Chương 14 : " Chúng ta là cộng sự "

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11h đêm, tại quán bar Overnight
Tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng hò hét, ánh đèn đủ màu chiếu leo lét trong màn đêm đen đặc tạo nên khung cảnh vừa ma mị vừa quyến rũ nhưng lại không kém phần ồn ào náo nhiệt. Con người nơi đây đang sống trọn từng giây phút cho sự lựa chọn của mình, dù cho là đúng hay sai.
Một chàng trai bước vào nơi đây mang theo hàn khí như đóng băng hết thảy, mọi thứ tất cả dường như ngưng lại, sự chú ý hướng về chàng trai tầm 1m90 uy phong lẫm liệt đang lạnh lùng bước vào gần nơi này. Một phong cách ăn mặc hết sức"quyến rũ" trang phục màu chủ đạo là đen huyền bí kết hợp với gương mặt nam tính, đôi mắt hổ phách đầy ma mị mà uy nghiêm kia đã làm tan chảy mọi trái tim của các cô gái có mặt tại nơi đây. Còn chưa được ngắm chàng trai lâu hơn thì đã có hai tên mặc đồ đen đằng đằng sát khí bước đến gần cung kính mời anh đi theo bọn chúng. Tất cả đều nuối tiếc dõi ánh mắt theo bóng dáng cao lớn khuất dần của anh.
-------------
"Xuỳ, cái nơi quái quỷ này. Hỗn tạp thế mà cậu ta cũng có thể bước vào được !!! " Vừa đi loanh quanh quán bar, ngửi mùi rượu, mùi nước hoa, mùi bạch phiến hoà lẫn vào nhau, Gia Hân khẽ chau mày khó chịu lẩm bẩm. Cô đưa ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của tên Nhật Long kia. " Từ lúc đi ta đã thấy khả nghi, không ngờ nhà ngươi lại đến đây. Chả lẽ ngươi thiếu thốn tình cảm đến thế. Còn chưa đủ 18 tuổi cơ mà.... " Gia Hân ngó ngang ngó dọc, trưng cái bộ mặt hết sức là đáng yêu ra tìm Nhật Long. Thế nhưng vô ích, chỉ vì một phút lơ đễnh mà cô đã bị mất dấu của anh... và giờ đây, can tội tò mò, đi về cũng không được, ở lại cũng không xong, cô đành chọn cho mình một góc chờ đợi sói ra khỏi hang. Uống hết nửa chai vang đỏ mà không thấy động tĩnh, cô khó chịu lẩm bẩm :
- " Cái tên chết tiệt, ngươi làm gì mà lâu thế hả. Bổn tiểu thư đợi ngươi lâu lắm rồi đấy. Hừ ! "
Và đương nhiên, uống nhiều như vậy, cô không thể tránh khỏi nhu cầu cần giải quyết nỗi buồn. Vội vàng bỏ ly rượu xuống, cô chạy vào nhà vệ sinh.
Lúc đang rửa mặt cho tỉnh rượu, cô đã nghe được cuộc đối thoại của hai cô gái bao cao cấp, trong đầu nảy ra một ý nghĩ tinh ranh
- " Haizzz, cô nói xem, được phục vụ nam thần như thế ai mà chả muốn. Nhưng thực sự bây giờ tôi có việc gấp không thể ở đây được. Tìm ai thay thế bây giờ ??? "
- " Ai có gan dám xuất hiện trước mặt con cáo già họ Chu đó chứ. Chắc cô phải tự mình đi thôi... "
- " Tôi có thể giúp cô ! " Gia Hân từ đâu xuất hiện nở một nụ cười tinh quái. Hai cô gái sững sờ, không tin những gì cô gái nhỏ vừa nói, đặc biệt hỏi lại, ánh mắt nhìn cô săm soi :
- " Cô là ai, cô có biết đã bước chân vào căn phòng của Chu gia đồng nghĩa với việc sống không bằng chết không ??? Mà nhìn cô thế này... trước sau như một chắc bị đá ra mất... "
- " Gì chứ, định doạ ai vậy ?!? Tôi đây trời không sợ đất không sợ, cả đời này chỉ sợ ba thứ, ngoài ba thứ đó còn có gì đáng sợ hơn nữa đâu. Hỏi thừa ! Mắt cô có vấn đề à mà bảo tôi hai lưng. Cho nói lại ! " Gia Hân khó chịu nhíu mày.
Cô gái kia nghe vậy bỏ mặc ngoại hình kém phần đầy đặn của cô ( sao không nói là người gầy đi -_- ) mà vui mừng khôn xiết vì tìm được con cừu thế thân, cô ta nói giọng ngọt sớt :
- " Cô gái, vậy hãy đi theo tôi. Cô phải trang điểm lại để còn vào phục vụ họ chứ.. " Nói rồi cô ta kéo Gia Hân chạy thật nhanh vào sâu trong hành lang hẹp và hết sức tối tăm kia.
........
- " Gì đây, cô bảo tôi mặc mấy thứ này á ??? Nhầm không vậy ?!?!?! " Gia Hân giơ chiếc váy ngắn cũn cỡn bó sát cắt xẻ ngực sâu táo bạo kèm theo khoét hở lưng với cái màu đỏ choé nhìn với ánh mắt thất kinh.
- " Thôi nào cô gái, hầu hạ chủ nhân thì bắt buộc phải mặc thế này chứ. Các đại ca vui thì chúng ta sẽ dễ thở. Nào ! Nghe tôi, mặc cái này vào, chúng ta còn phải làm tóc và trang điểm nữa, sắp muộn rồi !!! " Cô gái bao kia nói giọng giả lả ra điều nịnh nọt làm mờ mắt một con cừu non như cô.
" Haizz, quan điểm ăn mặc thật lệch lạc. Các cô nghĩ tôi dễ bị lừa chăng, nghĩ tôi là con cừu non từ trên trời rơi xuống chịu trận cho các cô chắc ??? Haha, sai lầm, hoàn toàn sai lầm rồi !!!! " Gia Hân nhìn chiếc váy mặc như không kia nhếch môi cười. Trầm ngâm một lúc, cô ném chiếc váy đó vào mặt cô gái bao kia và ra lệnh :
- " Vứt cái này đi, giờ hãy tìm cho tôi một chiếc quần bò size 29, một cái kéo và mang đồ trang điểm của các cô lại đây. Tôi sẽ cho các cô biết thế nào gọi là sexy... " Và rồi cô nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, trong lòng đang tưng bừng ăn mừng kèm theo lời cảm ơn sâu sắc đối với An Kì " An Kì xinh đẹp, cảm ơn em đã dạy anh cách phối đồ một cách gợi cảm mà không hở quá đà. Bài học này sẽ được ta vận dụng một cách hoàn hảo. Haha "
------------
Lúc đó, tại căn phòng của Chu gia
Một lão già vẻ mặt gian xảo đê tiện đang ngồi tựa lưng vào ghế sofa, hai tay ôm hai cô gái ăn mặc hở hang mặt trát đầy phấn đang giả lả đút đồ ăn, chuốc rượu cho lão. Đối diện là chàng trai 1m9 ban nãy, vẻ mặt không hề có bất kì một tia cảm xúc nào.

Lão già sau khi được người đẹp hầu hạ chán chê, cuối cùng cũng chịu lên tiếng trước :
- " Trần Tổng, hôm nay cơn gió nào lại đưa cậu đến nơi này của tôi vậy. Không sợ Hắc Bang biết được tung tích của cậu à ? "
Câu nói vừa dứt, ngay lập tức lão già nhận được ánh mắt đầy nộ khí của anh, kèm theo là một giọng nói trầm khàn và vô cùng lạnh lùng :
- " Muốn gì ? "
- " Haha, quả không hổ danh là Dã Lang của thương trường, thứ lỗi cho ta đây đã chót xem nhẹ cậu rồi ! " Lão già họ Chu cười một cách xảo quyệt, ánh mắt không buồn nhìn anh mà dán chặt vào bộ ngực đẫy đà thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp áo mỏng manh của hai cô gái kia. Một sự xúc phạm trực tiếp với thanh danh của Dã Lang.
Ánh mắt màu hổ phách rực lửa đủ khiến mọi thứ bốc cháy, nó khiến lão già họ Chu cũng có phần khiếp sợ. Nghe danh Dã Lang đã lâu, tuy nhiên đây là lần đầu tiên lão được diện kiến anh, chỉ cần sự im lặng lạnh lùng đầy kiên định, ánh mắt sâu thẳm quyết đoán thôi cũng toát lên phong thái vương giả hiếm có, đủ khiến những kẻ ti tiện như lão run sợ. Tuy nhiên con cáo già ấy cũng không phải dạng vừa, đây là địa bàn của lão. Một thân một mình anh ở đây liệu dám manh động. Nghĩ vậy, lão cũng không cần kiêng nể gì
- " Không hiểu tên nhóc vô dụng đấy có vai trò quan trọng như thế nào mà khiến Dã Lang cậu đây đích thân đến đòi người vậy. Ta đây có chút tò mò về nó ! "
Ánh mắt càng thêm rực lửa, anh gằn giọng nhắc nhở :
- " Mau giao người ra đây !!! "
Đương lúc không khí căng thẳng thì cánh cửa phòng bật mở, hai cô gái bước vào theo lệnh của lão già họ Chu. Một cô gái ăn mặc hớ hênh giống như những cô gái tầm thường khác bước đến. Bên cạnh là một cô gái ăn mặc thực sự khác lạ so với những cô gái trong phòng nhưng không kém phần quyến rũ. Một chiếc quần bò bó sát tôn lên đôi chân thon dài, chiếc áo croptop trễ vai tôn lên bờ vai cùng vòng eo mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm theo hơi hướng mờ ảo, mái tóc vàng xoăn nhẹ được thả hờ hững trên vai. Dáng người tuy ba vòng không bốc lửa ( nếu không nói là vòng một đồng bằng vòng ba đồi núi thấp ._. ) nhưng mình hạc xương mai mỏng manh quyến rũ cũng đủ khiến cho những chàng trai nguyện chết vì cô. Phải, đó là Gia Hân, cô đã thành công trong việc áp dụng bài học dạy làm đẹp của An Kì. Cô khiến tất cả ngưng đọng, khiến mọi ánh nhìn dồn về phía cô... một cái nhìn xăm soi dòm ngó, cảm giác chiếm hữu nổi lên. Lão già họ Chu nhìn cô muốn rớt nước dãi nói giọng đầy thô bỉ :
- " Người đẹp, lại đây. Nói ta xem em tên gì ? Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau phải không ? "
Gia Hân nghe vậy ngây ngô nhìn hết một lượt quanh phòng, xong hồn nhiên chỉ vào mình hỏi :
- " Tôi ???? "
- " Phải, phải, mau lại đây !!! " Lão già nói hấp tấp, ánh mắt nhìn cô đầy thèm muốn.
Cô nhìn lại lão với ánh mắt rất hồn nhiên, ngây thơ đáp lại :
- " Ông gọi cháu ạ ??? Nhưng mà để làm gì cơ chứ ??? "
" Ông ", " cháu ", mấy từ này được chính con cừu non ngây thơ kia phát ra, thật khiến người ta muốn khóc mà. Lão gia kia sau khi nghe cô nói vậy mặt mày tái xanh, giận dữ ném ly rượu vang xuống sàn gạch, vẻ mặt vô cùng hung tợn, (như thể muốn giết người vậy ._. ) quát lớn :
- " Con ranh kia, mày muốn chọc tức tao à. Chúng mày, bắt con nhãi đó mang về Chu gia cho tao. Mau !!!! "
Nói rồi lão nhìn cô cừu ngây ngốc kia cười đầy đê tiện kèm theo lời đe doạ :
- " Rồi mày sẽ được nếm trải cảm giác của thiên đường !!!! Hà hà "
Lời lão vừa dứt, bọn thủ hạ của lão nhanh chóng bao vây Gia Hân, tất cả các cô gái có trong căn phòng đều sợ hãi e de, riêng chỉ có người sắp bị bắt vào chỗ chết kia vẫn còn hiên ngang bất khuất lắm, ánh mắt vẫn kiên định không lộ bất kì tia sợ hãi nào. Chuẩn bị cho gân cốt thư giãn sau bao ngày kiềm chế thì Gia Hân bất ngờ bị cánh tay rắn chắc của Dã Lang kéo mạnh, và thế là cô ngã vào lòng anh một cách vô định mà chưa kịp dạy cho mấy tên côn đồ kia vài quyền.
Mặt lạnh lùng nhưng không kém phần kiên định, anh giữ chặt eo Gia Hân, ra lệnh bằng giọng nói trầm khàn vừa đủ nghe " Ngồi yên ! " , cô biết điều im lặng để cho anh " lợi dụng ", trong lòng đang kịch liệt trách móc ân nhân vừa cứu mình...
Lão già họ Chu thì không tin vào mắt mình khi mà Dã Lang nổi tiếng trên thương trường là người không gần nữ sắc giờ đây lại đi tranh giành một cô gái với lão, không biết là nên mừng hay nên lo đây.
Lão đành dịu giọng, tuy nhiên không quên mỉa mai anh :
- " Không ngờ cậu lại có hứng thú với một gái làm tiền. Quả không hổ danh Dã Lang khác người. Hàhà ! "
"...." lão dê xồm đê tiện, dám chửi bà đây. Để xem tí nữa bà đây trị ngươi như thế nào... A...a, điên quá... Tất cả là tại ngươi, tại ngươi hết. Nhật Long đáng chết !!! " Gia Hân hết nhìn lão già rồi lại nhìn anh, ánh mắt chứa đầy lửa giận, tuy nhiên vẫn cố kiềm chế. Dã Lang thấy vậy càng siết chặt lấy vòng eo nhoe bé của cô, gằn giọng cảnh cáo lão :
- " Không phải chuyện của ông. Đừng phí lời nữa, tốt nhất là hãy giao người ra đây ! "
- " Hàhà, suýt nữa thì quên tên nhóc của cậu... Người đâu, mau đem nó ra đây ! " Lão già cười đầy gian xảo ra chỉ thị cho bọn đàn em.
Một lúc sau, một chàng trai trẻ tuổi bị còng tay ra sau, quần áo xộc xệch được hộ tống vào trong phòng. Ánh mắt ảm đạm sau khi nhìn thấy Dã Lang thì có thêm phần tươi sáng và sức sống, bờ môi khô nứt nẻ vang lên được một tiếng " Neil... "
Đôi mắt hổ phách sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của người này thì có thêm phần người trong đó, dù chỉ là một phần rất nhỏ, tuy nhiên anh vẫn điềm tĩnh ngồi trên ghế sofa, bàn tay rắn chắc siết ngày càng mạnh vào vòng eo mỏng manh của cô. Gia Hân có thể cảm nhận rằng anh đang tức giận, vô cùng tức giận, và điều đó khiến trong cô dâng lên một thứ cảm xúc gì đó thật khó lí giải mà ngay chính bản thân cô cũng không nhận định rõ đó là gì. Chỉ biết im lặng chờ đợi hành động của anh.
- " Người mà cậu muốn đây. " Lão già họ Chu hếch mặt kiêu ngạo về phía Dã Lang mà cười nụ cười đầy giảo hoạt.
Ánh mắt lộ rõ vẻ kiên định nhưng không kém phần lạnh lẽo, anh nói :
- " Điều kiện ? "
Lão già nghe vậy cười lớn, nhìn Gia Hân bằng ánh mắt thèm muốn đáng khinh bỉ và nói :
- " Không cần nhiều. Ta chỉ muốn thử người mà Dã Lang cậu để ý thôi. Không biết mùi vị cô ta như thế nào !! Hàhà "
Gia Hân nghe vậy chỉ muốn cho lão nếm thử vài quyền, cô hùng hổ nói lại con trâu già thích gặm cỏ non kia bằng giọng mỉa mai đầy khinh bỉ :
- " Ê ông già, về nhà mà chăm cháu đi. Đừng cơ ở đây cưa sừng làm nghé nữa. Không biết mất mặt à !!! "
- " Im lặng ! " Nhật Long ngay lập tức chặn họng cô bằng âm thanh trầm khàn đầy uy lực của mình cùng ánh nhìn vô cùng nghiêm.
Ông ta nghe vậy vô cùng tức giận gân xanh nổi lên nhưng vẫn cố kiềm chế, nhã nhặn bàn điều kiện với anh :
- " Cậu nghĩ sao, đổi một cô gái lấy tên vô dụng này. Quá hời còn gì !!! "
Thay đổi thái độ, ánh mắt ảm đạm của người bị trói bỗng sáng rực, nộ khí toả ra cực lớn, tưởng chừng có thể thiêu trụi lão già thành than. Nhật Long thì vẫn lạnh lùng như thế, ánh mắt sắc như dao nhìn lão già và im lặng.
Gia Hân biết chắc sẽ có hỗn chiến, chi bằng cô châm ngòi nổ luôn cho khỏi rắc rối. Nghĩ vậy, cô nói giọng khinh bỉ :
- " Lão già, xuống địa ngục mà mơ đi! "
Lão già thấy vậy cười lớn, bộ mặt gian xảo, giảo hoạt lộ ra, ông ta ra lệnh :
- " Được thôi, tao đã rất nể mặt mày nhưng xem ra bọn mày không coi tao ra gì rồi. Để tao cho bọn mày biết chọc giận tao thì sẽ như thế nào. Chúng mày, xử bọn nó, phải bắt sống bằng sạch.... " Lệnh vừa truyền xuống thì ngay lập tức một lũ áo đen xông vào bao vây hai người họ, tên nào cũng lăm le vũ khí hòng chém họ. Gia Hân nhìn lũ bọn chúng đầy hứng thú, đưa ra lời khen ngợi Nhật Long :
- " Yepp, lâu lắm không được thư giãn gân cốt. Rất cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi rèn luyện thể lực. Các chú cứ liệu, hôm nay chị sẽ dạy các chú mấy bài quyền ha... "
Nhật Long chỉ hừ lạnh một tiếng, cả con người vẫn kiên định không hề nao núng đứng hiên ngang như thế, hàn khí toả ra đủ khiến lũ tay sai của Chu gia khiếp vía. Tuy nhiên lệnh chủ đã ban bố, không thể kháng lại, chúng chỉ đành nhắm mắt tuân theo. Cả lũ chừng ba chục tên cùng một lúc xông vào đánh nhau với hai người một nam một nữ thân cô thế cô, tưởng chừng có thế mà hoá lại không. Gia Hân nhẹ nhàng né mấy đòn cơ bản nghiệp dư của bọn chúng, tiện thể dùng chân bồi cho chúng vài phát vào bụng, vào ngực. Nhật Long với thân thủ phi phàm, không tốn công sức gì, chỉ cần vài đường cơ bản là đủ khiến bọn chúng thảm bại. Bàn tay sắt ấy, chỉ cần dùng một lực nhẹ cũng đủ khiến bọn chúng tàn phế cả đời hoặc là chết. Và tuyệt nhiên, anh không bao giờ sử dụng đôi chân của mình...
Lão già thấy vậy vội huy động toàn bộ lực lượng, hơn trăm tên áo đen thân hình lực lưỡng với vũ khí nguy hiểm là đao và mã tấu hùng hổ xông vào. Xem chừng chúng là những tên có kinh nghiệm và thiện chiến nhất của lão. Xem ra, đây mới là khởi đầu của cuộc chiến, vài tên lúc nãy chỉ là gãi ngứa. Gia Hân hứng khởi hò hét
- " Yes, phải thế mới đã chứ ! "
Nói rồi cô xông vào đánh nhau với chúng một cách điên cuồng... Những cú đá xoay người tuyệt đẹp, những quyền cước hiểm hóc dành cho đối thủ, ai nghĩ đây là cô gái mỏng manh dễ vỡ ban nãy kia chứ. Những cô gái trong căn phòng không tin đây là cô cừu non mà họ lừa được, thì ra họ chính mới là những con cừu bị cô chăn dắt, thật đáng ngưỡng mộ người con gái này. Họ nhìn cô ra quyền cước linh hoạt với ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa hứng thú. Nhật Long cũng rất nhẹ nhàng tung quyền vô cùng dứt khoát, năm đấm của anh động đến tên nào, tên đấy ngã rạp xuống nền đấy với lồng ngực bị thương nghiêm trọng, sương ức vụn nát, máu đỏ phun ra như mạch nước ngầm được khơi thông, tên đó không chết thì cũng tàn phế đến hết đời. Nhìn anh ra tay tàn độc như thế, ai mà dám phủ nhận đây không phải Dã Lang. Con sói trong anh đã thực sự trỗi dậy. Anh ra cước tàn độc mà hết sức nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh tanh không biểu lộ bất kì tia cảm xúc nào, lúc này trông anh giống một con mãnh thú nối điên, từng tên từng tên ngã xuống nằm rạp trên nền đất với một vũng máu tươi tanh tưởi.
Về phần Gia Hân, cô quyết tâm phải chỉnh cho con trâu già kia một bài học đích đáng, cô hạ gục từng tên từng tên một đang cố bảo vệ lão, cho đến khi chỉ còn mình lão. Cô cười khinh bỉ :
- " Sao rồi ông già, còn muốn bắt nạt đại tiểu thư nữa không. Ta đây hôm nay không dạy cho lão một bài học xem chừng lão không biết an phận ! "
Nhân lúc cô sơ ý, một tên loăng quăng cầm theo một cây gậy gỗ cứng chắc toan hạ thụ đánh lén cô.
" Rắc... rầm.." Tiếng những ngón tay siết chặt vào nhau kèm theo tiếng ngã kinh thiên động địa vang lên. Tên vừa rồi đã bị Nhật Long dùng một quyền cực mạnh khiến hắn bay ra xa đập toàn thân vào tường một cách đầy đau đớn. Lục phủ ngũ tạng dập nát, toàn thân tưởng chừng như xương vỡ vụn, hắn chỉ biết thoi thóp chờ đợi tử thần, sự sống đối với hắn bây giờ mà nói chỉ giống như ngọn đèn đã cạn dầu... sống để mà làm gì nữa, để chịu đau đớn chăng, vậy thì thà chết cho xong. Gia Hân thật không tin nổi vào mắt mình, và lại một lần nữa mất cảnh giác. Nhật Long hết sức nhanh nhạy ôm eo cô và nhanh chóng ra lệnh :
- " Đá hắn ! "
Gia Hân giật mình, cô quay lại thì đã có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, nghiêng người thuận theo hướng Nhật Long rồi. Đành đâm lao phải theo lao, cô dùng đôi chân của mình một cước đá bay con cáo già gian xảo họ Chu ra xa đồng thời né người tránh được nhát đao mà tên thủ hạ thân cận của lão đặc biệt dành tặng. Nhật Long nhanh như cắt phi con dao găm về phía hắn, thân thủ hắn cũng không tồi nghiêng người né tránh được con dao đó. Tuy nhiên lão già đằng sau không tránh khỏi số phận, con dao đó cứ thế mà đâm thẳng vào mắt trái của lão. Một tiếng gào thét đau đớn tột cùng vang lên, lão già run rẩy ôm chặt con mắt vừa bị đâm kêu khóc thảm thiết, máu tanh không ngừng chảy xuống dưới cổ, dưới thân lão. Một cảnh tượng kinh hoàng đẫm máu tươi hiện lên trước mắt. Hơn một trăm tên thuộc hạ đã đại bại dưới tay hai con người xuất chúng như thế, không một tên nào ngẩng dậy nổi. Lão già họ Chu xem ra đã tự rước hoạ vào thân rồi. Đang tận hưởng niềm vui chiến thắng thì "Chíu...." tiếng súng giảm thanh nhẹ nhàng vang lên xé tan bầu không khí tanh tưởi này, một tên nấp trong góc đang chĩa ống súng về phía Nhật Long ngã xuống, dưới yết hầu máu chảy thành sông. Lạnh lùng thổi khói súng từ nòng, chàng trai bị bắt nãy giờ đứng dậy với vẻ mặt hết sức oai hùng tráng kiện, anh ta nở một nụ cười đầy kiêu ngạo, thẳng tay ném chiếc còng số 8 đã bị phá khoá tự bao giờ về phía Nhật Long.
Nhật Long nhìn lại anh ta bằng ánh mắt loé lên ý cười, sự yên lặng vẫn bao trùm hai con người này. Gia Hân vẫn ngây ngốc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là sao, và Nhật Long tại sao lại có thể ra tay tàn độc đến như thế ? Thực sự cô rất rất tò mò.
Nhật Long lạnh lùng uy nghiêm bước ra khỏi quán mặc kệ những ánh mắt thăm dò, những ánh mắt sợ hãi tột độ của bọn liu riu trong bar. Đi theo sau là chàng trai kia với phong thái hết sức kiêu ngạo và Lam Gia Hân với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Nhìn họ uy phong như vậy, ai mà nghĩ ở đây vừa xảy ra hỗn chiến cơ chứ.
Lão già kia thì vô cùng căm hận nhưng cũng rất sợ hãi. Phải nói bây giờ lão quá may mắn khi anh không dùng thân phận Dã Lang để đuổi cùng giết tận cả dòng họ nhà lão, Dã Lang đã quá nhân đạo khi chỉ lấy đi của lão một bên mắt và khiến công ty của Chu gia sụp đổ. Phải, thật sự quá nhân từ vì đây không phải phong cách giải quyết của anh.
------------
Ra khỏi quán bar, Nhật Long ra lệnh cho Gia Hân :
- " Về đi ! " ánh mắt lạnh lẽo mà đơn độc như sương đêm.
- " Không về ! " Gia Hân ngoan cố chống lại.
"Xuỳ, đừng tưởng đuổi ta đi dễ dàng như thế. Bây giờ là hơn 1h sáng, ma bắt đầu hoạt động T.T. Ngươi bảo ta về không phải là quá vô nhân đạo sao. Hơn nữa, ta lại thân gái một mình, ăn mặc như thế này đi giữa đêm khuya, phải nói là quá nguy hiểm đi... " Gia Hân trong lòng tìm đủ lí do biện minh, ngoài miệng chống cự lại thánh chỉ đã bạn.
Nhật Long lạnh lùng ra lệnh :
- " Về ! "
- " Cậu cho tôi về cùng đi T.T " Gia Hân thay đổi thái độ năn nỉ anh, vẻ mặt hết sức đáng thương.
Nhật Long vẫn lạnh như thế, mặc kệ cho cô năn nỉ huyên thuyên một hồi. Quay người đầy kiên định, anh bước nhanh về phía chiếc Lamborghini màu bạc bóng loáng cùng với chàng trai kiêu ngạo ban nãy. Lam Gia Hân quyết không từ bỏ, có chết cũng không từ bỏ, líu ra ríu chạy theo anh, bàn tay nhỏ bé không dám nắm chặt lấy tay anh vì sợ ma, cô chỉ dám túm nhẹ lấy cổ tay áo sơ mi của anh mà năn nỉ, đôi mắt long lanh tràn đầy hi vọng. Trái ngược với hành động thân thiện của cô là sự từ chối hết sức phũ phàng của anh. Lạnh lùng hất tay cô ra, giọng anh trầm khàn ra lệnh :
- " Bỏ ra ! "
- " Không bỏ đâu T.T " Gia Hân giở giọng nĩu nịu ( đây là trò mà cô hay bày ra mỗi khi đòi anh trai phải chiều theo ý mình. Và cô luôn luôn thành công :)))
Tiếc rằng Dã Lang không phải anh trai cô, anh không ấm áp, không quan tâm và đặc biệt là không có chút nhân đạo tình người nào cả. Vì thế a, nũng nịu làm gì... vô ích.
Anh bước vào xe, lạnh lùng đóng cửa, mặc cho cô gái nhỏ bé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net