tru tien c120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Status: offline Chương 120

Thâm ngân

Tứ phương tĩnh lặng

Đêm sâu thăm thẳm, thê lương lạnh lẽo.

Con đường dài tịch mịch, vầng trăng lơ lửng giữa

trời, rải xuống ánh sáng bàng bạc, hai người đứng

lặng hồi lâu trên con đường hoang vắng, bóng họ đổ

dài

Tâm sự trùng trùng, như thiên ngôn vạn ngữ quay

quắt trong tim, chỉ đối diện nhau, sao không lên

tiếng.

Gió trong đêm thâu tịch mịch, nhẹ nhàng lay động

tà áo

Lục Tuyết Kì tay nắm thiên gia, lam sắc quang mang

ẩn hiện lấp lánh, chầm chậm hướng xuống, thu hồi.

Quỷ Lệ trầm mặc

Lục Tuyết Kì ngưng vọng nhìn nam tử trước mặt.

Dưới ánh trăng, Quỷ lệ chợt như có cảm giác nghèn

ghẹn khó thở.

Không có ý động thủ, không chút sát ý, cũng không

có ý phương hại tổn thương, chỉ là không biết thế

nào, mỗi khi hắn đối diện với nữ tử mỹ lệ đó, sâu

trong đôi mắt ấy, dường như có thứ tình tự không

thể gọi thành tên.

Tuyệt thế dung nhan băng lãnh như tuyết, phảng

phất như lần đầu gặp gỡ năm nào, chính là nữ tử

thanh diễm ở trên đài cao.

Chỉ là không biết từ khi nào, đã có hình ảnh của

hắn trong đôi mắt đó.

"Cô gái vừa rồi, có phải là Kim Bình Nhi của Hợp

Hoan Phái?". Lục tuyết kì chợt lặng lẽ hỏi.

Quỷ lệ lặng yên gật đầu, thốt: "Đúng vậy"

Lục Tuyết Kì nhìn hắn, sâu trong đáy mắt như có

tia sáng lấp lánh, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi vẫn đi

cùng với cô ta sao?"

Gần như không kịp suy nghĩ, Quỷ Lệ lập tức lắc đầu

"Không có, ta và cô ấy không hề có liên quan.. "

Giọng hắt đột nhiên chùng xuống, cảm giác như tâm

trạng mình có phần khác lạ, có vẻ như đang giải

thích điều gì.

Những tia sáng kì lạ trong mắt Lục tuyết kì đã

biến mất, tựa như áp lực trên vai đã được cất

xuống, cả sắc mặt cũng trở nên nhu hòa.

Chỉ là, giữa hai người họ, khoảng cách thực sự vẫn

xa như cũ, tựa như hố sâu thăm thẳm.

Ánh trăng như nước, lưu luyến trên con đường hoang

vắng.

Ở ngòai xa, Kim Bình Nhi cùng Lý Tuân, người chạy

người đuổi đã sớm biến mất không còn thấy bóng

dáng, trong sơn trại lớn như vậy, phảng phất chỉ

còn hai người họ.

Hai người đã phân chia chính tà bất lưỡng lập,

nhưng vô luận là ai, trong khoảnh khắc đó cũng

không có ý động sát khí. Giữa ánh sáng lạnh lẽo,

Lục Tuyết Kì chợt thốt: "Ngươi... cùng ta đi dạo

được không?"

Quỷ Lệ ngẩng đầu, trong mắt có phần kinh ngạc

Họ tản bộ trên con đường hoang phế, cảnh đêm sâu

thẳm, ánh trăng như nước.

Hai bên đường đều là tường hoang vách đổ, hoang

tàn đổ nát. Chỉ là gió đêm thổi nhẹ, xa cố hương

ngàn dặm vạn dặm nơi hoang sơn này, trong không

gian yên tĩnh, cũng phảng phất cảm giác ôn nhu nhẹ

nhàng.

Hai người sóng vai bước đi, lại cũng cách xa ba

thước, hữu ý hay vô ý, trông họ tựa như có điều gì

e ngại.

Trong ánh sáng buồn bã và cô đơn của đêm, làm sao

không khỏi tâm tư phiền nhiễu ?

U hương thoang thỏang, trong gió, quanh thân

người, vương vấn như ẩn như hiện.

"Ngươi còn nhớ không, chúng ta hai người năm đó

lần đầu tỷ thí với nhau trong Thanh Vân Sơn Thất

mạch hội võ ? "

Lục Tuyết Kỳ đột nhiên phá vỡ sự im lặng, trầm mặc

nói.

Quỷ lệ thân người hơi chấn động, trong tâm thóang

ngạc nhiên, trong ấn tượng của hắn, Lục Tuyết Kì

tuyệt không phải người đa ngôn. Nhưng không biết

thế nào, đêm nay cô cũng tựa hồ có chút kì lạ.

Mặc dù nghĩ thế, hắn vẫn gật đầu nói: "Ta nhớ,

ngươi lúc đó đã có thể vận dụng Thần kiếm ngự lôi

chân quyết, thực sự rất giỏi"

Lục Tuyết Kỳ hướng mắt nhìn về phía hắn, lặng lẽ

thốt "Nhưng lần tỉ thí đó, kì thật ta đã thua rồi.

Quỷ lệ trầm mặc, tiếng nhỏ dần: " Lúc đó bất luận

là bàn về đạo pháp tu hành ngươi đều cao hơn ta

rất xa, kì thật ta... "

"là ta đã thua". Lục Tuyết kì trên mặt hiện nét ủ

rũ, nhẹ nhàng nói: " Kì thật lúc đó ta đã biết,

ngươi vào lúc tối hậu quan đầu, cố ý hồi thủ. Chỉ

là ta không biết thế nào, khống chế không xong cái

tâm háo thắng của bản thân, cũng không có cách gì

nói rõ chân tướng với các vị sư phụ sư bá".

Quỷ lệ cười, nói: "Tiểu sự đó, qua bao nhiêu năm

rồi, sao ngươi vẫn phải nhớ kĩ trong lòng?"

Lục Tuyết Kì ngẩng đầu, nhìn trăng sáng bên trời,

lặng yên xuất thần. Vẻ mĩ lệ đó, như một bông hoa

tinh khiết dưới ánh trăng.

"Từ lúc ban đầu đó, trong lòng ta đã nhớ đến

ngươi". Nàng nhẹ nhàng, lặng lẽ thốt.

Quỷ lệ thân người rung động, bất chợt ngẩng đầu,

vô luận thế nào hắn cũng không tưởng được, con

người Lục Tuyết kì vốn băng sương lãnh đạm, có thể

thổ lộ ra những lời này. Nhìn nữ tử thanh lệ dưới

ánh trăng, thân ảnh kiều diễm đó, đích thực ở

trước mắt.

Trong tim hắn, đột nhiên có một dự cảm bất thường,

dường như có điều bất an đang chờ đón hắn ở phía

trước. Hắn cảm giác được, nhưng lại không thể

thoát được.

"Đến sau này, chúng ta cùng nhau dưới Tử linh uyên

không tang sơn, bị ma giáo bọn người đó tương sát,

lại có âm linh yêu mị vây quanh, ngươi đã bất chấp

tính mạng quan tâm ta, cứu ta, ta cũng đã như vậy

mà đối với ngươi... "

Nàng nhẹ nhàng nói, thanh âm bất chợt lại có phần

không rõ ràng, quỷ lệ, dường như tại thời khắc đó

hắn lại như biến thành Trương Tiểu Phàm lúc trước,

những năm tháng trong quá khứ, nhất nhất hiện ra

trước mắt.

Chỉ là, hắn một câu cũng không thể nói ra.

"Ngày đó chúng ta thân hãm tuyệt cảnh, sắp chết

đến nơi, nhưng ta thực sự không có chút sợ hãi,

lúc đó nếu như được chết cùng với ngươi, ta.. "

Nàng quay người, đối diện người con trai đó, trong

mắt nàng bừng lên ánh sáng như chưa từng hiện hữu,

chưa từng xuất hiện, chính là nghìn vạn nhu tình

chôn sâu trong thâm tâm, thậm chí khuôn mặt trắng

như tuyết của nàng, cũng ẩn hiện nét phơn phớt

hồng, vẻ mỹ lệ chấn động tâm phách.

"... Ta cũng cam tâm tình nguyện! " Nàng từ tốn

nói, nhưng sự kiên định như đoạn băng cắt tuyết.

Đêm vẫn khuya

Gió thổi xào xạc

Lưỡng nhân đối diện, đột nhiên cùng trầm mặc

Quỷ lệ trong tâm hỗn loạn, ngàn vạn ý nghĩ chồng

chất trong tim như giữa biển khơi, nhưng luẩn quất

giữa cơn sóng ầm ầm tạp loạn đó là một thanh âm

vang dội:

Bích Dao!

Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy lạnh lẽo từ đầu

tới chân, lạnh huyết, lạnh tâm.

Lục Tuyết Kì im lặng nhìn nam tử trước mặt, những

thần sắc biến hóa trên nét mặt hắn, tất cả đều in

vào trong mắt. Lúc ban đầu mê hoặc, rồi bối rối,

lại có phần kinh hoàng, nhưng đột nhiên lặng lẽ,

như bao quanh hắn là sự lãnh đạm dày đặc

Chỉ là nhu tình trong mắt nàng cũng không giảm đi

chút nào, vẫn nhỏ tiếng nói như trước.

"Rồi đến sau đó, tại Lưu Ba Sơn, Thông Thiên

Phong, mọi sự việc nọ tiếp việc kia. Ta đứng một

bên, bất lực nhìn ngươi dần dần thay đổi. Cho đến

lúc cuối cùng, trên Thông Thiên Phong, dưới Tru

Tiên kiếm, Bích Dao cô nương thay ngươi chịu một

kiếm đó, ta rốt cuộc biết rằng, người đã không có

cách gì quay đầu lại! ".

Khóe miệng nàng điểm một nụ cười chứa đầy đau khổ,

lặng lẽ thốt: "ngươi thực sự, cũng không quay

đầu".

Quỷ lệ âm thầm nắm chặt hai tay, ngón tay đâm sâu

vào lòng bàn tay, hắn cảm thấy khó thở, cắn chặt

răng, gắng gượng giũ cho sư lãnh đạm của hắn khỏi

sụp đổ trong nháy mắt.

Chỉ là.. Chỉ là...

Chỉ là hắn làm sao có thể lạnh lùng đối mặt với

nàng?

"Cô tại sao lại phải khổ não như vậy?" Hắn chùng

giọng hỏi.

Lục Tuyết Kì cười thê lương, mục quang lu mờ, bóng

nàng dưới ánh trăng, mĩ lệ buồn bã.

"Ta không hối hận, mười năm qua, trong tim ta luôn

lo lắng cho ngươi. Nếu có thể, ta tình nguyện bỏ

hết tất cả, theo ngươi cùng nhau tói nơi chân trời

góc biển. Nhưng, cuối cùng cũng không thể được"

Nàng cắn môi, trầm giọng, lặp lại từng chữ " thật

không thể nào, không thể.... "

Sau cùng ngẩng đầu!

Môi nàng trắng nhợt, làn da nhợt nhạt dường như

trong suốt, chỉ có ánh mắt nàng, sáng như ánh

trăng huyền ảo tịch mịch treo cao bên trời.

"Thanh Vân môn che chở nuôi dưỡng ta, sư phụ

thương yêu dạy dỗ ta, ta vô luận thế nào cũng

không thể phản bội sư môn".

"Hôm nay nói những lời này, chỉ mong ngươi hiểu rõ

tâm ý của ta, bây giờ trước mặt ngươi, cắt đứt

mười năm ta si tâm vọng tưởng! ".

Bàn tay trắng muốt của nàng, nắm chặt lấy Thiên

Gia, tựa như dùng hết sức lực mới nói ra được

những lời đó.

Từng chữ từng chữ, là bao nhiêu mũi dao sắc bén

đâm vào trong tim Quỷ lệ.

Nhưng hắn vẫn trầm mặc không nói, một lời cũng

không thể thốt ra.

Sâu thẳm, ngưng vọng!.

Bóng ai đã từng khắc sâu ở trong tim! Đang ở trước

mặt, lại như cách nhau cả thiên thu.

Thiên gia xuất sao! (thiên gia rời vỏ)

Lam quang chuyển động tạo thành một vòng cung u

mỹ, giữa không trung lấp lánh, nhằm phia trước

thân quỷ lệ trỏ xuống.

Nơi con đường hoàng phế, trung gian giữa hai người

vài bước trước mặt Quỷ Lệ, tạo thành một vết sâu

Chia cắt hai người!

Ánh trăng thê lương, bóng đêm mênh mang.

Bạch y như tuyết, nhẹ nhàng lay động, tựa như tiên

tử, trong đôi mắt sáng, ngàn vạn thống khổ nhu

tình, đều tại sâu trong thâm tâm

"Đêm nay từ biệt, ngày khác gặp lại, ta và ngươi

là cừu địch một sống một chết. "Khuôn mặt cô trắng

xanh không chút huyết sắc, thậm chí luôn cả thân

người, cũng bắt đầu nhè nhẹ rung động.

"Mười năm nay, ta si niệm trong lòng, ở hậu sơn

múa kiếm, " Cô lặng lẽ thốt. "Đêm nay, hãy để ta

múa một lần cuối cùng"

"Xoảng" Thiên gia thần kiếm phát xuất, trong veo

như phượng hót, hướng thẳng lên trời.

Nữ tử bạch y như tuyết, phi thân bay lên, trong

ánh trăng mĩ lệ thê lương, như tiên tử chín tầng

trời giáng hạ tục thế phàm trần đang si cuồng vũ

kiếm.

Kiếm quang mềm mại như mộng, vũ tận thiên niên tàn

tình. Những năm tháng qua, chầm chậm hiện về,

thong thả trôi đi.

Là ai nhẹ tiếng thở dài, là ai ánh mắt mông lung?

Kiếm quang như tuyết, là tim ai tổn thương?

Ai si cuồng!

Ai một mình múa kiếm!

Điều hiu gió thổi, mây lờ lững trôi!

Vách đổ tường xiêu, phân phân tán !

Loạn thạch bay tứ phía, bụi đất thổi khắp nơi,

phong thanh thê thiết.

Thân ảnh phiêu lãng như trôi dạt trong gió, bốn

phương tám hướng gió mây hội tụ, thiên sắc u ám

Chỉ còn lại, thân ảnh cô đơn phiêu đãng!

Có phải trái tim đang thống khổ kêu xiết, có phải

tiếng thét như xé toang lồng ngực ?

Hắn không thể, không thể, không thể?

Hắm dợm bước, như muốn bước đến phía trước, vượt

qua vết sâu chia cắt

Gió thét gào, ảnh như sương.

Kiếm như thu thủy, từ trời hạ lạc, thanh âm sắc

nhọn phá không ập đến, bỗng nhiên dừng lại ngang

mày hắn trong gang tấc.

Tiếng gió vừa mới rồi còn gầm thét giữa trời từ từ

dịu lại, bốn phía loạn thạch cuồn cuộn cũng chậm

lại. Sắc trời lại mở ra, ánh trăng lại sáng, lung

linh như nước.

Lục Tuyết Kỳ tuyệt thế dung nhan, ở trước mắt hắn,

như băng như sương, chỉ có đôi mắt, như còn có

nhàn nhạt tình hoài, ôn nhu như nước.

Ánh mắt của họ, đều dừng nơi trung gian con đường

đó

Thâm ngân! (Vết sâu).

Hàn ý THiên gia thần kiếm, phảng phất như từ mũi

kiếm cách không truyền lại,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net