cuối tuần này chúng ta sẽ đi xem bọn trẻ."

"Được." Thường Mạn Tinh cười nói.

Đợi Hà Tiên Dương vội vàng rời đi sắp xếp, Thường Mạn Tinh lên tầng lấy ra hai tập tài liệu. Đây đều là kết quả của thám tử tư cô thuê về sau khi trọng sinh, về hai đứa con riêng của Hà Tiên Dương với ả nhân tình.

Hai đứa con riêng của Hà Tiên Dương, đứa bé trai gọi là Hà Trạch, mới chào đời được nửa năm, đứa bé tên Hà Lạc, đã lên năm tuổi.

Đứa bé trai mới chào đời không lâu trước đó, đứa bé gái lại sinh vào đúng thời điểm Hà Tiên Dương đang theo đuổi cô. Thường Mạn Tinh gõ gõ bộ móng tay được chỉnh trang xinh đẹp của mình lên tấm ảnh chụp hình một đứa bé trai ngây thơ đáng yêu, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, lấy điện thoại ra bấm số gọi.

"Dì Từ." Thường Mạn Tinh gọi.

"A? Mạn Tinh tiểu thư, sao đột nhiên người lại gọi điện cho ta, hay có chuyện gì xảy ra?" Đầu dây bên kia là giọng ôn hòa của một người phụ nữ trung niên, mang vài phần thân thiết. Bà chính là người giúp việc thuê đã làm trong Thường gia cả nửa đời, nay đã ngoài năm mươi tuổi .

"Vâng, con nhớ không nhầm, vợ chồng con trưởng của dì Từ vẫn chưa có con, nghe nói muốn nhận nuổi một đứa trẻ đúng không?" Thường Mạn Tinh hỏi.

"Đúng thế, con dâu ta đúng là một đứa con ngoan, đáng thương mãi chưa một lần có mang cả. Mạn Tinh tiểu thư người nhắc tới chuyện này là......?"

"Dì Từ, ta con muốn giúp dì một tay. Vợ chồng con trưởng của người, cuối tuần này đi, tới Minh Nhã cô nhi viện, nhận nuôi một đứa, con sẽ đưa hai tấm ảnh chụp cho mấy người, thích đứa nào thì nhận nuôi đứa đó. Con với Thường gia sẽ tiếp đón nó chu đáo, toàn bộ thủ tục hôm ấy có thể xử lý tốt đẹp."

"Được được được, Mạn Tinh tiểu thư nguyện ý giúp đỡ, tốt quá còn gì!" Dì Từ lập tức hoàn toàn đồng ý.

Bởi Thường gia đại tiểu thư đã ra tay, khả năng được tới chỗ tốt không hề nhỏ.

- - - - - - - - - -- - - - - - - - - -- - - - - - - - - -- - - - - - - - - -- - - - - - - - -

Hehe, nữ chính đã bắt đầu ra tay rồi! Mình thích nhất trọng sinh báo thù!

P/S: Rất lâu, rất rất lâu rồi mình mới ngoi lên từ sau đợt thi cử, đây cũng là truyện đầu tiên mình edit, có thể còn nhiều sai sót nên mong các bạn góp ý, mình sẽ cố gắng sửa chữa và trau dồi hơn. 

Dành tặng Dao tỷ Dao_BNHThank you for not forgetting me. 

Pi-ẹt lần nữa: Video ở trên chính là bản cover do Dao tỉ hát đó! Kekeke

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net