Chap 5: Đại hỷ sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương án phòng hờ mang tên "bùa bình an" bể kèo, Thorn đờ đẫn mất một lúc, khi sực tỉnh thì hôn lễ đã chính thức bước vào giai đoạn chủ chốt. MC hít sâu một hơi, vận nội công nói lớn.

"Nhất bái phu thê!"

Của nợ gì vậy, ý là không đem thiên địa vào mắt à? Nhưng quả thực bầu trời đã bị mái vòm kén ngăn lại, đánh lừa, trong chiếc kén này con tằm là tối thượng. Thorn rút bùa từ túi áo, cậu đây muốn đánh con tằm đó!

Bỗng MC khựng lại, cái miệng chuẩn bị thét nhị bái cứ há to mà không thốt ra tiếng nào. Nữ quỷ duy trì tư thế chắp tay khom người, cảm thấy kỳ lạ, liếc mắt lên mới thấy người đối diện hoàn toàn không động đậy.

Khuôn mặt và ánh mắt thiếu niên cứng đờ.

Lông mày lá liễu nhướng lên, "Chàng sao thế?"

Không có câu đáp lại.

Nữ quỷ nhìn trưởng thôn, hơi hất đầu. Trưởng thôn vội vàng cao giọng, "Nhất bái phu thê!"

Nhất bái... nhất bái... nhất bái...

Thunderstorm vẫn cứng đơ.

"Còn chống cự à?" Chẳng biết nghĩ tới gì vui mà cô dâu lại nhếch môi cười, "Kiên cường quá đi chứ, bao nhiêu kẻ chỉ cần đội mũ tân lang là quên sạch sẽ thiếu phụ chong đèn chờ, chúng không bằng một cái móng chân." Khoan thai đứng thẳng dậy, ngón tay như sáo ngọc vươn về phía thiếu niên, móng tay sơn đỏ vô thanh vô tức dài ra, "Để ta xem..."

"Không được."

Thunderstorm bật thốt, "Không được."

Khoảnh khắc đầu móng nhọn hoắt chạm vào ngực áo, một tia sét phóng ra nổ đùng, đục ra trên vải một lỗ nghi ngút khói.

Mãi cũng vào công chuyện rồi! Thorn nắm chặt tay, tuy không có bùa thỉnh từ chùa trợ công nhưng hàng do cậu sản xuất vẫn đủ đánh tỉnh thằng kia. Thừa dịp thôn dân đương ngơ ngác Thorn xé áo phù rể quẳng mũ đi, thầm cảm tạ các chị gái không lột luôn đồ thường của mình. Trở tay ném ba lá bùa, đáng tiếc trật lất hết, cô dâu chú rể đã rời vị trí để chơi trò đuổi bắt.

"Hahaha, chàng muốn chạy à? Đêm hãy còn dài lắm."

Cậu trai mắt đỏ nhảy lộn vòng ba cú liên tiếp ra sau, lưu loát cởi bỏ áo cưới, "Tôi là trẻ vị thành niên!"

"Phải không? Ta thấy chàng có thể ẵm con rồi đấy."

"Chưa có nhu cầu, cáo từ." Dứt lời chạy như chó rượt.

Nữ quỷ khoanh tay, điệu bộ thản nhiên, "Sao chàng lại chạy nhỉ, ta có gì không tốt? Là ta chưa đủ xinh đẹp chăng?" Thorn trố mắt ngó Thunderstorm ngoái lại hét trả thật, "Cô rất đẹp, nhưng tôi tuyệt đối không ngoại tình!" Chà, nghe tử tế quá chứ... Từ từ dừng khoảng chừng là hai giây!

Cái gì mà không ngoại tình cơ?

Thunderstorm cậu có lộn rồi không, người đang yêu đương mới nói được câu đó! Hai ánh nhìn giao nhau, đôi ngọc Emerald thu lấy hình bóng cậu trai gật đầu, "Cậu nghĩ đúng rồi đấy." và chạy biến. Làm ơn giải trình rõ ràng hơn với?

Chuỗi cười khúc khích, ngây thơ như thiếu nữ, "Ta biết."

"Nếu không, chàng nghĩ vì sao ta chọn chàng?"

Thorn nghe nhân sinh quan của mình kêu rắc rắc, câu hỏi ngơ ngác của Cyclone còn bồi thêm một cú, "Tớ có hiểu nhầm không, cô quỷ này thích làm con giáp thứ mười ba à?"

Đừng có nói huỵch toẹt ra thế!

Cyclone bắt đầu đếm ngón tay, "Cơ mà hỏi chuyện hôn nhân này, kiểm tra ngón nhẫn này, cũng hợp lý." Cậu thở phào, "Thì ra là vậy."

Thở phào cái gì cơ? "Vậy" là "vậy" kiểu gì?

Cậu chàng xanh dương bỗng hốt hoảng, "Nhưng Thundy đã kết hôn đâu, nó còn chưa yêu ai, nó mà biết yêu đương cơ á?!"

... Thorn từ bỏ việc cố hiểu mạch não của thằng này. Sau lưng chợt lạnh, cậu cấp tốc lôi Solar và Cyclone sang bên, vung bùa, "Phá! Phá! Phá!"

Đùng đùng một trận, ba khối bùng nhùng tay chân lảo đảo lùi lại, những khuôn mặt bị sét đánh trúng đen thui như đít nồi. Thorn hét, "Bùa tớ đưa các cậu đâu! Tất cả phắn tới cổng thôn mau!"

Solar mở miệng, "Nhưng còn..."

Nữ quỷ tạm dời mắt khỏi mục tiêu, cười hờ hững, "Quên mất, sính lễ cũng không được chạy."

Cô không cho thì bọn này không chạy thật chắc? Thorn dẫn đầu mở đường máu, bùa ném ra không tiếc tay. Đây chỉ là bùa công kích cấp thấp chả cần tốn công niệm chú, nhưng lại do mẹ cậu - người có thiên phú tấn công nhất dòng họ cho tới nay vẽ nên, một lá bùa diệt gián của mẹ có thể đánh nổ đầu con heo thì mặt hàng này dư sức khiến quỷ cắc ké xây xẩm mặt mày. Huống hồ bọn này còn chưa tính là quỷ, chỉ là âm hồn oan ức bị quỷ cô dâu bắt làm tay sai.

Hơn nữa, các cậu cũng không định trốn khỏi thôn.

"Bùa đây bùa đây nhét hết vào người đi, trong áo, trong quần, nhét giày, thắt lưng, giắt cả vào quần lót cho tớ."

"Giắt thế lấy ra kiểu gì?"

"Đừng hỏi, cậu chưa biết khi đứng trước lằn ranh sinh tử con người có thể bộc phát tiềm năng cỡ nào đâu."

Đấy thấy chưa, giờ tụi nó rút bùa ra dào dạt thế cơ mà. Blaze guồng chân và phóng hàng như phóng phi tiêu, thở gấp, "Quá đã, tớ tuyên bố đóng phim còn không phê bằng một phần mười!"

Thorn tán thưởng, "Có tiền đồ! Cậu bị đứt dây thần kinh sợ hãi à?"

Solar, "Khoan đã..."

"Sợ chứ, nhưng cậu bói cho tớ sống lâu trăm tuổi lận mà."

Cyclone vỗ tay, "Giỏi lắm người anh em, cậu đã nắm được bí quyết cân bằng và an tâm!"

"Còn cái..."

Thorn đột nhiên rất muốn khuyên tụi bạn đừng có mê tín dị đoan quá, khổ nỗi thầy bói chính là cậu, tiền cậu cũng nhận luôn, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cả đám chạy như chạy giặc, tới gần gốc cổ thụ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười rõ mồn một.

"... Bốn, ba, hai..."

Nữ quỷ lẳng lặng nhìn sính lễ chuồn đi, ngâm nga đếm ngược.

"Một."

Tiếng bật ngón tay.

Thôn dân bên bàn tiệc nhất loạt ngồi thẳng lưng, có người rơi hạt dưa ra khỏi miệng. 

Các thiếu nữ, phụ nữ, cụ bà ngửa cổ, trên ngón tay đều có vết xước do quay tơ dệt sợi. Họ há to miệng, gió nổi lên quay cuồng càng lúc càng nhanh, lụa mềm muôn màu sắc từ cổ họng tuôn ra. Cô dâu xoay xoay cổ tay, những dải lụa màu đỏ yên chi, hồng thắm, hồng đào như rắn nước lao về phía chú rể, đối tượng chật vật né trái né phải, dứt khoát nhào xuống đất lăn mấy vòng. Cậu bật dậy thoát khỏi vòng xoáy tơ lụa, gầm lên, "CYCLONE!"

Cyclone đứng nghiêm, "Dạ!"

"ĐI LẤY CÁI BỌC VẢI CHO TỚ, NHANH!"

Bọc vải... vật bất ly thân của cậu ta? Để làm gì? Nhưng Cyclone đã chơi với Thunderstorm đủ lâu để biết khi nào cậu không được phép cự lại, thế là giật bùa trong tay Blaze để lận lưng rồi lao vút đi. Ba lô của họ vẫn còn ở chỗ khu nhà khách.

Cậu trai đỏ cam trợn mắt há mồm, "..."

Thorn đập trán cái bép, "Rối quá quên phéng, Blaze, Ice, hai cậu qua chỗ Aly lấy hàng! Tớ và Solar sẽ cầm chân."

Solar thở hồng hộc như trâu, "Tớ... định... nhắc... mà các cậu cứ nhảy vào mồm..."

"Xin lỗi, lần đầu ra quân còn luống cuống."

Blaze nhìn quanh quất, "Nhưng mà Ice đâu? Ice ơi, hú Ice ơi! Đừng bảo tụi mình bỏ quên nó rồi nhá?!" 

Từ sau lưng cậu truyền ra âm giọng ngái ngủ, "Đây nè."

"Ồ cậu đu lên người tớ nãy giờ à, bảo sao thấy nặng." Không để mất thì giờ, Blaze cứ thế vác bạn thân đi chấp hành nhiệm vụ. Thorn thán phục độ tỉnh lẫn sức trâu của nó lắm. Tuy nhiên cậu không rảnh rỗi được lâu, có mấy con quái thai lừ đừ muốn theo hai đứa xanh đỏ cần cậu đấm gấp, chưa kể đám lụa đã dí tới nơi rồi. Thorn để ý đa số là lụa màu trầm.

Solar từ nhỏ đã bị cậu bạn lôi đi rèn luyện sức khỏe nên thân thủ tương đối khá, khéo léo nhảy tránh những cú đâm chí tử của lụa quỷ, lưu ý, "Cậu có nghe tiếng gì không?"

Thorn dừng tay ném bùa, cảm giác nguy hiểm xộc lên, "Cậu nghe được?" Mắt đã khai thông cộng thêm dòng máu đặc thù, thiếu niên xanh lá có thể tiếp nhận những hình ảnh âm thanh không thuộc về thế giới này là lẽ đương nhiên. Nhưng người bình thường mà làm được... chỉ có thể do họ đang đến rất gần cõi âm. Nói cách khác là tính mệnh gặp nguy.

Không thể thế được, bà ngoại bói cho thằng này không chỉ giàu nứt đố đổ vách mà còn có đủ mạng để hưởng cơ! (Để lao động cần mẫn đến già nữa)

Cẩn thận lắng tai nghe, phát hiện ngoài tràng khóc lóc bi thương của đống bùng nhùng còn có âm thanh rít gào lẫn vào, hơi nhỏ, nhưng tàn độc. Thorn phát hiện chúng xuất phát từ đám lụa bay chồng chéo. Mặt cậu như đạp trúng gián chết.

Lụa này không chỉ từ trong thân thể thợ dệt bay ra, chúng còn mang theo một phần hồn của họ. Màu càng tươi tắn, hồn càng trẻ trung. 

Trong thôn Sutera có ai là người đúng nghĩa không...?

Cậu chợt nhớ tới sách gia truyền từ thời thỉ tổ, có một chương nói về quỷ tằm. Gieo tằm mẹ vào người nữ chủ, dùng máu chủ thể làm chất dinh dưỡng đẻ trứng, lại gieo trứng tằm con vào thân thể phái nữ khác. Từ đó hình thành quan hệ chủ nhân - nô lệ. Quỷ tằm đời đời chăm chỉ nhả tơ, tạo hết cái kén này tới cái kén khác, một vòng tuần hoàn. Chừng nào cơ thể chúng ký sinh còn máu thì quỷ tằm còn sống, chừng nào tằm mẹ còn tồn tại thì đế chế còn tiếp tục sinh sôi.

Thảo nào thợ dệt lụa toàn là phụ nữ, tất cả đã hiến dâng linh hồn cho cái thứ đó.

Nhưng, quỷ tằm do thiên địa sinh ra, oán khí không thể đạt đến trình độ như nữ quỷ. Chỉ linh hồn khi còn sống đã chịu đủ oan ức, lại chết thê chết thảm, có khi còn không được chôn cất tử tế mới có thể một tay thao túng chừng này sinh mệnh. Dựa theo ba ảo cảnh, lai lịch nữ quỷ này không tránh khỏi liên can với thôn Sutera. Ngoài ra trước khi tới đây Thorn và Solar đã lục tung Internet tìm thông tin liên quan đến thôn, thật đáng kinh ngạc là không thể kiếm ra tin tức hay bài báo nào bất thường. Cứ cho là ai đó đủ quyền thế xóa bỏ tin xấu đi, nhưng không nổi một tí bọt nước nào thì thật quá... 

Có lẽ tất cả những người ngoài từng tham dự "đại hỷ sự" đều đã chết.

Thân nhân của những người đó, không rõ bằng cách nào, đã bị bịt miệng. Tuy nhiên thiết nghĩ các "nhân tài" từ thôn đi ra bàn tay cũng chẳng sạch sẽ đâu nhỉ, là tín đồ của ác quỷ, họ có gì không dám làm à?

Tựa như có một tấm lưới đỏ tươi bao trùm tất cả.

Nữ quỷ ngắm nhìn bộ móng đã rút về độ dài bình thường, sắc đỏ bóng loáng cơ hồ có thể soi như gương, "Ta chán rồi, ta muốn tìm tiểu lang quân."

Phẩy phẩy tay, "Biến đi."

Tím, chàm, nâu đen, biển lụa xoắn bện vào nhau, càng xoắn càng nhọn tạo thành mũi khoan, chĩa vào hai thiếu niên nhỏ bé như con kiến.

Chưa biết khi đứng trước lằn ranh sinh tử con người có thể bộc phát tiềm năng cỡ nào.

"Solar." Thorn thì thầm. Người được gọi mang vẻ mặt tử vì đạo đưa tay trái qua. Cậu không đeo găng, ngón giữa đầy sẹo cũ duỗi thẳng.

Thorn nhe răng cắn phập. Máu túa ra như suối. Cậu nhanh chóng bôi máu tươi nóng hổi lên lá bùa hình vẽ cầu kỳ.

"Để đại gia xem bói cho cậu, ngày sinh tháng đẻ, giờ sinh nhanh nhanh nhanh. Nể tình cậu là khách hàng đầu tiên trong đời, tớ lấy 1 ringgit thôi."

"Đồ lừa đảo."

"Đừng có mang thành kiến, có muốn coi hay không?"

Giây phút ấy, cậu bé Solar bảy tuổi chẳng hề biết mình đã vô tình tự tiến cử làm bình máu di động cho ai kia.

"Cái cái cái... Ngoại ơi, ngoại ơi! Khách đầu tiên của con có bát tự thuần dương nè!!!"

Bát tự thuần dương, chí dương chí cương. Mười ngón tay nối liền với tim, ngón giữa là nơi dương khí tụ hội. Một giọt máu, cực phẩm trừ tà! Để cho chắc, lần nào Thorn cũng cắn mạnh cho phun ra cả mớ. Solar khóc không ra nước mắt.

Mũi khoan xoáy đến!

Thorn phóng bùa đi, lẩm nhẩm ráng nhớ câu lệnh cái gì mà phụng, rồi thỉnh.

"Thorn!"

Ah nhớ rồi! Thầy bói trẻ nắm tay bắt ấn đọc một tràng, hít thật sâu, thét.

"Ngô phụng Thái Thượng Lão Quân sắc, thần binh hỏa cấp như luật lệnh!"

Quay nhìn Solar, "Đúng chưa?"

Chùm sấm sét sáng rực như pháo hoa chính là câu trả lời.

Cùng lúc đó.

"Aly, cố lên em!" Blaze liệng bùa công kích vô mấy con bùng nhùng từ giếng bò ra, thầm nghĩ Thorn và Solar cầm chân cái khỉ, nơi sản xuất của chúng nó đây nè! May mà bọn này nhìn thì gớm nhưng sức thì yếu, còn nhát gan nữa, thấy đồng bọn cháy mặt tè le là co cụm lại nhảy ngược xuống giếng. Cậu vẫn không dám lơi lỏng, Thorn đã dặn chẳng qua chủ nhân chưa hiệu triệu đến chúng thôi và cầu mong cô ta cứ chủ quan cho tới hai giờ sáng.

Ice không biết làm nên ngồi một bên giữ sức, thỉnh thoảng quăng ít bùa coi như là phụ, ân cần hỏi, "Mệt không?"

"Mệt muốn chết, cậu lết xác qua đây!"

"Tớ không hỏi cậu."

Aly gật mạnh đầu, vô cùng chuyên nghiệp đè con gà trống ra, "Các anh yên tâm, em cắt tiết giỏi lắm."

"Cảm ơn em nhé. Các thầy thì sao?"

"Dạ đang ngủ ạ, bùa của anh Thorn rất tốt."

"Vất vả cho em rồi."

"Hì hì."

Trước khi đi ngủ, các cậu đã lén tuồn hai con gà và hai ông thầy qua nhà cô bé con. Thứ nhất là vì chỗ Aly tương đối hẻo lánh, sân cũng rộng, đỡ bị giám sát hơn nhà khách; thứ hai vì các cậu không biết cắt tiết, Aly thì biết. Để cho chắc ăn Thorn còn đốt lá bùa, hòa tro vào nước cho em ấy uống, quả nhiên ẻm không bị ma lực của nữ quỷ ảnh hưởng. Aly đã xử xong một con rồi, con thứ hai cũng sắp sửa xụi lơ. Về phía hai ông thầy với vai trò duy nhất là làm NPC, thầy bói thiếu niên tuyên bố bùa mê của cậu có công dụng cỡ một vỉ thuốc ngủ, hai thầy chia nhau uống là quất một giấc tới sáng, lỡ bị quá liều thì cậu không chịu trách nhiệm. Đùa thôi.

Chuẩn bị coi như ổn, thế nhưng Ice nhíu mày, hai con gà trống bự lại chỉ cho cỡ một chén tiết đầy liệu có đủ không? Tuy cậu cũng không biết Thorn định làm gì. Ice thương lượng với Blaze, "Cậu bắt thêm mấy con nữa há?"

"Tớ không có ba đầu sáu tay!"

Uầy, vậy thôi. Thình lình thấy đằng xa sáng tưng bừng, chắc cũng ổn nhỉ?

Thực tế chả có ai ổn hết. Cậu trai mắt lục đánh một bùa Ngũ Lôi đàng hoàng liền muốn sụm, may nhờ có Solar đỡ lấy, buồn bã nghĩ sao mình không hưởng tí tài năng nào của mẹ hết vậy nè? Vẽ bùa thì giỏi mà sử dụng thì hạn chế, cứ như nhạc sĩ mang chất giọng dở tệ hát không nổi ca khúc mình sáng tác.

Một giờ kém mười phút, còn bảy mươi phút nữa.

Chân trần tựa gót sen uyển chuyển cất bước, không nhiễm một hạt bụi.

"Giờ lành của ta." Tiếng thở than êm như tiếng hát, trầm buồn, "Ôi..."

Vạt áo mang màu máu nhẹ nhàng lay động, mềm nhẹ hơn hồ điệp, theo động tác xoay người mà duyên dáng phất lên.

Cô dâu đơn độc nhìn xuống Mei Mei, người sau đã khép miệng lại, bên khóe môi còn vương sợi khói hồng nhạt. Đôi mắt vô hồn trong suốt, tấm kính hoàn hảo phản chiếu bóng hình trắng như sứ.

"Ta có đẹp không?"

Cái miệng hơi động đậy, nếu dải lụa hồng nào đó không mải đuổi đánh chú rể lên tận nóc nhà chắc hẳn nó đã nói có.

Nữ quỷ nhắm mắt nhẹ cười, vuốt vuốt tóc, "Ta muốn cài trâm."

Tóc mây trống rỗng, còn chẳng có một đóa hoa.

Thunderstorm không rõ vì sao tốc độ của lụa quỷ chậm lại, cậu tận dụng cơ hội nhảy qua mái nhà bên cạnh. May mà nhà gỗ trong thôn xây tương đối gần nhau, cảm ơn mẹ đã xách cổ cậu tới võ đường chịu ăn đòn từ hồi năm tuổi.

Dưới đất, Thorn bắc tay làm loa, "Tới cổng thôn nhé!"

Nãy đứa nào bỏ mặc cậu ở lại làm mồi nhử đấy? Nể mặt lá bùa công kích, Thunderstorm không phi xuống cho nó một cước.

Không có trâm ngọc, nữ quỷ cũng không giận, bình thản ôm tay ngước nhìn lên. Không có trăng, từ rất nhiều năm về trước, đã không còn thấy ánh trăng nữa rồi. Không sao cả, ngày cô có thể một lần nữa tắm mình trong ánh sáng ấy chẳng phải đã đến rất gần ư?

"Thu."

Đỏ, hồng, vàng, xanh, tím,... bay về phía chủ nhân, uốn lượn bồng bềnh xung quanh tựa hồ mây ngũ sắc.

"Lương duyên của chàng sâu đậm, lâu bền đến thế."

Ngón trỏ giương lên, rung động, đồng tử đen sâu thăm thẳm.

"Cho ta cắn nuốt nó đi."

Để ta phá bỏ vòng tuần hoàn nhân quả trong cái nơi khốn kiếp này, một lần nữa nhìn ngắm thế giới bên ngoài!

Bước chân đình trệ, hô hấp chợt khó khăn, Thunderstorm bị con mắt như đáy giếng giữ rịt lấy, não lại muốn chảy ra trong hộp sọ. Cậu cố sức quay đầu đi, mà không nổi, nghe thấy lời thì thầm triền miên không dứt, "Xuống đi, xuống đây với ta, chúng ta cùng bái đường thành thân..."

Xuống...

Không được, tuyệt đối không thể ngoại tình!

Ngón áp út bên trái thít chặt lại. Thorn hướng mắt lên, tưởng mình nhìn nhầm. Dụi mắt như điên, không sai, ngón nhẫn của Thunderstorm vừa mới "mọc" ra một sợi chỉ đỏ, đã thế còn ánh bụi vàng. Ủa ủa ủa, cậu xin thề từ ngày đầu gặp mặt cậu ta tới nay Thunderstorm không hề có món đồ đó nha. Nữ quỷ trái lại không chút ngạc nhiên, nụ cười càng thêm rạng rỡ (man rợ), "Lòi đuôi rồi nhé."

Cyclone mà ở đây chắc sốc lắm, quỷ cõi âm còn nắm rõ tình trạng hôn nhân của bạn tốt hơn cả cậu ta.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cậu trai mắt Sapphire co cẳng trở lại sân khấu, tay phải giơ cao bọc vải đỏ, "Nước sôi nước sôi!" May phước không có thứ đáng sợ nào đuổi theo nó. Thunderstorm nhảy thẳng xuống đất vừa lúc lụa quỷ đủ màu bổ nhào đến chỗ cậu vừa đứng, "Cởi ra đưa tớ!"

Cyclone lóng ngóng tháo nút buộc thì bất thần vấp té, cái bọc ở lại, đồ bên trong bay đi.

"Á trời ơi!"

"Lỡ tay mà!!"

Cô dâu cười khanh khách lướt tới, hóa thành tấm lụa đẹp đẽ chết người nhất, "Về đây với ta, kẻo bỏ lỡ giờ lành."

Móng vuốt dài năm phân chạm đến cổ áo thiếu niên.

Thorn ném bùa dính máu thuần dương, chỉ kịp phất qua đuôi áo hỷ.

Vật kia đánh một vòng cung hoàn mỹ trong không khí, Thunderstorm tung người xòe tay ra, chuẩn xác đón lấy nó sau một hồi trượt dài trên đất.

Một hộp gỗ sáu cạnh màu đỏ sậm, là sắc độ mà nếu để trong phòng tối, người ta sẽ nhầm là màu đen.

Âm khí ùn ùn phả tới, giọng cười khúc khích ngay trên đầu, "Bắt được chàng rồi~"

Trong suốt cuộc đời hành tẩu giang hồ của Thorn, đó vĩnh viễn là cảnh tượng gây sốc nhất.

Nắp hộp gỗ chỉ lớn hơn bàn tay một chút được nhấc lên, nếu Thorn đứng gần hơn chắc chắn sẽ liên tưởng nó với áo quan, và bụi đỏ ánh vàng thoát ra. Chỉ trong một cái chớp mắt đám mây mù lấp lánh xộc lên, cô đặc lại, thấp thoáng thấy được...

"CÚT!"

Nữ quỷ sững sờ, các cậu trai sững sờ, dây lụa xụi lơ, chỉ có Thunderstorm là nhớ bịt tai lại.

Thorn choáng váng chứng kiến một bóng áo đỏ khác sừng sững trên người cậu bạn vừa bị ép cưới, khác với quỷ cô dâu, "người" này vẫn còn khăn trùm đầu. Đây chính là... chẳng phải là...

Liệt tổ liệt tông của con ơi, bạn con không chơi thì thôi, chơi là chơi lớn! Thorn muốn quỳ xuống vái sống nó ba vái, cậu mau nói đi ai dạy cậu kết minh hôn!!!

Đã thế còn suýt bị bắt gả... à nhầm bắt phải nhận con quỷ khác gả cho.

Trần đời Thorn chưa từng tưởng tượng nổi có ngày xem tận mắt cảnh bắt gian, càng không thể tin lại còn là quỷ bắt gian quỷ, quá kích thích, quá máu chó! Cả nhà mình ơi đến đây mà coi, có ai trúng được nhiệm vụ đầu oách như của con không? Thorn tiếc hùi hụi không thể lấy điện thoại ra livestream, sao nữ quỷ không cho nối mạng nhỉ, phí của giời.

Solar mang vẻ mặt phức tạp, "Cy nói đúng, số thằng này có ma mới lấy."

Cyclone khóc thét, "Đừng có lôi tớ vào, phỉ phui cái mồm quạ đen!"

Nhị vị "tân nương" chẳng hơi đâu nghe tụi nó nói xàm, tình địch thấy nhau đỏ mắt, lao vào đánh túi bụi. Cơ mà chính thất hình như hơi yếu thế, cứ bị ép lùi dần về sau. Cá nhân Thorn thấy người ta có thể giằng co câu giờ tròn một tiếng là đủ rồi, nhưng ặc, đó là "vợ" của Thunderstorm đó, ai lại muốn nhìn nửa kia của bạn mình bị đánh.

Các cậu lân la tới gần anh chồng lỡ mang phận đào hoa, "Thundy-monster, người ấy của cậu liệu có ổn không?"

Thunderstorm lơ đễnh vuốt ve hộp gỗ, mặt mày bồn chồn, "Tớ lo quá."

Cậu trai xanh lá an ủi, "Không sao đâu vẫn còn cách, chỉ cần cô ấy chịu được một giờ..."

"Lâu lắm rồi cậu ấy không đánh người, lỡ mạnh tay quá có khi bị thương." Thunderstorm ngừng lại, nhướng mắt, "Cô? Cô nào?"

Quá nhiều tin tức trong một ngày rồi, cảm ơn, sập nguồn đây. 

Một giờ mười lăm.

"Cậu ấy" của Thunderstorm bay tới bay lui né lụa quỷ, cuối cùng không bay nữa, bởi cậu đã lọt vào trung tâm thiên la địa võng.

"Nhãi ranh non nớt dám đối đầu với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net