Chương 27: Hoa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hà Sơn tung tăng đi tới, dù là con của vị bình thê xen vào chuyện tình của cha mẹ Thiên Dương nhưng hai anh em lại thân nhau. Thiên Dương hơn hắn 4 tuổi, cả hai không có tính tranh đua, đấu đá lục đục như những nhà khác, đều mong lập chí lớn của nam nhi là được rồi. Hà Sơn tinh ranh khôn ngoan, biết người mình gọi là ' chị ' thực tế lại là anh đã giúp hắn che dấu không ít lần khi có sơ hở, dù sao hồi nhỏ Thiên Dương sao có thể biết nguỵ trang cẩn thận cơ chứ.
     " Chào em. " Hạ Trúc nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
     " Hừ, thằng nhóc này hôm nay lại đi đâu thế? " Thiên Dương nâng cằm nhìn em trai, bình thường thằng nhóc giờ này đang ở lớp cơ mà.
   " Xì, hôm nay anh rể chém quỷ thị chúng, thầy cho bọn em nghỉ một hôm. Haha, ai mà ngờ thấy chị tí thì lao vào sạp nhà người ta chứ. " Hà Sơn ném cho Thiên Dương một ánh mắt trêu tức rồi cười hì hì bám lấy Hạ Trúc. " Anh rể vừa rồi rất oai phong lẫm liệt nha, em sau này nhất định cũng sẽ có phong thái như vậy. "
      Thiên Dương tức đến đỏ mặt, kìm chế xúc động muốn đánh cho tên này một trận. Thằng nhóc này lúc nghe tin hắn muốn làm đám cưới với nam nhân đã đập bàn đòi xử lý người kia, hay ít nhất đánh một trận coi như cảnh cáo. Khí thế là vậy nhưng thấy một màn Hạ Trúc diệt yêu đã hoá thành sùng bái, trực tiếp không thèm đếm xỉa đến ý định ban đầu.
     " Hà! Sơn! Ngứa da rồi có phải không? "
     " Chị tức giận làm gì? Em bịa chuyện chắc. " Anh ngay lập tức đốp lại, từ nhỏ đã hay đấu từ võ mồm sang võ thuật với anh trai thành quen.
     " Haha, nhắc nhở em một chút, Bá Sương khá thân với thầy của em, không sợ chị làm cho em được ' chăm sóc ' ở lớp à. "
    " Này này, ai lại làm thế. " Nghe vậy thiếu niên miệng méo xệch, hoàn toàn mất hẳn sức sống. Anh không ưa văn vở chút nào nhưng cha lại nhất quyết gửi anh đi học. Cái gì mà làm anh không trở thành kẻ tục tằng chỉ biết đánh đánh giết giết, hơn nữa luyện chữ làm thơ cũng tốt cho tính khí. Lúc đó anh đã nói luôn, sau này khi ra trận anh sẽ vừa giết địch vừa ngâm thơ từ cho cha xem làm ông bực mình phạt đứng tấn suốt buổi chiều. " Mà em gặp hai người cũng có chuyện nhờ chứ. "
     " Biết ngay mà, nói đi, chuyện gì? " Thiên Dương tặc lưỡi nói,
     " Thì hôm trước, đám bằng hữu của em rủ đi chơi, có cuộc vui thì đương nhiên em đi rồi, bọn em đi tới ngọn núi Ánh Nhật, hỏi ra mới biết, ở ngọn núi đó, lan truyền một tin đồn! "
    " Tin đồn? " Hạ Trúc nghiêng đầu, có vẻ hứng thú.
    " Dân trên núi nói, mấy ngày trước trên núi Ánh Nhật xuất hiện một tiên nữ! Nhưng trai tráng muốn tìm vợ sẽ đi tìm một bó hoa rừng xinh đẹp nhất, thơm nhất được bó lại bằng chỉ đỏ làm quà cho tiên nữ, đặt trên cây đào rừng, nếu vừa ý, tiên nữ sẽ xuất hiện nhận lấy quà và ban cho một hạt giống! Đem về trồng trong phòng, khi hoa nở, mùi hương của nó sẽ dẫn người con gái giống mong ước của người đó tới trước cửa nhà, cùng nhau nên duyên vợ chồng. "
     " Tụi bọn em chẳng có ý kiếm vợ gì cả, chỉ tò mò thôi, thế nên kéo nhau đi xem thử. Em thì nhớ đến nhà anh rể làm trừ tà, thế nên cũng chẳng dám có ý trêu đến tiên nữ kì quái kia, ai biết có phải tiên nữ thật không chứ! "
     " Em đứng chờ, khi đám bằng hữu quay về, thật sự có người nói gặp được tiên nữ và đem một hạt giống về! Em nói nên tới nhà anh rể xem xét xem có an toàn không thì hắn nói không cần, sợ tiên nữ nổi giận vì không tin tưởng tiên nữ, thế là cầm về nhà trồng luôn. Ba ngày trước em gặp cha mẹ của hắn ta, nói hắn dường như trúng tà, suốt ngày lẩm bẩm quấn quýt với chậu cây kia, nhờ em xin anh rể giúp, dù sao cũng quen biết nên em nhận lời rồi. "

     Hạ Trúc nhận lời, chuyện này bình thường sẽ giao cho đệ tử nhà nàng xử lý nhưng người nhà đã nhờ thì tự mình làm cũng không sao.
     " Được rồi, em cho anh biết địa chỉ, anh với chị em sẽ tới đó. "
     Hà Sơn vui vẻ ra mặt sau khi rời đi không quên hẹn sẽ cùng nhau đi chơi vào ngày nào đó. Thiên Dương cười lạnh một tiếng:
    " Ha, có tiên nữ nào giáng trần mà quốc sư đại nhân không biết thế? Kì lạ như vậy có khi là yêu quái, giả làm thần tiên gì chứ. ''
    " Chúng ta về nhà báo với cha một tiếng trước đã. "
    " Ừ. "
    Hai người về nhà, sau khi kể xong chuyện thì mọi người từ gieo quẻ, xem tượng đều không phát hiện có khả năng một vị tiên nào giáng thế, Trần Khiêm liền lệnh cho hai người điều tra việc này.
     Đoạn đường phải đi không xa lắm, nhưng phải tới hai địa điểm, một là nhà vị đang ôm chậu cây kia, một là ngọn núi Ánh Nhật nên cũng phải chuẩn bị.
     Trên xe ngựa, Thiên Dương lau kiếm, Hạ Trúc lại đọc sách. Một suy nghĩ loé qua, hắn hỏi:
    " Này, ngươi có muốn biết vợ của ngươi là ai không? "
    Hai người coi như tình huống khá đặc biệt, không biết ai mới là người mà định mệnh sắp đặt cho đây.
    " Khụ... " Hạ Trúc ho nhẹ, dùng quyển sách che đi gương mặt. " Sao lại bàn về chuyện này chứ. "
     Thiên Dương vừa định nói là nam nhân với nhau ngại cái gì thì bên ngoài, phu xe đã báo đến nơi.
     Hai người cùng nhau bước xuống.
   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net