2. Quán ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

AllTake - SanTake

Có OOC, buff Takemichi
Bối cảnh khác trong cốt truyện chính, thời gian dừng lại từ Arc Thiên Trúc.
----

Ngủ một giấc tỉnh dậy cậu mới phát giác ra đã trễ, đồng hồ điểm 11 giờ, cơ quan chức năng đều đã nghỉ trưa rồi. Takemichi xoa mái đầu rối nùi, vì chênh lệch múi giờ mà đầu óc đau buốt, bụng dạ vì qua nay chưa ăn gì mà sôi sùng sục, toàn thân trên dưới đều nhức nhối.

Bò dậy đánh răng rửa mặt, cậu nhoe mắt đọc tin nhắn của Hina gửi qua, dường như tâm trạng của cô nàng không tốt lắm. Qua đoạn dài tin nhắn càm ràm quen thuộc, cậu tinh ý phát hiện một câu oán giận len lỏi vào. Dường như Hina và gia đình xảy ra gây gỗ thì phải, nhớ lại hình dáng người đàn ông cao to phong độ, chủ gia đình Tachibana cậu lại rùng mình. Nếu là ông ấy, thì Hina khó mà qua khỏi ải này.

Cậu lo lắng nhắn tin trả lời cho cô bạn của mình, sau đó lại nhắn qua thằng bé em trai ngoan của cô ấy, Naoto hỏi thăm chút tình hình.

Nghĩ thầm chắc cả hai sẽ không trả lời lại sớm đâu, cậu đút điện thoại vào túi quần lững thững ra khỏi cửa. Trước tiên phải ăn trưa đã, sau đó nghỉ ngơi một lúc đến chiều lại đến văn phòng hành chính gia hạn hộ chiếu. Mỗi lần chỉ gia hạn được 5 năm, cậu lại chẳng đăng ký công dân bên kia được nên Takemichi phiền muốn chết, cách một khoảng thời gian lại trở về thành phố này.

Cậu tạt qua một quán cơm gia đình, tự chọn một suất cơm có vẻ ngon miệng, ăn lấy ăn để. Động tác lố lăng đến mức người phục vụ đi qua phải liếc mấy lần, rõ ràng không hiểu nỗi sao trông người này như bị bỏ đói ba ngày ba đêm vậy. Takemichi đã quen bị nhìn chằm chằm, hồi ở Canada, trong trang trại mà cậu làm việc chỉ có mình cậu là người da vàng tóc đen mọi người đều hiếu kỳ ít nhiều. Cậu đi đến đâu, ánh mắt mọi người đều dính lên, so với ánh mắt của những tên đực rựa ngoại quốc cao to, người phục vụ này chỉ là con nít đối với cậu.

Điện thoại trong túi rung lên, Takemichi lấy ra nhìn, là Naoto trả lời. Cậu cảm thấy thật lạ, một cảnh sát hình sự bận rộn lại nhanh chóng trả lời tin nhắn hơn cả thực tập sinh mới ra trường như Hina ư? Có lẽ cô ấy thực sự gặp vấn đề rồi.

"Anh Takemichi về khi nào không báo bọn em ra đón ạ? Chị hai em nhất định sẽ rất vui cho xem, và cũng sẽ rất tức giận vì anh không hé nửa lời đấy."

Naoto mở đầu tin nhắn bằng một câu nói rất khủng bố, Takemichi tưởng tượng ra cảnh Hina biết chuyện mình lẳng lặng chạy về không báo gì, quả thật rất đáng sợ. Nhưng cậu chỉ về hai ba ngày rồi đi ngay, vé khứ hồi cũng đã mua, báo hay không báo cũng đâu sao nhỉ?

"Về chuyện mà anh hỏi, em đoán là việc mẹ muốn chị ấy đi xem mắt. Tuy em và bố không rõ lắm nhưng có vẻ như bà ấy đã được người quen giới thiệu cho một đứa trẻ ngoan, bà ấy muốn chị hai làm quen với người đó. Dù sao từ khi chia tay với anh, chị ấy cũng chưa từng quen ai khác, ắt hẳn bà ấy lo lắng lắm."

Tin nhắn thứ hai của Naoto vẫn làm Takemichi bối rối, cậu không ngờ đến mọi chuyện vẫn dính đến cậu. Mà cũng không đúng, Hina không muốn yêu đương là quyết định của cô ấy, một đứa bạn như cậu đâu có tác động gì đâu? Còn về chuyện 12 năm trước, cả cậu và Hina đều hiểu rõ, mọi chuyện đã kết thúc rồi.

"Ừm, em nói không đúng, em xin lỗi. Chị hai cũng đã hơn hai mươi lăm rồi, ít nhiều mẹ cũng sẽ hốt hoảng muốn chị ấy kết hôn. Chuyện lần này cũng chỉ là mở đầu thôi, anh đừng lo lắng, chị hai cũng không phải người chịu thiệt mà."

Takemichi nhớ lại cú đấm đau điếng của bạn gái cũ ngày trước, má nóng bừng như thể đã trải nghiệm qua vậy. Cậu vô thức sờ sờ mặt mình, mỉm cười trả lời tin nhắn của Naoto.

Cùng lúc đó tin nhắn của Hina cũng đến, đó là một đoạn tin nhắn dài. Hơn nửa là mắng cậu bay về không nói lời nào, một phần còn lại là vui vẻ vì sắp gặp lại cậu, mà cuối cùng là chối bay biến vấn đề của mình. Tin nhắn này cũng giống với tính cách của cô ấy, năng động và đáng yêu, như một chú sóc nhỏ vậy.

"Anh đã hỏi Naoto rồi, em có chuyện nhất định anh phải giúp. Em chê anh bạn này yếu đuối không làm được gì sao?"

"Takemichi nghĩ gì vậy, em không có ý đó. Đồ ngốc, Hina chỉ là không muốn làm phiền anh thôi." Tin nhắn trả lời được hồi lại.

"Anh đã làm phiền em bấy lâu nay, em vẫn ngại phiền anh à?"

"Takemichi ngốc, em không ngại."

Thanh niên tóc đen ngồi dựa vào ghế dài đọc tin nhắn của cô bạn, khoé miệng không nhịn được nhếch cao cao. Takemichi đã nợ Hina rất nhiều, không những cô ấy mà còn nợ cả Naoto và gia đình Tachibana nhưng những món nợ đó lại là thứ gắn kết bọn họ với nhau.

Cậu nhớ như in cuộc gọi video lúc tối muộn với Naoto, sau khi đã cãi nhau một trận to với Hina. Năm đó cậu đã vay Hina một khoảng tiền để sinh sống ở Canada trước khi có công việc đàng hoàng. Cô bạn nhỏ kiên trì muốn cậu đến căn hộ của mình thuê được mà ở nhưng cậu không chịu, chỉ vay tiền rồi thuê một căn khác nhỏ xíu. Sau khi có việc làm, Takemichi điên cuồng kiếm tiền, cậu muốn gom đủ sớm để trả lại cho cô ấy. Cậu không muốn nợ ai.

Ấy vậy mà Hina lại không nhận, cô ấy bảo anh giữ lại mà dùng, khi nào cần cô ấy sẽ đến tìm anh. Nhưng lòng tự tôn của Takemichi không cho phép, cậu có thể sống với số tiền ít ỏi còn lại, tháng sau cậu vẫn có lương mà. Hai người cãi nhau một trận thật to, đều là lần đầu hai người nhìn thấy đối phương lớn tiếng như vậy.

Takemichi uất ức trở về nhà, cậu thấy mình sai vì lớn tiếng với cô ấy nhưng việc trả tiền chắc chắn là không sai. Cậu bèn gọi điện cho Naoto, muốn tâm sự mà còn muốn cậu ta khuyên bảo chị mình.

Cậu trai lúc ấy học năm cuối cao trung, bận bù đầu bù cổ muốn ôn thi vào một trường cảnh sát chỉ có thể im lặng nghe người bên kia trách móc. Mãi đến khi Takemichi mỏi miệng rồi cậu nhóc mới lên tiếng, giọng nói của thiếu niên qua thời kỳ vỡ giọng có chút khàn khàn, thổi nóng tai cậu.

"Chị hai không muốn anh trả hết tiền vì sợ anh sẽ chạy đấy, anh biết mà, tính tình nhát cáy thích chạy trốn của anh chị em nắm rõ trong lòng bàn tay.

Vì sợ nên chị ấy mới muốn dùng món nợ này để giữ anh lại. Anh sẽ không chạy khi còn mang nợ ai, và cũng sẽ không làm lơ món nợ này. Nó là mối liên kết của anh và chị hai, anh mang tiền trả hết một lần chẳng khác nào chặt đứt mối liên kết đó cả.

Takemichi ngốc, chị hai lo cho anh lắm đấy biết không?"

Takemichi đã khóc, lâu rồi cậu mới khóc vì cảm động như vậy, rõ ràng cậu chẳng thể nào im lặng trước sự thật như thế. Cũng chẳng phản bác được câu nào về thói quen xấu của mình, thút thít cảm ơn Naoto đã khai sáng.

Từ đó về sau Takemichi cách một tháng sẽ gửi tiền trả Hina một lần, trả một khoản khi gần hết thì lại tìm cớ vay thêm một khoản khác. Khoản tiền mượn đó đôi khi cậu sẽ dùng để mua quà tặng Hina, đôi khi sẽ đặt đồ gì đó qua mạng tặng cho Naoto hay gia đình Tachibana. Bởi xem như đó là lời cám ơn chân thật nhất của cậu, gia đình Tachibana đều vui vẻ nhận lấy.

Nên Takemichi thật sự muốn giúp đỡ Hina, dù chỉ là một chuyện nhỏ nhất như đưa đón cô tới điểm xem mắt. Vì cậu nợ Hina quá nhiều, đến mức chẳng có gì có thể đong đếm chúng cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net