Chính là tiểu Nhiên tưởng ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Phong bế lên Dật Nhiên đi vào tu luyện thất "công pháp này em ấy có thể tu luyện sao."

"Có thể, độ phù hợp linh hồn của ngài và tiểu chủ nhân là nhất lưu. Nói nữa hai phần công pháp này là đều có độ dung hòa cao. "

"Vậy bước đầu trước tu luyện đạt tới võ sĩ trước tiên đi , tiểu Nhiên đến đây học cái này." ôn nhu vuốt khẽ lưng Dật Nhiên, chăm chú lật sách giảng giải cho cậu hiểu.

"Chủ nhân các ngươi từ từ tu luyện, ta đi chuẩn bị nước thuốc, cho luyện thể thuật.
____________________________________

Một tuần sau

Lục Phong và Dật Nhiên dựa vào Hỗn độn thiên quyển bước đầu tiến vào võ đồ bốn sao. Hỗn độn công pháp đã tu luyện đến tầng thứ nhất, đã có thể tự động vận hành gia tốc hấp thụ nguyên lực.

"chủ nhân, nguyên lực trong không gian giới chỉ tuy nhiều, nhưng cũng không thể dựa vào này thăng cấp. Chúng ta cần tìm nguyên thạch, tuy thế giới này khuyết thiếu nguyên lực. Nhưng hạ cấp nguyên thạch vẫn phải có. Hơn nữa tuy không gian đầy đủ nguyên lực, truyền thừa công pháp nhưng không có dược thảo, cùng nguyên liệu tu luyện. Chúng ta vẫn trước tiên ra ngoài thôi."

"Ta biết đến, cần thu mua thứ gì ngươi vẫn là trước tiên liệt kê danh sách đi."
Lục Phong buồn cười nhìn giới linh nơi nơi chuyển miệng nói cái không ngừng. Hắn bế lên đang còn mơ màng vừa mới tỉnh ngủ Dật Nhiên, nhất niệm rời khỏi không gian.
_____________________________________

Lục Phong không nóng nảy, cùng Dật Nhiên trước ăn cơm sáng đã một tuần bọn họ chỉ uống linh thủy cùng hấp thu nguyên lực dằn bụng. Uy no người trong ngực Lục Phong mới sách theo tranh vẽ cùng máy tính đi đến công viên. Để cậu tự mình vẽ tranh, Lục Phong dẫn theo máy tính xem xét giá cổ phiếu. Có lẽ bản thân hắn nên tiếp theo thay đổi một phần kế hoạch thư, việc lúc này nên là tận lực thu hoạch tài chính. Thu mua linh thảo cùng nguyên liệu tu luyện, trước tiên tăng lên thực lực mới có thể giải khai một mạt thần hồn bị cướp đi của Dật Nhiên. Dám thương tổn người của hắn  nên là chết đi mới hảo.

"ca ca ~"

“họa xong sao?” Lục Phong cười ôn nhu, cuối đầu xoa nhẹ gương mặt đang cười đến vui vẻ kia hỏi. Nhìn đến bức họa xem có thể thấy một mảnh hoa hải, lại hướng nơi xa xem có thể thấy xanh thẳm thanh triệt thảm cỏ tươi mới tràn đầy sức sống.

“Hảo! ” Dật Nhiên cọ cọ đầu vào cằm Lục Phong, làm nũng mềm mềm trả lời.

Lục Phong vừa chuyển đầu liền vừa vặn thấy Dật Nhiên bộ dáng này lòng liền mềm đến không được. Đem Dật Nhiên bế lên tới, thanh âm ôn nhu lại sủng nịch, quát khẽ chóp mũi cậu “hôm nay lại còn học được làm nũng đâu. ”

" Hơ!? " Dật Nhiên vẻ mặt mờ mịt, 'mặc kệ ' duỗi tay ôm lấy Lục Phong cổ, dựa vào ở hắn trong lòng ngực, ỷ lại cọ Lục Phong vai, "tiểu Nhiên tưởng ca ca. "

" ây? Hôm nay ngốc bảo bối miệng nhưng thật ngọt đâu, nhưng có ăn đường?! " Lục Phong nói rồi vui vẻ ôm lên Dật Nhiên hôn rồi thân lại nơi này xoa xoa nơi khác sờ sờ đến người trong lòng ngực cười đến xin tha mới thôi.

Bế lên thiếu niên nhỏ gầy thân thể về nhà. Lục Phong cúi đầu, thân mật dán ở Dật Nhiên bên tai, ôn nhu hống hắn, " tiểu Nhiên đói sao? Ca nấu cơm cho em, Bảo bối muốn ăn gì nào ~"

Dật Nhiên tư duy trở nên càng thêm thong thả, nghe Lục Phong trầm thấp dễ nghe thanh âm, ngốc ngốc ngơ ngác. Năm phút sau vẫn còn suy nghĩ " Ca ca nấu đều thích " cuối cùng câu trả lời chớt quớt.

Một cái mềm nhẹ hôn dừng ở Dật Nhiên lông mi thượng, ôn nhu hô hấp thổi quét ở Dật Nhiên trên má, "thật là bắt em không có biện pháp."
thật chặt ôm lấy Dật Nhiên xoay tròn, lại nâng nâng cao hạnh phúc đến khoé môi không thể khép Lục Phong cười đến vui vẻ, bị cảm nhiễm đến rồi Dật Nhiên cũng thật vui vẻ cười theo.
__________________________________

Thuần thục sắc rau rửa thịt Lục Phong thật bất đắc dĩ càng nhiều là sủng nịnh nhìn người giống keo dán giường như dích chặt vào lưng chính mình Dật Nhiên, xoay người cõng lên Dật Nhiên một tay vòng ra phía sau đỡ ở đôi bánh bao không cho cậu trượt xuống. Một tay nhanh lên động tác làm bữa trưa.
"hắc hắc ☺, ca ca, ca ca ngốc, ca ca ngốc là của tiểu Nhiên, ngốc ca ca là của tiểu Nhiên một người, một người haha... " ôm lấy cổ Lục Phong Dật Nhiên lắc lắc chân nhỏ ngốc nghếch cười hát.

Đở vững người đang hát vu vơ, lắc đến lắc đi đến vui vẻ kia. Khóe miệng không tự giác cong "ừ là của em một người, của em một người... Ngốc tử "

[ừ thì hai người đều là ngốc tử chỉ mình tui bình thường được chưa 😒😒😒 . ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net