Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


La Kiều không có thời gian tự hỏi, có phải trời sinh hắn phận báo luôn thu hút cái bọn lưu manh tới hay không, mà vô luận thế nào, hắn chả muốn bị một con báo hoa đè từ lúc nào cũng không biết như thế này.
"Tránh ra!"
La Kiều gồng cứng người, ép sát đuôi vào giữa hai chân sau, chỉ cần hắn không muốn, Monti không thể dễ dàng đắc thủ.
"Không muốn?" Monti nghiêng đầu, ngửi ngửi La Kiều, "Hay là, ngươi hy vọng ta dựa theo phương thức của liệp báo đến, hử?"
Cái loại khỉ nào lão tử cũng không muốn!
"Ta thì không sao, nếu theo cách liệp báo để đến thì... Ngươi rất muốn bị đánh hả?" Monti cắn cắn lỗ tai La Kiều, "Thật khó lý giải ham muốn của liệp báo..."
Monti đứng lên, nâng lên một chân trước, bàn chân to lớn mềm mại, móng vuốt sắc bén đều được thu vào đệm thịt êm ái, cho dù là thế, bị tát một cái, cũng rất có khả năng La Kiều choáng váng cả buổi.
"Mà nói gì thì nói, phương pháp cầu yêu của liệp báo thật thú vị a."
Thú vị cái đầu ngươi!
Trong nháy mắt Monti thả lỏng, La Kiều nhân cơ hội nhanh chóng xoay người sang 1 bên, muốn né tránh Monti, lại quên bén mình đang ở trên cây, thế là bi kịch liền xảy ra, hắn đáp ứng lời kêu gọi từ lực hút trái đất thẳng tắp rơi xuống...
La Kiều còn chưa kịp nghĩ biện pháp an toàn tiếp đất, cái đuôi bỗng dưng đau điếng,đau đến độ bộ lông sau cổ hắn dựng thẳng, bốn chân không tự chủ khua loạn xạ, thấy thế nào cũng giống một con mèo bị nắm đuôi nên tạc mao giữa không trung.
Bất quá, con mờ-èo này hơi bự chút à nha...
Lúc La Kiều sắp rơi xuống, Monti liền biến thành hình người, vốn định ôm người vào lòng, ai dè vớ phải cái đuôi. Nhìn bộ dáng La Kiều chật vật, hắn ráng nhịn cười, nhưng thực tế khó khăn hơn ý nghĩ nhiều.
Từ hồi gặp tên này, chỉ sợ số lần hắn cười còn nhiều hơn trong quá khứ gộp lại.

Monti cứ thế túm cái đuôi La Kiều đưa hắn trở lại trên cây, ôm cổ La Kiều, nắm lấy hai chân trước, "Còn dám tiện lộn xộn nữa không?"
La Kiều bị dọa, không thèm nhìn rõ tình huống bản thân liền cúi đầu, cắn lên cánh tay Monti, chưa kịp tăng lực cắn đã bị Monti nhéo đám lông đằng sau cổ, tiếng nói lạnh như băng tràn đầy từ tính truyền vào lỗ tai: "Nếu dám cắn, ta liền làm ngươi."
Vừa nói, tay vừa trượt từ cổ dọc xuống xương sống lưng, còn tựa như lấy lòng liệp báo trong lòng, hết sờ lại liếm lên lỗ tai La Kiều, "Hửm?"
Đến lúc này La Kiều này mới phát hiện Monti đã biến thành dạng người, cứng ngắt xoay cổ nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú hiếm có, mày kiếm xếch lên, hai tròng mắt vàng kim, bạc thần căng đỏ, mái tóc dài vươn trên bờ vai rám nắng, nét mặt lại ẩn ẩn lộ ra một tia mị hoặc khó có thể phát hiện.
Nhưng trong mắt La ba ba, nam nhân điển trai kia thấy thế nào cũng không giống người tốt!
Hơn nữa, nếu Monti lấy hình dạng này làm hắn?
Đấy chả phải là nhân thú điển hình sao?!
Đậu xanh! Khẩu vị nặng dữ à nghen!
La Kiều nhắm mắt lại, hung ác hỏi thăm tổ tiên ai kia một lần, nhả cánh tay Monti ra, sau đó, chiêu hồi mã thương được xuất ra trong tích tắc, trực tiếp lấy chân sau đá lên bộ vị mấu chốt của người đằng sau.
La Kiều không kỳ vọng có thể gây tổn thương cho đối phương, hắn chỉ muốn có 1 cơ hội thoát thân.
Quả nhiên, Monti giống Oroz, chưa bao giờ gặp qua cái mặt hàng giống thế này, nên bị kinh ngạc đến ngây người. La Kiều liền giãy khỏi tay hắn, vì đề phòng bị tóm đuôi liền biến thành người giữa không trung, lại dựa vào ưu thế là liệp báo, lông tóc vô thương rơi xuống đất
Ngẩng đầu lên, nhìn hoa báo đồng dạng đang nhìn mình, La Kiều thử nhe răng, hai tròng mắt hổ phách tức giận trừng hắn, dám ba lần bảy lượt đùa giỡn ông mày, có ngon thì chờ đó!
Mắt thấy Monti sắp nhảy xuống, La Kiều liền vội vàng xoay người bỏ chạy, thể lực liệp báo vốn không bằng hoa báo, cho nên nếu bị Monti bắt lại, hắn sẽ không còn đường thoát thân. Càng chậm 1 giây thì tỷ lệ La Sâm và La Thụy gặp nguy hiểm càng tăng. Cuộc sống trên thảo nguyên tràn ngập nguy cơ tứ phía, hơn nữa đàn sư tử đã trở lại, La Kiều không muốn trì hoãn thêm 1 giây nào nữa.
Cũng may tốc độ La Kiều là nhất lưu, một bên chạy, một bên biến hình, trong vòng mấy trăm thước, đã đem Monti vứt tít đằng xa.
Monti nhảy xuống, tựa trên thân cây nhìn về phía La Kiều chạy đi, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng, vừa cười vừa đập lên thân cây, được rồi, kỳ thật bản thân chỉ muốn chọc tên kia chút thôi, không ngờ phản ứng của hắn thú vị đến như vậy.
Betrice ghé vào trên thân cây cách đó không xa, thoải mái tựa đầu vào hai chân trước, hai chân sau buông thỏng hai bên nhánh cây. Hai tiểu hoa báo được giấu sau hang động sau cây. Nàng đã nhìn thấy hết thảy phát sinh từ đầu đến cuối, hừ một tiếng.
Monti cười đủ, quay đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn thẳng Beatrice, đối diện với cặp mắt màu vàng nhạt độc nhất vô nhị đó Beatrice liền quay đầu trước.
Hai báo con đang chơi với thỏ hoang, là Beatrice bắt cho bọn nhỏ. Một khi báo hoa cái bắt đầu nuôi con, tập tính săn mồi liền tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi, vì tránh né sư tử và linh cẩu hoạt động vào ban đêm, Beatrice bắt đầu thường xuyên đi săn ban ngày. Thực tế, trên lãnh địa của Monti rất ít gặp sư tử và linh cẩu. Khi Monti bắt được con mồi thể hình lớn, ngẫu nhiên phân cho Beatrice và hai nhóc con. Đây là hành động hiếm có ở báo hoa đực.
Nếu không phải tên kia có sở thích kỳ quái hứng thú kỳ lạ thì hắn chính là một giống đực không tồi nha~.
Nhưng bây giờ, Beatrice thầm muốn đem hai đứa con mình nuôi cho mau lớn, sau đó ra đi tìm mùa xuân mới cho bản thân. Cho dù phải đánh nhau với mấy con báo cái khác để giành lấy báo đực, nàng cũng đồng ý. Làm như thế so với tình trạng bây giờ tốt hơn nhiều lắm.
Thật thảm thương cho đời nàng, một con hoa báo cái 5 tuổi, thân thể khỏe mạnh, da lông bóng loáng, tuổi trẻ mỹ mạo, thế mà cuộc sống của nàng bây giờ hệt như một lão thái bà.
Chỉ cần nghĩ đến đầu sỏ gây nên, Beatrice thấp giọng than thở : "Monti, ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn nhìn được mà ăn không được!"
La Kiều dưới ánh mặt trời chói chang, một đường chạy về hướng đầm lầy.
Mèo hoang nằm trong bụi cỏ nghỉ ngơi bị trận gió mang mùi liệp báo làm hoảng sợ, vội vàng gọi bầy con trở về hang, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng con linh dương hay thỏ hoang nào, không khỏi buồng bực, con liệp báo loại tiến hóa đó chạy nhanh như vậy làm cái chi?
Trong lúc La kiều chạy thục mạng tới đầm lầy, hai nhóc con nhà hắn lại gặp phiền toái.
Có vài nhóc sư tử chạy nhảy đùa giỡn xông vào khu vực hai anh em ẩn thân. Nhóm sư tử con sống trong đàn nên không sợ trời không sợ đất, lại ở cái tuổi mê nháo, làm các bà mẹ Hà Đông gặp phải nan đề, làm thế nào để bọn nhỏ ngoan ngoãn ngủ trưa đây.
Núp trong lùm cỏ lau, hai nhóc liệp báo khẩn trương nhìn nhóm sư tử con không ngừng tiếp cận, cả hai không sợ bọn nhóc kia, mà lo lắng nhìn nhóm mẫu sư theo sát vì lo lắng. Không có La Kiều bên cạnh, một khi bị mẫu sư phát hiện, chết là cái chắc.
Nhóm sư tử con càng lúc càng gần, hai bé liệp báo nép sát vào nhau, hai lổ tai ép sát về phía sau. Chợt một mẫu sư lớn tuổi đi tới, mấy nhóc kia hình như rất sợ nàng, ngoan ngoãn đi về chỗ cả đàn đang nghỉ ngơi, một mẫu sư khác thở phào nhẹ nhõm.
"Valentini, cám ơn trời đất, trừ bỏ dì Valentina, bọn nhóc này nghe lời ngươi nhất."
"Tại ngươi quá nuông chiều bọn nhỏ đó Rosa."
"Chỉ có mình ta thôi sao? Ai vừa mới đuổi Oroz đi vậy ta?"
"Được rồi, ê, Effem, không được chạy phía đó!"
Nhóm mẫu sư vừa trò chuyện vừa đi xa, La Sâm và La Thụy vẫn núp sát trong đám cỏ lau không dám nhúc nhích, nhờ đầm lầy che giấu mùi, khiến nhóm mẫu sư không phát hiện cả hai, đồng thời làm La Kiều khó tìm bọn nhỏ hơn. Nhưng cả hai nhóc con đó chỉ có thể chờ đợi, hy vọng ba ba có thể mau chóng phát hiện cả hai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net