Chap 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả Lăng gấp rút bật người dậy, dùng ánh mắt đầy sự đề phòng nhìn người đàn ông trước mặt.

" Anh.. anh... " Khả Lăng mấp máy môi.

Người đàn ông áo trắng nhìn hành động của cô, không nói gì. Đẩy chi kính lên, anh ta xì xầm gì đó với người đằng sau.

Giờ đây, Khả Lăng mới để ý kĩ tới người đàn ông kia. Người này... chẳng phải là người mà trước khi ngất cô đã nhìn thấy hay sao ?

Có lẽ vì cảm nhận được một đạo ánh mắt nóng rực chiếu về chỗ mình, Dương Triết ngẳng đầu, nhìn vể phía Khả Lăng. Nhận thấy anh ta đang nhìn lại mình, Khả Lăng cụp mắt lại, trong lòng dần bình tĩnh, vô cảm hỏi người đàn ông.

" Xin hỏi, tôi đang ở chỗ nào ? " Khả Lăng tay vò tóc, tay che đi ánh sáng chói lóa của bóng đèn mà cô chưa kịp thích nghi

Khả Lăng nhíu mi, mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến tâm tình cô trong chốc lát trở nên thậm tệ. Thật nồng, Khả Lăng chán ghét nghĩ.

Dương Triết y nguyên nhìn khuôn mặt nhăn nhó tới mức khó coi của Khả Lăng, giọng nói vẫn đều đều như thể trời sập, giọng anh ta vẫn không đổi. " Nhà tôi. " Nói rồi, anh ta mím môi. Có lẽ thấy mình hơi kiệm lời, anh ta nói thêm một câu " Tôi thấy cô ngất giữa đường nên đưa về đây. "

Người đàn ông mặc áo blouse nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng giờ đây lên tiếng , biểu thị sự tồn tại của mình. " Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ gì nhiều. " Rồi anh ta quay sang Dương Triết " Cậu, theo tôi ra ngoài. " Nói rồi anh ta gỡ xuống chiếc kính, cất vào túi áo, đi lướt qua  hai người.

Khả Lăng trong lòng bỗng run rẩy một hồi. Cô thề, cô thề trước linh hồn cha mẹ cô, người đàn ông này vừa nhìn cô vói một đôi mắt tàn ác. Nó... khiến cô lạnh toát cả sống lưng.

Nhắc tới bố mẹ, lòng Khả Lăng lại chùng xuống, khuôn mặt đờ đẫn hẳn ra. Mặc kệ cho người đàn ông cứu cô về sập cửa rất mạnh, cô vẫn ngồi im không động tĩnh.

Nhớ lại những khoảng khắc bên cha mẹ, từng giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, thấm vào chiếc chăn trắng tinh, tạo rõ một vệt nước.

Dần dần, từng tiếng nấc rõ mồn một, Khả Lăng co chân lại, gục đầu vào gối, òa lên khóc to.

Bên ngoài Dương Triết nhìn cánh cửa không cách âm, có thể nghe được tiếng ở bên trong phòng, rồi lại quay qua người đối diện. " Có chuyện gì không thể nói trước mặt cô ấy sao ? "

Ánh mắt của Khải Minh trầm xuống, giọng anh ta đầy lạnh lẽo. " Cậu... vì cô ta mà đã lỡ buổi phẫu thuật ? "

Cả người Dương Triết bỗng cứng ngắc dưới ánh nhìn của Khải Minh, đôi môi mỏng lại nở ra một nụ cười ảo não. 

Khải Minh nhíu mi, anh rất ghét nụ cười này.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net