Chương 12: Chằn tinh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Thiên Dương về phòng đã thấy nữ hầu thông báo Bá Sương đã lên triều, liền gật gật đầu, hắn bắt đầu theo học trừ tà. Chị Liên đưa cho hắn một quyển sách kêu hắn nghiên cứu. Khởi đầu chính là tập thiền định, thanh tẩy cơ thể, cũng giống như ban đầu tập hắn tập võ, luyện những thứ căn bản nhất vậy. Hồi đó ba hắn đánh hắn không biết bao nhiêu lần cái bài tập tĩnh tâm này.
    " Học võ, trong động có tĩnh, thân động, tâm tĩnh. Người học võ tâm trí bình lặng, không được nóng nảy mà sinh tính vũ phu, phải bình tĩnh đương đầu với mọi chuyện, gặp biến cố mà vẫn vững như bàn thạch, đấy mới là bản lĩnh. "
    " Ba à, con đang rất bình tĩnh mà. "
    " Hừ, mới ngồi một tí mà tâm trí đã loạn cào cào như thế mà bảo tĩnh? Ở đây ngẫm hai canh giờ nữa. "
    Ai, hắn không muốn nghĩ nữa!
    Thấy bóng hắn đi xa, chị Liên nhíu mày suy nghĩ. Người này... Mệnh cách mờ mịt, thậm chí những lí lịch đơn giản nhất như tên, tuổi, giới tính... Chị và chồng đều nhìn không ra. Rốt cuộc đứa em dâu này là người phương nào vậy?
   Lúc Bá Sương về nhà chính là thấy Thiên Dương đang húp cháo trắng, nàng biết đây chính là bài tập đầu tiên của nhà mình. Hắn tỏ vẻ không sao cả, chiến trường ác liệt, điều kiện cũng rất kham khổ, hắn còn chịu tốt. Điều ngạc nhiên là, hắn thấy Bá Sương cũng đồng dạng húp cháo, ăn rau y hệt hắn, không động chút thịt, đường nào.
   " Sao vậy? " Bá Sương hỏi.
   " Ngươi sao lại... "
   " Không sao, bài trừ độc tố, tốt cho cơ thể. " Bá Sương im lặng húp cháo. " Ta không để ngươi chịu cực một mình đâu.
     Những ngày sau đó, hai người ít khi gặp nhau.
   Một hôm, Thiên Dương đang chuẩn bị đi ngủ liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
   " Ai vậy? " Hắn nhíu mày.
   Cửa mở ra, chính là Bá Sương. Nàng hình như vừa trở về, phong trần mệt mỏi, tay ôm một bọc vải. Thiên Dương ngửi thấy, mùi máu tươi nhàn nhạt. Bá Sương bị thương?
   " Ngươi tìm ta có việc sao? Vào đi. "
   " Ta tìm được một thứ rất hợp với ngươi. " Nàng mỉm cười, tháo lớp vải ra, đó là một thanh kiếm dài, tinh sảo vỏ kiếm, một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ nó phát ra, là đồ vật không đơn giản mà. " Đây là thanh Thu Sát, có thể chém yêu trừ ma, ta nghe nói ngươi luyện kiếm rất giỏi đúng không? Nó sẽ có ích cho ngươi. "

     " Cảm ơn. "
   Thiên Dương rút kiếm, thực sự rất sắc, là thanh kiếm tốt nhất mà hắn từng thấy. Thu Sát rung rung, tựa như hưng phấn, Bá Sương lấy tay kẹp nó lại, nghiêm túc nói:
    " Thu Sát, đây là chủ nhân của ngươi. "
   Thanh kiếm lập tức phát ra ánh sáng vàng chói, chạy vào trong thân thể Thiên Dương, cảm giác rất thoải mái. Là nó đã chấp nhận chủ nhân mới.
    " Ta ngửi thấy mùi máu, ngươi bị thương sao? " Tra kiếm vào vỏ, hắn liền hỏi nàng.
   Bá Sương bật cười:
   " Ngươi tinh thật, chỉ là vết thương nhỏ thôi. " Đáy mắt nàng hiện lên chút tàn nhẫn. " Bọn chó săn không có mắt muốn cướp Thu Sát. Từ nay ngươi phải sử dụng tốt thanh kiếm này. Để đám ác linh dùng sẽ trở thành ma kiếm, lúc đó có ngươi sẽ ăn mệt đấy. "
    " Ta biết rồi. " Thiên Dương nhìn nàng hiếm khi lộ sát ý, liền biết ' bọn chó săn ' mà nàng nói chính là lũ chẳng tốt đẹp gì.
    " Ngươi học đến đâu rồi? "
   " Coi như xong lý thuyết rồi, ta chuẩn bị đi thực chiến tích lũy kinh nghiệm. "
    " Ba tháng rồi cơ à... " Bá Sương nhìn ra ngoài cửa sổ, gật gật đầu. " Được rồi, nếu có vụ thích hợp, ta sẽ gọi ngươi. "
   Nói xong nàng đứng dậy về phòng.
   Hôm sau,  chính là phát áo gia tộc, một bộ đồ đen thêu bỉ ngạn quen thuộc, chứng nhận hắn đã có căn cơ, bắt đầu nghiệp trừ tà.
    Bá Sương từ xa thấy hắn mặc quần áo của nhà mình liền ngẩn người. Cũng hợp đó chứ!
    " Phu nhân, có nơi cần giúp, nàng đi được không? " Bá Sương hỏi.
    " Được! Ở đâu vậy? " Thiên Dương hứng khởi hỏi.
    " Ở làng Vạn Đinh. "   
    Đám người hầu nhìn hai người đi xa, bèn cười: Tình cảm vợ chồng tam thiếu gia thật là tốt!
    " Chuyện làng Vạn Đinh thế nào? " Trong khi chờ người thu xếp đồ đạc, Thiên Dương liền hỏi chuyện.
    " Theo miêu tả, có lẽ là chằn tinh. "
    " Chằn tinh? "
   " Ừ, còn nhớ gì về chằn tinh không? " Bá Sương một tay chống cằm, người dựa vào bàn nhẹ nhàng hỏi. Ánh sáng bao phủ lấy nàng nhìn thật ấm áp.
   " Có, chằn tinh chuyên ăn thịt người, giết hại dân lành. Có rất nhiều tư liệu đối lập. Trong phật giáo, nhờ được phật cảm hóa nên chằn hộ trì phật pháp, có ý nghĩa chiến thắng cái ác và phát huy cái thiện trong mỗi con người. Thế nhưng rất nhiều câu truyện lại truyền rằng chằn tinh tượng trưng cho cái ác, sự tàn bạo, trợ giúp cho những kẻ ác. Xem ra nếu họ đã nhờ chúng ta giúp đỡ, hẳn là chằn tinh gây họa rồi? " Hắn nói một hơi.
   ' Bốp bốp bốp '
   Bá Sương khẽ vỗ tay, tán thưởng:
   " Trí nhớ thật tốt! Đây là thư được gửi đến, ngươi xem đi. "
    Nhận tờ giấy, hắn nhanh chóng lướt qua. Nội dung chính là kể việc chằn tấn công làng, giết hại người, phá ruộng đồng, đất đai bị hắn xới tung, cây bị quật ngã ngổn ngang, tình trạng thực thê thảm.
    " Tại sao chằn lại đột nhiên tấn công làng? Trong thư đề cập đa phần là tình trạng chằn phá làng xóm, chứ không phải giết người vô số. Vì sao vậy? " Nàng mỉm cười nhẹ nhàng phân tích. " Chằn tinh còn có một thân phận nữa, chính là thần canh giữ kho báu. "
   " A! Cảm giác như nó vào làng để tìm kiếm thứ gì đó vậy, nên mới có cảm giác hắn muốn xới tung cả cái làng lên. " Thiên Dương bừng tỉnh.
   " Ừ, đúng rồi. Xem ra là ai đó đụng chạm gì đến chằn tinh rồi. " Nàng gật gật đầu.
    Đúng lúc này, tiếng nói khe khẽ từ ngoài cửa vang lên:
   " Tam thiếu gia, tam phu nhân, mọi thứ đã chuẩn bị tốt. "
   " Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa bàn. " Bá Sương khoát tay.
   " Được. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net