Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đoàn người bình tĩnh lại, nhìn lại hai con nhện to đang treo trên cây, lại cảm thấy loài biến dị ở mức độ này bọn họ hẳn cũng có thể giết chết, chỉ là chuyện quá đột ngột, trực tiếp bị dọa ngu người.

Sau khi nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn Dung Miên càng thêm nóng bỏng.

Tốc độ phản ứng và năng lực ứng biến trường thi này mạnh vãi!

Mấy thiếu niên Alpha nhìn nhau, bên tai hồng thấu.

Không nghĩ lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Trách không được thủ khoa Tống nói hắn muốn được Dung Miên bảo vệ!

Dung Miên đi tới, dùng sức rút quân đao đang cắm trên nhện, tùy tiện hái một phiến lá cây lau vết bẩn bên trên.

"Tiếp theo những tình huống đột phát thế này sẽ rất nhiều, mọi người lưu ý tình huống quanh thân nhiều chút."

Thái độ bình tĩnh thong dong lập tức chinh phục được mọi người ở đây, cả đám gật đầu như giã tỏi.

Đây là cảm giác an toàn đến từ đại lão?

Triệu Viễn quét mắt nhìn con nhện trên mặt đất, thu quân đao trong tay về.

Dưới trạng thái mục tiêu dang di chuyển, có thể đánh thẳng vào điểm yếu trong nháy mắt, đây thật sự là điều mà một tân sinh có thể làm được?

Tựa như để xác minh lời Dung Miên nói, đi chưa đến một giờ đã gặp được thêm vài con nhện đốm to.

Cố Phi ngừng thở, chịu đựng cảm giác ghê tởm bổ vài đao lên đầu con nhện, chất nhầy phụt một tiếng văng ra, không tránh được bị dính một thân.

"Ọe ——"

Cậu ta chạy đến dưới tàng cây, dùng sức cọ lên thân cây, mặt buồn sắp khóc.

"Mắc gì cái chỗ này không có song cơ chứ? Suối nhỏ cũng được mà."

Hai mươi người, ai cũng chật vật bất kham.

Lúc mới vừa vào rừng mưa vẫn còn là thanh niên đẹp trai thơm ngào ngạt, lúc này tất cả đều xấu đau xấu đớn, nào còn lo lắng hình tượng.

Chỉ có Dung Miên và Tống Dương còn tính là sạch sẽ.

Một người thân thủ tốt, một người được bảo vệ tốt.

Một Omega mặt tròn đi tới chỗ Dung Miên, chỉ chỉ con nhện to phía sau cách đó không xa.

"Á khoa, cậu giúp mình nhìn xem chém như vậy có được không?"

Dung Miên xoay đao trong tay, tới nhìn xem.

Con nhện bị đâm nằm gục trên đất, phần lưng đã bị đâm nát, thảm trạng như bị loạn đao chém chết.

Tuy là loài biến dị, nhưng nhện biến dị cấp một ngoài hơi có chút độc tính và hình thể vừa nặng vừa lớn ra, vỏ ngoài cũng không tính là cứng, chỉ cần tránh đi chân nhện có tính công kích cao và phần miệng, giết cũng không phải quá khó khăn.

"Vài đao phần đầu này đã là trí mạng, cậu bổ nhiều đao như vậy trên bụng không có ý nghĩa gì, chỉ là lãng phí thể lực."

Dung Miên chỉ vào vài miệng vết thương trên phần đầu nhện, "Ba vị trí này, đều là điểm trí mạng, một đòn là đủ rồi."

Omega ngồi xổm một bên, vừa nghe vừa gật đầu.

Những người khác thấy thế cũng vây tới, hai mắt sáng lấp lánh nghe đại lão giảng bài.

Omega: "Cậu biết nhiều ghê, nghe nói anh trai cậu là thiếu tướng, anh ấy chắc thường xuyên dẫn cậu tới hoang tinh huấn luyện nhỉ?"

Những người khác vừa nghe, lập tức dựng lỗ tai.

Drama của Dung Miên giờ còn đang tung bay ở trang đầu diễn nặc danh đấy, nhưng không ai dám hỏi thẳng mặt.

"Chưa từng."

Dung Miên đứng lên, thấy vẻ mặt bọn họ kinh ngạc, bổ sung, "Chủ yếu là không có cơ hội nào."

Omega cũng đứng lên theo.

"Sao lại không có cơ hội vậy?"

Dư quang thấy trên mặt cậu ta có một vết, Dung Miên giơ tay giúp cậu ta lau.

"Thể dịch của nhện có độc tính nhất định, chú ý đừng để dính lên da."

Omega mặt bị mu bàn tay mang bao tay của cậu cọ qua, nháy mắt mặt đỏ tim đập.

"V, Vâng!"

Đám người đi rồi, cậu ta mới lấy lại tinh thần, Dung Miên không trả lời câu hỏi vừa rồi.

Phạm vi của rừng mưa rất lớn, sương mù vẫn chưa tản đi hoàn toàn, Dung Miên không dám trì hoãn quá lâu, giải quyết xong đợt nhện này sau đó đề nghị lại xuất phát lần nữa.

Cố Phi đi theo phía sau đội ngũ, nghe được vài Omega nhỏ giọng nói chuyện.

"Hồi nãy cậu ấy lau mặt tui á trời! Tim tui giờ còn đang đập thình thịch đây nè!"

"Vừa A vừa quyến rũ, này ai mà hold cho nổi?!"

"Nhưng mà diện mạo thủ khoa Tống là gu tôi ấy, rất rối rắm."

Cố Phi: "..."

Lại một đứa cong.

Rừng mưa phía trước thập phần gian nan, sương mù mới vừa tan đi không lâu, sắc trời đã xám dần.

Lấy tốc độ này, trước khi trời hoàn toàn tối đen bọn họ căn bản đi không ra nổi.

Dung Miên xác định phương hướng một chút, vừa đi vừa để ý tình huống chung quanh.

"Á khoa, chúng ta lệch khỏi hướng quỹ đạo rồi."

Tần Thụy cầm máy định vị trong tay, đi đến bên cạnh Dung Miên, "Dựa theo vị trí đạn tín hiệu cầu cứu, vừa rồi hẳn nên đi hướng bên phải đằng kia."

Những người khác nghe được lời này, sôi nổi lấy ra máy định vị.

"Đúng thật, không nói tôi cũng không biết."

"Cứ đi theo á khoa chắc chắn không sai."

"Í, lệch 40 độ, thì ra á khoa cũng có lúc nhầm ha ha ha ha."

"Chỉ có mỗi cậu ta chú ý tới, lợi hại ghê."

Nghe thấy không ít người khen hắn, Tần Thụy áp không được khóe miệng dần nâng cao, ánh mắt không tự giác nhìn về hướng Tống Dương.

Kết quả người kia căn bản không nhìn cậu ta.

"Miên Miên, bên kia có."

Tống Dương chỉ vào một hướng.

Dung Miên nhìn theo theo hướng hắn chỉ.

Mấy chục mét đằng trước phía bên phải mơ hồ có thể nhìn thấy một cây đa cành khô khổng lồ.

"Chính là chỗ kia."

Dung Miên nhìn Tống Dương, "Cậu sao lại biết tớ đang tìm chỗ đó?"

Tống Dương nghiêng đầu nhìn cậu: "Đi hơn 4 tiếng rồi, cậu nhẫn tâm để tớ tiếp tục đi hả?"

Dung Miên cười khẽ, lúc này mới nhìn về phía Tần Thụy: "Đi thêm một đoạn đường phía trước hẳn sẽ có nguồn nước, trời sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ hạ trại trước."

Biểu cảm trên mặt Tần Thụy cứng đờ, sắc mặt xấu hổ.

Dung Miên vòng qua cậu ta, đang định tiếp tục đi tới trước, lại thấy cậu ta chạy tới hỏi: "Phía trước toàn là cây mà, cậu sao thấy được có nguồn nước?"

Những người khác đang ở nói giỡn nhìn đằng trước, cũng có nghi vấn này.

Bọn họ đều đã đi được vài tiếng đồng hồ, đừng nói đến sông, đến cả vũng nước nhỏ cũng chưa nhìn thấy một cái!

Dung Miên: "Nhìn thấy cây đa kia không?"

Những người khác duỗi cổ nhìn bên kia.

"Có! Một cây rất lớn, phải mười mấy người mới ôm hết nhỉ?"

"Nơi có cây đa sẽ có sông sao?"

"Trên đường chúng ta đi nhìn thấy rất nhiều cây đa, ngoài hơi lớn ra thì cũng không có gì khác mà."

Tần Thụy nhìn thoáng qua bên kia.

"Cạnh cây đa chưa chắc đã có nguồn nước chứ? Lỡ đi qua lại tìm không thấy, chúng ta không phải đi thêm rất nhiều sao?"

Dung Miên: "Cậu xem cạnh cây có cái gì?"

Tần Thụy khẽ nhíu mày, lại lần nữa nhìn sang bên kia.

Nhưng cách quá xa, ngoài cây và dây mây quấn quanh, gì cũng nhìn không thấy.

"Chim cút! Bên kia có chim cút đang bay!"

Cố Phi nhịn không được cười to, "Ông đây cuối cùng cũng có thể giặt đồ rồi!"

Trong đội có người không hiểu.

"Chim cút thì làm sao vậy?"

Cố Phi trợn mắt trắng: "Chim cút chạng vạng bay về phía nước."

Vừa nói như vậy, mọi người đều đã rõ.

Nói ra thì hiểu, nhưng không thể nghĩ được tới đó.

"Nhưng cũng không phải tuyệt đối mà."

Dung Miên đi phía trước, thuận miệng nói, "Nếu như tìm không thấy xác thật sẽ đi thêm ít bước, nếu không muốn đi thì tự mình tìm một nơi thích hợp hạ trại cũng được."

"Đã đi lâu như vậy, cũng không thiếu vài bước này."

"Giờ tôi đang rất cần nước!"

"Nếu không có vệ tinh theo dõi, tôi đã muốn nhảy xuống sông bơi."

"Nơi này là khu nguy hiểm, coi chừng loài biến dị trong nước tha ông đi đấy!"

Biết phía trước có lẽ có nguồn nước, mọi người lại vực dậy tinh thần.

Sắc mặt Tần Thụy khó coi, khẽ cắn môi đi theo.

Đi đến gần cây đa kia, số lượng chim cút chung quanh rõ ràng nhiều hơn.

Chim cút trong khu nguy hiểm cấp một đại khái lớn chừng mấy con ngỗng to bình thường, tính công kích cũng vậy, thuộc về loài biến dị tương đối vô hại.

Lại đi về trước thêm mấy chục mét, có tiếng dòng nước ào ào mờ nhạt truyền đến.

"Có nước có nước! Thật sự có nước!"

"Tìm được sông rồi!"

Một đám người giơ chân chạy về phía trước, nửa đường trượt chân mất vài cái.

Dung Miên nhìn khắp nơi, tìm kiếm nơi hạ trại thích hợp.

Đi được vài bước, thấy Tống Dương vẫn đứng tại chỗ, không biết đang nhìn gì, cậu lại lùi về.

"Làm sao vậy?"

Suốt đường đi Tống Dương không hề nổi hứng thú với bất cứ thứ gì, hiếm khi thấy hắn nhìn gì đó nghiêm túc như vậy.

Tống Dương chỉ vào tổ chim trên chạc cây: "Có thể nướng trứng chim cho cậu làm cơm tối."

Dung Miên: "..."

Đến đây rồi còn muốn nấu cơm?

Dung Miên: "Cậu nướng?"

Tống Dương: "Tớ chính là đệ tử quan môn* của anh cậu đấy, nướng quả trứng chim sao có thể làm khó tớ?"

(*) Đệ tử cuối cùng mà một người nhận.

Dung Miên bị chọc cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Tớ tin cậu."

Chờ hai người đi đến bờ sông, đã nhìn thấy một đám thiếu niên đang vui vẻ dưới sông.

Xách một thân tanh tưởi đi cả một đường, rất nhiều lần tâm thái đã chết lặng, may mắn là tính chống thấm nước của đồ huấn luyện phục tốt, mới không đến nỗi bị vào nước.

Mới vừa tới, vài Omega đã cầm bình nước chạy tới chỗ bọn họ.

Ài con trai mình đi đến đầu cũng bị tranh giành vậy hết trơn.

Dung Miên nhìn thoáng qua, tính đi tìm vài Alpha cùng dọn dẹp nơi hạ trại.

Mới vừa xoay người, cậu đã bị mấy Omega này ngăn cản.

Omega cười đưa bình nước tới trước mặt Dung Miên.

"Á khoa, đây là nước đã lọc, có thể uống được."

Dung Miên ngừng: "Cho tôi?"

Không phải cho Coca*?

(*) Cho bạn nào không nhớ thì đây là biệt danh của bạn Tống.

Omega hơi ngượng ngùng gãi tóc.

"Cậu dẫn bọn mình suốt một đường, quá vất vả."

Thì ra là cảm ơn cậu.

Dung Miên nhận: "Cảm ơn, các cậu cũng rất mệt, nghỉ ngơi một chút trước đi."

Không ngờ cậu lại nhận, Omega vừa mừng vừa sợ.

"Bọn mình không mệt! Vậy cậu bận việc của cậu trước đi nhé!"

Bên kia, mấy thiếu niên Alpha thấy một màn như vậy, cũng tung tăng cầm bình nước tới đưa cho Dung Miên.

Dung Miên khó xử nói: "Tôi uống không được nhiều như vậy."

Alpha vội nói không ngừng: "Không sao, cậu để dành chờ tới lúc muốn uống lại ——"

Còn chưa nói xong, dư quang đã chú ý tới gì đó, anh ta ngẩng đầu nhìn, Tống Dương đứng phía sau Dung Miên đang lườm anh ta, đầy mặt viết hai chữ "Cút nhanh".

Sống lưng Alpha lạnh toát, lùi về sau một bước: "...... Vậy, vậy được rồi, tôi đi đây."

Dung Miên gọi anh ta lại: "Cậu gọi mấy người bọn họ tới đây, tôi có việc muốn mọi người hỗ trợ."

Alpha vội vàng đồng ý, gọi vài người đang nghịch nước bên bờ sông tới.

Dung Miên xoay người nhìn về phía Tống Dương: "Đưa lều con nhộng của cậu cho tớ, tớ đi hạ trại."

Tống Dương móc từ ba lô ra một viên con nhộng kim loại lớn chừng nắm tay đưa tới.

"Tớ đi chuẩn bị cơm chiều."

Dung Miên: "Tự cậu lấy trứng chim? Leo cây rất nguy hiểm, chờ chút nữa để tớ đi nhé?"

"Không cần."

Tống Dương gọi Cố Phi, xoay người đi mất.

Trời sắp tối rồi, Dung Miên không dám trì hoãn, gọi vài Alpha đi theo cậu vào rừng mưa.

Tới gần nguồn nước, cây cối nơi này đều rất lớn.

Cậu chọn vài cây có cành tương đối ngắn, bảo Alpha tới chặt một phần nhánh cây, giữ lại có thể làm nền bằng dựng trại.

Một bên khác, Cố Phi đi theo Tống Dương được một đoạn, mới biết được định lấy tổ chim.

"Tôi chưa lấy tổ chim bao giờ."

Nghĩ đến chim cút lớn cỡ con ngỗng, Cố Phi tủi thân, "Lỡ chúng nó mổ tôi thì biết phải làm sao?"

Tống Dương dùng biểu cảm nhìn thằng ngu nhìn cậu ta.

"Cậu không đánh lại à?"

Cố Phi: "..."

Mấu chốt là chim nhiều thế đông, chưa chắc đã đánh thắng được.

"Ba cái này, một cái kia."

Tống Dương chỉ vị trí cho cậu ta, tự mình tìm một cục đá dưới gốc cây tương đối sạch sẽ ngồi xuống, còn không quên thúc giục, "Miên Miên đói bụng, động tác nhanh chút."

Cố Phi: "..."

Đây là cái loại khó khăn nhân gian gì?

Hắn ngoan ngoãn làm công tử ca nhà giàu không làm, chạy tới đây mò trứng chim?

Chờ Cố Phi lên cây, Tống Dương rút ra trường quân đao sau eo.

Đối với đao nhập môn cho tay mới dùng mà nói, chất đao coi như không tồi, nhưng là mặt đao thiên về dày nặng, cầm trong tay có hơi không vững, thiết kế chuôi đao cũng rất không hợp lý.

Lật xem một lát, hắn lấy từ trong túi ra một quả cầu kim loại lớn bằng đầu ngón tay.

Nhẹ nhàng nhấn một cái, cầu kim loại nhanh chóng biến hình, một lát sau trong tay xuất hiện thêm một cái máy cắt mini.

"Mụ nội nó —— á tóc tôi —— tôi đánh! ——"

Rừng mưa nguy hiểm quanh quẩn tiếng kêu quỷ khóc sói gào của Cố Phi.

Chờ Tống Dương lấy lại tinh thần, đã thấy đầu cậu ta toàn lông chim, trong ngực ôm trứng chim quay lại.

"Móc hết hả?" Tống Dương hỏi.

Cố Phi cho hắn nhìn xem trứng chim bọc trong áo khoác, thở phì phò hưng phấn nói: "Móc hết! Một quả cũng không chừa!"

Tống Dương nhìn xem sắc trời, thu hồi công cụ đứng dậy: "Về thôi."

Cố Phi nhìn hắn thu hồi vỏ đao quân đao, ánh mắt chợt lóe.

Nhiều năm như vậy, Tống Dương chỉ cảm thấy hứng thú với hai thứ, một là vũ khí, một thứ khác chính là Dung Miên.

Trên đường về Cố Phi thử hỏi: "Anh zai, giờ trong trường học đều đang lan truyền anh zai và Dung Miên là người yêu, cậu xem ——?"

Trong mắt người cùng bọn họ lớn lên, Dung Miên từ nhỏ đã là tồn tại như thần.

Rõ ràng ba ngày hai bữa xin nghỉ bệnh, tổng thành tích vẫn có thể đè đầu mấy người bọn họ, cứ làm bọn họ có loại cảm giác mình không quá thông minh.

Chẳng những học tập tốt, tính cách cũng tốt đến không còn gì để nói, còn đẹp trai, Omega như vậy ai mà không thích chứ?

18 tuổi đã tới tuổi phát dục của Omega, Tống Dương nếu không nắm chắc được, nói không chừng Dung Miên sẽ bị một Alpha hay là Omega nào đó lai lịch không rõ bắt mất.

"Người yêu?"

Tống Dương dừng bước chân, "Ai mà đần thế?"

Cố Phi: "...?"

Không hợp.

Cố Phi: "Tôi biết các cậu giờ vẫn chưa phải, nhưng cậu xem, quan hệ các cậu tốt như vậy, tuổi cũng không khác gì mấy ——"

Tống Dương khó hiểu: "Cậu đang nói cái gì?"

Cố Phi: "..."

Phản ứng này thực sự rất không hợp.

Trong nháy mắt trong đầu Cố Phi nghìn biến vạn hóa, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng.

Cậu ta hỏi thật cẩn thận: "Anh à, trong lòng cậu thì cậu ấy là người thế nào?"

Tống Dương nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Cố Phi vội hỏi: "Vậy cậu cảm thấy ở trong lòng cậu ấy cậu là người thế nào?"

Tống Dương không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt trầm xuống.

"Cậu ấy coi tôi là con trai."

Cố Phi: "..."

Cẩn thận ngẫm lại, cũng hơi giống.

"Cậu ấy sao có thể xem tôi như con trai chứ?"

Tống Dương móc tay trong túi đi phía trước, "Tôi sẽ chậm rãi sửa đúng nhận thức sai lầm của cậu ấy, cho cậu ấy biết ——"

Cố Phi vui mừng, đi nhanh thêm vài bước: "Đúng vậy, cậu rõ ràng ——"

Tống Dương cười nhạo: "Tôi mới là ba."

Cố Phi: "............"

Cậu nghiêm túc đấy à?!

____________________________

Editor có lời muốn nói:

Cố Phi kiểu: 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net