Chương 1: Sau khi làm xong việc anh ấy rất nhớ Tống Tĩnh, rất nhớ.....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khoảng sáu giờ sáng, có tiếng gõ cửa.

Mẹ Tống lau khô người, từ trong bếp đi ra, lẩm bẩm: "Ai đến sớm thế?"

Nhìn rõ người bên ngoài, mẹ Tống ngạc nhiên: "Chi Hoài?"

Cố Chi Hoài toàn thân mang khí lạnh, gật đầu nói: " Dì Tống, con tới lấy chìa khóa."

Mẹ Tống bảo anh vào trước, đừng đứng ở cửa nói chuyện.

"Đêm qua cháu không ngủ à?"

"Dạ," Cố Chi Hoài đáp: "Thời gian có chút gấp gáp."

"Vào phòng Tống Tĩnh ngủ một lát đi, đi hai tuần chắc là giườngđầy bụi rồi, dì sẽ dọn dẹp, con đừng lăn lộn." Cố Chi Hoài còn chưa đồng ý, mẹ Tống nói: "Cứ đi đi, cửa phòng nó không khóa, chắc là để cho con đó."

"Dạ" Cố Chi Hoài nói: "Cảm ơn dì Tống."

Mẹ Tống cười nói: "Con phải gọi dì là mẹ đỡ đầu mới đúng, đều là người một nhà nhiều năm như vậy rồi, con còn nói lời cảm ơn. Lần sau còn như vậy nữa dì sẽ tức giận đó."

Cố Chi Hoài cũng mỉm cười, cảm giác mệt mỏi vì thức khyua đã biến mất, trông anh rất sảng khoái và ấm áp. Anh nói nhớ rồi, dì Tống đừng tức giận.

Mẹ Tống tâm tình vui vẻ, thích nhìn nhóc con xinh đẹp cười, bà ấy vỗ vai Cố Chi Hoài và nói: "Vào đi. Con không ở đây ngày nào nó cũng nhắc đến con, dì nghe đến chán rồi."

Cánh cửa mở ra từ bên ngoài rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Người trên giường trở mình ngủ ngon lành, chỉ mặc bộ đồ ngủ, nằm trên giường đối diện với điều hòa.

Cố Chi Hoài đứng bên giường cau mày khi thấy vết bầm tím của mình bây giờ còn nặng hơn trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Rèm cửa che mất ánh sáng bên ngoài, máy điều hòa trong phòng đang bật. Chăn bông bị tung lên lộn xộn, chất thành đống trong góc, không che được thân người chút nào.

Cả người nằm trên giường, nằm vẹo vẹo. Đầu cậu nghiêng sang một bên, thịt trên má bị ép ra.

Cố Chi Hoài đứng nhìn một lúc rồi lấy chăn đắp lên cho cậu. Anh lặng lẽ đi đến góc tường, ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, khoanh tay tựa đầu.

Mẹ Tống và Mẹ Cố đã là bạn bè nhiều năm. Trước đây, khi không đủ tiền đi học, họ là bạn cùng phòng, không chia xa cho đến khi học cấp ba.

Sau khi tốt nghiệp họ vẫn giữ liên lạc, một người ở miền Nam, một người ở miền Bắc, không thể gặp nhau thường xuyên. Nhưng họ không bỏ lỡ đám cưới của nhau, khi gặp lại, hai người đã trở thành hàng xóm nhưng nhiều chuyện đã thay đổi.

Cha của Cố Chi Hoài qua đời, mẹ anh không chịu nổi cú sốc đã đưa con trai từ Bắc vào Nam, năm đó anh đã hơn một tuổi.

Mẹ Tống đã ở bên cô suốt chặng đường, hiện tại mẹ Cố đã là một người chuyên nghiệp ưu tú, làm phó giám đốc cho một công ty ở tỉnh khác.

Khoảng thời gian đáng tiếc đó đã sớm biến mất, sau nhiều năm mài giũa đã biến thành một vết sẹo nhỏ, im lặng trong tâm trí, phủ một lớp bụi.

Mẹ Cố không thể về nhà thường xuyên vì bận việc. Từ tận đáy lòng, mẹ Tống coi Cố Chi Hoài như con ruột, không kém gì con mình.

Cố Chi Hoài ngủ quên trên chiếc ghế sofa nhỏ, dùng cánh tay còn lại che ánh sáng trước mắt.

Đôi chân dài của anh tùy ý ấn vào góc bàn, chiếc ghế sofa quá nhỏ, cảm giác như một giây sau nó sẽ trượt xuống.

Mẹ Tống đã mua chiếc ghế sofa nhỏ này từ lâu rồi, lúc đó chỉ vừa đủ cho hai người, con trai dường như đã cao lên trong chốc lát, bây giờ Tống Tĩnh ngồi một mình đã khó chứ đừng nói đến một người cao hơn cậu ấy một cái đầu như Cố Chi Hoài.

Lúc Tống Tĩnh tỉnh dậy thì trời đã sáng, cậu ngồi dậy vươn vai. Khi chuẩn bị ngã xuống nằm một lúc, cậ tình cờ liếc nhìn thấy Cố Chi Hoài trên ghế sofa.

Chưa kịp ngáp xong, cậu đã ngậm miệng lại, Tống Tĩnh dụi mắt sợ mình nhìn nhầm.

Cố Chí Hoài rõ ràng nói tối qua buổi trưa sẽ đến, Tống Tĩnh cầm điện thoại lên xem, lúc này còn chưa đến mười giờ.

Cậu xỏ dép vào, chậm rãi đến gần góc đường, Cố Chi Hoài đã ngủ say.

"Cố Chi Hoài?" Tống Tĩnh gọi anh, giọng không lớn lắm. Tiếng còi ô tô chạy bên đường qua kính nghe to hơn rất nhiều.

Nhưng Cố Chi Hoài vẫn còn tỉnh, anh nhướng mi, trong mắt tràn đầy buồn ngủ. Một nửa khuôn mặt của anh đầy những vết đỏ do một thứ gì đó không rõ gây ra.

"Ừ," anh giơ tay lên, nhìn khuôn mặt Tống Tĩnh với đôi mắt vừa mở ra: "Sao thế?"

Mắt hai mí của anh biến thành mắt ba mí do ngủ, nếp gấp thừa không phù hợp với hình ảnh thường ngày của anh.

Tống Tĩnh không khỏi nghiêng đầu cười, ôm cánh tay Cố Chi Hoài: "Sao cậu lại ngủ ở chỗ này?"

Hai tay anh như hai khối băng.

Cố Chi Hoài nói: "Trên giường không có chỗ cho tớ."

Tống Tĩnh hỏi hắn: "Không phải buổi trưa về sao?"

Giọng Cố Chi Hoài vẫn còn khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy: "Có vé thì đi."

Tống Tĩnh hất cằm về phía giường: "Ngủ thêm chút nữa nhé?"

Cố Chi Hoài nhìn chằm chằm vào giường không nói gì, mặc dù cảm thấy không cần ngủ nữa nhưng vẫn nằm xuống.

Tấm chăn đắp cho Tống Tĩnh và chiếc gối vẫn còn thoang thoảng mùi sữa tắm, mùi của Tống Tĩnh xộc thẳng vào mũi anh.

Tống Tĩnh hạ nhiệt độ điều hòa xuống, chuẩn bị đẩy cửa để Cố Chi Hoài có thể có một giấc ngủ yên bình.

Cậu chưa kịp lùi ra đã nghe Cố Chí Hoài gọi mình: "Cậu không đi ngủ à?"

Tống Tĩnh lắc đầu nói: "Không được, giường hơi nhỏ, tớ ra sofa nằm một lát."

Cố Chi Hoài không buông cậu ra: "Trước đây có thể ngủ."

Tống Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được ý tứ trong lời nói, mỉm cười bước về: "Anh Mao à, cậu đã lâu không vào phòng của tớ, con người sẽ lớn lên á."

Cố Chi Hoài nhích vào trong, sau khi chuyển động, Tống Tĩnh đã nằm ở bên cạnh anh. Có chút chật nên Cố Chi Hoài chỉ ôm cậu như búp bê, vùi mặt vào vai cậu.

Họ đã không gặp nhau trong hai tuần, Cố Chi Hoài cảm thấy có chút khó chịu.

Khoảng mười giờ, Cố Chi Hoài hoàn toàn tỉnh dậy. Tống Tĩnh quay lưng về phía anh, nghịch điện thoại di động.

Cảm nhận được người đứng sau động tĩnh của mình, Tống Tĩnh quay người hỏi: "Có đói không?"

Cố Chi Hoài lại ôm người đó. Tống Tĩnh dở khóc dở cười: "Tớ đói, tớ muốn ăn."

Cố Chi Hoài nghe xong liền buông tay. Tống Tĩnh đi tắm rửa trước, Cố Chi Hoài đặt tay lên mắt, hờn dỗi hồi lâu, sau khi tỉnh lại lại trở về trạng thái bình thường.

Tống Tĩnh từ ngoài cửa hướng vào phòng bếp la lớn: "Mẹ, con đói."

"Đây" mẹ Tống đáp: "Bây giờ đang nấu cơm. Đợi chút."

Tống Tĩnh nằm trên ghế sofa đợi một lúc, Cố Chi Hoài tắm rửa sạch sẽ rồi mở cửa. Anh thoải mái bước vào bếp và giúp bà Tống.

Khi mẹ Cố không có nhà thì cuộc sống sẽ trải qua như thế này, Cố Chi Hoài sống ở nhà đối diện, hai gia đình như một gia đình. Tống Tĩnh thường kiếm cớ ở cùng Cố Chi Hoài, tệ nhất là cậu sẽ không về trong nhiều tuần liên tục và nằm trên giường của Cố Chi Hoài.

Nhìn một cách mơ hồ, họ có thể coi như anh em lớn lên cùng nhau, không thể tách rời, tình huống này không có gì đáng ngạc nhiên.

Bữa sáng là món súp mẹ Tống nấu và hâm nóng, cùng với bánh bao hấp làm lúc sáng.

Nhìn thấy Cố Chi Hoài đang bưng bát, Tống Tĩnh lập tức đứng dậy đi vào bếp. Cậu cũng không ăn, đợi Cố Chi Hoài đi cùng.

"Ra đây," Gu Chi Hoài đặt bát xuống và nói, "Cái này là của cậu."

Chỉ cần Cố Chi Hoài ăn cơm ở nhà, Tống Tĩnh không bao giờ vào bếp, anh luôn bưng đồ ăn đến tận tay cậu.

Ở nhà Cố Chi Hoài cũng vậy, Cố Chi Hoài không cho cậu vào khi nấu ăn, cửa kính đóng lại để cách ly mọi người.

Dù trong nhà có nóng đến đâu, Tống Tĩnh vẫn nằm dài trên ghế sofa như một ông già.

Chuyện này cũng có nguyên nhân, lúc Tống Tĩnh còn nhỏ, cậu một mình mò mẫm vào bếp, làm đổ ấm nước trên mặt bàn, nước nóng đổ khắp người, để lại một vết sẹo nhỏ trên cổ gần xương quai xanh, không dễ thấy, nhưng Cố Chi Hoài rất quan tâm đến điều đó, tuần nào cũng dùng tay chà xát vào mép*.

(*: Tui cũng không rõ nhưng có lẽ là ảnh giúp bé xoa vết thương ó.)

Anh vô cùng tự trách mình, Cố Chi Hoài lúc đó đang ở phòng khách, ấm đun nước bị đổ rầm một tiếng lên bàn sứ. Cố Chi Hoài không biết vì sao ngẩng đầu nhìn chung quanh, anh đột nhiên hoảng sợ khi phát hiện Tống Tĩnh không có ở đây.

Sau đó, tiếng kêu của Tống Tĩnh từ trong bếp truyền đến, anh vội vàng buông khối gỗ trong tay xuống rồi chạy vào bếp. Tống Tĩnh ngồi dưới đất, dùng hai tay dụi dụi mắt, trên người đầy vết nước.

Không ai trách Cố Chi Hoài, lúc đó anh cũng chỉ là một đứa trẻ. Đầu anh chỉ ngang tầm bàn, Tống Tĩnh thấp hơn anh, chắc chỉ có thể đưa tay mới có thể chạm vào.

Mẹ Tống vừa đun một nồi nước, đổ xong lại quên đẩy vào.

Con trai ở độ tuổi này là nghịch ngợm nhất, sau khi tập đi sẽ chạy quanh nhà nên mới xảy ra chuyện này.

Nhưng Cố Chi Hoài khẳng định anh đã không chăm sóc tốt cho Tống Tĩnh, nếu anh không quá mê mẩn khối xây dựng, nếu có thể quan tâm tới Tống Tĩnh nhiều hơn, Tống Tĩnh có lẽ sẽ không bị bỏn.

Anh không nói ra nhưng nghĩ đến đó anh lại không thể rời mắt được nữa.

Anh nhìn Tống Tĩnh được đưa đến bệnh viện, sự trằn trọc suốt đêm lại quay trở lại.

Rất may, cậu mặc nhiều quần áo nên chỉ có vùng quanh cổ bị dính nước nên thiệt hại không lớn.

Đêm đầu tiên trở về, Cố Chi Hoài ôm chăn đứng cạnh giường nói nhỏ với mẹ Tống rằng anh muốn ngủ với Tống Tĩnh.

Mẹ Tống an ủi anh nhưng từ chối vì sợ không ai nhìn họ ngủ cùng nhau, Tống Tĩnh sẽ phải đến bệnh viện lần nữa nếu họ chạm vào nhau.

Cố Chi Hoài cụp mắt xuống, véo mép quần áo của mình và nói lại: "Dì, con có thể ngủ trên sàn nhà, con muốn ở cùng cậu ấy."

Tống Tĩnh cũng rơi nước mắt, nhìn mẹ Tống nức nở: "Con cũng muốn ngủ với cậu ấy." Mẹ Tống không đoán được cậu bé đang nghĩ gì, khóc đến hai mắt sưng tấy đau nhức, trong lòng đang nghĩ xem buổi tối bé sẽ ngủ với ai.

Mẹ Tống thở dài, tìm chăn trải ở cạnh giường rồi mang chiếc gối thường ngày của Cố Chi Hoài vào.

Cố Chi Hoài đã ngủ cùng cậu hơn một tháng.

Lúc đầu vết thương của Tống Tĩnh đau suốt đêm không ngủ được, cậu siết chặt góc chăn, nghiến răng nghiến lợi. Khi không thể chịu đựng được nữa, cậu sẽ thì thầm với Cố Chi Hoài rằng cậu ấy đang rất đau đớn.

Từng lời nói như bị nghẹn lại trong kẽ răng, Cố Chi Hoài nghe mà đau lòng, đưa tay ra trước cánh tay Tống Tĩnh, vỗ nhẹ: "Nắm tay sẽ không đau đâu."

Trẻ nhỏ suy nghĩ rất đơn giản, cậu nắm tay anh lại phát hiện càng đau hơn, nước mắt lớn nhỏ lăn dài trên má, trượt qua tai, rơi xuống gối, Tống Tĩnh cứ như vậy không biết đã bao nhiêu ngày rồi, đầu ngón tay cũng không thể đếm đủ.

Khi mẹ Tống đến vào buổi sáng, bà nhìn thấy hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, gối của Tống Tĩnh ướt đẫm.

Cố Chi Hoài rời đi đã đúng hai tuần, ăn xong Tống Tĩnh ngồi cạnh Cố Chi Hoài, cởi đồ trên cổ ra : "Nhìn xem?"

Cố Chi Hoài đặt đũa xuống, dùng ngón tay cái chạm nhẹ. Tống Tĩnh rùng mình, cười nói: "Hơi ngứa."

Cố Chi Hoài thu tay lại, nhưng cũng không rời mắt, hỏi cậu: "Còn đau không?"

Mỗi lần hỏi, Tống Tĩnh đều cảm thấy buồn cười: "Vết thương mấy năm trước rồi, sao bây giờ lại đau được? "

"Chỉ cần không đau là được." Cố Chi Hoài quay mặt đi, cúi đầu tiếp tục ăn.

Trẻ nhỏ sẽ vô tình hình thành một số thói quen khi còn nhỏ, chẳng hạn như ôm đồ khi ngủ, khi ăn thì dùng dụng cụ cố định hoặc đặc biệt thích một món đồ cũ nào đó.

Thói quen được hình thành một cách vô hình trong suốt thời thơ ấu của trẻ và phải mất rất nhiều nỗ lực để phá bỏ chúng sau này.

Chạm vào vết sẹo là sở thích không rõ của Cố Chi Hoài, thật kỳ lạ nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi nó.

Từ hành vi này, anh đã nảy sinh một loại tình cảm khác với Tống Tĩnh.

Vé về nhà lần này được bán cả ngày nên Cố Chi Hoài có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Sau khi làm việc xong, anh nhớ Tống Tĩnh đến mức mua vé muộn nhất.

Ăn tối xong, Cố Chi Hoài về nhà thu dọn hành lý, Tống Tĩnh đi theo, vừa vào cửa đã bị nhét một túi giấy.

Khi mở ra, Tống Tĩnh không thể tin được, sau khi xác nhận mấy lần, cậu chỉ tay về phía Cố Chi Hoài, hưng phấn đến mức suýt chút nữa biến thành khỉ.

"Là, là, là...." Tống Tĩnh nghẹn lời, lắp bắp.

" Marvel," Cố Chi Hoài thay cậu nói, "Ừ."

Tống Tĩnh vui vẻ, anh cũng vậy.

"A, a, a," Tống Tĩnh hét lên, "Cậu đúng là anh trai của tớ."

Cố Chi Hoài dừng lại một chút, đỡ cậu đứng dậy. Cảm xúc vừa rồi trong nháy mắt biến mất không dấu vết, anh trầm giọng nói: "Tôi nhịn hết nổi rồi."

Chào anh trai, mời anh trai vẫn là quên đi thôi.

-------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hãy sưu tầm bài tiếp theo "Mặt trời nhỏ", nhé nhé nhé?

Cola: Thật sự là tui mới tập tành edit vì truyện đúng gu tuiiiiii, có gì sai sót mong được nhận góp ý ạ. Mà cũng không biết có ai đọc truyện không hehe


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC