Trọng Sinh Truy Mỹ Ký p8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 102: Nhỏ tiếng một chút

Tôi nói xong câu này, cả cô Trương và Diệp Tiêu Tiêu đều không hiểu, mà ngay cả Đại Nam cùng không hiểu gì!

Nhưng mà rất nhanh bọn họ đã hiểu ý của tôi, do lúc nãy Đại Nam vào không đóng cửa, cho nên một bọn người lập tức xộc thẳng vào trong nhà, người dẫn đầu nhìn tôi cung kính nói:

"Lưu tiên sinh, tôi là A Sài, do thượng cấp sai tới đây!"

Lúc nãy tôi gọi điện thoại người phụ trách Tam Thạch Bang ở Bắc Kinh, bảo họ sai một thủ hạ tới đây.

Vốn người phụ trách muốn đích thân tới, nhưng tôi không đồng ý, đối phó với một tiểu nhân vật, sao có thể để hắn tới được.

Từ khi tôi công bố thân phận, thì người trong Tam Thạch Bang ai cũng biết hình dáng của tôi, cho nên không cần giới thiệu, họ cũng biết, tôi là người lãnh đạo trực tiếp của họ.

Tôi nhìn A Sài gật đầu nói:

"Cậu có biết người này không?"

Tôi chỉ vào Đại Nam, nói.

"Sài ca, anh sao lại tới nơi này?"

Đại Nam nhìn thấy người tới là một đại ca, thì vội vã bắt chuyện làm quen.

A Sài không trả lời hắn, nhìn hắn vài lần, nói:

"Lưu tiên sinh, tôi không nhận ra hắn!"

"Không nhận ra cũng không có vấn đề gì! A Sài, tôi giao cho cậu một chuyện!"

Tôi nói.

"Lưu tiên sinh, xin ngài cứ việc phân phó! Ai Sài tôi dù có lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ chối!"

A Sài thấy tôi muốn giao công việc cho hắn, thì kích động vô cùng, đây chính là cơ hội tốt để biểu hiện lòng trung thành của mình.

A Sài có cảm giác, hôm nay mình đúng là được đại phúc tinh phù hộ, là một người áp chót trong Tam Thạch Bang, vậy mà hôm nay lại được người lãnh đạo của Tam Thạch Bang gọi tới.

"Không nghiêm trọng như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"

Tôi cười cười, nói.

Tôi chỉ chỉ vào Đại Nam đang ngồi dưới đất nói:

"Người này tự xưng là thành viên xã hội đen, nhưng hắn đối với mẹ hắn bất hiếu, lại đối với huynh đệ thì bất nghĩa! Cậu tính xem, như vậy thì xử trí như thế nào?"

"Lưu tiên sinh, ý ngài là bảo tôi giết hắn?"

A Sài rất buồn bực, không biết lão đại có phải là tìm mình tới giết người hay không? Một chuyện đơn giản như vậy, mà phải dùng tới mình hay sao? Đúng rồi nhất định là lão đại không muốn bẩn tay, nên mới bảo mình làm!

A Sài vừa nói xong, sắc mặt Đại Nam lập tức thay đổi! Đại Nam bình thường kiêu ngạo, nhưng chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ, hàng ngày có đánh nhau, nhưng chỉ với những tiểu thương mà thôi, chứ nếu động vào thành viên hắc bang lại khác!

Người Hắc bang giết người đều không đổi sắc, nhìn A Sài nói giết mình mà nhẹ như không, trong lòng Đại Nam run sợ!

Mà hai thủ hạ của Đại Nam thì choáng váng, nghe thấy A Sài muốn giết Đại Nam, thì vội vã nói:

"Sài ca, xin anh buông tha cho Nam ca đi, chúng em chỉ là côn đồ, anh giết tụi em thì chỉ tổ làm bẩn tay anh mà thôi!"

A Sài nghe xong không cảm thấy khó chịu, mà lại biểu hiện vui mừng nói:

"Thay Lưu tiên sinh làm việc, tao vui vẻ còn không kịp nữa là, không bẩn, không bẩn!"

"A?"

Hai thủ hạ của Đại Nam lúc này mới ý thức được ai mới là người quyết định, cho nên vội vã quay sang tôi cầu xin nói:

"Lưu tiên sinh, Nam ca của chúng tôi vô ý mạo phạm ngài, cho dù anh ấy có lỗi, nhưng không tới mức phải chết!"

Tôi cũng chỉ muốn hù dọa Đại Nam một chút, dù sao người này cũng là con của cô Trương!

Nhưng mà làm tôi ngoài ý muốn chính là cô Trương không nói một câu nào! Trái lại hai người thủ hạ của Đại Nam, lại cầu tình cho hắn!

"Hắn không nói chuyện nghĩa khí như vậy, tại sao các người lại còn cầu xin cho hắn?"

Tôi có chút kỳ quái nhìn hai người trước mặt.

"Lưu tiên sinh, anh ấy mặc dù đối xử với chúng tôi không tốt. Thế nhưng cho dù như thế nào, anh ấy cũng là lão đại của chúng tôi, nên chúng tôi phải xin tha cho anh ấy là điều đương nhiên!"

Thủ hạ của Đại Nam chân thành nói.

"Mày có nhìn thấy không?" Tôi cười lạnh nhìn chằm chằm vào Đại Nam, nói:

"Thủ hạ của mày còn hiểu chuyện hơn mày, vậy mày còn xứng làm lão đại không?"

Đại Nam cúi đầu, hắn là một người ích kỷ, nên không thể trong một chốc một nhất hiểu được đạo lý này!

"A Sài, tôi đem Đại Nam giao cho cậu, cậu cho hắn biết thế nào mới là xã hội đen chân chính! Trong vòng một năm, cậu biến hắn thành người con có hiếu, là người nói chuyện nghĩa khí, cậu có làm được không?"

Tôi nói ra quyết định của mình.

"Lưu tiên sinh, không thành vấn đề!"

A Sài vỗ bộ ngực bảo đảm nói, sau đó cười hắc hắc nhìn Đại Nam, nói:

"Tiểu tử, cho mày một năm thời gian sửa đổi tính tình, đến lúc đó mày không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì đừng hòng sống trên thế gian này nữa!"

Đại Nam run rẩy cả người, lần cải tạo này chắc chắn vô cùng dọa người! Cho dù là đi tù, cải tạo không tốt thì cũng không bị hành hạ, nhiều nhất chỉ bị đập mấy gậy, nhưng đây không phải là đi tù, người ta là xã hội đen, khó chịu thì có thể giết người!

"Hai người các ngươi tên gì?"

Tôi ngẩng đầu, nhìn hai thủ hạ Đại Nam hỏi.

"Tôi là A Cơ, hắn gọi là A Thủy!"

Một thủ hạ đáp.

"A Cơ, A Thủy đúng không, hai người các ngươi cũng đi theo A Sài đi!"

Tôi chỉ chỉ vào Đại Nam nói:

"Sau đó theo hắn lăn lộn giang hồ!"

"A? chuyện này..."

A Cơ có chút khó khăn nhìn tôi.

"A cái gì! Sau này chúng mày chính là Cơ ca và Thủy ca, Đại Nam là tiểu đệ của chúng mày!"

A Sài lạnh mặt nói.

Hắn thấy Đại Nam có vẻ mặt không tình nguyện, lặp tức nổi giận, mẹ nó, Lưu tiên sinh đã an bài tiểu đệ đi theo mày, mày còn khó chịu, vì vậy đi tới, đạp cho hắn một đạp, nói:

"Mau nói đi!"

"Cơ ca, Thủy ca, Sài lão đại..."

Đại Nam không còn cách nào khác, đành phải nhận.

"Mày mù à, Lưu tiên sinh không giết mày, vậy mà một câu cảm ơn cũng không có hay sao?"

A Sài cả giận nói.

"Cảm ơn Lưu tiên sinh..."

Đại Nam vội vàng nói.

"Thôi, đem hắn đi đi!"

Tôi phất phất tay, không muốn tiếp tục dây dưa với chuyện này.

Chờ A Sài mang theo Đại Nam và đám người đi rồi, tôi mới nhìn cô Trương giải thích:

"Cô Trương, cô yên tâm đi, một năm sau, cháu bảo đảm trả lại cho cô một đứa con hiếu thảo!"

"Ai! Nó không gặp rắc rối, thì cô yên tâm rồi, cũng không nên miễn cưỡng nó quá!"

Cô Trương thở phào nhẹ nhõm.

Tôi biết trong lòng cô Trương đang đau đớn vì Đại Nam, nên không nói gì nữa. Tất cả chỉ chờ Đại Nam cải tạo về, hơn nữa, tôi tin tưởng, hắn sẽ biến thành người tốt!

Sau khi tạm biệt cô Trương, tôi và Diệp Tiêu Tiêu đi ra ngoài. Đồ dùng mà chúng tôi cần lấy cũng rất ít, chỉ có một số sách vở của Diệp Tiêu Tiêu và đồ chơi của Tiểu Diệp Tử mà thôi.

Lên xe, Diệp Tiêu Tiêu khẩn cấp hỏi:

"Lưu Lỗi, tại sao anh quen người trong giới xã hội đen?"

Nghe thấy Diệp Tiêu Tiêu lo lắng hỏi, tôi không nhịn được cười một tiếng:

"Thế nào, nghĩ lão công em là người xấu hay sao?"

"Đâu mà! Đương nhiên không phải!"

Diệp Tiêu Tiêu lắc đấu:

"Anh hiểu sai rồi, em chỉ kỳ quái, có rất nhiều chuyện anh làm, đều không tương xứng với tuổi tác, em có một cảm giác, anh còn trưởng thành hơn cả em!"

Tôi nghe thấy Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy, thì tim đập thình thịch, dù sao bí mật trọng sinh là bí mật lớn nhất của tôi, cho dù là ai, tôi cũng không thể nói ra được!

Bởi vì tôi rất sợ, nếu có một ngày, bí mật này bị truyền ra ngoài, thì hậu quả thực không tưởng tượng được!

Tôi phải cẩn thận nói:

"Tiêu Tiêu, từ xưa người ta có câu, con trai thì mười hai tuổi đã chín chắn, anh chỉ trưởng thành hơn em một chút thôi! Được rồi, em nói tới xã hội đen, nhưng thực ra Tam Thạch Bang chỉ là một chi nhánh, do Tập đoàn giải trí Tam Thạch quản lý, hơn nữa em cũng quen người sáng lập Tam Thạch Bang, chuyện chỉ có như vậy thôi!"

"Em quen?"

Diệp Tiêu Tiêu sửng sốt:

"Em quen Đại nhân vật này lúc nào?"

"Quách Khánh đấy!"

Tôi cười nói:

"Cũng là học sinh của em!"

"Quách Khánh!" Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc vạn phần:

"Hóa ra là hắn, không nghĩ tới em chỉ dạy nửa năm, mà lại đào tạo được 2 đại nhân vật! Thảo nào mà anh sớm trưởng thành, hóa ra là sống với hắn trong một thời gian dài!"

Quách Khánh là huynh đệ của tôi, đương nhiên là phải thay tôi chịu tiếng xấu rồi! Tôi nói:

"Đúng vậy, tiểu tử này khi còn ở trường, đúng là rất ngang tàng!"

Diệp Tiêu Tiêu gật đấu nói:

"Nếu anh đã lo chuyện này, thì em cũng yên tâm rồi, thật tốt quá!"

"Chuyện này em yên tâm đi, thủ đoạn của xã hội đen còn lợi hại hơn vào tù cải tạo!"

Tôi cười nói.

Chương 103: Khúc mắc của Diệp Tiêu Tiêu

Trong khi đi xe, Diệp Tiêu Tiêu có mấy lần muốn nói chuyện, nhưng lại thôi. Đương nhiên là chuyện này tôi biết, nhưng đợi một thời gian dài mà nàng vẫn không nói nên đành hỏi:

"Tiêu Tiêu, em có chuyện gì sao?"

Tôi sợ khi về tới nhà, nếu như chuyện này là chuyện riêng, thì lại khó nói.

"Không có gì..."

Diệp Tiêu Tiêu lắc đầu.

Nếu như nàng không muốn nói thì tôi cũng không thể gặng hỏi điều này tùy vào nàng thôi!

Các lão bà của tôi đối với Diệp Tiêu Tiêu không nhiệt tình cho lắm, chắc cũng do nguyên nhân là Tiểu Diệp Tử.

Nhưng dù sao ngay cả con cũng có rồi các nàng có muốn phản đối cũng không được, tốt hơn hết là cứ bình thường một chút.

Hơn nữa, còn có một Tiểu Diệp Tử đáng yêu như vậy gia nhập vào trong đại gia đình này, khẳng định sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.

Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người ngồi hàn huyên được một thời gian, tôi hết nhìn Diệp Tiêu Tiêu, rồi lại nhìn sang Triệu Nhan Nghiên.

Triệu Nhan Nghiên lập tức hiểu ý, đứng dậy ngáp một cái nói: "Các chị em, thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ đi thôi!"

Người khác cũng biết tôi và Diệp Tiêu Tiêu xa nhau nhiều năm mới được đoàn tụ, nên chắc chắn có nhiều điều muốn nói nên theo Triệu Nhan Nghiên bước lên tầng.

"Con muốn ngủ cùng với cha!"

Đúng lúc này, Tiểu Diệp Tử đột nhiên kêu lên.

"A?"

Tôi và Diệp Tiêu Tiêu đều sửng sốt, có chút bất đắc dĩ nhìn Tiểu Diệp Tử.

"Tiểu Diệp Tử, nghe lời, hôm nay không được, ngày mai cha ngủ cùng với con được chứ?"

Tôi cười khổ nói.

"Vì sao hôm nay không được?"

Tiểu Diệp Tử hỏi.

"A... Hôm nay cha muốn nói chuyện với mẹ con!"

Tôi hết sức nghiêm túc nói.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi như vậy, thì bật cười, sau đó nàng nhìn sang Tiểu Diệp Tử nói:

"Tiểu Diệp Tử, nghe lời, mẹ và cha đúng là có chuyện..."

"Được rồi Tiểu Diệp Tử, hôm nay ngủ chung với mẹ cả đi! Mẹ cả kể chuyện hồi trẻ của cha con cho con nghe có được không?"

Triệu Nhan Nghiên thấy tôi xấu hổ, chủ động giải vây cho tôi.

"Chuyện của cha lúc còn trẻ? Hay lắm, hay lắm, con ngủ với mẹ cả!"

Tiểu Diệp Tử nghe xong vui vẻ kêu lên.

Tôi rốt cục thở dài một hơi, có chút vội vàng liếc mắt nhìn Triệu Nhan Nghiên, Triệu Nhan Nghiên mỉm cười mập mờ với tôi, sau đó hàm hồ nói:

"Hai người ngủ ở phòng dưới đi, nhớ kỹ nhỏ tiếng một chút, đừng làm ảnh hưởng tới Tiểu Diệp Tử!"

"Chúng tôi không phải... như vậy..."

Diệp Tiêu Tiêu không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên lại có thề nói trắng ra như thế, nói năng cũng trở nên ấp úng.

"Chị Diệp, chị nói cái gì vậy, em chỉ sợ chị và lão công tâm sự to tiếng quá, như vậy thì làm ảnh hưởng tói chúng em nghỉ ngơi!"

Triệu Nhan Nghiên tỏ ra vô cùng thuần khiết nói trông nàng thật giống một cô bé ngoan.

"A?"

Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, chẳng lẽ mình hiểu sai? Nhưng mà thấy Triệu Nhan Nghiên cười rung mình như vậy, Diệp Tiêu Tiêu biết mình bị đùa giỡn, trong miệng lẩm bẩm nói: tiểu nha đầu này, sao lại dám đùa cả cô giáo mình!

Cho tới lúc trong phòng chỉ còn lại tôi với Diệp Tiêu Tiêu, thì Diệp Tiêu Tiêu lại tỏ ra không được tự nhiên. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên theo đúng nghía chúng tôi ở chung!

"Cô Diệp, hình như cô rất khẩn trương?"

Tôi nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu sắc mặt đò ửng, đồng thời thân thể co lại, nên mới cố ý gọi nàng là "cô Diệp".

"Cô không khẩn trương đâu, bạn học Lưu Lỗi!"

Một câu nói của tôi, đã chọc cười Diệp Tiêu Tiêu, làm cho nàng không khỏi nhớ khoảng thời gian ở trường học, làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Cô Diệp, cô biết không, lần đầu tiên em tới phòng làm việc của cô, em có một chuyện vô cùng muốn làm, nhưng lại không dám!"

Tôi nhìn bộ ngực to lớn của Diệp Tiêu Tiêu nói.

Diệp Tiêu Tiêu không chú ý tới ánh mắt của tôi, có chút ngạc nhiên hỏi:

"Em muốn làm cái gì?"

"Em muốn..."

Nói xong, tôi đưa tay chụp vào bộ ngực của nàng, nói:

"Muốn như thế này!"

"Đáng ghét!"

Diệp Tiêu Tiêu hoảng sợ, đẩy tay tôi đang vân vê ra nói:

"Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi, mà dám có ý nghĩ này với cô?"

Nàng nói câu này, tôi chỉ còn cách cười gượng, nhưng mà thừa dịp nàng không chú ý, tôi bò lên người nàng, lập tức xuyên qua áo, thò tay vào bên trong bộ ngực!

Diệp Tiêu Tiêu giật mình xoay người lại, vì nàng sợ làm nhăn y phục, nhưng mà không lại không thèm chú ý, mở khóa của chiếc áo con. Một cảm giác mềm mại truyền tới, bộ ngực của Diệp Tiêu Tiêu thực là tuyệt vời!

Giữa lúc tôi đang hưởng thụ, Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn tôi, có chút ai oán nói:

"Lẽ nào ở trong mắt của anh, em chỉ có hấp dẫn về thân thể thôi sao?"

Tôi nghe xong Diệp Tiêu Tiêu nói trong lòng cả kinh, hai tay lập tức trở nên cứng ngắc! Một ý nghĩ xẹt qua trong óc của tôi, nên tôi vội vàng nói:

"Tiêu Tiêu, anh thừa nhận ra là một nam nhân tương đối háo sắc, lúc trước nhìn thấy em có bộ ngực ngạo nhân và tướng mạo xinh đẹp, nên mới có ý định chinh phục! Khi đó, thân hình em đúng là một sự mê hoặc mà anh không cách nào kháng cự được! Thế nhưng dần dần, anh lại thích em, thích đấu võ mồm với em, đồng thời còn thích cả cảm giác đùa giỡn em nữa! Đây là sự mê hoặc về tâm hồn, còn hơn xa thân thể! Tình dục chỉ là nhất thời nhưng tâm hồn thì không như vậy. Bình thường anh đều nhớ em, lúc em rời đi, anh cam đoan với em là, anh nhớ tới em từng ngày!"

"Đừng nói nữa... em tin anh..."

Diệp Tiêu Tiêu thấp giọng nói.

"Không. Anh nghĩ em còn chưa hiểu, tình cảm mà anh dành cho em..."

Tôi còn chưa nói hết lời, thì miệng của mình đã bị dán kín!

Đôi môi của Diệp Tiêu Tiêu đã bao phủ ngoài miệng của tôi hóa ra nàng chủ động hôn tôi! Trong lúc kinh ngạc, tôi còn chẳng nói thêm cái gì nữa, lập tức nhiệt tình đáp ứng!

Diệp Tiêu Tiêu đương nhiên là không có kinh nghiệm hôn, điều này nói ra ngoài sợ người khác cười tới rụng răng! Con đã có rồi vậy mà còn không biết hôn như thế nào!

Theo cảm giác, tôi biết đây là nụ hôn đầu tiên của Diệp Tiêu Tiêu.

Tôi dẫn dắt Diệp Tiêu Tiêu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mở hàm răng của nàng, Diệp Tiêu Tiêu phá lệ phối hợp, chủ động học theo cách của tôi.

Mùa hè, mặc quần áo vốn ít. Nhất là khi cái váy của Diệp Tiêu Tiêu, tôi chỉ đon giản là đem nó lột xuống. Trong khi áo ngực của Diệp Tiêu Tiêu, đã bị tôi cởi ra từ trước rồi.

"Có đau không?"

Khi tôi tiến nhập vào trong thân thể của Diệp Tiêu Tiêu, thì tôi chẳng có cảm giác gì khác so với trước kia, cảm giác đâu có giống so với người đã sinh con!

Tuy rằng tôi biết đây không phải là lần đầu tiên, hơn nữa nàng đã trải qua sinh nở, nhưng mà tôi biết, Diệp Tiêu Tiêu, vẫn có một chút đau đớn.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi quan tâm tới nàng, trong lòng rất là ngọt ngào, đồng thời lại càng tin tưởng hơn, là tôi không chỉ mê luyến thân thể của nàng!

Diệp Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Không sao cả."

Sau khi nghe thấy Diệp Tiêu Tiêu trả lời, tôi mới chậm rãi chuyển động, Diệp Tiêu Tiêu cũng dần dần phối hợp!

Tôi không nghĩ tới nơi đó của Diệp Tiêu Tiêu lại chặt tới như vậy, nên chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã hạ cờ.

"Tại sao lại lâu như vậy, anh muốn làm chết em hay sao!"

Diệp Tiêu Tiêu thở hổn hển, lười biếng nằm ở trên vai tôi, có chút u oán nhìn đồng hồ treo tường, nói:

"Tận nửa tiếng đồng hồ!"

"Lâu như vậy sao?"

Dường như rất nhanh mà? Tôi có chút xấu hồ cười cười.

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi như vậy, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, trong lòng tối sầm lại:

"Lão công, nơi đó của em có phải là rất rộng không..."

"Rất rộng?"

Tôi sửng sốt, vậy mà còn gọi là rất rộng hay sao? Thiếu chút nữa thì bó chết tôi rồi!

"Lão công, xin lỗi, em đã tận lực... lúc nãy là em liều mạng khép chân... Thế nhưng cảm giác rất mạnh mẽ, em không có cách nào khống chế mình cả... sau này em sẽ tận lực khống chế mình..."

Diệp Tiêu Tiêu có chút buồn bã nói.

"Cái gì? Em cố sức?"

Tôi bây giờ mới hiểu vì sao mình hạ vũ khí nhanh như vậy! Hóa ra là nàng cố ý! Điều này làm cho tôi không khỏi buồn bực:

"Em cố sức như vậy làm gì?"

"Em... Em nghe người khác nói, phụ nữ sinh con xong, thì nơi đó rất rộng... em sợ cảm giác của anh không tốt, sau này không thích em nữa, nên em mới... Thế nhưng vẫn không có hiệu quả gì cả, trên mạng nói, nam nhân chỉ chừng 10 phút là xong hay sao?"

Diệp Tiêu Tiêu ấp a ấp úng nói.

"Hóa ra là như vậy!"

Tôi yêu thương, kéo Diệp Tiêu Tiêu vào trong lòng, nói:

"Nha đầu ngốc! Mỗi người đều không giống nhau, tại sao em có thể tin những điều trên mạng chứ? Lúc nãy anh còn đang bực vì tại sao em lại chặt như vậy, đồng thời còn chặt hơn so với mấy nha đầu kia! Hóa ra là em cố ý! Tiêu Tiêu, lần sau em đừng như vậy, lúc bình thường lão công của em có thể kiên trì một hai tiếng đồng hồ, em tước vũ khí của anh nhanh như vậy, em tính xem, anh lấy cái gì thảo phạt Nhan Nghiên và các nàng bây giờ!"

Diệp Tiêu Tiêu nghe tôi nói tới câu "thảo phạt tập thể", lúc đầu còn không hiểu, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, thì hiểu ra điều then chốt!

Nên nàng mới gắt giọng:

"Thảo phạt thì thảo phạt, sau này mỗi lần em đều như vậy, xem ra lấy cái gì mà làm thỏa mãn các nàng!"

"Đừng mà!"

Tôi cả kinh, nếu như vậy, chẳng phải là làm mâu thuẫn gia đình hay sao!

Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi khẩn trương như vậy, thì bật cười nói:

"Chỉ đùa anh thôi, làm như vậy thì em mới là người chịu khổ, cảm giác mãnh liệt như vậy, em chịu không thấu! Lúc nãy bị anh làm cho.... cao trào nhiều lần, em cố chịu để phối hợp với anh đó thôi!"

"Cô Diệp thật là lợi hại, sau này mấy chị em chúng em chắc phải ở phòng không rồi!"

Thấy có tiếng người nói, Diệp Tiêu Tiêu hoảng sợ, khi ngẩng đầu nhìn lên, thì không biết Triệu Nhan Nghiên đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, đang cười hì hì nhìn nàng!

"A!"

Diệp Tiêu Tiêu kêu một tiếng sợ hãi, vội vã lấy ta che ngực!

Lúc nãy do chúng tôi quá hưng phấn, nên ngay trên ghế salon thực hiện xong cuộc hành trình vĩ đại, lúc này Diệp Tiêu Tiêu mới phát hiện, hóa ra vẫn đang ở trong phòng khách!

"Được rồi, Nhan Nghiên, em đừng đùa chị Diệp của mình nữa, không biết hôm qua ai nói, có chị Diệp tới, em mới được nghỉ ngơi hai ngày!"

Tôi lắc đầu nhìn Triệu Nhan Nghiên cười khổ nói.

Triệu Nhan Nghiên nhìn chúng tôi làm mặt quỷ, nói:

"Ha ha, lão công, chị Diệp, hai người tiếp tục đi, em đi ngủ!"

Nói xong xoay người trở về phòng.

Diệp Tiêu Tiêu bị hoảng sợ không nhẹ, Triệu Nhan Nghiên mặc dù là học sinh của nàng, nhưng lại là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, là người đứng đầu hậu cung!

Nếu như bị Triệu Nhan Nghiên oán giận, Diệp Tiêu Tiêu đúng là không biết làm gì.

Cho tới khi Triệu Nhan Nghiên đi rồi, Diệp Tiêu Tiêu vẫn chưa yên tâm hỏi:

"Lão công, anh nói, Nhan Nghiên có trách chúng ta hay không?"

"Đoán mò gì thế, Nhan Nghiên tính tình rất tốt, nàng là học sinh của em, em còn không biết hay sao? Nàng chỉ đùa với em thôi, em không thấy, nàng chủ động mang Tiểu Diệp Tử đi ngủ, chính là sáng tạo cơ hội cho chúng ta đấy?"

Tôi cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net