Chương 16: Chằn tinh (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Bá Sương quay lưng đi về phía nhà của trưởng thôn, tay vung lên phá tan phong ấn một cách dễ dàng. Ngay lập tức, trong lòng đất trồi lên một người đất, nhìn nàng chằm chằm, nàng cùng nó đối mắt.
   Một hồi sau, vung tay thọc sâu vào trong bụng, lôi ra một cái hộp gỗ có khóa vàng lấp lánh. Khi nàng cầm chiếc hộp, người đất dần tan rã, trở thành những vụn đất rơi xuống rải rác. Nó đã hết nhiệm vụ, cũng là hết lý do tồn tại.
   " Đây...!? " Bá Sương khẽ kinh ngạc, tay phủi đất cát trên chiếc hộp gỗ. Sao thứ này lại xuất hiện ở đây?
   " Cái gì vậy? " Thiên Dương bước đến hỏi.
   " Vảy Kim Long! " Bá Sương than nhẹ một tiếng.
  " Sao ngươi biết được? " Hắn không hiểu cái tên này sao mà biết trong đó có gì, không phải vẫn chưa mở hộp sao?
  " Linh khí của bá vương, trừ Kim Long chỉ có Phượng Hoàng mới có, mà ngoài hộp điêu khắc Cửu Long phi vân, không thể là Phượng Hoàng được. Bảo sao chằn tinh canh giữ kỹ như vậy! Có được nó, nhân loại có thể xưng bá làm vua! "
   Lúc này một màn trời rung đất chuyển lại tới, chằn tinh từ xa lại tới, nó trông thấy cái hộp trên tay nàng thì như nổi điên,  lao tới giành lấy.
    " Trả cho ta! "
   " Ta không muốn chiếm đoạt nó! " Bá Sương phi thân né tránh, tay quẳng chiếc hộp cho chằn tinh.
   Bàn tay to bè của nó vội đỡ lấy cẩn thận, nhẹ nhàng nhất có thể. Nó sợ sức lực to lớn của mình làm vỡ chiếc hộp.
   " Ngươi canh giữ nó mãi cũng không được, thà rằng đưa về người nó nên giữ. Đại An quốc ta đứng đầu có đấng minh quân, ngươi đưa vảy Kim Long đưa cho bệ hạ chấn hưng long mạch, được phúc của Kim Long phù hộ quốc gia không phải tốt sao! " Nàng hô to.
   " Không được! Ta phải đưa cho một người! "
   " Ai? " Nàng híp mắt.
   " Ân nhân của ta, Lộc Sự! "
   Lộc Sự? Ai vậy? Bá Sương suy nghĩ.
   Ấy từ từ! Hình như có!
   " Trong hoàng tộc đúng là có, chỉ là... Ngài ấy còn sống cách đây 900 năm. " Bá Sương nói có chút thương cảm. " 900 năm trước loạn lạc, Ngài ấy đứng lên nổi dậy. "
   " Đúng vậy! Lúc đó người đó bị truy sát, nhưng vẫn liều mình cứu ta. Ta đã nói sẽ tìm vảy Kim Long, đưa người ấy lên làm vua. "
   " Tiếc là không được, Ngài ấy đã mất trong giai đoạn ác liệt nhất, tiên hoàng đời thứ nhất là con trai cả của ngài ấy. "
   " Mất... Rồi!? "
   " Phải. "
   Nó không biết, một mực chờ đợi ân nhân của nó đến để dâng thần vật mà năm đó liều chết để giành được, canh giữ không quản thời gian,  chớp mắt qua 900 năm mà không hay. Lần này không phải tình cờ biết được sự thật, không biết nó sẽ chờ đến khi nào.
    " Vậy bây giờ cai trị là cháu chắt của người ấy? "
    " Phải. "
    " Vậy ngươi cầm đi. " Chằn tinh nói, trên gương mặt dữ tợn xấu xí nở một nụ cười thân thiện nhất có thể, chỉ là trông hơi kỳ dị, nhưng không ai cảm thấy đáng sợ, trong tâm tất cả mọi người tràn ngập cảm động. " Thật xin lỗi. " Nó hướng về phía người dân trong thôn nói.
   " Ngươi định sau này thế nào? "
   " Dựng lại làng xóm đền bù cho những người vô tội, sau đó ra biên giới,  bảo vệ lãnh thổ của ân nhân. " Nó đáp. " Chỉ là, kẻ cắp kia phải trừng phạt nghiêm khắc. "
    " Dĩ nhiên rồi. " Dân làng gật đầu lia lịa.
   " Ta sẽ viết thư gửi đến biên ải, binh lính ở đó sẽ không làm khó ngươi. " Thiên Dương nói.
   " Cảm ơn. "
   Chuyến đi lần này có kết quả thật không ngờ, tâm trạng cũng thấy thoải mái hơn hẳn. Họ nhanh chóng về kinh dâng thần vật cho hoàng thượng.
    " Tấm lòng như vậy thật hiếm có. " Thiên Dương cảm khái.
    " Ừ. " Nàng gật đầu tán thành. " Con người mấy ai làm được như thế? "
   " Phải đấy,  con người lòng dạ khó lường, ai gian ai ngay còn khó biết. Nhưng mà... Ta thấy ngươi chắc chắn tốt! " Thiên Dương sảng khoái nói.
   " Ngươi cũng vậy. " Nàng bật cười. " Mong ngươi mãi thẳng thắn vô tư thế này, không bị cám dỗ làm mờ mắt. Tu luyện càng cao, càng có nhiều âm ma muốn quấy nhiễu cám dỗ ngươi,  đừng nghe nó, thứ nó muốn là linh hồn của ngươi. "
   Bá Sương thân mật cụng đầu hắn thủ thỉ, ai, đây chính là người bạn khuê phòng đầu tiên của nàng đó. Bá Sương vui vẻ   nghĩ.
    " Ta... Biết rồi! " Thiên Dương cuống cuồng nói. Tai nóng nóng, trong lòng thầm nghĩ không phải tên này có ý với mình đấy chứ? Tốt nhất nên nói nhanh ra sự thật mình là nam để hắn ngưng cái ý nghĩ ấy đi! Nếu hắn là con gái thì tốt rồi... Thiên Dương ảm đạm nghĩ. Biết mở lời thế nào nhỉ? Hắn liếc nhìn người ngồi cạnh mình, sau đó giật thót nhận ra hắn chết tiệt đẹp mắt, nhớ về đêm trong rừng, tóc xõa dài như thác, đẹp không phân giới tính. Nụ cười nhẹ nhàng lúc nào cũng ở trên môi, tính tình thật ôn nhu ấp áp, thực lực lại cao.
    Aaaaaaaaaa!!!! Hắn đang nghĩ cái gì!
    Thiên Dương hít sâu một hơi không dám nhìn Bá Sương nữa. Nếu để cha hắn biết hắn đang nghĩ gì, sợ là sẽ đánh gãy chân hắn ra mất.
    Hai người hai ý nghĩ, trong xe liền rơi vào trầm mặc, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở, tiếng bánh xe va chạm khe khẽ với mặt đường, tiếng vó ngựa lộc cộc đều đều.
    " Xong việc ta sẽ đưa ngươi đi chơi. " Bá Sương lên tiếng.
    " Đi đâu? " Một câu nói có thể đánh bay sự ủ dột của Thiên Dương nãy giờ.
   " Bắc Lưu, phong cảnh rất đẹp, nơi nhiều hoa thơm cỏ lạ có tiếng đấy. Được không? "
   " Được được, chỉ cần có thể ra ngoài chơi, đâu cũng được. "
   Sao lại giống trẻ con thế chứ! Đúng là một nữ nhân dễ thương! Bá Sương nhịn cảm giác muốn véo mặt Thiên Dương xuống.
    " Ở đó ủ rượu cũng được,  nhưng không bằng nhà ta đâu, về nhà ta với ngươi ra vườn đào. "
   " Ngươi đúng là bằng hữu ( bạn bè ) tốt của ta! " Thiên Dương hớn hở quàng vai nàng, cực kỳ khí phách tuyên bố.
    Cả hai đều đã chính thức coi nhau là bằng hữu tốt,  lại cùng giới nên không cảm thấy những hành động như thế có gì không ổn.
   

  
  
   

  
  
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net