Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong ấn tượng của Gia Mã, khi liệp báo gặp báo hoa, thường có mấy trường hợp diễn ra: khi không có con mồi, liệp báo xoay mông bỏ lại báo hoa chạy trốn. Khi có con mồi, liệp báo bị báo hoa cướp con mồi sau đó cắp mông chạy trốn, thảm hại hơn một chút, liệp báo bị báo hoa khuyến mãi vài vết thương rồi ôm mông chạy trốn, hoặc là trực tiếp bị KO rụng.

Vô luận là loại nào, đều không tồn tại thể loại liệp báo có thể PK với báo hoa, nhưng cái con liệp báo 3 tuổi trước mắt làm Gia Mã hơi bị ngạc nhiên à, hình như phản ứng của hắn khi gặp báo hoa hơi lệch tiêu chuẩn quá nhiều thì phải. Mà nghe xong lời báo hoa nói, lại càng khiến Gia Mã nheo mắt lại.[PK nôm na là đấu với nhau á.]

Mẫu? Là nói nàng đó hả?

Tuy một số liệp báo đực có vài mối quan hệ nhậ/p nhèm, nhưng chưa từng nghe nói liệp báo đực cùng báo hoa phát triển mối quan hệ siêu hữu nghị, muốn tìm kích thích cũng đừng như thế chớ, chán sống rồi hả?

Mắt thấy con báo hoa đực từng bước tới gần, dù biết mục tiêu không phải mình, nhưng Gia Mã vẫn thấy khẩn trương, sư tử và báo hoa là hai loài động vật ăn thịt mạnh nhất nhì trên thảo nguyên, so với bọn họ, liệp báo yếu đến không thể yếu hơn. Dựa theo cách La Kiều hay nói, thì báo hoa là tiểu boss, sư tử là đại boss, liệp báo chính là hello kitty, cài nơ bướm cầu khi dễ. Linh cẩu? Đó là đàn NPC hung tàn.[Npc là những nhân vật mặc định trong game, chỉ hành động và nói những câu khuôn mẫu.]

Ba tiểu liệp báo cảm thấy không khí căng thẳng, La Sâm và La Thụy nép sát bên người La Kiều, dựng phần lông sau cổ lên, bày tư thế uy hiếp Monti, hình ảnh La Kiều bị Monti tha lên cây lần trước vẫn còn in đậm trong trí nhớ hai anh em. Tụi nó tuyệt không muốn ba ba bị báo xấu này cướp đi! Tháp Tháp thì trốn phía sau Gia Mã, tùy thời chuẩn bị trốn vào trong bụi cỏ. So với hai nhóc La Kiều nuôi, hành động của nó mới là phản ứng bình thường của liệp báo con.

Monti chẳng thèm để ý suy nghĩ của tập thể liệp báo, chậm rì rì đi tới chỗ La Kiều, tròng mắt vàng nhạt nhìn chằm chằm La Kiều như nhìn con mồi. Có vẻ thế mạnh trời sinh của hai loài hiện ra vào lúc này, ngoại trừ tốc độ, liệp báo thiếu rất nhiều thứ như sức mạnh, dẻo dai và những cái móng vuốt sắc nhọn, làm cho bọn họ không có chút ưu thế nào khi đối diện với báo hoa, chỉ có thể vắt giò lên cổ chạy trốn.

Khốn nỗi ưu thế duy nhất đó giờ không thể dùng được, vì trong nhà còn người bệnh và trẻ nhỏ, La Kiều sao đành lòng bỏ lại bọn họ chạy trốn một mình được.

Thế nên, La anh hùng đứng cứng ngắc tại chỗ, đợi Monti đến gần, ngửi khắp người mình, sau đó hé miệng bắt đầu liếm.

La Kiều lại bị lưu manh rồi, hắn thành công tạc mao rồi.

Thoải mái né cái tát từ La Kiều, Mon đại vô sỉ ấn ngã đối phương, tiếp tục liếm.

Nhón kên kên bị một màn này dọa ngây người, chẳng lẽ mục tiêu con báo hoa đó nhắm tới không phải là con mồi, mà là con liệp báo kia sao? Ấu mai gót, quá khủng khiếp a!

Gia Mã mở to hai mắt nhìn La Kiều, lại nhìn nhìn Monti, phản ứng đầu tiên là nâng móng vuốt che kín mắt Tháp Tháp.

"Mẹ?"

"A a a!" Không được nhìn!

Đây không phải là lần đầu tiên La Sâm cùng La Thụy nhìn thấy La Kiều bị gì gì kia, biểu hiện tụi nhỏ bình tĩnh hơn nhiều so với mẹ con Tháp Tháp.

Hình như cảm thấy càng liếm càng nghiện, Monti biến thành hình người, ẳm La Kiều lên muốn đi, La Sâm và La Thụy lập tức đuổi theo, bất chấp sợ hãi, hai chân trước vịn bắp vế Monti, đứng thẳng bằng hai chân sau, kêu lên: "Ba ba, buông ba ba ra!"

La Kiều bắt đầu giãy dụa, cứ thế mà bị Monti mang về thì không bị kia gì cũng sẽ bị gì kia!

Gia Mã ý thức được tình huống hiện tại, cho dù mình không bị thương cũng chẳng thể chống lại một con báo hoa đực loại tiến hóa, mà xem ra thứ tên kia muốn không phải là mạng của La Kiều, phỏng chừng là muốn làm cái gì kia với hắn thôi. Đắn đo cân nhắc thiệt hơn, Gia Mã quay đầu lại nhìn La Kiều một cái, a a a kêu vài tiếng, túm Tháp Tháp chạy trong bụi cỏ cao.

Nhất thời trong lòng La Kiều tràn đầy nước mắt, nữ sĩ, ngươi quá không nghĩa khí nha, cho dù không thể trợ giúp về mặt thực chất, thì ít nhất cổ vũ về mặt tinh thần một chút chứ, vậy mà nói cái gì mà "Đau thì cứ kêu ra đi, nhẫn chút là qua hà"?! Còn có cái nhìn kia là có ý giề hả hả? Nén bi thương thuận biến là sao?

La Kiều giãy dụa đến lợi hại, tuy bốn chân đều bị nắm không động đậy được, nhưng hắn có miệng mà, có thể cắn đó!

A ô một phát táp lên cánh tay Monti, chưa kịp cắn cho chảy máu, cái lổ tai đã bị Monti cắn, vừa cắn vừa liếm, "Ngươi cắn chỉ khiến ta hưng phấn hơn thôi... Đến lãnh địa của ta đi săn, phải biết hậu quả chứ nhỉ."

Hắn không biết, không muốn biết, hoàn toàn không nghĩ muốn biết, thiệt đó!

Còn nữa, nắm chân thì nắm đi, ôm cũng ôm rồi, còn cái móng lưu manh của ngươi đang sờ chỗ nào đó hả?! Ngộ phắc!

La Kiều bị Monti ôm đi, hai nhóc con tò tò đi theo phía sau, Gia Mã mang Tháp Tháp trốn vào bụi cỏ, chỉ còn lại thi thể trừng linh nằm tại chỗ, nhóm kên kên ta nhìn ngươi, ngươi ngó ta, tựa hồ không thể tin rằng vận may của mình lại tốt đến như vậy, thứ đó, toàn bộ thuộc về tụi nó?

Thế còn chờ cái khỉ khô gì nữa, chén thôi!

Một con báo hoa vác một con liệp báo lên trên cổ, phía sau có hai con liệp báo con lót tót đi theo, cho dù nhìn từ góc độ nào đều thấy cực kỳ quái dị.

Gia đình sóc chuột đứng trên tảng đá thấy cảnh đó, lập tức tụ cùng một chỗ nghiên cứu hơn nửa ngày, sau đó kể cho mấy con còn dưới hang nghe, chưa đến 30 phút sau, đến cả bà mẹ chó rừng đang cho con bú cũng biết được cái tin bát quái chấn động này.

Mấy con sóc nhàm chán còn lấy hạt ra đánh cuộc xem, con báo hoa sẽ xử tiệt hay là làm gì đó con liệp báo.

Về phần gì đó thì... hắc hắc, mọi người đều lớn cả rồi.

Lúc đầu Monti tính đem La Kiều mang về trung tâm lãnh địa, giữa đường gặp một đám linh cẩu cùng lũ sư tử kéo bè kéo đảng đánh nhau.

Thức ăn trên thảo nguyên vào mùa khô rất khan hiếm, nhóm động vật ăn thịt bị đói, nên tính tình nóng nảy hơn xưa, dưới tình huống như vậy, tự nhiên chuyện gì cũng có thể phát sinh, linh cẩu và sư tử đánh nhau không phải là chuyện mới mẻ gì. Ngày nào mà sư tử và linh cẩu khoác vai xưng huynh gọi đệ, mới đáng ngạc nhiên.

Đàn linh cẩu của nữ thủ lĩnh Jia Erna còn chưa thoát khỏi bóng ma mất đi ấu tể, trong khoảng thời gian này bọn họ nổi điên chả kiêng nể ai, chọc giận đàn sư tử Hawes, nhóm mẫu sư quyết tâm giáo huấn cho tụi linh cẩu sáng mắt ra, biết ai trên ai dưới, hiểu rõ ai mới là chủ nhân chân chính của phiến lãnh địa này!

Linh cẩu đứng thành tốp 5 tốp 3, cái cổ tráng kiện cúi xuống, bày ra tư thế công kích. Các mẫu sư thì để lộ móng sắc và nanh nhọn, tiếng rít chói tai của linh cẩu không ngừng đưa tới đồng bọn, mà mẫu sư chỉ vỏn vẹn có 7 con. Nhìn chung, một mẫu sư phải đối phó với 3 đến 4 con linh cẩu, mà hiện tại có tới 31 con linh cẩu, nhóm mẫu sư bị vây ở thế hạ phong.

Nhưng sư tử dù sao cũng là sư tử, khí thế và tiếng gầm của các nàng khiến tụi linh cẩu sợ điếng hồn.

Monti không có khả năng nghênh ngang ôm La Kiều đi qua chiến trường, hắn biến thành báo hoa, ngậm La Kiều, leo lên một cái cây gần đó, La Kiều giãy dụa kêu lên: "Con trai, còn con của ta nữa!"

Monti chậc một tiếng, đem La Kiều để lên cây, trượt xuống, ngậm hai nhóc con leo lên.

"Im lặng."

Cả người Monti áp lên trên người La Kiều, La Kiều vội vàng đem La Sâm và La Thụy long vào trong ngực, cúi đầu, không dám phát ra một tiếng động nào.

Một báo hoa cùng ba liệp báo im lặng núp trong tán cây, đàn linh cẩu và sư tử đều không phát hiện, mà cho dù có thì cũng chả thèm để ý tới.

Cuối cùng, nhóm linh cẩu phát ra âm thanh dài ngắn không đồng nhất, ỷ vào ưu thế số lượng phát động tấn công, nhóm mẫu sư anh dũng phản kích, Tổ Oa vừa mới hất một con ra, thì chân sau bị con khác cắn bị thương, 6 mẫu sư còn lại đều đang trong tình trạng bị vây công, các nàng phẫn nộ gầm lên, đàn linh cẩu cho rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay, nào ngờ một tiếng sư tử gầm hùng hồn đánh vỡ mộng đẹp của cả bọn.

Hùng sư!

Nas xuất hiện hoàn toàn cải biến thế cục giao chiến song phương, tuy chỉ có một hùng sư, nhưng thân thể cường tráng và cái miệng khổng lồ há ra như một bồn máu, khiến nhóm linh cẩu khiếp đảm!

La Kiều căng thẳng nhìn hết thảy đang phát sinh trước mắt, tận mắt chứng kiến cảnh chiến đấu của sư tử và linh cẩu, mới chân chính ý thức được, liệp báo không hề có một chút ưu thế nào khi so với loài động vật đứng đầu chuỗi thức ăn!

Trước kia hắn may mắn giết chết Dâng Lợi và một con linh cẩu khác, nhưng nếu bị cả đàn vây quanh, thì cả cơ hội xoay người bỏ chạy còn không có!

Nếu một vận động viện ma ra tông đẳng cấp thế giới mà muốn đi PK với quyền vương trên lôi đài, thiệt là bi ai cho cái phận thân kiều máu mỏng mà...

Monti nhìn đôi mắt mở tròn không chớp của La Kiều, dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu hắn, thấp giọng hỏi: "Sợ hả?"

La Kiều lắc đầu, hiếm khi tâm bình khí hòa nói: "Không." Nhận rõ sự thật là chuyện tốt, điều này làm cho hắn có thể sống sót. Tuy rằng lực lượng không đủ, nhưng ít nhất hắn còn có trí tuệ... đúng không?

Âu sệt! Cái màn im lặng tuyệt đối này là sao hả?!

Nhưng hai nhóc con rất sợ hãi, tụi nhỏ nép sát người La Kiều, không rên một tiếng.

Coi bộ Monti đối với trận chiến này không quá để tâm, từ lúc đàn linh cẩu bao vây các mẫu sư, hắn đè thấp thân thể, đem La Kiều vây dưới thân mình, khi hùng sư Nas lao tới cắn chết một con linh cẩu cái, hắn đã sắp kéo được cái đuôi La Kiều lên, thân thể hạ xuống, mắt thấy sắp đắc thủ, đột nhiên La Kiều nhận ra được có gì đó không thích hợp, liền quay đầu, nhìn tên vô sỉ nào đó trên người mình sắp cúi đầu cắn cổ hắn, phát ra tiếng kêu phẫn nộ: "A a a a a a!" Biết lúc này là lúc nào không?! Ngươi còn muốn gì kia?!

Monti động động cái lổ tai, phát ra một tiếng gầm nhẹ: "Grào grào..." Ngươi không biết như thế mới kích thích hơn sao?

"Kích thích cái đầu ngươi!" Đồ lưu manh thối, vô sỉ, mặt dày không biết xấu hổ!

La Kiều quên luôn mấy trăm thước phía trước sư tử và linh cẩu đang quần ẩu, trực tiếp xoay người chém nhát, vì thế, bi kịch phát sinh...

Cả linh cẩu và sư tử đều nghe được tiếng La Kiều kêu, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cái cây bọn họ đang núp, hai tiểu liệp báo gắt gao bám vào trên thân cây, không dám động, La Kiều lại bị Monti cầm lấy cái đuôi, treo lơ lửng giữa không trung.

Đây là lần thứ hai...

La Kiều rất muốn rơi lệ, mà Monti biến thành hình người, ung dung cầm lấy cái đuôi La Kiều, ngẫu nhiên bóp vài cái trên lưng hắn, "Thế nào, có nghe lời không? Coi chừng ta đem ngươi ném xuống."

La Kiều nhìn đám sư tử cùng linh cẩu đang ngưởng cổ nhìn lên, rồi nhìn khuôn mặt mỹ nhân lộ ra nét lưu manh đùa giỡn trai nhà lành của con báo hoa kia, cảm thấy nỗi đau chảy ra từ tim quá nhiều, giãy dụa kêu lên: "Muốn ném liền ném, ít nói nhảm!"

Một bên kêu, một bên huy móng vuốt muốn giãy khỏi tay Monti, sư tử cùng linh cẩu bị tình huống bất ngờ làm mờ mịt, nè nè, cái con liệp báo kia tự dưng leo lên cây cao như vậy để làm gì? Rồi giờ muốn nhảy xuống, chả lẽ nó ăn no rửng mỡ?

Vậy, bọn họ nên tiếp tục đánh nhau hay là đi vây xem con liệp báo kỳ lạ kia?

Cuối cùng, cả hai phe quyết định đánh gục đối thủ trước rồi nói sau.

Trong khi đó, Oroz chán chả buồn chết bị các bà vợ đuổi ra khỏi nhà đang lắc lư ở biên giới lãnh địa, nào ngờ gặp được Filet và Herault đang tuần tra lãnh địa, nhìn hai tên trẻ trâu kia trưởng thành không ít, mắt Oroz sáng ngời, cuối cùng hắn không cần tiếp tục nhàm chán đến nổi mốc nữa rồi.

*********

Cái clip Mon vô sỉ ăn no rửng mở kêu nhẹ grừ grừ nà, đậu, hài muốn chế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net