PHIÊN NGOẠI : Cái chết của Tê Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại thứ ba :

Cái chết của Tê Hà.

Một thoáng vừa thổi sang, trời đã sang Đông chí, mặc trời bên ngoài gió rét, bên trong cung điện vẫn ấm áp tựa mùa xuân.

Tê Hà Công chúa ngồi trước cửa số, lặng lặng ngắm nhìn vườn hoa, hồ sen đã chẳng còn bóng sen hồng, chỉ phủ đầy một tầng tuyết trắng xóa. Sau lần lâm bồn đầy nguy hiểm, nàng vẫn ngoan cố không chịu thân cận với đứa nhỏ, thậm chí không chịu nhìn mặt đứa con của mình. Hoàng đế thương cảm cho nàng vô vàn, hết lòng lo lắng, sợ nàng túng quẫn, tổn hại đến thân thể, ngày đêm thủ bên người chăm non cho nàng. Mà dường như tinh thần của nàng đã sớm bị hút cạn kiệt, nàng vẫn luôn im lặng không nói, vẻ mặt hoảng hốt. Cung nhân trong Tử thần điện ngấm ngầm lan truyền lời đồn đãi, rằng Tê Hà Công chúa đã hóa điên. Nhưng nàng biết mình vẫn chưa nổi điên, nhưng cũng sắp phát điên tới nơi rồi.

Oa —— tiếng khóc nỉ non chợt vang lên.

Tê Hà đang đăm chìm trong vạn suy nghĩ, bỗng chốc bị bừng tỉnh, vội vàng đứng bật dậy, tìm kiếm khắp nơi trong cung điện, các cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm sao.

"Các ngươi có nghe thấy không? Nó đang khóc! Bảo bối của ta đang khóc!" Nàng nửa tỉnh nửa mê, bần thần nói.

Trên mặt cung nữ hiện rõ vẻ kinh hỉ, rút cuộc thì Công chúa cũng quan tâm tới đứa nhỏ rồi sao? Nàng vẫn mãi đắm chìm trong cảm xúc lý trí của chính mình, không màng để tâm đến đứa nhỏ, có lẽ tâm tình đã chuyển biến tốt. Vì thế, các nàng cấp tốc đem cái nôi tới trước mặt Tê Hà, hơn nữa còn giao toàn quyền cho nàng tùy ý hàng xử. Tê Hà bước tới gần, hết sức ôn nhu ôm lấy đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ về, gương mặt tràn đầy mẫu tình. Đứa trẻ an ổn trong vòng tay mẹ, nhanh chóng bình ổn tiếng khóc, chìm vào giấc ngủ. Tê Hà thở dài một hơi, nhẹ mơn trớn má hồng của hài tử.

Tê Hà chấp nhận, nàng biết cả đời này không thể quên đi tội lỗi trong quá khứ, nhưng đứa nhỏ này thì sao, trong tận tâm tư nàng vẫn luôn khẩn cầu, hi vọng ông Trời khoan dung độ lượng, tha thứ cho nó, nếu ông trời có trừng phạt, nàng nguyện gồng mình gánh vác. Người ta nói, trẻ con cũng có trí nhớ, nang vẫn luôn tránh né con mình, chỉ mong trong ánh mắt thuần túy của hài tử sẽ chẳng đọng lại hình ảnh người mẹ này. Mà giờ đây, thời gian đã rút ngắn lại...

Tê Hà vừa ôn nhu vuốt ve gương mặt non mềm, vừa lặng lẽ rơi nước mắt, nàng càng suy nghĩ, nước mắt liền chảy mãi không ngừng.

Chính vào lúc này, Hoàng đế mệt mỏi bước vào, trên vai hắn lớp áo lông cáo phủ đầy tuyết, gương mặt tuấn mỹ cũng phủ một lớp sương băng, cung nữ vội vàng bước tới hầu hạ, cởi áo choàng khỏi người hắn, hắn liền mỉm cười bước tới, bỗng chốc nhìn thấy nước mắt nàng tuôn rơi, gương mặt liền trầm xuống.

Tê Hà vội vàng đặt đứa nhỏ lại vào trong nôi, thừa dịp cúi đầu vội giấu đi nước mắt, lúc ngước mặt lên đã khôi phục lại vẻ thường ngày :"Bệ hạ."

Hắn vội vàng bước tới, nâng mặt nàng lên :"Sao thế, là kẻ nào đã chọc giận nàng?"

Tê Hà Công chúa nhìn hắn, đôi mắt đen lay láy khẽ chớp, như cái hồ sâu không đáy, mang theo cả bi ai suốt cuộc đời nàng, nhưng Hoàng đế chưa kịp định thần, nàng đã khôi phục lại tươi cười, hồng nhuận nói :"Thiếp ở đây rất tốt, không ai dám làm phiền thiếp cả."

Hoàng đế sửng sốt, gương mặt vẫn chưa khỏi hoài nghi, đầy trấn tĩnh hỏi :"Không cần phải lừa gạt ta, vì sao nàng lại khóc? Là kẻ nào cả gan nói xằng nói bậy trước mặt nàn? Có phải ả Hoàng hậu lại tìm tới đây gây phiền hà cho nàng đúng không?"

Tê Hà vội vàng kéo tay hắn :"Không phải, không phải thế, thật sự không liên quan tới Hoàng hậu nương nương. Thần thiếp thấy ngài đối đãi với hai mẹ con thần thiếp quan tâm hết mức, chẳng màng quan tâm tới Hậu cung, thiếp lo lắng lời đồn nhảm sẽ lại lan truyền, ngược lại gây bất lợi cho đứa nhỏ. Thần thiếp chỉ đơn thuần đang lo lắng cho hài tử, không can hệ đến nương nương..."

Hoàng đế thoáng chau mày, sau khi sinh tinh thần của Tê Hà vẫn chưa ổn định, ngày đêm bất an, hắn hiểu rõ ngọn nguồn của nỗi đau này xuất phát từ đâu, nhưng hắn đành bất lực. Tê Hà tin vào Phật pháp, lại tin nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng, cho nên nàng vẫn mải e sợ mối tình trái luân thường đạo lý của hai người sẽ chọc giận thần linh, sau này mọi tội lỗi đều giáng vào đầu đứa trẻ nhỏ. Mà hắn không tin, xuất thân hắn bần cùng, từ một Thái tử xa hoa bị bắt nhốt thành tử tội, ở lao ngục nếm đủ mọi tra tấn, thức ăn là thứ dư thừa, nước uống là nước bẩn thải ra, ngày ngày bất động cam chịu dưới sự lăng nhục, hành hạ của ngục tốt, từ lúc nhỏ đã ngày đêm lo lắng không biết mình sẽ chết lúc nào, loại tra tấn này, không người bình thường nào có thể chịu đựng nổi. Nếu không có Tê Hà bầu bạn, có lẽ hắn đã sớm tử nạn từ lâu.

Nàng, đáng yêu đến thế, ôn nhu đến thế, Tê Hà chính là nguồn sống, nguồn hi vọng duy nhất trong cuộc đời đầy tối tăm của hắn. Trước kia, so với hắn, nàng gầy yếu hơn bội phần, đáng thương hơn gấp trăm ngàn lần, rõ ràng đang sợ hãi đến ngủ không được, nhưng nàng vẫn an ủi hắn, chở che cho hắn. Vào thời điểm ấy, hắn chỉ là tù nhân, cuộc sống bị bao phủ bởi bóng đêm, thậm chí không thể nhận mặt Tê Hà, nhưng bọn họ lại phải lòng nhau, không vì thân phận, không vì giai cấp, chẳng vì tướng mạo, đơn giản là vì bọn họ chỉ có nhau. Sau này, khi hắn đã trở thành vua một nước, có vô số phi tần bầu bạn. Nhưng thật sâu trong tiềm thức, hắn biết tình cảm của bọn họ không phải là vì bản thân hắn. Các nàng tôn sùng thân phận, yêu thích dung mạo anh tuấn, đầu óc anh minh của hắn. Buồn cười, nếu người các nàng gặp chính là thiếu niên khổ sở trong ngục lao xưa kia, chỉ sợ không kẻ nào có thể hạ mình liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một lần.

Trên đời này không ai quan trọng hơn Tê Hà, nhưng kể từ khi nàng phát bệnh, chưa từng quan tâm hay chiếu cố đến hài tử thân sinh. Xem ra bây giờ nàng đã nhớ rõ mọi chuyện, nhớ rằng đứa nhỏ này chính là cốt nhục của bọn họ, cuối cùng cũng có chuyển biến tốt...

Hắn nhìn Tê Hà, ôn nhu nói :"Bùi Hoài Trinh là một ả hồ ly giảo hoạt, Tê Hà, nàng không nên tiếp xúc với nàng ta."

Tê Hà Công chúa bật cười :"Hoàng hậu khác với những người kia, nàng ấy thông minh, lại có đầu óc, là một nữ cường bản lĩnh, ta vẫn luôn nghĩ rằng, nếu ta không phải là người đầu tiên ngài gặp, có lẽ ngài cũng phải lòng nàng thôi."

Đôi môi mỏng của Nguyên Cẩm Phong chợt mím lại, lộ ra nụ cười đầy mỉa mai, chợt gợi nhớ về gương mặt đẹp tuyệt luân của Bùi Hoài Trinh, nhưng gương mặt lại đầy vẻ căm hận chán ghét :"Nàng ta dẫu có thông minh, nhưng cũng không sánh bằng Tê Hà của ta. Ta sẽ không yêu bất kỳ ai, ngoại trừ một mình nàng. Trong tim ta nàng đứng ở vị trí cao nhất, cực hạn nhất, Tê Hà, không cần phải thử lòng ta."

Ở trước mặt nữ nhân hắn thương yêu nhất, hắn chưa từng dùng tới danh xưng 'trẫm', giữa bọn họ không cần giữ phép tắc như vậy.

 "Đương nhiên ta hiểu tâm ý của ngài, phần tình cảm của chúng ta đã kéo dài đến mức có cả hài tử. Nhưng được sủng ái quá nhiều đối với con của chúng ta thật sự không tốt, nếu ngài thật lòng thương hài tử, ta xin ngài, cho nó xuất cung đi, để một gia đình thương gia nuôi nó lớn."

"Tê Hà, nàng điên rồi! Đây là đứa nhỏ chính nàng sinh ra, sao nàng lại có thể nói như vậy?!" Hắn ngạc nhiên, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng trước nay chưa từng có.

"Nhưng nó không nên ra đời!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tê Hà công chúa hiện lên vẻ tuyệt vọng, ngón tay tự nhiên nắm chặt lấy quần áo của hắn "Ngàii và ta cùng là tội nhân, lẽ nào ngài muốn tội do chúng ta gây ra liên lụy đến hài tử nữa sao! Bây giờ nó còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng sau này nó lớn lên, ngài nói nó làm sao đối mặt với sự chỉ trích của mọi người được?!"

Trong nháy mắt, trái tim ngoan cường lãnh khốc của Nguyên Cẩm Phong như bị đâm một cái đau nhức, rất lâu không nói được câu nào. Cuối cùng hắn giật giật môi nói ra từng chữ: "Ta sẽ khiến cho người trong toàn bộ thiên hạ này ngậm miệng!"

"Bệ hạ, chỉ là bọn họ không dám nói!" Tê Hà công chúa cảm thấy như không thể thở nổi, ở trong tình yêu mãnh liệt và chấp nhất đáng sợ này, nàng giống như sắp bị nổ tung. Nàng phải rời khỏi nơi đây, nếu không nhất định sẽ bị loại cảm giác tội ác này làm cho phát điên. Nàng có thể chịu đựng bị người ta nhục mạ, nhưng tuyệt không thể để con nàng bị huỷ diệt. Đứa nhỏ nhu thuận như vậy, ông trời nhất định sẽ ban cho nó thân thể khoẻ mạnh, nàng cũng không cầu mong gì hơn....

"Tê Hà, nàng không cần lo lắng điều gì cả, cứ tin tưởng vào ta." Hắn nói như vậy, vẻ mặt kiên nghị.

Trong lòng Tê Hà công chúa trở nên đau đớn, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, nàng dựa vào lòng hắn, chậm rãi nói: "Ta tin tưởng ngài, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nó."

Từ lúc đó, Tê Hà từ từ bình phục trở lại, lúc vui vẻ còn đồng ý đi dạo ở hoa viên một chút. Nhìn người mình yêu dần dần khoẻ mạnh, tảng đá lớn đè nặng trong ngực Nguyên Cẩm Phong cũng được hạ xuống, tâm tư cũng có thể quay lại chăm lo triều chính.

Lúc hắn quay lại Tử Thần điện, bầu trời đã tối đen. Tê Hà ngồi ở dưới ánh nến lẳng lặng thêu gì đó, Nguyên Cẩm Phong lặng lẽ đi tới phía sau lưng nàng, cầm lấy thứ nàng đang thêu trên tay, Tê Hà hoảng sợ, sau đó cười khẽ: "Bệ hạ đã trở về."

Nguyên Cẩm Phong nhìn món đồ trong tay nàng, mặt trên thêu tranh Bách Tử (trăm con) với những hình thái khác nhau, một đám trẻ nhỏ đang cười hì hì, một số đang chạy hoặc đang đùa giỡn, rất sống động, vô cùng vui vẻ. Ngón tay của hắn lướt qua trên mặt bức thêu, mặt giãn ra cười nói: "Sao phải hao tổn tâm sức như vậy, trong cung có tú nương, nếu nàng bị tổn thương đến mắt ta sẽ rất đau lòng."

Ánh mắt Tê Hà dịu dàng nhìn vào bức thêu, nói: "Đây là cái yếm ta tự tay làm, có ý nghĩa không giống bình thường, hi vọng có thể phù hộ cho con suốt đời bình an, khoẻ mạnh."Nguyên Cẩm phong buông bức thêu ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng: "Nàng yên tâm, ta đã sắp xếp cho nó một thân phận quang minh chính đại, sẽ không để nó phải chịu bất kì khó khăn nào, Tê Hà, đây là việc lớn nhất ta có thể nhượng bộ."

Nguyên Cẩm Phong nhất định không chấp nhận việc đưa con của hắn lưu lạc trong nhân gian, nhưng Tê Hà công chúa luôn kiên trì nài nỉ, cầu xin hắn, hắn đành phải đồng ý, nhưng chỉ là sắp xếp một thân thế ổn định, hắn cũng chỉ có thể nhường nàng đến mức đó.

Nam nhân quật cường không chịu nhận thua này là muốn dùng sức lực bản thân đối kháng với sự phẫn nộ của Việt Tây, nàng biết rõ tất cả triều thần đang bàn tán ầm ĩ, tình hình hết sức căng thẳng... Tê Hà chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, từ từ ngẩng mặt lên, nói: "Được, tất cả tất cả nghe theo ngài."

Nguyên Cẩm Phong vui mừng, Tê Hà vẫn vì chuyện này mà chiến tranh lạnh với hắn rất lâu, những ngày trước bận việc triều chính, mọi người tranh đấu gay gắt, tối trở về còn phải làm cho nàng vừa ý, thật rất mệt mỏi. Tối nay Tê Hà không ương ngạnh nữa, bầu không khí của hai người lại trở về như trước. Hắn chậm rãi cúi đầu, hắn hôn vào cái trán của nàng, chuyển qua mắt, mũi rồi xuống miệng, Tê Hà khó được lúc ngoan ngoãn mặc hắn tùy ý. Dưới ánh nến, mặt nàng nhiễm một tầng đỏ ửng, xinh đẹp vô cùng. Nguyên Cẩm Phong giật mình, cánh tay mở rộng bế nàng lên, trực tiếp đi vào bên trong.

Tê Hà bị hắn ôm, cũng rất yên tĩnh. Ngày trước nàng luôn chống cự trốn tránh sự thân mật của hắn, hôm nay lại như vậy, nhất định nàng đã nghĩ thông... Trong lòng Nguyên Cẩm Phong vui mừng như điên không thể diễn tả được, hắn chậm rãi thả nàng xuống giường, nhẹ nhàng nói: "Tê Hà, chúng ta mãi ở cùng nhau, cả đời cùng một chỗ."

Tê Hà công chúa nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, cảm nhận hô hấp ấm áp ở trên mặt nàng, không tự chủ được sợ run một chút. Hắn nhận ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, tựa hồ muốn dùng thân thể nóng bỏng của hắn hòa tan nàng.

Nguyên Cẩm phong chăm chú nhìn vào Tê Hà, ánh mắt của nàng phảng phất nhất đầm nước tràn đầy sức sống, bất tri bất giác chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn. Đến khi thân thể ở trong ngực của hắn dần ấm lên, hắn mới đem môi mình áp lên môi của nàng, dần dần không chịu nổi nữa hoá thành cuồng loạn, mà nàng cũng không mở miệng từ chối, vẫn luôn dịu dàng, thuận theo hắn, tình nguyện cùng hắn dây dưa một chỗ, dùng hết tất cả mọi cách phối hợp với hắn, hai người triền miên, vui sướng trước nay chưa từng có.

Ban đêm tiếng chuông điểm canh ba trong cung vang lên. Tê Hà chậm rãi mở mắt, vươn tay nhẹ nhàng bỏ tay của Nguyên Cẩm Phong ở bên hông của nàng ra, sau đó từ đầu giường ngồi dậy. Ánh trăng chiếu lên màn cửa sổ bằng lụa mỏng, thân thể của nàng mềm mại xinh đẹp, tóc đen lẳng lặng vương ở đầu vai. Nàng chỉ im lặng nhìn chăm chú vào Nguyên Cẩm Phong đang ngủ say. Lúc này vị hoàng đến nhìn rất an tĩnh, dịu dàng, khác hẳn ngày thường luôn dữ dằn, như hai người khác nhau vậy. Tay nàng giơ lên muốn chạm vào cặp lông mày đang nhíu lại của hắn, nhưng lại dừng giữa không trung, không thể hạ tay xuống.

Kết thúc cho tất cả yêu, hận đều tại nơi này. Nếu tội ác do nàng bắt đầu, nên để nàng kết thúc.

Đôi mắt mĩ lệ lại ngập tràn nước mắt, rơi vào áo ngủ bằng gấm của nàng, nàng nhẹ nhàng nói: "Sau này không có ta, chàng sẽ thế nào..."

Tê Hà ngồi ở đầu giường một lúc, sau đó nhẹ nhàng đứng lên, mặc bộ quần áo nàng đã chuẩn bị từ trước. Nàng biết đêm nay không có ai ở gần đây, bởi vì hắn không thích người khác rình mò chuyện giữa hai người họ, trong nến kia có đốt mê hương, hắn sẽ ngủ một đêm thật tốt. Vì vậy, nàng mở cửa cung, một trận gió lạnh thổi tới, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện ra tươi cười, không quay đầu lại.

Sau khi ngủ một giấc thật ngọt ngào, Nguyên Cẩm Phong bị tiếng kêu sợ hãi của thái giám và cung nữ đánh thức, hắn bỗng nhiên bật dậy, theo bản năng sờ sờ xung quanh, bên cạnh hắn không có ai, giường cũng lạnh lẽo từ lâu. Trong lòng đột nhiên run một chút, hắn dự cảm được có chuyện không lành, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc liền chạy ra ngoài.

Trong vườn hoa ngập tràn băng tuyết, trên mặt đất có một lớp tuyết thật dày, khi mọi người hốt hoảng chạy tới ao sen trong hoa viên, bọn họ đều nhìn thấy, một nữ nhân mặc hồng y ngửa mặt nằm dưới lớp băng, khuôn mặt xinh đẹp, thần sắc yên ổn.

Hắn hướng về phía ao sen đi thẳng đến, nàng ấy vốn đã có ý định muốn chết, nên đêm qua mới dịu dàng thắm thiết như vậy... Làm tất cả chỉ là muốn mê hoặc hắn, khiến cho hắn nghĩ một cuộc sống mới tốt đẹp đã bắt đầu... Nhưng mà bây giờ hắn mới hiểu được, hoá ra tất cả đều là giả!

Nguyên Cẩm Phong chỉ cảm thấy giống như vạn tiễn xuyên tim, đau khổ, tay ôm ngực cúi người xuống, miệng nôn ra một búng máu......

Mọi người kinh hoảng, chỉ có thể trố mắt nhìn hoàng thượng của bọn họ ngã xuống...  

------ lời ngoài mặt ------

Ngày mai mọi người sẽ biết thân phận thật sự của Nguyên Liệt, A men.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net