Chương XII:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Zenitsu kẽ thở dài một tiếng, rồi lại đưa đôi mắt màu phách hổ lên nhìn bầu trời trong xanh phía trên mình. Trong cái dịu mát của ngày thu, đôi mắt ấy lại ánh lên màu vàng rực rỡ tựa như những tia nắng ban mai. Đoạn, hắn nắm chặt bàn tay của kẻ kia - đôi bàn tay từng rất chai sạn nhưng bây giờ lại mềm mại vô cùng. Đã hơn nửa ngày kể từ khi bọn họ chào tạm biệt vị "Bác Sĩ Quỷ" - Tamayo cùng "Học Trò" - Yushiro. Mặc cho Tanjirou đã tỉnh lại và vết thương cũng không quá nghiêm trọng, nhưng cậu lại lặng đi, gần như không nói câu gì. Zenitsu vô cùng lo lắng cho cậu, đặc biệt là cô em gái - Nezuko. Cô cố gắng bắt chuyện với anh trai của mình nhưng đều không nhận lại được câu trả lời nào.

Zenitsu lại thoáng nghĩ đến nụ cười rạng rỡ ngày nào của Tanjirou rồi đành tự hỏi: Phải chăng bản thân đã lỡ rơi vào đường tình ái? Bậc hiền nhân xưa từng bảo: Tình yêu là đủ vị ngọt bùi đắng cay, nếu chưa từng trải qua ngũ vị, thì ắt hẳn chưa phải là yêu.

Người ta bảo, yêu là ngọt. Quả thật vậy, được ở cạnh bên cậu, Zenitsu có cảm giác như chính mình đang bay bổng trên chín tầng mây, cuộc sống xung quanh hắn bỗng hoá một màu hồng ngọt ngào.  Hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu, Tanjirou đã cứu sống hắn tại kì thi tuyển chọn, thứ âm thanh mà Tanjirou mang lại khiến hắn cảm thấy kì lạ vô cùng. Tin tưởng có, mến thương có, lo lắng cũng có. Hắn chưa từng gặp Tanjirou trước đây, chắc chắn là vậy, nhưng sau cậu lại tin tưởng hắn đến thế?

Cậu mang lại cảm giác như chính ông già của hắn - Kuwajima mang lại, chỉ khác rằng chẳng có chút gai góc nào. Zenitsu nhớ lắm lúc Tanjirou quỳ giống đỡ hắn dậy rồi hỏi han hắn có ổn hay không. Một khoảnh khắc nho nhỏ đủ để trái tim mỏng mong của hắn loạn nhịp. Hắn chỉ ước rằng, ngày ngày được ở bên Tanjirou, cùng cậu đầu bạc răng lòng sống trọn một kiếp đời bình yên

Người ta bảo, yêu là đắng. Thứ hương vị đắng nghét ấy, Zenitsu - hắn ghét vô cùng. Cảm giác như cae trái tim hắn thắt cuộn lại chẳng thể thở nổi. Vị thần tình yêu như đang đùa giỡn với trái tim của hắn, kẽ chút lại bóp mạnh nó, thật khủng khiếp làm sao. Ngay lúc kì thi tuyển chọn kết thúc, phải xa Tanjirou, có lẽ là điều mà Zenitsu lo sợ nhất. Hắn sợ rằng chẳng còn được nhìn thấy nụ cười tỏa nắng hay đôi mắt nhuộm đỏ nheo nheo khi cười của Tanjirou nữa. Trái tim cứ thể lại đau hơn. Zenitsu cố gắng cất giữ tình cảm của mình tận sâu trong trái tim, cất tại đó có lẽ hắn không đau nữa, chắc thế...

Nhưng số phận lại mang bọn họ - hắn và cậu được gặp lại nahu lần nữa. Ngay lúc Zenitsu nhìn thấy Tanjirou giữa hàng người ngược xuôi đi lại. Hắn đã khẳng định được rằng, mọi thứ đều là duyên. Lần này Zenitsu quyết không buông tay lần nữa.

Hắn tức giận, giận khi cô ả quỷ kì lạ kia bắt Tanjirou của hắn đi, giận khi tìm ra cậu khi đôi vai nhỏ bé ấy đã đẫm máu, càng giận hơn khi kẻ tìm thấy cậu lại là Yushiro, và càng hận bản thân hơn khi hắn quá yếu đuối. Hắn đã chết lặng đi khi nhìn thấy cậu nằm im dưới những bông hoa kì lạ. Sự sợ hãi, lo lắng như bao trùm lấy không gian xung quanh hắn. Hắn chẳng nghe thấy gì, cơ thể hắn thậm chí chẳng cử động nổi.

Có lẽ, nếu như hắn nắm lấy tay cậu ngay lúc ấy thì bây giờ hắn đã có thể chiến đấu cùng cậu. Có lẽ, nếu hắn cứ nhất lịm đi và ở lạnh bệnh xá của Tamayo thì sẽ tốt hơn, và khi hắn mở mắt ra thì thấy cậu ngay bên cạnh. Nhưng trái tim của con người mới biết yêu không cho phép điều đó, hẳn ông trời cũng thế. Hắn ghét cay ghét đắng kẻ được mọi người tung hô, và gửi lời cầu nguyện - ông trời - kia, bởi Người ấy chẳng yêu thương gì hắn. Đối với Zenitsu thì Chúa trời chính là kẻ thích chơi đùa với cảm xúc của người khác, không để lỡ một giây nào để bóp nát trái tim bé bỏng của cậu.

- Đau...

Nghe tiếng nói thân quen của người thương, lúc ấy hắn mới thoát khỏi dòng suy nghĩ. Miên man mãi mà hắn chẳng để ý rằng bản thân đã bóp chặt đôi tay của Tanjirou tự bao giờ. Đôi tay của cậu ửng đỏ khiến cho người em gái hoảng hốt mà hét lên :

- Anh đang làm cái quái gì vậy hả, Zenitsu ?

Zenitsu nghe vậy liền vội buông tay ra, hắn xoay người lại mà xin lỗi cậu bạn ríu rít. Đáp lại lời nói của hắn là tiếng ầm ừ cho qua của Tanjirou.

Nhận thấy trời đã đổ trưa, Nezuko gợi ý nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi tiếp, con đường tới nhiệm vụ phía trước còn dài. Và bọn họ đều đồng ý.

Quả nhiên, việc nghỉ trữa giữa rừng là một ý kiến hay. Bọn họ tìm được một con suốt nhỏ mát mẻ. Không khí thực trong lành và khoáng đãng, nước suối trong đến mức bọn họ có thể nhìn thấy cá ngay phía dưới. Mỗi người một việc, Nezuko thì nhặt củi, Zenitsu thì bắt cá, chỉ để lại cậu bạn tóc đỏ đứng cạnh suối, đôi mắt cậu đã đỡ buồn hơn trước.

Rất nhanh chóng, bọn họ đã có bữa ăn trưa ngon lành giữa rừng. Nezuko và Zenitsu trò chuyện rôm rả, nhằm mang lại tiếng cười cho Tanjirou, và họ đã thành công trong việc đó. Tanjirou đã nói chuyện nhiều hơn, nụ cười cũng dần hiện trên đôi môi ấy.

- Em nướng cá ngon thật đấy, Nezuko. Hay em dạy anh cách nấu ăn đi !

Nghe Zenitsu nói vậy, Nezuko cười và bảo :

- Chỉ có con gái và trưởng tức họ Kamado mới biết công thức nấu ăn thôi, hay anh về làm dâu nhà Kamado rồi em sẽ dạy cho anh.

Zenitsu ngại ngùng và im hẳn đi. Hắn không muốn làm dâu nhà Kamado, hắn chỉ muốn cướp Tanjirou về để đổi họ Kamado ấy thành Agatsuma mà thôi. Hắn chỉ muốn bình yên này kéo dài mãi mãi, một hạnh phúc nho nhỏ của mình cậu và hắn. Và một lần nữa, ông trời chẳng thương lấy Zenitsu. Bình yên chưa được bao lâu thì rắc rối lại liền ập đến.






P. 25/7/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net