Trọng Sinh Truy Mỹ Ký p8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Tiêu một tin tức.

Tiêu diệt từng bộ phận? Diệp Tiêu Tiêu hiểu ý, trừng mắt nhìn tôi một cái.

Hóa ra là như vậy! Diệp Tiêu Tiêu đâu phải là người ngu ngốc, lập tức hiểu ra nguyên nhân, tôi nói chuyện với cha nàng, nàng nói chuyện với mẹ nàng, như vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều!

"Tiểu Lưu, gần đây có phải cháu rất nhàn rỗi hay không? Có cả thời gian rảnh trở về Tân Giang nữa?"

Khi đã lên lầu, bác Diệp tùy ý hỏi.

"Ha hả, cháu vẫn rất nhàn rỗi, trong ấn tượng của bác, cháu là một người bận rộn hay sao?"

Tôi không hiểu tại sao bác Diệp lại hỏi như vậỵ.

"Tiểu Lưu, chuyện của cháu bác cũng biết! Ha ha không nghĩ tới lão Diệp ta lại có thể quen một người là chủ tịch của tập đoán lớn nhất thế giới! Cháu mà chơi cờ với bác, khi nói ra chuyện này, người khác có lẽ sẽ không tin đâu!"

Bác Diệp cười nói:

"Lúc đầu bác chỉ nghĩ, cháu chỉ góp sức vào công ty của Triệu Quân Sinh mà thôi, không ngờ cháu lại là người chủ đạo!"

"Bác Diệp tại sao lại nói như vậy, mọi việc chủ ý là do chú Triệu, còn chủ tịch như cháu thì rất nhàn nhã!"

Tôi nhún vai.

"A, điều này cũng đúng!"

Bác Diệp dẫn tôi tới thư phòng, lấy ra hai hộp cờ, hỏi tôi:

"Cháu dùng màu gì?"

"Màu nào cũng được."

Tôi cười cười:

"Nghe nói hơn một năm nay ở đây nghiên cứu kỳ nghệ, có phải cháu đã thành mục tiêu của bác hay không?"

"Đúng mà cũng không đúng, bác còn chưa có gọi cho cháu về chơi cờ!"

Bác Diệp nghe xong thì vội vã xua tay:

"Vậy thì bác cầm quân đen, đồng thời đi trước luôn!"

Trong lúc nói chuyện, tôi cũng đồng thời điều chỉnh thế cờ, sau một thời gian, chúng tôi lại bất phân thắng bại!

"A? Là bác tiến bộ, hay là cháu thút lùi?"

Bác Diệp nhìn vào bàn cờ lầu bầu nói.

"Rất lâu ròi cháu không chơi cờ, đương nhiên là có chút không được thích ứng."

Tôi tùy tiện nói một câu.

"Vậy mà bác còn tưởng cháu dùng mê hồn trận, làm cuống chân cuống tay bác, nếu sớm biết như vậy, thì sớm giết cho cháu ngã ngựa rồi!"

Bác Diệp tiếc hận nói:

"Ai, thất sách!"

"Bác trai, bác nghĩ Tiểu Diệp Tử có phải là như thế nào?"

Tôi thừa dịp Bác Diệp phân thần, đột nhiên hỏi.

Bác Diệp đang suy nghĩ về thế cờ, cho nên vô ý thuận miệng đáp:

"Bác cũng nghĩ, nhưng mà không dám hỏi... A? Tiểu Lưu, tại sao cháu đột nhiên lại hỏi vần đề này?"

Nghe thấy bác Diệp nói như vậy, hóa ra đúng như lời Tiêu Tiêu nói.

Cha mẹ nàng đã phát hiện, nhưng mà chỉ không nói mà thôi, nói ra lại sợ nàng không chịu được!

"Bác Diệp, cháu muốn cho bác xem một tấm hình."

Tôi từ trong túi áo lấy ra một tấm hình đã chuẩn bị trước, đưa cho bác Diệp.

Bác Diệp nghi hoặc nhận lấy tấm ảnh, mới nhìn thoáng qua đã bật thốt lên:

"Tiểu Diệp Tử?"

Sau đó Bác Diệp lắc đầu, chỉ vào tấm ảnh nói:

"Đây là địa phương nào? Tại sao bác còn chưa thấy qua nó? Hình như là trong quá khử... Tại sao là năm 1984? Có chuyện gì vậy? Đây là tấm ảnh gì? Đừng nói với bác là cháu chỉnh sửa đó nhé?"

Chỉnh sửa? Sao có thể! Tôi cười khổ nói:

"Đây là tấm ảnh của cháu khi mới 4 tuổi."

"Cháu? Bốn tuổi? Cháu đưa cho bác xem tấm hình này là có ý gì? Chẳng lẽ nói... Tiểu Diệp Tử... ?"

Bác Diệp bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề then chốt kinh hô:

"Cháu muốn nói cho bác biết, Tiểu Diệp Tử rất giống cháu?"

"Đúng, nhưng còn một ý khác, chắc bác cũng biết?"

Tôi gật đầu, nghiêm túc nói.

"Tiểu Diệp Tử và cháu có quan hệ gì?"

Thanh âm của bác Diệp có chút lo lắng hỏi.

"Chắc chắn không phải là anh em, điều này thì quá rõ ràng rồi. Đây chính là cốt nhục thân sinh của Tiêu Tiêu, cũng chính cháu ngoại của bác !"

Tôi cố gắng bình tĩnh, nói ra chân tướng.

"Cháu nói là... Cháu và Tiêu Tiêu... Trời ạ. Điều này sao có thể chứ?"

Bác Diệp cũng muốn làm cho mình bình tĩnh, thế nhưng lại không thể nào kìm nén được, đây đúng là một tin tức chấn động!

"Bác Diệp, bác có thể nghi ngờ, nhưng sự thực là sự thực, không cách nào thay đổi được! Tiểu Diệp Tử tên đầy đủ là Lưu Diệp, là con của cháu và Tiêu Tiêu!"

Tôi thở dài:

"Bây giờ thì bác biết cháu không phải là giả mạo rồi chứ!"

Chương 107: Tầm bảo

"Thế nhưng chuyện này sao có thể chứ? Tiểu Diệp Tử năm nay đã bốn tuổi khi đó cháu mới học lớp 10, với lại lúc đó cháu chẳng phải là cùng với cháu gái của Triệu lão đầu hay sao, muốn sinh con thì phải cho nó sinh, tại sao lại đổ lên đầu Tiêu Tiêu?"

Bác Diệp nghĩ trong chuyện này còn có nhiều điều kì quái đến bây giờ vẫn không cách nào tin được.

"Kỳ thực đây là họa do bác tao nên đấy!"

Tôi bất đắc dĩ nói:

"Chuyện này là một chuyện ngoài ý muốn, mà cách đây không lâu, cháu cũng mới biết chuyên này!"

"Bác gây ra?"

Bác Diệp buồn bực, cháu không phải là một người vu oan đó chứ, con là do cháu sinh, tại sao lại đổ lên đầu của bác?

"Bác Diệp, người có nhớ lần trước, khi cháu say rượu, bác đem cháu và Tiêu Tiêu vào chung một phòng!"

Tôi thấy người này đang chối tội, tuy rằng tôi có lỗi, nhưng mà bác cũng phải gánh chịu một phần!

"A... bác nhớ rồi... Không thể nào? Cháu nói là đêm đó có chuyện?"

Bác Diệp mở to hai mắt nhìn:

"Cháu thực sự đã hành động?"

"Cháu xin, bác Diệp, bác cũng là đàn ông, cũng hiểu cảm thụ của mình! Thứ nhất là ngày đó cháu uống rượu, sắc thì cháu chưa từng bỏ qua! Thứ hai, mà điều này là quan trọng nhất, cháu coi Tiêu Tiêu thành một người khác!"

Tôi cũng nói thực suy nghĩ của mình.

"Cháu coi Tiêu Tiêu là Nhan Nghiên?"

Bác Diệp sửng sốt, hỏi:

"Chuyện này cũng được hay sao? Dường như vóc người Tiêu Tiêu và Nhan Nghiên khác nhau rất nhiều mà? Tại sao cháu không cảm nhận được? Là cháu có ý phải không?"

Tôi nói:

"Không phải Nhan Nghiên, là một người bạn gái khác của cháu, vóc người cũng không khác lắm so với Tiêu Tiêu, cũng là lớn... Hắc hắc hắc, cháu có nói bác cũng không biết!"

Tôi đang định nói là ngực lớn, nhưng đây là cha vợ của mẹ, nên lập tức im miệng.

"Cháu còn có bạn gái khác?"

Bác Diệp há to miệng:

"Cháu nói là thời điểm cháu học cấp 3, có tới hai người bạn gái?"

"Dường như không chỉ có vậy... Bác Diệp, bác cũng là nam nhân, bác cũng có suy nghĩ của nam nhân, chắc chắn là bác không chỉ ái mộ một mình bác gái đó chứ? Bác mà không thừa nhận, cháu cho là bác không bình thường!"

Tôi thấy Bác Diệp muốn lắc đầu, lập tức một câu chặn đường lui.

Bác Diệp bất đắc dĩ, mình sao có thể làm một người không bình thường được? Nếu mình không bình thường, thì sao có Tiêu Tiêu?

Không có Tiêu Tiêu thì ở đâu ra Tiểu Diệp Tử? Đây dường như là một quy luật liên hoàn vậy.

Tôi không để cho bác ấy có cơ hội biện minh, tiếp tục nói:

"Mà cháu và các nam nhân khác không giống, những chuyện họ không dám làm, thì cháu lại dám làm!"

Bác Diệp nghe tôi nói ra lý luận kinh thế hãi tục bất đắc dĩ lắc đầu nói:

"Được rồi, Tiểu Lưu, bác biết ý cháu, cũng biết mục đích của cháu khi nói những câu này! Đơn giản chỉ là đồng ý chuyện của cháu và Tiêu Tiêu, không can thiệp vào chuyện của hai đứa đúng không?"

"Hắc hắc, bác Trai không hổ là cao nhân, chỉ một chút đã nhìn thấu, vừa nói đã hiểu!"

Tôi xấu hổ khen ngợi nói, không nghĩ tới mục đích của tôi bị bác ấy vạch trần.

"Nói thật, bác cũng không quan tâm, nếu không lúc trước bác cũng không giật dây cháu theo đuổi Tiêu Tiêu. Tuy rằng khi đó phần lớn là nhất thời nhưng bác cũng không phải là một người bảo thủ! Lấy năng lực của cháu hiện nay, có bao nhiêu bạn gái cũng có thể nuôi được, thế nhưng bác muốn biết, cảm nhận của cháu trong số những bạn gái, và địa vị của Tiêu Tiêu như thế nào?"

Bác Diệp phất phất tay, sau đó nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào tôi hỏi.

Bác Diệp lo lắng không phải không có lý! Bởi vì kết hợp ngoài ý muốn, nên Tiêu Tiêu mới có con. Đây có phải là nguyên nhân mà tôi với Tiêu Tiêu đến với nhau?

Là bởi vì đứa con, hay là bởi vì Tiêu Tiêu? Điều này làm cho Bác Diệp trong lòng rất là phân vân. Nếu như bởi vì Tiêu Tiêu, thì hắn có thể yên tâm giao con gái cho tôi.

Nhưng nếu như vì đứa nhỏ, thì chắc chắn cuộc sống sau này của Tiêu Tiêu không có hạnh phúc!

"Không có địa vị!"

Tôi nói một câu thiếu chút nữa làm cho bác Diệp tức nổ phổi, thế nhưng câu sau làm cho bác ấy bình thường trở lại:

"Đối với các nữ nhân, cháu đối xử đều bình đẳng, không phân cao thấp! Các nàng như thế nào, thì Tiêu Tiêu như vậy! Đương nhiên, bởi vì có Tiểu Diệp Tử nên Tiêu Tiêu sẽ được chăm sóc đặc thù hơn."

Ý câu sau của tôi là, do công phu trên giường của Tiêu Tiêu thật lợi hại, nên không cách nào cho Tiêu Tiêu rời xa tôi đi được!

"Được, bác mong là cháu nhớ kỹ những câu nói hôm nay! Nếu như tương lai Tiêu Tiêu có ủy khuất gì, bác mặc kệ cháu làm cái gì, chắc chắn sẽ chạy tới giáo huấn cháu!"

Bác Diệp gật đầu.

"Cháu bảo đảm! Quyết không biết cô phụ Tiêu Tiêu! Bác có thể yên tâm!"

Tôi vội vàng hứa hẹn nói

Bác Diệp Tuy không phải là người cổ hủ, ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng dù sao trong lòng vẫn còn phân vân. Làm gì có ai muốn con gái mình phải chia sẻ tình yêu với người khác?

Thế nhưng trong tình huống hiện tại, ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi! Còn biết làm như thế nào nữa đây?

Bác Diệp lắc đầu, trong lòng tiếp nhận sự thực này, nói:

"Cháu gọi bác là cái gì?"

"A? Ha hả gọi là cha!"

Tôi biết Bác Diệp đã tiếp nhận chúng tôi, tảng đá lớn trong lòng cũng được bỏ đi.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, trước tiên chúng ta tập trung nói chuyện với bàn cờ đã!"

Bác Diệp chỉ vào bàn cờ nói.

"Không phải chứ, chúng ta nói chuyện lâu như vậy, cũng lên đi xem Tiêu Tiêu và bác gái...a, mẹ."

Tôi cười khổ nói, bác Diệp đúng là mê cờ.

"Không được, phải xong ván này đã!"

Bác Diệp kiên trì nói.

"Được rồi, đấy là bác nói đó nhé!"

Tôi cười hắc hắc, tiếp tục cầm cờ...

"Không phải chứ, ván này thua?"

Bác Diệp mở to hai mắt nhìn:

"Tại sao lại nhanh như vậy? Đúng là không để cho nhạc phụ thể diện mà? Vậy mà còn phủ nhận là trước đây đã chơi hết sức?"

"Hắc hắc, cùng lắm thì lần sau con nhường một chút, ai bảo cha cứ lôi kéo mãi!"

Tôi sợ Bác Diệp tiếp tục dây dưa thêm ván nữa, đành vội vã đứng dậy.

Khi chúng tôi xuống tới phòng khách, Tiêu Tiêu và bác gái đang nói chuyện rất vui vẻ, tôi không biết Diệp Tiêu Tiêu đã nói chuyện với bác gái hay chưa. Nhưng mà nàng đảo mắt nhìn tôi tay làm động tác ok.

Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi cười cười, tôi biết, nàng đã thành công.

'Tiểu Lưu, còn không mau tới đây bái kiến nhạc mẫu?"

Bác gái cười nhìn tôi vẫy vẫy tay.

"Mẹ!"

Tôi vội vàng cười đi tới.

Sau này tôi mới biết được, bác gái còn dễ nói chuyện hơn với bác trai.

Diệp Tiêu Tiêu nói tình cảnh của chúng tôi, bác gái chỉ có hỏi mấy vấn đề, sau đó thì gật đầu đồng ý.

Diệp Tiêu Tiêu khi nói chuyện về tôi, thì bác trai và bác gái đều thắc mắc, hắn có thể thỏa mãn nhiều nữ nhân như vậy không?

Ngày thứ hai Diệp Tiêu Tiêu chuẩn bị đi thăm mấy đồng sự tốt ở trường Tứ Trung, nàng bảo tôi cùng đi, nhưng sau khi tôi suy nghĩ, thì cự tuyệt.

Tôi không muốn gặp lại các giáo viên trước đây, chủ yếu là tránh cho nàng xấu hổ, sau khi lái xe đưa nàng tới Tứ Trung tôi trở lại nhà.

Lần trở lại Tân Giang này, còn có một mục đích khác, đó chính là bảo tàng được ghi trong mấy tấm da dê mà Vương gia thèm nhỏ dãi.

Tôi có đọc << Lộc Đinh Ký>>, lại liên tưởng tới mấy cuốn da đê đó, thì lại liên tưởng suy nghĩ, không biết đây có phải là cuốn da dê đó không?

Cái quyển da dê này lấy được từ thời Thanh Triều, biết đâu có lại quan hệ gì đó với Long mạch!

Chương 108: Hôn môi cũng có thể hô hấp nhân tạo

Trước khi đi, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chấn Hải, hỏi hắn vị trí cái sơn động kia, thế nhưng chuyện đã xảy ra nhiều năm, Lưu Chấn Hải cũng không nhớ được rõ ràng, chỉ có nói đại khái.

"Thằng cháu ngoan, có phải cháu định đi tìm bảo vật không?"

Lưu Chấn Hải kỳ quái hỏi.

"Đúng vậy, cháu đang muốn đi tìm bảo vật, có vấn đề gì sao?"

Tôi cũng không có ý dấu Lưu Chấn Hải.

"Cháu có nhiều tiền như vậy, còn tính tới chuyện tìm bảo tàng làm gì?"

Lưu Chấn Hải cả kinh, chẳng nhẽ tôi là người tham tài.

"Cháu tham tài? Cháu nếu như tham tài, thì trong võ lâm đại hội, sẽ không trả lại tài sản cho các thế gia đâu!"

Tôi buồn cười nói:

"Cháu chi có chút tò mò, bởi vì ở trong đó giấu chưa chắc đã là tài sản!"

"Hiếu kỳ? Ông cũng biết, đã là người có tiền, thì sẽ có tâm trạng đó!"

Lưu Chấn Hải nói:

"Không phải tài bảo thì là cái gì, đừng nói với ông, đó là căn cứ của một người ngoài hành tinh! Ha ha!"

"Lão gia, ngay cả một chút tinh thần mạo hiểm cũng không có!"

Tôi khinh bỉ nói.

"Tôi không có tinh thần mạo hiểm? Khi còn trẻ, lòng hiếu kỳ của ta còn lớn hơn cháu! Thế nhưng mấy cao thủ chúng ta cũng không dám tiến tới sơn cốc, ai biết ở trong đó có những cái gì?"

Lưu Chấn Hải lắc đầu:

"Cháu bây giờ cái gì cũng không thiếu, tiền tài, địa vị, mỹ nữ, cháu còn tầm bảo làm cái gì?"

"Hắc hắc, ông không muốn đi, thì cháu cũng không nói thêm gì nữa! Cháu nhất định phải đi, hơn nữa còn dựa vào thực lực của mình, chẳng nhẽ còn sợ điều gì hay sao?"

Tôi không nói chuyện nhảm với hắn nữa, lập tức cúp điện thoại lái xe theo địa đồ, đi tới vùng ngoại ô.

Tây Tinh Sơn hóa ra lại là một khu du lịch? Tôi nhìn cái biển khu du lịch, không khỏi lắc đầu.

Trách không được tại sao ở đây lại quen mắt như vậy, hóa ra là Tây Tinh Sơn.

Thời học cấp 3, tôi với Trần Vi Nhi, Triệu Nhan Nghiên đã tới nơi này một lần, hơn nữa nơi này còn là nơi đính ước của tôi với Vi Nhi!

(Nội dung cụ thể, xem chương 98.)

Tôi dừng xe ở bãi đỗ xe dưới chân núi, sau đó một mình đi lên trên. Đường lên núi bây giờ dễ dàng hơn trước rất nhiều, tất cả là do nguyên nhân, Tân Giang đã phát triển hơn trước.

Mục đích của tôi hôm nay cũng chẳng phải là tìm bảo tàng ngay, mà chỉ muốn nhìn cái sơn động trước kia bọn Lưu Chấn Hải ở đó, tôi muốn nhìn xem..còn cái đầu mối gì không!

Tôi dựa theo phương hướng đại khái của Lưu Chấn Hải cung cấp, đi tới trên đỉnh núi. Nhìn những du khách đi cùng đường, trong lòng tôi bồn chồn, sơn động năm đó có bị phá hủy rồi không!

Nhưng mà chuyện tiếp theo làm cho lòng tôi bình tĩnh lại, càng đi về phía trước du khách càng ít, khu vực tiếp theo toàn là cỏ dại, hơn nữa cũng không có đường để đi, cảnh sắc lại không đẹp, đương nhiên là du khách không muốn tới.

Trước đó xa xa có một số cửa hàng bán dụng cụ trượt tuyết. Trong có cả cửa hàng có ván trượt tuyết loại "Nhân Ngư Nhị Đại", hiện nay đã trở thành quán độc quyền kinh doanh lại này"!Trước cửa quán có dán tấm áp phích lớn, quảng cáo về loại ván trượt tuyết Nhân Ngư Nhị Đại!

Hóa ra đây là khu trượt tuyết mùa đông, bảo sao mùa hè lại vắng khách như vậy! Tôi gọi điện cho Lưu Chấn Hải, xác định phương hướng của mình không sai. Nhưng cũng không đúng, phía trước là vách núi, sơn động ở chỗ nào?

Tôi đi qua đi lại trước vách núi, đang nghĩ là có phải Lưu Chấn Hải già rồi, nên hồ đồ nhớ nhầm đường? Nhưng mà chuyện này cũng không có khả năng, bởi Lưu Chấn Hải hiện giờ còn rất tinh tường.

Nhìn những cây đại thụ che trời dưới vách núi, tôi không khỏi có chút ngơ ngẩn, lần trước chính là ở chỗ này, tôi bị tên Lý Thiếu Kiệt đẩy xuống dưới núi! Đồng thời cũng góp phần tạo thêm nhân duyên giữa tôi và Vi Nhi!

Đang chìm đắm vào trong hồi ức, đột nhiên có người vỗ vai của tôi!

Tôi lập tức kinh hãi, xoay tay lại tóm lấy người ở phía sau, ném xuống dưới!

Không phải là tôi độc ác, mà chỉ là vì lúc này tôi đang suy nghĩ người này là Lý Thiếu Kiệt, cho nên tôi mới hạ thủ không chút lưu tình!

"Tiên sinh... Đừng mà... A!"

Hóa ra là thanh âm của một nữ nhân!

Tiếng kêu sợ hãi của cô gái này làm cho đầu óc tôi tỉnh táo lại. Lúc này tôi mới kịp phản ứng, hóa ra người phía sau không phải là Lý Thiếu Kiệt!

Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nhảy xuống dưới, chộp theo nàng, ý muốn kéo lên, nhưng đã muộn, cả hai người lập tức bị rơi xuống!

Tôi tuy rằng cũng đã giết người, nhưng đều là người tội ác tày trời.

Tôi lao nhanh theo phía sau của cô gái này, phải cố hết sức mới ôm được nàng ta vào lòng. Dựa thẹo tốc độ hiện giờ, tôi chẳng cảm nhận được cô gái này có run hay không nữa, bởi vì gió thôi ù ù. Tóc tai thì bay loạn xạ!

Đại thụ! Đúng rồi, đây là thứ mà đã cứu tôi với Vi Nhi! Tôi vừa vặn hạ chân xuống một cây cổ thụ!

Tôi muốn hạ chân xuống một cái cành cây cổ thụ to, sau đó làm nó làm vật giảm xóc, để nhảy xuống mặt đất thế nhưng chuyện lại không được như tôi nghĩ, bởi cái cành cây giảm xóc này, lại "cách" một tiếng, gãy rời, tôi ôm theo cô gái, lại tiếp lục rơi xuống!

Tôi lắc đầu! Làm sao bây giờ? Thuấn Di? Dị năng?

Chưa kịp suy nghĩ, thì "ầm" một tiếng, tôi đã cùng cô gái rơi vào trong nước! May quá, dưới này lại là nước!

Coi như là trở lại chốn cũ đi! Đêm cũng đã khuya, trong đầu tôi giờ chỉ còn cái ý nghĩ này! Tôi ôm cô gái này, theo hướng dòng nước cũ, bơi đi!

Rất may là trí nhớ của tôi còn tốt lần này xuất hiện đúng vị trí lần trước!

Cho dù bây giờ là mùa hè, thế nhưng trong động vẫn còn cảm giác lạnh lẽo. Tôi không khỏi sợ run cả người, đặt cô gái ở trong lòng xuống.

Cô gái này lập tức xụi lơ ở trên mặt đất. Không biết là bị dọa sợ, hay bị ngạt nước, mà vẫn nằm im không nhúc nhích.

Không phải là đã chết rồi chứ? Trong lòng tôi khẩn trương, cô gái này là một người vô tội! Nếu như thực sự là nàng đã chết, thì trong lòng tôi sẽ day dứt vô cùng!

Tôi muốn kiểm tra tình huống của cô gái này một chút, thế nhưng ở trong sơn động lại không có ánh sáng!

Tôi cũng không sợ cô gái này nhìn thấy tôi, bởi vì nàng đã bất tỉnh, cho nên tôi trực tiếp sử dụng hỏa hệ dị năng, tạo thành một ngọn lửa.

Ngọn lửa này cũng không có cái gì để cháy, nên hoàn toàn duy trì bằng năng lượng.

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, tôi đã hoàn toàn nhìn rõ dung mạo của cô gái này!

Trời ạ, kết quả làm cho tôi thất kinh, người nằm trên mặt đất lại là cô gái điêu ngoa họ Ngô!

Cô nàng này không phải muốn hù dọa tôi từ phía sau đó chứ? Vậy thì bị tôi ném xuống vách núi cũng coi như đáng đời!

Nghĩ đến đây tôi tức giận nghiến răng, nghiến lợi, đây đúng là một họa tinh.

Nhìn cái bụng nàng, tôi lập tức cười cười, hóa ra là sặc nước, nhưng mà khi thấy nàng không còn thở nửa, thì tôi chẳng còn cười được nữa!

Không thở, trong lòng tôi hoảng sợ, nếu như tôi thực sự làm chết chị gái của Ngô mập mạp, thì tiểu tử này không tìm tôi liều mạng mới là lạ!

Cho dù Ngô mập mạp không trách tôi, thì cha nàng cũng sẽ trách, lão ta mà phái một đại đội nhân mã tới, thì sự nghiệp của tôi tiêu tùng!

Rất may kiếp trước tôi là một vận động viên bơi lội, lúc bình thường cũng có học qua một vài phương thức sơ cứu người chết đuối!

Tôi không dám chậm trễ, vội vàng thực hiện theo những phương thức đó.

Tôi trước tiên đặt Ngô Huỳnh Huỳnh nằm trên mặt đất, sau đó thổi hơi vào miệng của nàng, đồng thời bóp chặt hai mũi, nhìn hai mũi nàng đỏ lên, nhưng tôi cũng mặc kệ.

Dựa theo phương pháp tiếp theo là cởi áo nàng ra! Mục đích của việc làm này là giúp cho hô hấp của nàng được thuận lợi, không bị quần áo và đồ dùng hàng ngày làm hạn chế!

Hừ hừ. Trước kia cô toàn trêu tôi, vậy thì đừng trách tôi vô lễ! Hơn nữa, tôi bây giờ đang cứu cô, cho nên tôi cởi áo ngoài của nàng ra, sau đó cởi luôn cả áo con!

Bởi vì mùa hè, cho nên Ngô Huỳnh Huỳnh cũng chỉ mặc có hai kiện áo, đó là áo ngoài và áo con. Nghĩ tới áo ngực sẽ làm cho hô hấp bất lợi, tôi lập tức tháo nút của nó ra!

Ôi trời một bộ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net