Chương 2: nhớ anh trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thật sự rất nhớ anh.
Nghĩ đến ngực phát đau.
những ngày đêm ở trên sa mạc, cô dùng cục đá khắc tên của anh ở trên vách động, một lần lại một lần, phảng phất làm như vậy có thể tiêu bớt đi nỗi nhớ Làm người ta phát điên. Nhưng là mỗi khi khắc xong, nhìn tên kia , cô lại vô cớ sợ hãi , thật giống như sợ hãi bị người nhìn trộm thấy bí mật trong nội tâm, cảm xúc sợ hãi thúc đẩy cô đem những dấu vết đó xoá đi.

Ngô tuyết lan biểu tình quái dị nhìn cô gái trước mắt, cô có phải đã lớn tuổi hay không , cho nên lỗ tai bị hư ?

Tiểu thư cư nhiên nói...... Nói cô ấy nhớ thiếu gia?......

Hàn Kiều Kiều xốc chăn lên , chậm rãi xuống giường, Ngô tuyết lan vội vàng duỗi tay đỡ cô, lại cúi người đi dép lê vào cho cô, trong miệng nhịn không được dông dài: "Tiểu thư cô muốn làm cái gì nha? Là muốn đi WC sao? Cô đừng nhúc nhích, tôi tới đỡ cô......

Bác sĩ nói, tiểu thư trong khoảng thời gian này tận lực không đuợc cúi đầu, cúi đầu sẽ choáng váng khó chịu, tốt nhất vẫn là an tĩnh nằm nghỉ ngơi......
Tiểu thư cô có muốn uống miếng nước hay không ? Tiểu thư cô không biết đâu , bác sĩ kia thật là, nói cái gì hai ngày liền sẽ tỉnh, kết quả ngày hôm qua cô chưa tỉnh, ai nha, thiếu gia tức giận cực kỳ......"

Ngô tuyết lan nói đến chỗ này, không khỏi im miệng lại, trong lòng thịch một cái -- mồm mép này, như thế nào lại nhắc tới thiếu gia đâu? Tiểu thư ghét nhất người khác nhắc tới thiếu gia, bất quá...... Tiểu thư hôm nay có chút không giống mọi ngày ? trong lòng cô nghĩ như vậy, thật cẩn thận xem thần sắc Hàn Kiều Kiều.

Hàn Kiều Kiều đang muốn hỏi anh trai ở nơi nào, nghe Ngô tỷ nhắc tới anh trai, liền nắm chặt tay cô ấy, "Anh trai đâu? Anh trai hắn hiện tại ở đâu?"

Ngô tỷ sửng sốt một chút, trong miệng ậm ừ một lát, nói: "Thiếu gia...... Thiếu gia bị thương, cũng ở bệnh viện này, tiểu thư cô đừng tức giận với thiếu gia ,tóm lại là người một nhà......"

Cô thực sợ hãi Hàn Kiều Kiều đi tìm thiếu gia nháo loạn, kỳ thật tiểu thư tính tình rõ ràng rất dịu dàng, chính là không biết vì cái gì, mỗi lần chỉ cần nói chuyện cùng thiếu gia, cô ấy đều bài xích. Ngô tỷ có đôi khi nghĩ rằng , nếu thiếu gia chịu thoả hiệp tiểu thư thì tốt rồi, chính là mỗi lần tiểu thư phát giận, thiếu gia chỉ lạnh lùng nhìn, một câu cũng không nói, hai người quan hệ cũng càng ngày càng kém.

Hàn Kiều Kiều đâu thèm nghĩ nhiều như Ngô tỷ , cô chỉ nghe được anh trai cũng ở bệnh viện, liền hướng cửa đi đến, hành động tay chân thực vô lực, đầu cũng có chút đau, chính là điều
đó không ngăn được tâm Tình vui suớng của cô -- cô rốt cuộc có thể nhìn thấy anh trai!

Cô nhớ rõ lúc ấy, biết đuợc trên đầu mình thiếu một dúm tóc, mà anh trai cũng ở bệnh viện , bởi vì chán ghét anh, không muốn ở lâu cùng Một nơi với hắn , cho nên tỉnh lại ngày hôm sau liền vội vàng rời đi bệnh viện.

Mà anh trai cô ở bệnh viện hơn nửa tháng, cô một lần cũng không đi thăm hắn, thậm chí ở trong lòng mặt cảm thấy hắn bị vậy là xứng đáng, cô là cỡ nào vô tình, cỡ nào ích kỷ......

Ngô tuyết lan thấy Hàn Kiều Kiều hướng ngoài cửa đi, lại kinh sợ, "tiểu thư của tôi, còn chưa có hừng đông a......"

Hiện tại là rạng sáng 3 giờ rưỡi, chính là Hàn Kiều Kiều một khắc cũng chờ không được.
"Ngô tỷ, anh trai tôi ở phòng nào a?"

Hàn Kiều Kiều trực giác cho rằng, nhất định anh trai ở phòng bệnh cách vách cô, hoặc là đối diện? Tóm lại sẽ không quá xa, cho tới nay, anh trai đều sẽ không ở quá xa cô, luôn là ở thời điểm cô cần ,xuất hiện bên người cô.

"Tiểu thư, có chuyện gì sáng mai lại nói ai, hiện tại thiếu gia còn nghỉ ngơi đâu, thiếu gia mới vừa lấy viên đạn, bác sĩ nói thiếu gia cần tĩnh dưỡng a...."
Ngô tuyết lan vừa nói ra, Hàn Kiều Kiều đã mở cửa phòng, cô đứng ở cửa quay đầu nhìn Ngô tuyết lan, trong mắt ngập nước , tóc dài rối tung, một khuôn mặt nhỏ như bàn tay mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình, có vẻ càng thêm yếu ớt.
Hàn Kiều Kiều cắn môi, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không đánh thức hắn, tôi chính là muốn nhìn hắn một chút....."

Ngô tuyết lan bị Hàn Kiều Kiều nhìn như thế, chỉ cảm thấy tâm can chính mình muốn tan chảy.
"Ai, tiểu thư cô đừng khóc, cô mới vừa tỉnh, thân thể còn yếu đâu, tôi khoác cho cô kiện quần áo lại mang cô đi tìm thiếu gia, được không?"

phòng bệnh anh trai quả thực không xa Phòng của cô, hai cái phòng bệnh chỉ cách nhau có một chỗ ngoặt.

bảo tiêu gác đêm trên hành lang nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn Hàn Kiều Kiều, hơi sửng sốt, hắn thực mau quay người đi, không hề để ý tới.

Hàn Kiều Kiều đứng ở cửa, hít sâu một hơi.
Cô duỗi tay cầm cửa phòng muốn mở cửa đi vào, nhưng là tay run đến lợi hại, căn bản không có sức lực.

Sau lưng Ngô tỷ nhìn ra cô quẫn bách, liền giúp cô mở cửa ra, nhỏ giọng khuyên : "Tiểu thư, thiếu gia đang ngủ , nếu không cô đứng ở cửa xem một cái liền trở về đi, ban đêm nhiều khí lạnh, cô vừa mới tỉnh lại, để ý thân thể a......"

Hàn Kiều Kiều nhìn đến bóng nguời quen thuộc trên giường , chỉ cảm thấy trái tim dường như muốn nổ tung ! Lại như xé rách đau đớn, lại như phát ra vui sướng, cô cái gì cũng không nghe được! Hàn Kiều Kiều mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hàn Dực trên giường , trong mắt chỉ có anh trai cô.

"Tôi không có việc gì...... Ngô tỷ, tôi muốn ở cùng anh ấy, cô đi nghỉ ngơi đi......" thanh âm cô hơi hơi phát run, nói xong , liền tự đi vào, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

-- căn Phòng tối tăm , trong phút chốc biến thành một cái thế giới nho nhỏ , thế giới này chỉ có cô cùng anh trai, không chứa đuợc những người khác.
Hàn Kiều Kiều che lại ngực chính mình ,chậm rãi tới gần người kia, một bước so với một bước nhanh hơn, hô hấp dồn dập khiến ngực cô không ngừng phập phồng, giống một nguời rất lâu chưa thở, tham lam nuốt dưỡng khí.
Anh trai cô cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, ngay ở trước mắt cô, ngay vào giờ phút này.

Làn da trắng nõn khuôn mặt lạnh lùng ,rõ ràng là một bộ túi da tốt ,cô trước kia như thế nào chưa bao giờ nhìn kỹ đâu.

Trước kia, cô chán ghét lông mày hắn, ngại lông mày Hắn quá dài, mỗi lần nhuớn nhẹ một cái cô liền sẽ hoảng sợ đến hãi hùng khiếp vía, cũng chán ghét đôi mắt thon dài thâm thuý , ghét ánh mắt quá mức sắc bén của Hắn, tổng làm cô cảm thấy chính mình không chỗ nào che giấu bí mật, chính là bây giờ, hiện tại, cô lại thích như vậy, bất luận là mày kiếm môi mỏng, mũi cao thẳng, cô đều cực kỳ thích, thích cực kỳ mỗi một tấc, mỗi một li của hắn.

Cô rốt cuộc nhìn thấy anh trai.
Rõ ràng chính xác, nhìn thấy hắn.
Cô không có nằm mơ, là thật sự, trở lại truớc mạt thế.
Nhưng mà, dinh ly tử biệt gặp lại vui sướng, thực mau liền như thủy triều thối lui, thay thế là trái tim đau đớn.

Hàn Kiều Kiều rốt cuộc khống chế không được chính mình.
Nước mắt nóng bỏng như là bị ép đến mức tận cùng, mãnh liệt, thi nhau trút xuống.
Cô dùng tay chặt chẽ che lại miệng mình, nhưng Âm thanh mỏng manh nức nở kia như cũ từ khe hở ngón tay trộm tản ra.

Thật lớn bi ai khiến trước mắt cô biến thành màu đen, trong khoảng thời gian ngắn đầu váng mắt hoa, Hàn Kiều Kiều lập tức đỡ mép giường ngồi xổm xuống -- cô không thể ngất xỉu như vậy, cô còn không có hảo hảo xem anh trai a......

Chính là thân thể suy yếu, hơn nữa cảm xúc kích động làm cô vô lực phản kháng, đầu óc càng thêm hỗn độn......

Trên giường nam nhân chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn về phía mép giường Hàn Kiều Kiều, thiếu nữ giống một con thú nhỏ đáng thương, khẩn cầu trìu mến , dựa ở giuờng bệnh chính mình , thân thể mỏng manh còn run bần bật.

Hàn Dực hai tròng mắt mang theo mê mang, hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra, liền đã hoàn toàn thanh tỉnh, khôi phục quạnh quẽ cùng thâm trầm.

Hắn cầm lấy di động bên mép giường , gọi một số điện thoại, "Đi kêu bác sĩ, gọi Ngô tỷ lại đây, lại gọi điện thoại cho Chu Ngạn."

thanh âm trầm thấp mang theo một tia tức giận không dễ phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net