Chương 46 ~ Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Dây dưa không dứt

Hôm nay sau khi tan học, Tiêu Quý và Mễ Tu cùng đến bệnh viện thăm ba Mị Mị.


Nằm viện gần một tuần, bệnh tình của ba Mị Mị đã ổn định, đối với bệnh giãn phế quản, quan trọng nhất là phải hô hấp đều đặn và không thể mệt nhọc, bọn họ định ngày mai sẽ xuất viện, về nhà điều dưỡng tốt hơn, ở bệnh viện trong thời gian dài tinh thần cũng không tốt lắm.


Mễ Tu và Tiêu Quý vào phòng bệnh, thấy chỉ có Mị Mị ở đó, trên giường trống không, Tiêu Quý đem hoa quả mua tới đặt trên bàn, rồi hỏi: "Chú và dì đâu rồi?"


"Mẹ tớ đưa ba ra ngoài tản bộ, ở trong phòng bệnh mãi cũng khó chịu." Mị Mị nhẹ giọng trả lời.


"Ừ, đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhưng đừng ở lâu quá, bác sĩ không phải đã nói là đừng quá mệt nhọc sao." Tiêu Quý nhắc nhở.


"Tớ biết, mẹ tớ sẽ đưa ba tớ về ngay thôi." Mị Mị cười cười, còn nói: "Hôm nay chẳng phải cậu đi làm thêm ở 55 Tuan ư, sao lại tới đây?"


"Tới trưa mới qua, nhân lúc này qua đây thăm chú." Tiêu Quý cười cười nói.


"Ừm, vậy Mễ Tu thì sao, hôm nay không có lớp à?"


"Tôi đưa cô ấy qua đây trước, lát nữa lại quay về trường đi học." Mễ Tu nhìn Mị Mị, ánh mắt ôn hoà, nhẹ giọng nói.


"Hả, A Tu anh còn có lớp ư? Sao không nói với em, nếu biết anh còn đi học thì em đã không đòi anh đưa em qua đây." Tiêu Quý nhìn về phía Mễ Tu, túm tay anh, nũng nịu nói.


"Không sao, tới trưa anh mới đi." Ánh mắt Mễ Tu ấm áp, nói: "Tan tầm, em ở 55 Tuan chờ anh một lát, có lẽ hơi muộn anh mới qua đó, hồi này trong công ty nhiều việc lắm."


"Vậy anh đừng đi đón em, em tự mình quay về trường được rồi." Tiêu Quý nói.


"Không phải em muốn ăn lẩu sao, chờ anh qua đó đưa em đi." Mễ Tu vén tóc rối trên trán cô, nói dịu dàng.


"Được! Em ở 55 Tuan đợi anh." Tiêu Quý nghĩ đến ăn uống nên vui vẻ đồng ý.


"Ừm, anh về trường trước." Mễ Tu xoay người, nhìn qua Mị Mị nói: "Tôi đã mượn xe của công ty, ngày mai chú xuất viện tôi tới đón chú ấy, ngoài ra vé máy bay cũng đặt xong rồi, là chiều mai, tới tối là chú dì có thể về đến nhà."


"Cảm ơn." Mị Mị cảm kích nói.


"Không có gì, tôi đi trước."


Mị Mị cay mũi nhìn Mễ Tu rời đi, nếu mấy ngày nay không có Mễ Tu chạy trước chạy sau, cô sẽ không biết nên làm thế nào vì cô chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Thật may có bạn cùng phòng của cô, thật may có Mễ Tu. Mị Mị cụp mắt, vặn vẹo bàn tay, ba nằm viện một tuần, Du Phong cũng biến mất một tuần, ngay cả một cú điện thoại cũng không có, đi thế mà cũng yên tâm ư. Mị Mị vẫn cho rằng Doãn Cách Tử sẽ không trở thành chướng ngại giữa cô và Du Phong, dù sao cô ta cũng đã đi rồi, tuy nhiên mặc dù cô ta không ở đây, nhưng cũng có thế đảo loạn cuộc sống của cô, có lẽ bởi vì cô ta vẫn luôn ở trong lòng Du Phong. Nhìn thấy Mễ Tu dịu dàng săn sóc Tiêu Quý, Mị Mị lại cảm thấy tủi thân, lúc cô cần Du Phong nhất thì anh ta lại ở bên cạnh người khác. Cô tưởng rằng trải qua một khoảng thời gian anh ta sẽ thật lòng yêu mình, nhưng hiện tại dường như cô đã không chờ được nữa.


Mễ Tu trở về trường, lại không ngờ nửa đường gặp phải Mạnh Nhụy. Bước chân Mễ Tu chậm lại, nhìn hình bóng mảnh mai kia, ánh mắt anh sâu thẳm.


Vẻ mặt anh không thay đổi, tiếp tục đi về phía trước cho đến khi đứng trước mặt Mạnh Nhụy, suy cho cùng anh vẫn không thể làm như không thấy.


"Có việc sao?" Mễ Tu hỏi.


"Anh Mễ Tu." Mạnh Nhụy lẩm bẩm, ngửa đầu nhìn anh. Mấy ngày nay cô ta đến khoa máy tính nhưng chưa từng gặp được anh. Cô ta còn tưởng rằng Mễ Tu đang trốn tránh cô ta, hỏi thăm bạn học mới biết được, thì ra là bận chuyện công việc, cô ta thoáng yên tâm, nhưng vẫn nhịn không được mà qua đây tìm anh, đã lâu không gặp, cô ta rất mong muốn nói chuyện với Mễ Tu.


"Anh có thời gian không? Em có lời muốn nói với anh." Mạnh Nhụy tiến lên một bước nhỏ về phía trước, nói êm dịu.


Mễ Tu theo bản năng lùi ra sau, nhíu mày nói: "Tôi sắp phải lên lớp."


Mạnh Nhụy khẽ cắn môi dưới, anh không chịu nổi cô ta đến gần anh sao, Mạnh Nhụy lại tiến thêm bước nữa, trực tiếp nắm lấy cánh tay Mễ Tu, đã không còn vẻ yểu điệu của ban nãy: "Anh gạt em! Anh chính là không muốn gặp em!"


Mễ Tu vươn tay, hất tay Mạnh Nhụy ra, anh trầm giọng nói: "Không có chuyện khác thì tôi đi học đây." Nói xong, anh cất bước rời đi.


Thế nhưng bên hông lại bò lên một đôi tay nhỏ bé, Mạnh Nhụy ôm chặt thắt lưng Mễ Tu, nói không dứt lời: "Anh Mễ Tu, anh đừng đi, đừng đi, em không muốn anh đi!"


Mễ Tu nhíu mày, đã có chút tức giận, anh gỡ ra bàn tay quấn bên hông mình, dùng hết sức, không lưu tình chút nào, hành vi của cô ta lúc này vô cùng quá đáng, anh không thể khoan nhượng nữa.


Bởi vì sức lực của Mễ Tu, Mạnh Nhụy bị đẩy ra sau mấy bước, lảo đảo một chút mới đứng vững lại, cô ta dùng ánh mắt khó tin nhìn Mễ Tu, anh lại dám đẩy cô ta!


"Xin cô chú ý hành vi cử chỉ của mình, những hành động vô lễ này sẽ chỉ khiến người khác phiền chán." Mễ Tu nheo mắt nhìn cô ta, đã không còn vẻ ôn hoà của ngày thường.


"Phiền chán! Anh nói em phiền chán!" Âm thanh của Mạnh Nhụy nhất thời gay gắt.


Mễ Tu nhìn thấy ánh mắt của cô ta đã lạnh đến mức không còn chút ấm áp.


"Em đã làm gì mà anh phải nói em như vậy! Em phiền chán, Tiêu Quý không phiền chán sao?" Mạnh Nhụy lớn tiếng chất vấn, biểu tình đã có chút méo mó.


Mễ Tu không muốn tranh cãi với cô ta, lại càng không muốn kéo Tiêu Quý vào, anh muốn xoay người bỏ đi.


Mạnh Nhụy đuổi theo, túm lấy anh, vẫn chưa có ý định từ bỏ mà hỏi: "Anh nói đi, em làm gì khiến anh ghét em! Nói đi!"


Mễ Tu lại hất tay cô ta ra, tiếp tục đi về phía trước, hành vi của Mạnh Nhụy đã có chút bất thường, anh hoàn toàn không cần thiết dây dưa nhiều với một người điên.


Thấy Mễ Tu vẫn muốn bỏ đi, Mạnh Nhụy thẹn quá hoá giận, không còn ra vẻ giả tạo như trước kia nữa, cô ta hướng về anh gào lên lớn tiếng: "Mễ Tu, anh chính là một thằng ngốc! Em thích anh như vậy anh lại không thích em! Tiêu Quý chỉ là một đứa tạp chủng không ai muốn, anh lại còn..."


Lời mắng chửi ác độc của Mạnh Nhụy chợt im bặt, vẻ hung ác của cô ta đã bị đông lại bởi ánh mắt lạnh giá của Mễ Tu, rốt cuộc không nói được chữ nào nữa.


Mễ Tu lạnh lùng nhìn cô ta, âm thanh trầm thấp lại nghiêm khắc: "Ngậm miệng cô lại cho tôi, nếu không tôi mặc kệ cô là ai."


Mạnh Nhụy nín thinh, sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay hơi run rẩy, giờ khắc này cô ta lại cảm thấy Mễ Tu chính là một tên ác quỷ, giống như nếu cô ta nói thêm một câu nữa thì sẽ bị anh xé xác.


Xung quanh đều là tiếng vui cười của bạn học, nhưng Mạnh Nhụy lại cảm thấy xung quanh cô ta yên tĩnh không có chút tiếng động. Cho đến khi Mễ Tu rời khỏi, biến mất trong tầm mắt Mạnh Nhụy, dây thần kinh kéo căng của cô ta rốt cuộc bị cắt đứt, nước mắt không thể kiềm nén mà chảy xuống, cô ta che miệng, bờ vai không ngừng run rẩy.


Vì sao lại như vậy, tại sao Mễ Tu không thích cô ta, từ nhỏ đến lớn mặc kệ cô ta muốn gì thì sẽ đạt được cái đó, vì sao Mễ Tu không thuộc về cô ta! Đều tại Tiêu Quý, đều bởi vì cô! Nếu không có cô, Mễ Tu nhất định là của cô ta!


Mạnh Nhụy căm giận Tiêu Quý, một đứa tạp chủng không ai muốn, dựa vào cái gì mà giành với cô ta!


Chương 47: Có biết xấu hổ không

Mạnh Nhụy đột nhiên xuất hiện tại 55 Tuan, Tiêu Quý hơi bất ngờ, lúc này vẻ mặt cô ta nham hiểm và hung ác khiến Tiêu Quý hoảng hốt, khách ở xung quanh đã nhìn qua, cô vội kéo Mạnh Nhụy ra ngoài. Trông thấy bộ dạng đến kiếm phiền toái của cô ta, nếu ảnh hưởng đến kinh doanh của cửa tiệm sẽ không tốt lắm.


Mạnh Nhụy hung hăng hất tay Tiêu Quý ra, trừng to mắt nhìn cô.


Tiêu Quý hít một hơi, nhìn thấy mu bàn tay mình chợt đỏ lên, cô nhíu mày nhìn qua Mạnh Nhụy, cô ta đang phát điên gì đó!


Mạnh Nhụy nhướng mày, vênh váo hống hếch trừng Tiêu Quý, nói: "Chị còn muốn chiếm lấy Mễ Tu đến lúc nào?"


Tiêu Quý nhăn mặt nhíu mày, gần như nhăn thành chữ "xuyên" ( 川 ), cô ta đang nói gì hả!


"Hừ! Giả vờ vô tội gì nữa!" Mạnh Nhụy cười nhạo nói: "Chị trơ tráo chiếm lấy Mễ Tu lâu như vậy, còn muốn ở bên anh ấy bao lâu nữa, còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của anh ấy hả, chẳng lẽ chị không biết bản thân chị hoàn toàn không xứng với anh ấy sao?"


Tiêu Quý có chút tức giận, cô ta muốn nổi điên là chuyện của cô ta, nhưng mà sủa bậy thì không tốt lắm.


"Cô có bệnh à? Đột nhiên tới đây nói mấy lời quái lạ, chuyện của tôi và Mễ Tu nhà tôi không đến phiên cô chỉ tay năm ngón đâu?"


"Cái gì Mễ Tu nhà tôi, thật là không biết xấu hổ!"


Tiêu Quý ngẩn người, cô ta...có bệnh phải không nhỉ!


"Nếu có bệnh thì nhớ uống thuốc đi, không có chuyện gì thì đừng chạy loạn." Tiêu Quý nói xong định đi vào, chẳng thèm lãng phí thời gian với kẻ bệnh thần kinh.


"Còn muốn chạy!" Mạnh Nhụy túm lấy quần áo Tiêu Quý, kéo mạnh về phía sau.


Tiêu Quý thụt lùi vài bước, suýt nữa là ngã xuống, cô khó tin nhìn về phía Mạnh Nhụy: "Cô không phải là điên rồi chứ!"


"Đúng vậy, tôi điên rồi, người điên giết người thì không phạm pháp! Cho nên chị ngoan ngoãn rời khỏi Mễ Tu đi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với chị!" Lúc này Mạnh Nhụy giống như một con quỷ, hung ác lại dữ tợn.


"Tôi thấy cô đã điên hết thuốc chữa rồi, muốn tôi rời khỏi Mễ Tu, quả thực là mơ mộng hão huyền!"


"Chị đừng không biết xấu hổ, quấn chặt Mễ Tu làm gì hả, còn hở tí ra là nhà tôi, xí! Thật là đáng ghét!"


"Cho dù cô điên rồi cũng phải có chút suy nghĩ chứ, tôi là bạn gái anh ấy, quấn quýt anh ấy là chuyện hiển nhiên, người đáng ghét nên là cô mới đúng!"


"Bạn gái! Bạn gái gì hả, tôi không thừa nhận!"


"...Đồ thần kinh!" Tiêu Quý không muốn dây dưa với Mạnh Nhụy nữa, xem ra cô ta điên rồi, dính vào lại chẳng thoát ra được đấy.


"Chị mắng ai đồ thần kinh hả, chị là đứa con không ai muốn, đồ tạp chủng!" Mạnh Nhụy mắng chửi hung tợn.


Tiêu Quý sửng sốt, cô không ngờ Mạnh Nhụy sẽ nói thế, nhất thời quên mất phản ứng lại.


Mạnh Nhụy đắc ý nhìn cô, cô ta biết đây là tử huyệt của Tiêu Quý. Cô ta nhẹ giọng cười, Tiêu Quý đi được vài bước thì cô ta nói chầm chậm: "Thật sự là đáng thương quá, ba chết, mẹ cũng đi luôn, không ai muốn có chị, kể cả mẹ ruột của chị, chị nói xem chị không được lòng của bao nhiêu người mới rơi vào kết cục đấy hả?"


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Quý trắng như tờ giấy, không thể phủ nhận, Mạnh Nhụy đạp trúng nỗi đau của cô, cô không có sức phản bác.


Mạnh Nhụy cười châm biếm, trông thấy sắc mặt tái nhợt của Tiêu Quý, cô ta tiếp tục nói ra lời ác độc: "Chị nói đi, cần gì phải chiếm lấy Mễ Tu, chị có điểm nào xứng với anh ấy chứ, anh ấy giỏi giang, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng tốt, mà chị, ha ha, chẳng qua là một đứa trẻ ngay cả mẹ ruột cũng không cần mà thôi, nếu tôi là chị, tôi đã ngoan ngoãn cách xa Mễ Tu từ lâu, đừng đợi đến ngày anh ấy không cần chị, tới lúc đó chị đi cũng chẳng thơm tho gì."


Tiêu Quý ngẩng đầu, nắm chặt nắm tay, ẩn giấu ngón tay đang run rẩy, cô bình tĩnh nói: "Cho dù tôi rời khỏi Mễ Tu, anh ấy cũng sẽ không liếc nhìn cô dù chỉ một cái, cô đừng nằm mơ."


Mạnh Nhụy nghẹn lời, trừng mắt oán hận nhìn Tiêu Quý, đột nhiên nhớ tới ban nãy Mễ Tu lạnh lùng với cô ta, cô ta cắn răng, độc địa công kích: "Hừ, chị làm sao biết được anh ấy sẽ không nhìn tới tôi, tôi và anh ấy không biết tốt bao nhiêu đâu, anh ấy nói, anh ấy thích tôi, không thích chị!"


"Không thể nào." Tiêu Quý không chút do dự mà phản bác ngay.


Mạnh Nhụy nổi khùng trừng cô, lời nói như đinh đóng cột của Tiêu Quý khiến cô ta phẫn nộ, cô dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy. Móng tay Mạnh Nhụy đâm vào da thịt, cô ta cắn môi, đột nhiên nghĩ ra cách, cô ta biết nên nói gì vào lúc này để tấn công Tiêu Quý, làm cho cô mất mặt mũi.


"Tiêu Quý, chị có biết không? Mẹ chị rời bỏ chị nhiều năm như vậy, chịu mệt nhọc mà chăm sóc tôi và ba tôi từng li từng tí, nhưng chẳng có danh phận gì, bà ấy à, ngay cả kẻ thứ ba cũng không bằng, cao lắm là bảo mẫu miễn phí của nhà chúng tôi thôi." Mạnh Nhụy vừa nói vừa cười, trông thấy sắc mặt Tiêu Quý ngày càng trắng bệch, trong lòng cô ta vui sướng khôn cùng. Đúng vậy, mấy năm nay Lưu Cẩm Trúc vẫn chưa kết hôn với ba cô ta, thực ra ba cô ta đã có ý định này từ lâu, nhưng bà vẫn không đồng ý, vẫn ngăn cản, mà ba cô ta cũng chiều theo ý bà, đến lúc này vẫn chưa kết hôn với bà.


"...Cô nói cái gì..." Tiêu Quý run rẩy hỏi, sao lại có thể chứ, bà ở bên Mạnh Học Đông nhiều năm như vậy, sao lại không danh không phận, tại sao có thể như vậy...


"Tôi đã nói rồi mà, mẹ chị tình nguyện ở nhà chúng tôi làm bảo mẫu cũng không muốn chị!" Mạnh Nhụy cười nhạo.


"Cô câm miệng, có biết xấu hổ không hả!"


Hầu Tử như từ trời giáng xuống, đứng bên cạnh Tiêu Quý, trợn tròn mắt nhìn Mạnh Nhụy, châm chọc nói: "Mặc kệ mẹ Tiểu Quý có kết hôn với ba cô hay không, dì ấy chăm sóc cô nhiều năm như vậy, cô lại nói dì ấy như thế, cô có lương tâm không hả, có phải loài người không hả, có biết xấu hổ không, có biết hai chữ hổ thẹn viết thế nào không!"


"Chị..." Mạnh Nhụy nói lắp.


"Chị cái gì chị, tôi nói không đúng sao? Thật sự là thấy đau xót cho ba cô, sao lại sinh ra loại kỳ quặc như cô chứ!"


"...Tôi."


"Tôi cái gì tôi! Cô nói chuyện còn không biết ngượng, biết đỏ mặt hay không! Thật ngại quá, cô không có mặt, đương nhiên là không biết đỏ!" Hầu Tử nói tiếp: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không ra ngoài, đỡ phải ảnh hưởng bộ mặt thành phố, phá hỏng sự phát triển kinh tế của thành phố B của chúng tôi!"


"Các người..." Mạnh Nhụy nóng nảy đến độ sắp khóc, cô ta chỉ vào Hầu Tử và Tiêu Quý, không nói được một câu hoàn chỉnh.


"Chúng tôi thì làm sao chứ, chúng tôi lương thiện mới nhắc nhở cô, đốc thúc cô, lúc tỉnh táo mà nhận thức lời nói cử chỉ của bản thân, đừng ở trong tình huống quên uống thuốc mà nói ra một số lời khiến người ta buồn nôn, cũng làm cho chính mình chán ngán, nghe rõ rồi chứ, mau tìm một bóng mát không người, kiểm điểm bản thân đàng hoàng vào, nhìn lại xem chính mình đi vào thế giới này có phải là sai lầm hay không!"


Mạnh Nhụy hoàn toàn bị Hầu Tử đánh bại, cô ta uất ức dậm chân, run rẩy nói câu các người rồi khóc lóc chạy đi.


Thế giới trở về yên tĩnh.


Buổi chiều sau khi tan học, Mễ Tu về nhà trọ lấy đồ, đợi lát nữa đến công ty trước, Doãn Cách Hi còn chưa trở về, gần đây chuyện trong công ty khiến anh bận rộn, chờ xử lý xong công việc, anh lại đến 55 Tuan đón Tiêu Quý, gần đây anh cũng không cùng cô ăn một bữa cơm đàng hoàng.


Vào phòng khách, Mễ Tu đứng lại, ánh mắt dừng tại chiếc áo khoác đen nằm trên sofa. Màu mắt tối sầm lại, Mễ Tu xoay người đi vào phòng ngủ của Du Phong.


Quả nhiên có người nằm trên giường, lúc này ngủ rất sâu, ngay cả anh vào cũng không nghe thấy.


Đứng tại cửa một lúc, Mễ Tu đi vào, đá bắp đùi Du Phong một cái, vẻ mặt không thay đổi.


Du Phong đột nhiên mở mắt ra, hoang mang trong giây lát, khi nhìn thấy Mễ Tu, anh ta nhíu mày, không vui hỏi: "Cậu làm gì đó?"


"Trở về khi nào?" Mễ Tu hỏi.


"Hồi sáng, mệt quá, tôi ngủ một lát trước." Du Phong vươn tay đỡ trán, mệt mỏi nói.


Ánh mắt Mễ Tu trầm xuống, vẻ mặt hơi phức tạp, một lúc sau nói: "Ba Miểu Miểu nằm viện, ngay hôm cậu đi tìm Doãn Cách Tử."


Chương 48: Bánh ú ngày 1 tháng 6

Ngày quốc tế thiếu nhi và tết đoan ngọ của năm nay đúng lúc cùng vào một ngày, trong trường không có lớp, các sinh viên có thể nhờ tết đoan ngọ mà trải qua ngày quốc tế thiếu nhi. Bốn cô nàng phòng 308 hôm nay dậy sớm, sau khi dọn dẹp xong thì cầm túi xách đến siêu thị lân cận. Mục tiêu của các cô là, tự tay gói bánh ú!


Được rồi, ý tưởng này hoàn toàn là ý nghĩ nông nỗi, đột nhiên nghĩ ra, cũng chẳng biết là ai đề nghị, muốn mình cơm no áo ấm thì tự tay gói bánh ú ăn, sau đó tất cả đều tán thành.


Nhưng mà, gói bánh ú quả nhiên là một kỹ năng.


Từ siêu thị, bọn họ mua về gạo nếp táo đỏ và lá bánh ú, sau đó cả bọn cùng nhau đi đến nhà trọ của Mễ Tu, ngay tức khắc Tiêu Quý vào phòng bếp lấy một cái chậu rửa đồ ăn, rồi ngâm gạo nếp trong đó. Dùng tay khuấy vào cái, nhìn thấy chất lỏng màu trắng đục ngầu, còn có hạt gạo tròn trịa, Tiêu Quý ngây người một chút, rồi xoay người nhìn ba cô nàng ở đằng sau, hỏi: "Tiếp theo làm gì?"


"..." Tiểu Mã Ca, Hầu Tử, Mị Mị...


Hôm qua đã biết cả ngày hôm nay không có lớp, bốn cô nàng phòng 308 sống trong hưng phấn, rốt cuộc có thể trải qua ngày quốc tế thiếu nhi, rất vui nha, happy nha, sung sướng nha. Quá hưng phấn, một cô nàng nào đó đề nghị ngày mai gói bánh ú ăn đi, ba người còn lại nhất trí đồng ý, nói rằng sáng mai đi siêu thị mua đồ, sau đó đi thẳng tới chỗ Mễ Tu, gói xong rồi nấu, sau đó là có thể hưởng dụng, về phần gói thế nào thì chẳng ai để ý.


Lúc này, bọn họ trợn tròn mắt, nhìn một chậu đầy gạo nếp, ngơ ngác nhìn nhau.


Gói bánh ú thế nào, đó là một vấn đề.


Ngay lúc bốn cô nàng còn đang sững sờ thì Mễ Tu từ phòng ngủ đi ra, anh bưng máy tính ra, mở một đoạn video, mấy cô nàng kia lập tức sống lại.


Trong video có người dạy gói bánh ú, bắt tay làm thôi, ha ha ha ha.


Vì thế, mỗi người vào vị trí của mình, vây quanh máy tính và gạo nếp, bắt đầu tập trung tinh thần gói bánh ú.


"Phải dùng mấy lá bánh ú thế?"


"...Tuỳ cậu thích thôi."


"Cái chỗ gập lại làm thế nào hả?"


"Cái đó...xem video đi..."


"Mẹ nó, sao cái của tớ bị rớt gạo ra ngoài thế!"


"..."


"Cái này phải buộc dây thế nào nhỉ?"


"..."


"Này, cái kia..."


"..."


Đủ loại hỗn loạn.


Sau một buổi sáng, Tiêu Quý, Mễ Tu, Tiểu Mã Ca, Hầu Tử, Mị Mị, còn có Đường Tam Thận, rốt cuộc đều có thành quả của mình, nhưng mà...


"Cậu xác định đây là bánh ú à?" Tiểu Mã Ca liếc xéo Hầu Tử, nhướng mày hỏi.


"..." Hầu Tử nhìn thấy vật thể không rõ ràng trong móng vuốt, kỳ thật cô cũng không chắc chắn, cả buổi sáng cô làm gì nhỉ. Hầu Tử bĩu môi, nhìn về phía Tiểu Mã Ca, trong nháy mắt có ý tưởng.


"Ha ha ha ha ha ha, vậy cậu làm ra cái gì, có thể ăn được không? Sau khi ăn xong sẽ không cảm thấy khác thường chứ?" Hầu Tử ôm mặt, hoảng sợ hô lên.


"..." Ánh mắt Tiểu Mã Ca sắc bén, liếc nhìn cái gì đó trong tay, ách, hơi quái một chút, nhưng tuyệt đối có thể ăn được, đương nhiên nếu có người dám ăn.


Đả kích Tiểu Mã Ca xong, Hầu Tử đầy hứng thú nhìn thành quả của người khác, biểu tình ngày càng méo mó.


Ha ha ha ha ha ha ha...


"Sư phụ, người có thể nói cho con biết cái hình đa giác không ngay ngắn này hoàn thành thế nào vậy?" Hầu Tử chỉ vào mấy vật thể trước mặt Tam Thận, cười điên cuồng.


"..." Đường Tam Thận...


"Tiểu Kê, vì sao bánh ú của cậu lại kém hơn diện mạo của cậu nhiều vậy, không thể súc tích chút sao?"


"..." Tiêu Quý im lặng.


"Mị Mị, cậu...mẹ kiếp, đây mới là bánh ú chân chính đấy!" Hầu Tử hô lớn tiếng.


Mấy người kia nhìn qua, tất cả đều thán phục, rốt cuộc nhìn thấy bánh ú thật sự, không dễ mà không dễ mà.


"Chậc chậc, không tệ không tệ, không hổ là người của ký túc xá chúng ta." Tiểu Mã Ca hất cằm, lắc đầu liên tục, nhìn mấy cái bánh ú gói hoàn hảo chằm chằm không chớp mắt, lát nữa cô nhất định phải ăn mấy cái đó, ai giành diệt ngay.


"Haiz, Mị Mị nhà tớ quả thật là mẫu phụ nữ đảm đang." Tiêu Quý nhoài người trên bàn, lúc thì nhìn bánh ú của Mị Mị, lúc thì nhìn cái của mình, trời ơi...


"Mị Mị, xin chỉ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net