Chap 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ thế, ngày trôi qua ngày. Trong cuộc sống của Khả Lăng cũng chẳng còn bóng hình Thương Vô Thần.

... 1 năm...

... 2 năm...

... 3 năm... 

... 4 năm ... Bắt đầu không nhớ một khuôn mặt.

... 5 năm ... Lãng quên đi một bóng hình.

Từ lúc Thương Vô thần đi du học, ba mẹ anh cũng đóng cửa nhà, cùng đi du lịch vòng quanh Trái Đất. Cho tới bây giờ vẫn chưa về. Dần dần, Khả Lăng cũng quên mất ngay bên cạnh nhà mình còn có một nhà hàng xóm.

Nhấc tay lên xem đồng hồ, Khả Lăng đang tưới cây bỗng chốc đặt mạnh bình tưới nước xuống, rối rít chạy vào nhà, vừa chạy vừa lẩm bẩm. " Chết, sắp muộn rồi. "

Nhanh chóng thay quần áo, Khả Lăng chạy ra vẫy một chiếc taxi, yêu cầu tới sân bay.

Tới nơi , chiếc xe taxi chậm rãi tìm chỗ đỗ, sau đó dừng hẳn lại. Bên trong, Khả Lăng đẩy cửa ra rồi cúi người móc ví, trả tiền cho người tài xế rồi nhanh chóng chạy vào bên trong. Trùng hợp thay, cũng đúng lúc này, chiếc máy có số hiệu TX172 vừa vặn hạ cánh xuống đất . Sau vài phút, hành khách ở trên đó lần lượt bước xuống.

Ở rong đó, nổi bật nhất là một chàng trai tóc nâu, khoảng tầm 20 tuổi , dáng người cao ráo ,khuôn mặt điển trai còn đeo thêm cặp kính râm. Trên môi của anh ta vẫn luôn giữ nguyên nụ cười ôn hòa. Hẳn là anh ta đang rất cao hứng đi.

Người con trai đó chính là Thương Vô Thần. Lần này anh ta về nước bởi khóa học đã kết thúc. Anh cũng muốn gặp lại người con gái trong lòng mình. Mà hôm nay anh về không hề báo cho ai biết, anh muốn gây bất ngờ cho mọi người.

Anh rất mong chờ nhìn thấy biểu hiện của cô lúc gặp anh.Có phải sẽ lao vào ôm chầm lấy anh ? Hay lao vào lòng anh rồi khóc ? Nhanh rất muốn thật nhanh gặp lại cô. Ấy vậy mà anh không ngờ, không những cô chẳng còn nhớ rõ anh... mà cô còn đang kết giao với một người con trai khác. Chết tiệt... người của anh mà cũng dám động. Giỏi. Cô có bạn trai rồi thì sao chứ ? Anh cướp cô đi là được.

 Nhưng mà hiện tại anh vẫn chưa biết. Có lẽ sẽ để sau đi.

Vậy nhưng không ngờ, ngoài ý muốn, ở trong sảnh, anh vô tình nhìn thấy được một khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp. Khả Lăng ? Cô như thế nào lại xuất hiện ở đây ? Chẳng phải hắn về đã không thông báo cho ai sao ?

Bước chân của Vô Thần có phần dồn dập, vừa đi anh vừa gọi " Khả Lăng.... Khả Lăng. " Thanh âm mang theo chút sự run rẩy to rõ ràng truyền vào trong tai Khả Lăng. Có người gọi cô ?

Nhíu mi, Khả Lăng quay người lại. Không có ai cả ? Quái ? Chẳng nhẽ cô tự tưởng tượng ra ? Không thể nào!

Cô lại bước tiếp và một lần nữa, cô vừa vặn nghe rõ tiếng gọi. Hẳn là không phải ảo giác đi? Lại lần nữa quay người.

Đập vào mắt cô là một người con trai... và ... anh ta đang lao về phía cô ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net