Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 tháng sau....
-Đại tỷ,Vân nhi đến thăm...tỷ..

Hô hấp của nàng dần dần đình trệ,khuôn mặt xinh đẹp tựa trăng rằm dần tái đi không còn một chút máu,khóe miệng cứng đờ,đôi mắt trợn trừng không thể tin được khiến bất cứ người nam nhân nào nhìn thấy đều bất giác cảm thấy đau lòng thay nàng.

-Ưm...Vân nhi,sao muội lại đến đây?Hả?Y phục của ta...

Thúy Kiều không mảnh vải che thân ngồi trên giường ngẩn người thẫn thờ nhìn nàng sau đó lại nhìn y phục đã bị vứt tán loạn trên mặt đất.Thúy Kiều hoảng hốt quay sang nhìn nam nhân đang nằm ngay bên cạnh mình.

-Tỷ...2 người...Ha...xin lỗi đã làm phiền 2 người,muội...2 người hãy tiếp tục nghỉ ngơi đi!

Sau khi nàng qua loa máy móc trả lời Thúy Kiều.Nàng vội quay mặt chạy đi,nàng chỉ sợ không kìm lòng được mà khóc nức nở ngay tại chỗ đó.Nàng không cần sự thương hại từ bọn họ!

-Vân nhi...Vân..!Kim Trọng!Vân nhi,chết rồi!Kim Trọng,huynh mau tỉnh dậy,Kim Trọng!

-Ưm...đau đầu quá!Kiều nhi,nàng...ta và nàng...ta...đêm qua...là ta rượu say loạn tính...ta...ta xin lỗi nàng!

Không biết tại sao trong lòng Kim Trọng giờ đây lại cảm thấy một sự sợ hãi,đồng thời lại mang một sự sung sướng khi mà đã thõa mãn được việc đã chiếm được Thúy Kiều.

-Chuyện này chúng ta nói sau,Vân nhi lúc nãy đã đến đây rồi và muội ấy....

-Cái gì!Nàng ấy....chết tiệt!

Sự sợ hãi đang ngày càng chiếm lấy Kim Trọng và hắn ngày càng cảm giác mình sắp mất đi cái gì đó mà mình yêu thương nhất.

"Sao lại như vậy?Đại tỷ và phu quân chàng ấy.....sao lại như vậy?Họ đã từng nói rằng họ sẽ không phản bội nàng,nhưng tất cả....Cũng phải thôi mà họ là vì mình làm kì đà nên không đến được bên nhau...Ha...Đáng lắm!Mi đáng lắm Thúy Vân à,Đáng lẽ mi không nên sinh ra trên cõi đời này,không nên làm người dư thừa trong Vương gia,không nên cản trở tình cảm của đại tỷ và Kim Trọng.Có phải không có mình thì mọi thứ sẽ tốt hơn không?Tim...tim mình đau quá!Tại sao chàng lại làm vậy với ta?Sao tỷ đã đi rồi tỷ còn quay trở lại?Phụ mẫu không thương phu quân không yêu,rốt cuộc ta đã làm cái gì không tốt khiến các người chán ghét ta như vậy?Sao lại đối xử với ta bất công như vậy?"

Thúy Vân vừa bước đi vừa thẫn thờ như người mất hồn, hàng lệ chảy dài thấm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng.Tất cả mọi sự đau khổ đó đều được thu vào đôi mắt của Vương Quan,hai tay nắm chặt đến bật máu.Không chịu nỗi cảnh Thúy Vân tự hành hạ bản thân mình nữa Vương Quan bước nhanh đến bên cạnh đỡ lấy nàng.

-Nhị tỷ,sao tỷ không dưỡng thương mà lại ra đây?Tỷ có chuyện gì mau nói đệ nghe đi!

-Ha...không có gì!Chẳng có gì!Đệ mau tránh ra,ta không cần đệ quan tâm!

Thúy Vân vùng vẫy thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Vương Quan,đờ đẫn bước đi.

-Nhị tỷ,Tỷ mau bình tĩnh lại đi!Nhị tỷ!Nhị tỷ!Tỷ làm sao vậy?Tỷ đừng làm đệ sợ mà!

Một lần nữa Thúy Vân lại rơi vào bóng tối.

-Vương Quan,chẳng phải ta đã căn dặn ngươi là không được để Vân Vân kích động mạnh mà!Ngươi xem...Hừ.

-Ta...

-Vân nhi....không phải tại đệ ấy!Do ta...ta đã làm muội ấy ra nông nỗi này.

-Các người còn đến đây làm gì nữa!Hành hạ tỷ ấy chưa đủ tốt sao?Muốn đến đây hành hạ tiếp sao?Đại tỷ,rõ ràng tỷ biết nhị tỷ không thể chịu thêm được đả kích nào nữa vậy mà tỷ còn dám...Tỷ...Đệ...

Vương Quan tức đến rung người,càng nói càng tức giận đến mức không thốt ra nổi 1 chữ.

-Tỷ...

Thúy Kiều đôi mắt ngân ngấn lệ chỉ chực chờ rơi xuống,ấp úng không biết nói gì cho phải đáng thương vô cùng.

-Vương Quan tất cả lỗi là do ta không phải do Kiều nhi,nguơi đừng trút giận lên Kiều nhi!

-Đã đến nước này mà ngươi...còn không biết hối lỗi.Ngươi mau cút ra ngoài cho ta,đề phòng nhị tỷ tỉnh dậy thấy ngươi lại tức đến ngất thêm một lần nữa.CÚT!

-THÔI ĐỦ RỒI! Các nguời có chuyện gì thì đi ra ngoài giải quyết,đừng ở đây náo loạn làm ảnh hưởng đến Vân Vân nghỉ ngơi!

Lâm đại phu tức giận cắt ngang cuộc tranh cãi ồn ào nảy lửa.Đồng thời cũng cảm thấy chua xót thay cho Thúy Vân.

"Vân Vân à,con đúng là mệnh khổ!Chỉ tiếc là ta tài hèn sức mọn không thể giúp được con nhiều.Haizzz..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net